Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương cuối: Anh hùng mạt lộ - Đại kết cục.

Tiểu thuyết gốc · 2279 chữ

Nghe loáng thoáng có tiếng kêu tên mình bên ngoài phòng, Nguyễn Phúc Thuần từ trong giấc ngủ mê sảng, mệt mỏi từ từ mở mắt tỉnh dậy.

“Khục! Khục! Khục!”.

Hắn nặng nề ho khan mấy tiếng, cổ họng khản đặc đau rát.

Nguyễn Phúc Thuần cảm thấy ngũ tạng trong người nóng rực, chân tay đau nhức, toàn thân như đặt trong lò lửa. Cố hít một hơi không khí, hắn khó nhọc quan sát quang cảnh xung quanh.

Nhãn thần Nguyễn Phúc Thuần nhanh chóng bắt gặp ba bóng hình thân thuộc đang đứng từ phía ngoài phòng nhìn vào. Hắn cố gắng mấp máy môi gọi khẽ.

- Phụ Vương! Mẫu phi! Nhị ca!

Đoàn người Hiền Vương nghe được tiếng gọi của Nguyễn Phúc Thuần, vội vàng chú ý đến hắn.

Chánh phi khuôn mặt đã tràn đầy nước mắt, đau khổ nhắm mắt lại, cố gắng trốn lánh hiện thực tàn nhẫn, không dám nhìn thẳng vào hình ảnh đau lòng trước mắt, thương tâm không nói lên được thành lời.

Hiền Vương thần sắc bất nhẫn, ánh mắt hiện lên vẻ sầu khổ, cố kiềm chế thương khóc rơi lệ, cố gắng động viên Nguyễn Phúc Thuần.

- Lão Tứ! Con hãy yên tâm! Bệnh tình con có thể chữa trị được. Cố lên! Phụ Vương sẽ đưa con về kinh, tìm kiếm y sư giỏi nhất để chữa trị cho con!

Hiền Vương Nhị công tử Nguyễn Phúc Thái nét mặt không nỡ nói theo.

- Tứ đệ! Cố gắng bảo dưỡng thân thể!

Nguyễn Phúc Thuần gật đầu cảm kích với mọi người, mỉm cười lạnh nhạt.

Hắn cũng làm nghề thuốc. Hắn hiểu bệnh tình của mình. Một kiếp người cũng như mùa thu của cây cỏ, vinh nhục hưng suy thoáng chốc đã thay đổi. Hắn biết mình còn sống nhưng trong thể nội tạng phủ đã hư hại, kinh mạch thương tổn, tính mạng không còn bao lâu.

Ngoái đầu lại hào tình vạn trượng, vung thương xé trời, dù gặp thiên quân vạn mã cũng sẵn sàng đối chọi, bầu máu nóng rải khắp chiến trường.

Thoáng chốc thân tàn thể phế, tâm thần mệt mỏi mà rút về hoang sơn lạnh lẽo. Nhớ lại chuyện xưa, huy hoàng và ân hận đan xen suốt một đời.

Từng thống lĩnh thiên quân vạn mã, tham gia Nam – Bắc đại chiến, bày mưu trong lều trướng quyết thắng ngoài vạn dặm, hào tình tráng chí, máu nóng nhuộm chiến bào.

Nguyễn Phúc Thuần ánh mắt mê ly nhìn qua cửa sổ về hướng tinh không, trầm mặc hồi lâu, hắn đã không còn gì luyến tiếc trên cuộc đời này. Lúc này hắn chỉ còn tâm thần mệt mỏi cực độ.

Đột nhiên, Nguyễn Phúc Thuần nghĩ đến những thân ảnh đã xuất hiện trong cuộc sống nhân sinh của hắn.

Phụ Vương cùng Mẫu phi bình an tại thế, dẫu có tiếc nuối nhưng hắn vẫn yên lòng.

Tiểu Thanh, là nỗi nhớ thương vĩnh viễn. Hắn khát vọng biết bao trong quãng thời gian ngắn ngủi này được thấy lại nụ cười thơ ngây thuở xưa nhưng đã vô vọng.

Đức Phong đại ca, Tiểu Minh, Tiểu Đổng, Tiểu Dương, Tiểu Lâm,… từng khuôn mặt hiện lên trước mắt, sau cùng dừng lại ở Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Chiêu Vũ hầu, Tây Định vương. Hắn lặng lẽ thở dài.

Nguyễn Phúc Thuần biết mình tất không qua khỏi. Hắn quay về phía cửa, nhìn về phía Phụ Vương cùng Mẫu phi của mình, cúi đầu rơi lệ thưa khẽ.

- Thần nhi nhờ ơn Phụ Vương, Mẫu phi sinh thành, công đức to lớn như trời đất, có phải đâu thần nhi lại không muốn dốc lòng trung báo đền ơn nước, phụng thờ cha mẹ! Nhưng đành nửa đường đứt gánh! Nay số trời đã hết, thần nhi xin cam chịu tội bất hiếu, muôn trông Phụ Vương, Mẫu phi tha thứ cho thần nhi!

Hiền Vương cùng Chánh phi đứng bên ngoài phòng nghe Nguyễn Phúc Thuần lời nói như di ngôn phút lâm chung mà cảm thấy đứt từng đoạn ruột, tâm thần đau đớn không thôi.

Bỗng nhiên Hiền Vương phát hiện Nguyễn Phúc Thuần đương khi hai hàng nước mắt chảy dài, đôi môi lại khẽ mỉm cười lẩm bẩm, đồng thời một cỗ khí thế mạnh mẽ như có như không chậm rãi phát ra từ người hắn.

Ngồi dựa vào thành giường, Nguyễn Phúc Thuần cảm thấy sinh mệnh của mình đã đến đoạn cuối, đôi mắt hắn nhìn mọi thứ xung quanh mờ dần, bàn tay hắn nắm chặt chiếc khăn bên trong có một lọn tóc của Tiểu Thanh, giờ phút này đối với hắn đây mới là vật trân quý nhất.

Bỗng nhiên, Nguyễn Phúc Thuần chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc.

- Thuần ca ca! Muội ở đây! Muội vẫn luôn ở bên cạnh huynh. Huynh sẽ vĩnh viễn không bao giờ cô đơn. Thuần ca ca!

Ngẩng đầu lên, Nguyễn Phúc Thuần nhìn thấy hình bóng của Tiểu Thanh. Nàng đang bay lượn mỉm cười, đưa tay về phía hắn. Nàng vẫn như trong ký ức của hắn ba năm về trước. Thanh thuần, đáng yêu, xinh đẹp như một nàng tiên.

- Nhị ca! Bọn đệ cũng đang đợi huynh đây. Nhị ca!

“Tiểu Minh, Tiểu Đổng, Tiểu Dương, Tiểu Lâm”. Nguyễn Phúc Thuần mấp máy môi. Hắn nhìn thấy các huynh đệ trong Kim Long Thất Tử đang vẩy tay đón chào mình.

- Thuần đệ! Đừng bi thương. Bọn ta đều ở đây chờ đệ!

“Đức Phong đại ca”. Nguyễn Phúc Thuần vui mừng rơi lệ thì thầm. Hình ảnh Nguyễn Đức Phong vẫn luôn như thế, khí định thân nhàn, ôn hòa phong độ đang đứng đợi hắn.

- Nguyên Soái! Nguyên Soái! Bọn thuộc hạ ở đây đợi ngài. Nguyên Soái!

“Các huynh đệ”. Nguyễn Phúc Thuần nhìn thấy các Nam triều binh sĩ sát cánh đã từng chiến đấu bên mình, khôi giáp chỉnh tề đang đón chờ hắn.

- Thuần ca ca! Muội đang chờ huynh! Muội vĩnh viễn vẫn chờ huynh! Mọi người cũng đang chờ huynh, huynh hãy đến cùng chúng ta đi thôi!

Tiểu Thanh ánh mắt trìu mến, đôi môi khẽ mỉm cười, đang vươn đôi tay về phía hắn.

“Tiểu Thanh”. Nguyễn Phúc Thuần mỉm cười vui vẻ gật đầu.

Một luồng sức mạnh không biết xuất hiện từ đâu trong cõi hư vô, từ từ kích phát trong cơ thể Nguyễn Phúc Thuần làm khí thế của hắn ngày càng trở nên hưng vượng.

Hiền Vương cùng Chánh phi thấy khí thế Nguyễn Phúc Thuần khôi phục, liền mừng rỡ vội quay sang, ánh mắt mong chờ nhìn Viện trưởng Thái Y viện.

Viện trưởng Thái Y viện đôi mắt chăm chú quan sát thân ảnh thanh niên nam tử oai hùng ở phía trong phòng. Một thoáng sau, lão Viện trưởng ánh mắt tiếc nuối, xoay người lắc đầu, nhìn Hiền Vương cùng Chánh phi nói một câu làm mọi người nghe như sét đánh ngang tai.

- Hồi quang phản chiếu!

Bên trong phòng, Nguyễn Phúc Thuần cầm lấy Kim Thương chống đỡ, bước xuống giường, chầm chậm đứng dậy, khí thế vô biên, Nam triều Nguyên Soái lừng lẫy tung hoành chiến trường ngày xưa như quay lại tái hiện trên thế gian này.

- A…..!!!

Nguyễn Phúc Thuần ngửa mặt hú vang, tựa hồ phát tiết hết những u uất trong lòng. Kim Thương bị hắn nắm vào tay, binh khí tựa hồ cảm giác được nội tâm bi thương anh hùng mạt lộ nên không ngừng rung động.

Nguyễn Phúc Thuần lợi dụng một chút lực lượng cuối cùng, múa Kim Thương quét ra sát khí ngút trời.

“Koong!”

Sau cùng, Kim Thương phát ra tiếng thương ngâm, bị hắn cắm thẳng đứng trên sàn thư phòng.

Nguyễn Phúc Thuần ngẩng đầu lên, nhìn về phía hình ảnh Tiểu Thanh đang mỉm cười với hắn, thầm nói.

- Tiểu Thanh! Thuần ca ca đến đây. Ta sẽ ở bên muội. Mãi mãi!

Nói xong, khí thế của Nguyễn Phúc Thuần chợt rút lui như thủy triều, đôi mắt hắn dần nhắm lại, thân hình ngạo nghễ chống thương đứng thẳng trên mặt đất, trên đôi môi hắn vẫn đọng lại nụ cười mãn nguyện.

Gió thu hiu hắt, lá bay khắp Niệm Thanh Viện, thời tiết như lúc vạn vật điêu linh.

Hắn đi rồi, đi không có hối tiếc.

Phía ngoài phòng, nhìn thấy Nguyễn Phúc Thuần sinh mệnh tiêu tán, Chánh phi ngất ngay tại chỗ, các thái y hốt hoảng phải lập tức tiến hành chăm sóc hồi tỉnh cho bà.

Hiền Vương thân thể run rẩy, nhìn thân ảnh Nguyễn Phúc Thuần đã mất đi sinh mệnh oai hùng đứng đó, tay cầm Kim Thương như một pho tượng Chiến thần.

Hiền Vương không thể nào kìm nén được nữa, hai hàng lão lệ thống khổ rơi xuống, gào khóc thảm thiết.

- Ông trời ơi! Đau tiếc cho con ta tài đức đầy đủ, trung hiếu vẹn toàn, xứng đáng là bậc anh hùng cái thế. Sao trời nhẫn tâm đoạt con ta đi mau như thế!

Nói xong Hiền Vương lại ôm ngực khóc to.

Nhị công tử Nguyễn Phúc Thái vội vàng tiến đến an ủi Hiền Vương. Những người có mặt đều vội vàng quỳ xuống, ai nấy đều bùi ngùi rơi lệ, thương tiếc không thôi.

Trong lúc mọi người trong tột đỉnh đau thương, không ai chú ý. Một con bươm bướm có đôi cánh màu vàng óng không biết đã đậu trong gian phòng của Nguyễn Phúc Thuần từ lúc nào đang bay về hướng cửa sổ.

Đột nhiên một con bươm bướm khác có đôi cánh màu xanh lục không biết từ nơi nào xuất hiện bay đến bầu bạn cùng con bướm có đôi cánh màu vàng óng. Đôi bướm quấn quít nhau một lúc rồi cùng bay ra ngoài.

Bên ngoài biệt viện, khi đôi bướm vừa xuất hiện, một đàn bướm không biết từ nơi nào đã bay đến bảo hộ đôi bươm bướm vào trung tâm. Sau đó cả đàn bướm bay một vòng xung quanh Niệm Thanh Viện và đám người Hiền Vương rồi cùng nhau hướng lên trời bay đi mất.

Thương hải tang điền, nhân sinh chìm nổi. Trăm sông rồi cũng sẽ đổ về biển. Những người có tình yêu trong thiên hạ rồi cũng sẽ được nên đôi thành thân thuộc của nhau.

Hoặc kiếp này, hoặc kiếp sau. Hoặc thân người, hoặc kiếp vật. Thiên hạ hữu tình nhân.

Hậu thế sau này truyền tụng câu chuyện ‘Mộng uyên ương Hồ Điệp” có lẽ để tưởng nhớ câu chuyện này chăng.

...

Thơ rằng:

Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên

Lưỡng triều Nam Bắc danh tiếng lộng

Nhất chiến dẹp tan quân lấn quốc

Trí dũng song toàn chấn tam quân

Vong thân báo quốc hữu huynh đệ

Tiết liệt tình chung hữu giai nhân

Vinh hoa phú quý như sương khói

Anh niên tảo mệnh tiếc anh hùng.

...

Tôn Thất Hiệp (sinh năm 1653 – mất năm 1675) tên thật Nguyễn Phúc Thuần hay Nguyễn Phúc Chiểu. Sau này do kỵ húy Định Vương Nguyễn Phúc Thuần nên các sử gia Nguyễn triều mới đổi tên ông thành Hiệp.

Sinh thời, ông là con thứ tư của Hiền Vương Nguyễn Phúc Tần và Chánh phi Chu Thị Viên.

Thuở thiếu thời, ông được đánh giá là trí dũng song toàn, văn thao võ lược, là người nhân đức. Chưa đến hai mươi tuổi đã được cầm binh quyền, giữ chức vụ Chưởng cơ, tước vị Thuần Đức hầu (do kỵ húy nên đổi thành Hiệp Đức hầu), thường được người đời gọi là công tử Thuần Đức (hay Hiệp Đức).

Năm 1672, chiến tranh Nam – Bắc (hay Trịnh – Nguyễn phân tranh) lần thứ bảy diễn ra. Văn võ bá quan thống nhất đề nghị Tôn Thất Hiệp lãnh quyền chỉ huy quân đội Nam triều. Hiền Vương phong ông làm Nguyên Soái thống lĩnh binh mã Nam triều, xuất quân đối kháng mười tám vạn đại quân Bắc triều.

Tháng 12 năm 1672, Tôn Thất Hiệp đẩy lùi đại quân Bắc triều thành công. Kết thúc thời kỳ chiến tranh Nam – Bắc (hay Trịnh – Nguyễn phân tranh). Chính thức dùng Linh Giang làm giới tuyến, phân chia Nam Hà – Bắc Hà. Mở ra thời kỳ hòa bình và mở rộng lãnh thổ cho cả hai vùng Nam – Bắc Đại Việt. Ông còn làm lễ cầu siêu cho các cả tướng sĩ Nam Hà lẫn Bắc Hà chết trận, thả tù binh Bắc Hà cho về quê quán.

Tháng 2 năm 1673, Tôn Thất Hiệp khải hoàng hồi kinh. Ông không nhận ban thưởng, từ bỏ vinh hoa, dấn thân tu hành, du lãm tứ phương.

Tháng 11 năm 1674, Tôn Thất Hiệp cho xây dựng chùa Minh Thiện ở núi Bút Sơn, làng Thanh Tuyền, phía Tây dinh Thái Khang và trở thành Tổ Sư Khai Sơn với pháp danh Giác Sanh Thiền Hòa Tử.

Tháng 6 năm 1675, Tôn Thất Hiệp bị bệnh đậu mất, hưởng dương 23 tuổi, thụy Tịnh Đức Phổ Chiếu Hòa thượng.

Hiền Vương truy phong ông Minh nghĩa Tuyên đức, Công thần khai phủ, Phụ quốc Thượng tướng Quân, Cẩm Y Vệ Tả quân Đô Đốc Phủ Chưởng phủ sự, Thiếu úy Hiệp Quận Công

Năm 1823, Nguyễn Thánh Tổ truy phong ông tước Thành Quốc Công.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.