Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Túi Thần Doraemon

Tiểu thuyết gốc · 1867 chữ

Lâm Vũ dốc hết sức chạy vào rừng, phía sau hắn khoảng 1 dặm, đang có vô số âm thanh la hét đuổi theo.

Hắn là cô nhi, từ nhỏ đã sống một mình, vì không biết làm gì cả, ngày ngày phải hành nghề tặc thủ, ăn trộm, cướp giật sống qua ngày.

Năm nay hắn mới mười tuổi.

Những việc làm như nhặt củi, bắt cá, làm thuê như những đứa trẻ khác thì hắn không thích làm.

Con mẹ nó, việc thì quá mệt mỏi, việc thì luôn phải cúi đầu nhục nhã, nên hắn không thích.

Đi ăn cướp có phần nhàn hạ hơn. Nhưng cũng vì hai chữ nhàn hạ này, mà lúc này hắn đang vô cùng khổ sở chạy trốn đám người đang đuổi theo phía sau

Chuyện là cách đây vài canh giờ trước, hắn lẻn vào nhà của một phú hào ăn trộm. Định bụng trộm chút ngân lượng rồi nhanh chóng chạy đi. Con mẹ nó kết cục oái ăm làm sao, vào nhầm khuê phòng của một thiếu phụ.

Con mẹ nó, thiếu phụ này sao không đi đến phòng tắm, lại còn bày vẽ thêm chuyện mang thùng gỗ chứa nước tắm nóng bốc khói nghi ngút, phủ đầy hoa thơm mang vào phòng.

Kết quả, Lâm Vũ lẻn vào, vô tình thấy hết cảnh trần truồng của nàng ta. Nhìn vú đít ngồn ngộn của nàng ta mà Lâm Vũ không chịu đựng được, c-c lập tức dựng đứng lên.

Đừng xem hắn mới mười tuổi mà ngây thơ. Vì là tặc thủ nên hắn đã đi qua vô số nơi, đã từng xem qua vô số cung xuân đồ trong thanh lâu, dâm thư bày bán bên vệ đường.

Đã có lần hắn thử tiến vào thanh lâu, nhưng không được. Lý do là vì hắn còn nhỏ, thủ vệ thanh lâu nhìn thấy hắn muốn vào, nếu không đuổi đi thì khinh bỉ: "Đã mọc lông chưa?"

Con mẹ các ngươi. Lão tử không những đã mọc lông, còn có thể giao hoan với mẫu thân các ngươi đấy.

Lúc đó, nhìn miệng l-n hai mép hồng nhuận hé mở như đoá hoa hồng nở rộ của thiếu phụ, Lâm Vũ chỉ muốn tiến đến đè nàng ta xuống nhét c-c vào.

Nhưng điều đó cũng chỉ là trong tưởng tượng. Thiếu phụ thấy hắn lẻn vào thì giật mình, tức tốc chìm vào thùng gỗ chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, liền thất thanh hô hoán người tới.

Ngay lập tức sau đó, là một màn hắn bị hộ vệ nhà phú hào kia đuổi bắt.

Với cơ thể của đứa trẻ mười tuổi như Lâm Vũ, rất nhanh hắn liền mệt mỏi thở hồng hộc. Hai mắt mờ đi. Bước chân lảo đảo.

"Thằng chó này đây rồi, các huynh đệ, đập chết nó"

Xa xa, một người nào đó nhìn thấy Lâm Vũ, lập tức hô lên.

Lâm Vũ hốt hoảng, cuống cuồng chạy càng nhanh. Bất chợt, hắn dẫm lên một mô đất mềm, mặt đất liền lún xuống. Ngay sau đó, Lâm Vũ liềm rơi xuống phía dưới.

"A... Mẹ hắn"

Cả thân thể Lâm Vũ đau đớn, dính đầy đất đá bẩn thỉu. Nhưng hắn không có tâm trí quan tâm đến điều ấy, mà lập tức cẩn thận nhìn xung quanh.

Xung quanh là một cái hang động lớn vài trượng. Cuối góc đặt một bức tượng đá kỳ lạ.

Lâm Vũ nhìn bức tượng, có chút ngờ ngợ. Sao bức tượng này có chút giống chồn.

Phía dưới chân bức tượng có đặt một cái túi vải màu trắng sờn cũ. Lâm Vũ đi tới nhặt túi vải lên, xoay qua xoay lại không thấy có gì lạ, duy chỉ cảm thấy túi vải này rất hôi.

"A..." Nhìn vào miệng túi, Lâm Vũ rất bất ngờ khi thấy bên trong túi đen ngòm, sâu thăm thẳm tựa như không có đáy.

Bất chợt, một đạo ánh sáng màu xanh nhạt vọt ra từ miệng túi khiến Lâm Vũ chợt giật mình. Nhìn kỹ thì phát hiện, đạo ánh sáng xanh này là thiếu nữ xinh đẹp có đôi cánh tinh quang màu xanh sau lưng, nhưng vô cùng kỳ dị là, thiếu nữ này chỉ lớn chừng bàn tay.

Thiếu nữ vừa xuất hiện nhìn thấy Lâm Vũ liền cười nói:

"Chúc mừng người hữu duyên, từ giờ trở đi ngươi chính là chủ nhân của Túi Thần Doraemon"

Lâm Vũ kinh ngạc: "Cái gì túi thần? Cái gì do... mon?"

Danh tự dài dòng này vô cùng kỳ lạ, hắn chưa bao giờ nghe qua kiểu tương tự.

"Là Doraemon. Tự giới thiệu, ta là A Thanh. Được rồi, ngươi đã là chủ nhân của túi thần. Thì... thì làm sao nhỉ, thật khó nói. Thôi được, từ từ ngươi sẽ hiểu, từ giờ trở đi có gì khó khăn ngươi cứ nói cho ta"

Thiếu nữ gọi là A Thanh lên tiếng.

Lâm Vũ:"..."

Con mẹ nó, đây là trường hợp gì? Sao tiểu linh nữ này nói kiểu vô trách nhiệm vậy?

Lâm Vũ dò hỏi: "Có một đám người đang đuổi theo ta, ngươi có cách nào giúp ta thoát không không?"

A Thanh búng tay, một luồng ánh sáng xanh bắn vào túi vải trắng, sau đó liền có ba luồng ánh sáng vàng bay ra.

Một cái mũ tròn màu vàng, vẻ ngoài như đá thông thường.

Một bộ cung tên vàng, hình thể nhỏ nhắn, tựa như đồ chơi cho hài tử.

Một cuốn sách cũ kỹ.

"Vì ngươi lần đầu trở thành chủ nhân của túi thần, nên được tặng ba vật phẩm ngẫu nhiên. Cái mũ này là Mê Thạch Nón, đội vào người khác sẽ coi ngươi như hòn đá ven đường, không chút nào quan tâm. Trong mắt bọn hắn, ngươi so với vô hình không khác là bao.

Bộ cung tiễn này là Tình Yêu Cung, bắn vào người nào, người đấy sẽ lập tức yêu ngươi mê mệt, có điều nếu rút mũi tên ra thì sẽ hết tác dụng.

Cuốn sách này là công pháp Thiên Xuân Công, về nội dung thì ngươi tự xem lấy"

Ánh mắt Lâm Vũ tạm thời bỏ qua hai thứ sau, gắt gao tập trung vào Mê Thạch Nón.

Mũ này có thể giúp hắn tàng hình?

"Cái mũ này thực sự có tác dụng như ngươi nói?" Lâm Vũ nuốt nước bọt, hắn hỏi lại lần nữa cho chắc chắn.

Nếu là A Thanh giỡn chơi, đợi khi hắn đội mũ vênh váo đi ra ngoài bị người ta chém chết thì hối hận không kịp.

"Tất nhiên là thật, sao có thể giả được"

A Thanh không vui nói.

Lâm Vũ chần chừ một lúc, sau đó dứt khoát đội mũ lên. Liều một phen vậy.

Lúc này phía trên mặt đất, đám người kia đang sục sạo rầm rộ, sớm muộn hắn cũng bị phát hiện. Biện pháp duy nhất lúc này là chỉ có thể tin A Thanh.

A Thanh chỉ vào túi vải trắng:

"Những đồ vật kia ngươi có thể cất giữ vào trong túi thần. Không gian túi này vô hạn, có thể đựng bất cứ thứ gì."

Lâm Vũ gật đầu, bỏ những thứ còn lại vào túi. Cái túi chỉ dài bằng hai ngón tay người trưởng thành, vậy mà có thể bỏ bộ cung tiễn vào cuốn sách vào dễ dàng.

A Thanh cũng lập tức chui vào túi. Lên tiếng: "Có chuyện gì, ngươi chỉ cần trao đổi với ta thông qua ý niệm trong đầu là được".

"Tốt" Lâm Vũ gật đầu. Lúc này hắn không có tâm trí để thưởng thức sự thần kỳ của cái túi mà lo lắng nhìn lên phía trên cửa động.

Hắn cũng là người gan lớn. Trèo ra khỏi hang động, muốn thử xem những người kia có thấy mình hay không. Nửa hồi hộp, nửa sợ hãi.

"Vậy mà không thấy thật" Lâm Vũ vô cùng vui mừng. Khi hắn đi qua những người kia, vậy mà không một ai chú ý đến hắn.

Lâm Vũ gồng chân, đá vào mông một thanh niên khiến hắn vô cùng đau điếng. Lập tức thanh niên ngoảnh ra phía sau tức giận nhìn đồng bạn:

"Chó mẹ ngươi, đá ta làm gì?"

Đồng bạn của hắn sững sờ:

"Sao bỗng dưng ngươi mắng ta?"

Một màn cãi cọ xảy ra. Không lâu sau đó, trong rừng liềm truyền ra tiếng đao kiếm đánh nhau keng keng.

Mà kẻ đầu sỏ lúc này đang đắc ý đi ra khỏi rừng. Hắn hướng về nhà phú hào kia mà đi tới.

Mối thù nhà phú hào kia đuổi đánh hắn nhất định phải trả. Nhưng Lâm Vũ không trả thù theo cách thông thường, hắn đã nghĩ ra một cách vô cùng độc đáo.

Tại nhà phú hào kia.

Trong một căn phòng lớn, một mỹ nhân đang ngồi trước gương, mặt đỏ ửng tay xoa xoa khuôn mặt của mình.

Nàng này chính là thiếu phụ vô tình lộ cảnh đang tắm cho Lâm Vũ xem. Nghĩ tới cảnh tượng đũng quần một thiếu niên khoảng chín, mười tuổi nhô lên khi nhìn thấy nàng khoả thân, thiếu phụ không khỏi có một loại cảm giác kỳ lạ.

"Két két"

Bỗng nhiên, âm thanh cửa mở ra vang lên.

"Ngươi vào sao không lên tiếng?" Thiếu phụ nghĩ là nha hoàn của mình, liền hỏi.

Không một âm thanh đáp lại.

Thiếu phụ không vui quay lại, tức thì một mũi tên không biết từ đâu bay tới, ghim vào đỉnh đầu nàng.

Lâm Vũ đang đội Mê Thạch Nón có chút giật mình, hắn muốn ngắm vào vị trí khác, ai ngờ lại bắn vào đỉnh đầu, không biết nàng ta có gặp nguy hiểm đến tính mạng không.

Nhưng rất nhanh hắn liền yên tâm. Đầu mũi tên như chỉ dính vào đỉnh đầu nàng chưa không xuyên vào.

"Ưm... ưm..." Ánh mắt thiếu phụ bỗng trở nên mê ly, liếc mắt nhìn xung quanh liên tục như đang tìm kiếm gì đó.

Lâm Vũ thử tháo mũ ra, thiếu phụ nhìn thấy hắn bất ngờ xuất hiện, không những không hốt hoảng, ngược lại còn vô cùng vui mừng, nhào tới ôm chầm lấy hắn.

"Tiểu ca ca"

Thiếu phụ nũng nịu, âm thanh kiều mị, cúi xuống hôn khắp mặt hắn. Lâm Vũ mới mười tuổi, chỉ cao bằng một nửa nàng, nên cảnh tượng hai người ôm lấy nhau có chút buồn cười.

"Nàng ta thực sự thích mình, còn hành động như một giống cái. Tình Yêu Cung này thật thần kỳ" Lâm Vũ nghĩ thầm.

"Chúng ta hãy lên giường, đứng thế này không tiện cho lắm" Lâm Vũ đưa tay bóp vú thiếu phụ, lên tiếng.

Dù là bóp qua lớp áo, nhưng Lâm Vũ vẫn cảm nhận được cảm giác to tròn, căng mềm của vú nàng.

Lần đầu được bóp vú gái, Lâm Vũ không khỏi cảm thấy một cảm giác sung sướng kỳ lạ.

Bạn đang đọc Mệnh Sắc Thủ sáng tác bởi wawwaw
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wawwaw
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 22
Lượt đọc 747

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.