Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2551 chữ

Chương 21: Quá Khứ Đau Buồn (1)

Vì tâm trí vẫn luôn nghĩ về bác lao công kia, lông mày của tôi nhăn lại cau lại. Diêm Quân ở bên cạnh đang phà hơi lạnh lên cổ thấy tôi không có chút phản ứng gì nên hơi bất mãn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của tôi.

"Nàng đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"

Tôi không đáp lại hắn, tên quỷ háo sắc kia bị bơ cho đến nỗi tức giận, cúi đầu xuống cắn một cái trên cổ của tôi, vừa cắn vừa mắng:

"Ta đang ở bên cạnh nàng mà nàng đáp lại ta bằng sự thờ ơ, có phải muốn vi phu trừng phạt nàng hay không?"

Nghe thấy vậy liền lập tức xoay người nhìn hắn, vẫn là chiếc mặt nạ quen thuộc nhưng hắn đã thay đổi một bộ quần áo khác. Một màu đỏ tươi giống như màu máu, cực kỳ chói mắt.

Nhìn lên mặt nạ ác quỷ màu đỏ sậm của hắn, tôi nhìn thấy được tròng mắt hẹp dài và đen như mực của hắn. Dù có chút lưỡng lự nhưng tôi vẫn nói cho hắn biết về chuyện gần đây có nhìn thấy bác lao công ở cạnh bức tượng tám con ngựa đồng.

"Nàng thử nói xem bà ta có thể là quỷ hay không?"

Sau khi hắn nghe xong liền đưa một bàn tay lạnh lẽo nâng gương mặt tôi lên mà vuốt ve, một bàn tay khác vẫn đặt trên cái bụng của tôi.

"Bởi vì nàng đang mang trong bụng hài tử của ta, nên nàng cũng chịu ảnh hưởng một chút của nó, đôi khi nàng có thể nhìn thấy một vài thứ không thuộc dương gian."

Tôi nghĩ đến Tiểu Hoàng, trong lòng có chút lo lắng hỏi:

"Vì sao bà ấy không đi tới âm phủ?".

Hắn thấy tôi đang lo lắng và buồn rầu chỉ vì một con quỷ, liền nhíu mày lại dùng sức kéo tôi vào trong lồng ngực, mũi tôi áp vào bộ ngực rắn chắc của hắn. Đột nhiên trong lòng có chút cảm động, nước mắt chút nữa đã rơi ra.

"Nàng rất lo lắng sao?"

Tôi dụi dụi lau khóe mắt gật đầu, áp mặt mình vào trong lồng ngực hắn. Áo choàng lông của hắn chà vào làn da của tôi nhưng cảm thấy rất thoải mái, không hề có chút ngứa ngáy nào.

Không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy bác ấy vẫn luôn ở cạnh khu dân cư trong lòng tôi lại có chút nghi hoặc. Sau khi Tiểu Hoàng qua đời linh hồn bị nhốt ở quán cà phê không thể nào siêu thoát. Vậy có phải bác ấy cũng đang gặp tình huống tương tự như tiểu Hoàng?

Tôi nghe thấy một tiếng thở dài trên đỉnh đầu, hắn càng ôm tôi chặt hơn:

"Nếu nàng muốn đi ta sẽ đi cùng nàng."

Những lời này khiến tôi càng bất ngờ. Tên quỷ này là ai chứ? Hắn chính là Diêm Vương. Mà lại chạy lung tung theo tôi khắp nơi như vậy, tự nhiên trong suy nghĩ lại cảm thấy địa vị của hắn có chút hơi thấp kém.

Nếu nói tôi là mẹ thiên hạ cũng được, ăn no rảnh rỗi lo chuyện bao đồng cũng được. Nhưng bác kia thật sự khiến tôi lưu tâm.

"Được rồi."

Trong lòng có chút cảm giác ấm áp, không thể tin được hắn có lúc lại dịu dàng đến vậy!

Nếu như tôi biết tiếp theo hắn sẽ làm gì thì tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ có suy nghĩ như vậy!

Hắn dùng sức bế tôi đi thẳng vào phòng ngủ ném tôi lên giường. Tôi lúc này mới nhận hắn muốn làm gì. Ngay lập tức tôi xoay người trườn xuống giường, lấy hai tay che trước ngực.

"Này...này, anh đừng có làm xằng bậy!"

Tôi nói có chút lắp bắp, nhìn thấy tên quỷ biến thái kia đang cởi áo khoác ngoài trên người và đi về phía tôi, hai chân tôi liên tục lui lại về phía sau.

Mới vừa rồi còn nói chuyện rất dịu dàng mà đột nhiên lại biến thành con sói đói!

"Hiện tại trời vẫn còn sớm, chờ một lát nữa rồi đi tới nơi đó. Nhưng trước đó chúng ta cũng nên làm một vài điều thú vị để giết thời gian. Nàng nói có phải không Hoa nhi?"

Tôi nghe thấy giọng nói của hắn như đang bỡn cợt, âm cuối có vẻ nở nụ cười gian manh liền biết trong lòng hắn có ý xấu. Tôi lắp bắp mở miệng:

"Ta.... ta cảnh cáo ngươi, đừng làm bậy! Không được động tay động chân!"

"Vậy vi phu sẽ chỉ động miệng là được phải không?"

Trong nháy mắt hắn đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Tôi còn chưa kịp bình tĩnh lại, từ sau lưng hắn đã áp thân thể lạnh lẽo lên người tôi. Chưa kịp bước đi đã bị một bàn tay của hắn đã ôm lấy và đặt lên trên giường, cả người hắn đè tôi xuống.

Tôi sợ hãi dùng tay che kín mặt mình lại không dám nhìn hắn, chỉ cảm thấy có một bóng dáng đang đè xuống, cảm giác xấu hổ như trong dự đoán của tôi lần này lại không hề xuất hiện.(quen quá rồi còn ngại gì nữa)

Cánh tay hắn ôm vịn eo ôm lấy tôi vào trong lòng, đắp chăn lại cho tôi đàng hoàng. Thật đúng là không hề động tay động chân.

Động miệng...dường như miệng cũng không hề nhúc nhích...

"Hoa nhi thật sự là một người thú vị, mặt đều đã ửng đỏ cả lên, ta sẽ không làm gì nàng đâu. Nàng hãy nghỉ ngơi trước đi. Nếu nàng thật sự muốn đi tìm bà ta thì phải đợi đến đêm mới được."

(bị hụt rồi)

Thật sự quá bất ngờ trước hành động của hắn, tôi xoay người vào trong lòng của hắn. Nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ kia trong đầu nghĩ đến gương mặt sau lớp mặt nạ kia. Hắn mặc quần áo cổ trang trong đầu tôi liền nghĩ đến một gương mặt mỹ nam thời xưa mà tôi thường xem trong phim, một người mà có thể khiến mọi cô gái đều điên cuồng la hết.

Hăn đưa tay lên búng búng mũi, vuốt ve tóc tôi:

"Hôm nay nàng đã tới nhà một người buôn đồ cổ?"

Tôi kinh ngạc:

"Sao anh biết?"

Hắn cười khúc khích, nắm lấy cánh tay và chỉ vào chiếc vòng tay:

"Có thứ này ta có thể biết vị trí của nàng."

Haizz! Tôi đột nhiên trong lòng có chút hối hận, ngón tay đưa lên tháo chiếc vòng đó ra.

Nhưng không hề có một chút tác dụng.

"Nàng không thể tháo nó ra được đâu, chiếc vòng này có thể giúp ta tìm ra nàng rất nhanh. Ta không phải nào cũng có thể ở bên cạnh nàng được, ở bên kia âm phủ...... “ hắn đang nói bông ngừng lại.

Hắn ta muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, nghe ra trong lời hắn nói có chút ẩn tình, trong lòng ít nhiều cũng đoán được đôi chút, có vẻ như âm phủ đang xảy ra chuyện gì đó.

Tôi không muốn hỏi, vì nếu hắn không muốn nói thì tôi cũng không tiện hỏi, e là sẽ làm hắn có thêm phiền muộn.

"Người buôn đồ cổ kia có phải có một số quỷ vật hay không?"

Ngay cả điều này mà hắn cũng biết!

Tôi kinh ngạc. Hắn nhìn thấy tôi kinh ngạc liền giải thích:

"Thời điểm nàng trở về trên người có một luồng tử khí rất độc và rất cổ. Dường như nó rất mạnh, đoán chừng là của ác quỷ còn lưu lại trong đó."

Tôi yên lặng lắng nghe hắn nói.

" Khi ta nhận ra điều này đã muốn đi tìm nàng ngay lập tức. Nhưng ta phát hiện bên cạnh nàng có một âm dương sư, hơn nữa ông ấy còn quen biết nàng. Vì vậy ta tạm thời để nàng cho ông ấy bảo vệ và chờ nàng trở về."

Ngay cả ông nội An Bình mà hắn cũng biết rất rõ!

Tôi nói có chút bất mãn nói: "Vậy thì có phải ngay cả khi tôi tắm rửa anh cũng biết rõ không?"

Hắn sửng sốt khi nghe tôi hỏi như vậy, sau đó bắt đầu cười hả hê, giọng ngọt nịnh:

"Hoa nhi thật đáng yêu. Ta đương nhiên là biết hết! Hơn nữa lúc Hoa nhi vừa tròn mười tám tuổi đã gả cho ta, trên dưới toàn thân nàng nơi nào mà ta không thấy qua, nàng còn thẹn thùng gì chứ?"

"A..anh!"

Tôi vừa thẹn vừa tức, mặc dù trong lòng đã biết nhưng nghe được từ miệng hắn bản thân cảm thấy thẹn quá hoá giận.

"Đừng có cười! Điều ấy buồn cười lắm hay sao?!"

Tôi bị hắn cười cho xấu hổ như biến thành gà con đầu rúc vào lồng ngực hắn, không dám nói nữa.

"Được rồi...... Haha, ta không cười nàng nữa, hôm nào đó ta muốn đi gặp người âm dương sư kia một lát."

Linh tính đột nhiên dâng lên cảm giác lo lắng hỏi:

"Anh muốn làm gì?"

"Ta không thể ở dương gian một thời gian dài, cần phải có người bảo vệ Hoa nhi yêu quý của ta khi ta không có ở đây."

Trái tim tôi có chút rung động, nghe thấy hắn nói dịu dàng như thế tôi quả thực có chút cảm động.

Hắn là Diêm Vương, địa vị cao thấp thế nào không nói, nhưng hắn chính là thống lĩnh cảu âm phủ mà lại nghĩ điều này cho tôi.

Hắn phải thật sự có tình cảm với tôi mới có thể lo nghĩ được như vậy.

"Được rồi, ngủ một lúc đi, đợi lát nữa ta gọi nàng tỉnh lại."

Tôi nhắm mắt lại, cọ cọ vào trong lồng ngực hắn rồi dần chìm vào giấc ngủ. Ngày hè nắng nóng chói chang mà nhiệt độ cơ thể hắn lạnh như băng, ôm hắn không những không cảm thấy khó chịu mà ngược lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Chờ đến khi tôi tỉnh lại trời đã tối đen, bên ngoài có tiếng dế kêu. Một cánh tay vẫn đặt ở trên eo tôi trong phòng tối đen, tôi có thể nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng hít thở nhịp nhàng.

Tôi thật cẩn thận ngẩng đầu lên, qua ánh mờ mờ sáng từ bên ngoài chiếu vào tôi có thể lờ mờ nhìn thấy hắn đang mang mặt nạ.

Hắn vẫn chưa tỉnh dậy, sao tôi không thử thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình một chút? xem xem gương mặt của hắn rốt cuộc trông như thế nào

Tôi cố gắng nhẹ nhàng hết sức từ từ đưa tay lên, bàn tay đã chạm vào mặt nạ của hắn nhưng một bàn tay lập tức nắm lấy cổ tay của tôi, giọng nói khàn khàn truyền đến:

"Hoa nhi."

Tôi giống như đã làm chuyện gì trái với lương tâm, vội vàng thoát ra khỏi bàn tay của hắn, cười ngây ngô vài tiếng rồi lập tức ngồi dậy, luống cuống nói:

"A...... anh tỉnh rồi, chúng ta hãy đi thôi."

Sắc quỷ nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của tôi không ngừng cười lớn. Lúc chuẩn bị xuống giường đã hắn kéo một cái làm tôi trượt chân ngã lên ngực của hắn.

"Anh.."

"Để ta ôm nàng thêm một lúc nữa, lát nữa đưa nàng đi giải quyết xong sự tình kia có lẽ trong một thời gian ngắn ta sẽ không thể tới đây."

Trong giọng nói của hắn có mang theo một chút cô đơn và buồn bã. Nghe xong tôi có thể chắc chắn rằng âm phủ đã xảy ra chuyện gì đó. Tôi cảm nhận được cái ôm mạnh mẽ của hắn

"Tôi sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình mà."

Gió đêm ấm áp thổi vào mặt, khi hắn đưa tôi đi đến bức tượng tám con ngựa đồng chỗ khu dân cư trên đường đã không còn nhiều người nữa.

Chỉ có đèn đường màu cam chiếu sáng lên vỉa hè, lúc này cũng đã tầm một giờ sáng.

Khoảng thời gian này chính là thời điểm âm khí nặng nặng nhất, bất luận quỷ gì đều thích ra ngoài lang thành vào thời điểm này.

Bầu trời đêm hè lấp lánh ánh sao, thoáng giúp tôi thư giãn một chút.

Diêm Quân nắm lấy tay của tôi đi lại tám bức tượng ngựa đồng kia. Quả nhiên trước tượng đồng ta có thể thấy được bác lao công kia.

Bác ấy vẫn mặc quần áo lao động như cũ, trong tay cầm một cái chổi, mắt ngơ ngác nhìn ra đường trống trải không người, bên trong mắt xám xịt không có một chút ánh sáng.

Bác ấy dường như đã nghe được tiếng bước chân quay lại nhìn về phía tôi, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười.

Không biết vì sao nhưng nụ cười này có cảm giác hơi quỷ dị.

"Là Địa Phược Linh."

Diêm Quân giải thích nói.

Điều này trong lòng tôi đã sớm đoán ra, vì thế hôm nay mới tới đây để gỡ khuất mắc trong lòng bà ấy.

"Tiểu Hoa, là tiểu Hoa sao."

Bác ấy ném cái chổi trong tay xuống đất đi về phía tôi, Diêm Quân lập tức đứng chắn ở phía trước. Bà ấy vừa nhìn thấy hắn nụ cười trên mặt lập tức biến mất, trong chốc lát đã hiện ra sự hoảng sợ, hai chân run rẩy như sắp té lăn xuống mặt đất.

Nhưng bà ấy không xoay người bỏ chạy hay là biến mất, chỉ khóc nức nở, ánh mắt nhìn tôi đầy trông mong thì thầm:

"Tiểu Hoa của bà..... bà ngoại rốt cuộc cũng chờ được cháu, cháu cuối cùng đã tới tìm bà. Tiểu Hoa......"

Tôi luôn không hiểu vì sao bà ấy biết tên của mình, tôi hoàn toàn không hề quen biết bà ấy. Hơn nữa, bà ngoại? Bà ngoại tôi vẫn đang ở quê, đây là chuyện gì vậy?

Nhìn thấy bà ấy khóc lóc như thế, tôi có chút bối rối liền đi ra từ sau lưng Diêm Quân, tay của hắn vẫn luôn nắm chặt lấy tay tôi, tất nhiên là hắn không muốn để tôi tới gần bà ấy.

"Có anh ở đây chắc chắn có thể bảo vệ tôi. Tôi sẽ không tới gần bà ấy quá."

Tôi nghiêm túc nói với hắn, lúc này hắn mới chịu buông tay ra.

Bà ấy nhìn thấy tôi đi lại gần chợt lại hiện ra vẻ vui mừng.

Đúng vậy, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của bà ấy. Bà ấy run rẩy đôi tay, giọng nói rất nhỏ nhẹ:

"Là bà ngoại không tốt, đã khiến cháu phải chết."

Tôi vừa nghe xong toàn thâm lập tức khựng lại..!

Bạn đang đọc Minh Hôn Lúc Nửa Đêm của Dung Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quyet241801
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.