Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
1255 chữ

Chương 11: Diêm Quân Mau Tới Cứu Ta

Tôi bị một lực vô hình mạnh mẽ kéo vào trong, cơ thể bị mất thăng bằng ngã trên sàn nhà. Đá cẩm thạch trên sàn lạnh lẽo làm mông tôi vừa đau vừa ê ẩm.

Cửa quán cà phê lập tức bị đóng lại, tôi vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất tiến về phía cánh cửa dùng toàn bộ sức đẩy nó ra!

"Thả tôi ra ngoài ! Thả tôi ra!

" Tại sao lại như vậy, tôi chỉ tới để đưa chìa khóa thôi mà, sao lại rơi vào tình huống này? Tôi đâu có đắc tội với ai?!

Tôi điên cuồng đập lên cửa kính của quán cà phê, thấy ngoài đường vẫn có người qua lại. Rõ ràng đây là cửa kính, nhưng dù tôi dùng sức đập vào cửa thì khi có người quay đầu nhìn lại họ dường như không thể nhìn thấy tôi.

Bọn họ...... thật sự không thể nhìn thấy tôi sao?

Tinh thần của tôi trở nên hoảng loạn, động tác trên tay cũng dừng lại. Tôi xoay đầu chậm chạp nhìn về phía Tiểu Hoàng đang ngồi. Bởi vì quá căng thẳng nên mũi tôi chảy nước ướt sũng.

Tiểu Hoàng đã biến mất khỏi chỗ đó nhưng không khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Thân thể tôi cứng đờ giống như đá, chân cũng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Ngay lúc đó tôi không biết nên làm gì, đầu óc quay cuồng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Sau một lúc lâu, tôi mới nhớ ra chiếc điện thoại đang ở trong tay mình, tôi có thể gọi điện cho ba mẹ để họ tới đây cứu.

Ai ngờ...... Khi tôi nhìn lên góc bên trái của màn hình hiện lên dòng chữ "không có dịch vụ", cơ thể tôi như đóng băng ngay tại chỗ.

"Tôi....tôi không gặp quỷ, phải không?" Tôi đột nhiên nghĩ tới sự việc kinh khủng xảy ra tại quán cà phê lúc trước, tôi có thể cảm nhận được từng luồng khí lạnh đang vờn quanh người tôi.

Rõ ràng bây giờ là mùa hè nắng nóng, sao nơi này lại lạnh hơn cả điều hòa như vậy. Tôi khép tay trước ngực, xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình.

Bốn phía xung quanh bị bao phủ bởi bóng đêm rất yên tĩnh, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì xảy ra với mình. Quán cà phê này giống như bị tách ra khỏi thế giới bên ngoài, tạo thành một không gian riêng biệt.

Tất cả các thiết bị liên lạc đều đã bị cắt đứt, tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cảm giác lo lắng và sợ hãi không ngừng dâng lên, tôi hít sâu vài hơi.

"Bình tĩnh...... bình tĩnh lại nào Dung Hoa."

Tôi còn nhớ rõ các ổ điện trong quán cà phê, nghĩ đi qua đó bật đèn lên có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Tôi phải cố gắng tỉnh táo và di chuyển đến nơi mình biết rõ.

Không biết có phải do tôi lo lắng quá hay không nhưng có cảm giác khi đi gần tới khu vực nghỉ ngơi của nhân viên thì nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp!

"Bảo bối, con nhất định phải bảo vệ mẹ đấy."

Tôi bắt đầu thấy hối hận về quyết định này của mình, thật sự chỉ muốn tìm được một cái búa đập nát cửa kính rồi lập tức thoát khỏi nơi này!

Tôi vuốt ve cái bụng nhỏ, từ từ di chuyển về phía phòng nghỉ của nhân viên.

Bất chợt tôi cảm nhận được luồng âm khí lạnh thổi qua phía sau cổ mình khiến cơ thể cứng đờ lại, đầu óc trở nên hỗn độn!

Sau lưng tôi có gì sao?

Tôi không dám quay đầu lại, muốn bật khóc ngay lúc đó!

Tên quỷ háo sắc ngu ngốc kia! Ngày thường chỉ biết cưỡng bức ta, tới những lúc như vậy thì ngươi đã đi đâu.

Mặc dù trong lòng tôi không ngừng kêu gào nhưng theo bản năng khom người về phía trước để bảo vệ đứa con trong bụng.

Ngay lập tức tôi có cảm giác luồng khí lạnh dần dần lan tỏa từ cổ xuống vai, tôi căng thẳng tới nỗi trên trán toát ra những mồ hôi hột, hơi thở cũng trở nên dồn dập và hỗn loạn.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua cửa kính liền sợ hãi, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa đã ngã xuống sàn nhà!

Qua hình ảnh phản chiếu tôi có thể chiếc cổ của Tiểu Hoàng bị bẻ cong trước đó đang dựa trên vai tôi, đầu của hắn cứ như thế nằm trên sườn vai tôi, cặp mắt chỉ có tròng trắng bắt đầu chảy ra dòng máu đỏ tươi.

Bên tai tôi hiện lên giọng nói : "Dung Hoa...... Dung Hoa...... vì sao cậu không cứu tôi.... không phải chúng ta là bạn tốt hay sao......"

Tôi không thể chịu đựng được nữa, ôm bụng mình đẩy cửa phòng nhân viên ra và chạy vào trong, nước mắt ào ào chảy xuống khuôn mặt mình.

"Diêm Quân chết tiệt! Cứu tôi!"

Tiểu Hoàng đưa cái cổ cong cong theo sát phía sau tôi, mỗi bước đi của hắn khá lớn, máu trên mặt cũng nhỏ giọt tràn lan trên sàn nhà.

Tôi chạy được tới chỗ ổ điện, dần bình tĩnh trở lại.

Hừm! Không phải nói quỷ sợ ánh sáng sao! Hừm...... cho dù không sợ đi nữa thì cũng có thể giúp tôi có can đảm!

Tôi vội vàng bật công tắc điện lên, ai ngờ ánh sáng của đèn trong tiệm lại là màu tím ảm đạm, loại màu sắc u ám này chiếu trong phòng đã làm toàn bộ ánh đèn màu vàng biến mất!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Ánh sáng này là sao? Sao lại có thể là màu này được.

Tôi có cảm giác sau lưng mình hình như có cái gì đang tiến tới gần

Là Tiểu Hoàng sao...

Trước mắt đã không còn đường lui, tôi đành phải chạy ra ngoài nhưng sau lưng tôi là một con quỷ!

Tôi hít thở thật sâu vài cái rồi nhắm mắt lại!

Không cần nghĩ đến Tiểu Hoàng. Cứ chạy thẳng ra bên ngoài, chỉ cần không mở mắt ra thì sẽ không nhìn thấy quỷ!

Tôi bất ngờ quay đầu lại còn chưa kịp cất bước thì đã đụng vào một vật rắn chắc lạnh như băng, một cánh tay mạnh mẽ dùng sức nắm lấy eo tôi

Tôi đã hoảng loạn ngay lúc đó, khiến tôi hãi hét lên trong điên cuồng và sợ hãi:

"Buông tôi ra! Buông tôi ra!"

"Hoa nhi, là ta đây mà." Một giọng nói nam nhân quen thuộc cất lên. Hình như có chút giống với giọng của Diêm Quân.

Tôi từ từ mở mắt ra, một chiếc mặt nạ quen thuộc xuất hiện ở trước mắt mình, thân hình cao lớn kia đang ôm chặt lấy người tôi.

Tại sao khi ở bên hắn tôi lại cảm thấy an toàn như thế. Mặc dù cơ thể hắn lạnh như vậy, cứng như vậy....

" Có quỷ muốn làm hại ta, tên quỷ thối nhà ngươi sao bây giờ mới đến!"

Tôi nhào vào trong lồng ngực hắn mà gào khóc.

Bạn đang đọc Minh Hôn Lúc Nửa Đêm của Dung Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quyet241801
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.