Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh biến

Tiểu thuyết gốc · 1807 chữ

Trên chiến thuyền Bắc triều, Lan Quận Công Nguyễn Trực tâm tình lúc này cực kỳ phiền muộn.

“Tên Nam triều thân vệ kia võ công có thể nói là cao thủ, ta không phải là đối thủ của hắn!”

Nguyễn Trực nghĩ lại mà vẫn cảm thấy sợ hãi.

Một chiêu tối thượng của Nguyễn Đức Phong khiến Nguyễn Trực thổ huyết trọng thương ngất đi. May mắn địch nhân không có ý đuổi tận giết tuyệt, không thì hắn giờ này chắc chắn đã hồn quy địa phủ rồi.

Khi Nguyễn Trực vừa mới từ trong hôn mê tỉnh dậy, lật đật định hỏi han tình hình chiến sự cùng quan sát chiến trường, thì đã nhìn thấy Soái thuyền bị tập kích.

Nguyễn Trực gấp gáp tập hợp Bắc triều binh sĩ suất lĩnh chiến thuyền chi viện. Nhưng khi đến được Soái thuyền thì Bắc triều Nguyên Soái thủy quân Trịnh Căn đã bị bắt thành con tin.

“Thật xui xẻo!”. Hắn thầm nghĩ.

Nếu có thể Nguyễn Trực cũng không muốn tham dự vào chuyện phiền phức này. Nhưng hiện tại hắn đã có mặt thì hắn phải giải quyết, thậm chí phải bằng bất cứ giá nào bảo toàn mạng sống cho Trịnh Căn, bởi vì vị Nguyên Soái thủy quân còn có một tầng thân phận càng nặng ký hơn nữa, Trịnh Vương Thế tử.

Nguyễn Trực điều chỉnh tâm tình của mình bình tĩnh lại xong, liền cấp tốc phi thân từ trên chiến thuyền nhảy lên Soái thuyền Bắc triều.

Quát lui đám Bình An Vệ chừa ra một con đường, Nguyễn Trực bước nhanh xuyên qua đại quân Bắc triều. Đi đến phía trước hàng quân, Nguyễn Trực trầm trọng ngẩng đầu nhìn về phía chiến thuyền Nam triều hét to.

- Ta là Quyền Nguyên Soái thủy quân của Bắc triều, Lan Quận Công Nguyễn Trực. Ở trên thuyền cho hỏi có phải Nam triều Nguyên Soái Công tử Thuần Đức?

Ở chiến thuyền Nam triều bên này, Tham tướng Tài Lễ nhìn về phía Nguyễn Phúc Thuần chờ mệnh lệnh.

Nguyễn Phúc Thuần gật đầu với Tham tướng Tài Lễ, rồi nhẹ nhàng đặt thi thể Tống Phước Thanh lên một cái cáng, chậm rãi đứng dậy cầm Kim Thương bước đến mạn thuyền đối diện với Nguyễn Trực đáp lời.

- Chính là ta! Nam triều Nguyên Soái Thuần Đức hầu Nguyễn Phúc Thuần. Lan Quận Công có gì xin cứ nói!

Nguyễn Trực quan sát thân thể, hình thái, ngũ quan, tướng mạo thiếu niên thống soái mặc khôi giáp, cầm trường thương đứng trước mặt đang đối đáp với mình.

Anh tư xuất chúng, phong thái anh hùng, khuôn mặt đoan chính, không giận tự uy, bởi vừa mới trải qua một tràng đại chiến máu nhuộm chiến bào lại càng làm Nguyễn Phúc Thuần lộ ra một cỗ huyết sát chi khí.

“Quả nhiên là rồng trong loài người, xứng danh anh hùng!”. Nguyễn Trực cảm khái thầm nghĩ

- Nam triều Nguyên Soái! Xin thứ cho tại hạ nói thẳng. Ngài nên thả Trịnh Vương Thế tử ra. Nếu không Trịnh Vương nổi giận, đại binh Bắc triều kéo đến. Hậu quả khó mà lường được nổi!

Nguyễn Trực trầm giọng quát lớn.

- Thả Trịnh Vương Thế tử? Đại binh Bắc triều kéo đến? Nực cười! Chẳng lẽ bây giờ không phải đại binh Bắc triều đã kéo đến rồi sao! Lan Quận Công! Đều là người thông minh. Các hạ nói chuyện thứ cho Thuần Đức không thể nghe theo!

Nguyễn Phúc Thuần giọng nói khinh miệt, lớn tiếng quát lên.

- Như vậy… Ý Nam triều Nguyên Soái thế nào mới phóng thích Trịnh Vương Thế tử?

Nguyễn Trực hơi do dự, cắn răng nói vọng qua.

- Lan Quận Công! Trịnh Vương Thế tử ta tạm thời giữ lại làm tin. Các hạ về đi. Mời người có quyền quyết định đến đây gặp ta. Gần đến ngày trăng tròn rồi. Ta hi vọng Bắc triều Trịnh Vương sẽ cho ta câu trả lời thỏa đáng. Từ đây đến lúc đó, ta không hi vọng hai triều Nam – Bắc giao binh với nhau. Lan Quận Công, xin mời ngài về cho!

Nguyễn Phúc Thuần hét lớn trả lời, bí mật khẽ làm dấu hiệu cho Nguyễn Trực, rồi lấy chuôi Kim Thương đập xuống sàn thuyền ba cái.

Xong việc, Nguyễn Phúc Thuần quyết đoán ra lệnh cho Tham tướng Tài Lễ điều khiển chiến thuyền Nam triều hồi doanh, đồng thời không quên căn dặn tướng sĩ Nam triều đề phòng quân Bắc triều đánh úp phía sau.

Nguyễn Trực nhìn thấy Nguyễn Phúc Thuần đã quay thuyền rời đi. Hắn trầm ngâm nhớ đến lời nói, hành động và thần thái của vị Nam triều Nguyên Soái này trước khi rời khỏi.

“Nam triều Nguyên Soái nhắc đến ngày trăng tròn có lẽ là muốn nói đến ngày mười lăm, còn đập xuống sàn thuyền ba cái nghĩa là vào canh ba, như vậy ẩn ý của hắn ngày mười lăm vào lúc canh ba hẹn gặp mặt. Ta phải mau mau quay về bẩm báo lên Tây Định Vương liệu định mới được!”.

Suy nghĩ thông suốt, Nguyễn Trực lập tức chuẩn bị thu binh, quay về báo cáo lên Tây Định Vương để liệu bề định đoạt.

Bất ngờ một tên Bình An Vệ đứng bên cạnh Nguyễn Trực hùng hổ hét lớn.

- Lan Quận Công! Ngài nên cho quân đi đoạt lại Thế tử. Quân chúng ta đông hơn, còn do dự gì nữa?

Nguyễn Trực xám mặt, đâu phải ai cũng có thể lớn tiếng trước mặt hắn, lập tức mắng to.

- Quân quốc đại sự, ngươi biết cái gì? Nếu chúng ta khinh suất đuổi theo, quân Nam triều nổi điên giết Thế tử thì thế nào?

- Nhưng trách nhiệm của bọn ta là bảo hộ Thế tử….

- Trách nhiệm của ta là bảo toàn mạng sống của Thế tử.

Nguyễn Trực phẫn nộ gầm lên. Hắn cùng đám Bình An Vệ bất đồng quan điểm sâu sắc, lời qua tiếng lại, cãi nhau ầm ĩ trên Soái thuyền.

Hầm chứa hỏa dược, Soái thuyền Bắc triều.

“Xoạt! Xoạt!!”

Một thân ảnh thiếu niên thân vệ bị trọng thương đang cố gắng bò trên sàn hầm chứa, phía sau hắn là một vệt dài do máu vẽ nên.

- Lũ Bình An Vệ khốn kiếp! Ta muốn các ngươi chết hết. Ta muốn trả thù cho các huynh đệ và Tiểu Thanh muội muội!

Trần Ngọc Lâm đôi mắt oán độc, cắn răng khẽ nói.

Hắn tiếp tục cố gắng từ từ, khó khăn bò về phía các thùng đựng hỏa dược. Chính Trần Ngọc Lâm cũng không biết được hắn lấy nguồn sức mạnh ở đâu ra để còn sống đến lúc này, nhưng giờ đây hắn biết hắn sắp chết, hiện tại chỉ có ý chí quật cường mới giúp hắn tiếp tục cố gắng hoàn thành ý nguyện.

“Phịch!”

Cuối cùng, Trần Ngọc Lâm cũng kiên trì bò đến bên cạnh các thùng hỏa dược. Hắn cố gắng chống tay ngồi dựa vào thành các thùng đựng hỏa dược.

- Cuối cùng cũng đến nơi rồi!

Thở hổn hển, Trần Ngọc Lâm cảm thấy cơ thể mình bắt đầu lạnh dần, tri giác dần mất đi. Hắn biết thân thể mình đã đến giới hạn cuối cùng, sắp cầm cự không được.

Run run bàn tay, Trần Ngọc Lâm thò vào người lấy ra dụng cụ đánh lửa. Hắn khó nhọc mở nắp, thổi vào dụng cụ đánh lửa một hơi. Tàn lửa bốc lên nhanh chóng. Hắn gắng sức chậm rãi từng chút, từng chút một đưa dụng cụ đánh lửa vào đám hỏa dược đang để lộ ra trong thùng chứa.

Thời khắc cuối cùng, Trần Ngọc Lâm không khỏi hồi ức lại từng gương mặt thân quen trong cuộc đời của hắn.

Phụ mẫu, các thành viên Kim Long Thất Tử và cuối cùng xuất hiện trong tâm khảm hắn là hình ảnh một cô gái nhỏ đang rơi lệ nói với hắn ngày xuất chinh “Tiểu Lâm ca ca! Muội đợi huynh bình an trở về”.

Một chốc sau, Trần Ngọc Lâm mỉm cười tiếc nuối, nhắm mắt nói khẽ.

- Mọi người! Hẹn kiếp sau!

Dụng cụ đánh lửa chạm vào hỏa dược.

“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”

Một loạt tiếng nổ kinh thiên từ hầm chứa hỏa dược Soái thuyền Bắc triều vang lên dữ dội.

Sàn thuyền, Soái thuyền Bắc triều.

Trực giác đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, cùng nhận thấy sàn thuyền chấn động kèm theo âm thanh nổ mạnh. Nguyễn Trực không chút do dự, trong chớp mắt đã phi thân trở về chiến thuyền Bắc triều.

Quay lại nhìn về phía sau, Nguyễn Trực trông thấy Soái thuyền Bắc triều đã trở thành một ngọn đuốc. Tiếng nổ liên miên không dứt, ánh lửa bốc lên mãnh liệt, khói bụi đầy trời, Soái thuyền Bắc triều nhanh chóng bị phá hủy.

Đám Bình An Vệ phản ứng chậm một nhịp, nhưng một nhịp đó chính là đạo tử lệnh mà tử thần đã phán cho chúng. Tất cả bọn chúng cùng thi thể của binh sĩ Nam triều, Kim Long Thất Tử đều trở thành tro bụi trong vụ nổ. Soái thuyền Bắc triều trong nháy mắt chìm vào trong dòng nước.

Nguyễn Trực khẽ lấy bàn tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn vì mình phản ứng nhanh nhạy.

Lau mồ hôi trên trán xong, Nguyễn Trực lập tức ra lệnh thu quân, rút về phía Bắc. Hắn không muốn ở lại nơi nguy hiểm này thêm một phút giây nào nữa.

Nguyễn Phúc Thuần ở chiến thuyền Nam triều phía xa xa cũng nhìn thấy vụ nổ. Hắn hơi thất thần một chút, bỗng nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu, hắn tỉnh ngộ kêu lên.

- Tiểu Lâm! Chắc chắn là Tiểu Lâm!

Nguyễn Phúc Thuần trợn tròn đôi mắt nhìn về phía Soái thuyền Bắc triều đang nhanh chóng chìm vào trong nước. Trực giác cho hắn biết chắc chắn là Trần Ngọc Lâm đã phóng hỏa.

Giờ Nguyễn Phúc Thuần đã hiểu tại sao lúc nãy hắn tìm không nhìn thấy xác của Trần Ngọc Lâm.

- Tiểu Lâm! A a a a a a a …….!!!

Nguyễn Phúc Thuần kích động hét lớn một tiếng, bi thương quá độ phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống sàn thuyền ngất đi.

Tham tướng Tài Lễ thấy vậy hoảng hồn, mặt trắng bệch không còn chút máu, vội vàng chạy tới quát to.

- Nguyên Soái! Nguyên Soái! Quân y đâu? Mau đến chữa trị cho Nguyên Soái. Mau lên!

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.