Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2146 chữ

Chương 23: Diêm Quân Có Thật Sự Thích Tôi?

Tôi ngồi ở trên sô pha với cái điều hoà trong phòng, nhiệt độ ngoài trời cao đến mức khiến tôi không muốn ra kkhoir nhà. Lúc tôi đang chuẩn bị xem ti vi thì An Bình gọi đến.

“Tớ đang ở cùng với ông nội, ông sắp xua đuổi tà khí trong những món đồ ở khu quỷ mộ, nhưng tớ bị ông đuổi về, cậu có ở nhà không tớ sẽ qua đón cậu.”

Giọng của An Bình có chút ấm ức, tôi nghe thấy giọng điệu tức tối của cô ấy lại có chút buồn cười.

“Chẳng hiểu tại sao ông không cho tớ ở lại. ” Cô ấy vẫn còn ở đó lầm bầm, tôi nghe được tiếng động cơ của xe cô ấy trong cuộc gọi.

Ông nội An Bình làm như vậy chắc là do quá trình trừ tà kia không được an toàn nên mới không cho An bình ở lại, như vậy là để bảo vệ cô ấy an toàn.

Nhưng mà ông ấy không cho cô ấy ở đó ngược lại càng khiến tôi cảm thấy lo lắng. Liệu ông nội An Bình có thể một mình đuổi tà không?

Những tà vật đó là mang ra từ quỷ mộ chứa đầy âm khí. Nó hấp thu rất nhiều tà khí trong nhiều năm, nghĩ thế tôi lại càng cảm thấy lo lắng.

Khi An Bình vừa bước vào phòng liền ngồi trên sô pha với khuôn mặt ấm ức. Chắc hẳn hành động lúc nãy của ông nội làm cô ấy cảm thấy tức tối.

“An Bình, tớ nghĩ ông nội cậu làm vậy chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cho nên mới đuổi cậu về, chuyện trừ tà dù thế nào cũng rất nguy hiểm !”

Cô ấy nay giờ không lên tiếng đột nhiên nắm chặt tay nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt cô ấy trở nên sắc hơn, trong ánh mắt lóe sáng lên.

Tôi bị thái độ của cô ấy dọa cho sợ, vội vàng hỏi:

“Cậu muốn nói gì à?”

Cô ấy mỗi lần có chuyện muốn nói ra thì luôn mang bộ dạng như này, muốn nói nhưng lại cứ im lặng như vậy.

“Tiểu Hoa, tớ muốn nói thật với cậu một chuyện!”

Tôi rất ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói như vậy, chẳng lẽ có chuyện gìbí mật gì giấu tôi sao.. Tôi suy nghĩ cẩn thận , hình như không có bí mật nào giữa hai chúng tôi.

Vẻ mặt An Bình rất nghiêm túc, ánh mắt đăm chiêu khiến tôi không nhìn ra được điều gì, cô ấy nắm tay tôi càng chặt hơn. Tôi bối rối nhìn cô ấy, cảm thấy thật là bế tắc.

“Nói đi, cậu giấu tớ chuyện gì?”

“Cái đó.. Cái đó……”

An Bình ngượng ngùng, mắt cứ liếc nhìn bên này rồi lại liếc bên kia, có vẻ như không muốn nói thẳng vấn đề.

“Tớ biết cậu sẽ không làm gì có lỗi với tớ, cậu nói đi tớ hứa sẽ không tuyệt giao cậu.”

Tôi cố tình chọc cậu ấy bằng những lời nói có ý trêu đùa

Giọng nói Anh Bình nhỏ nhẹ có chút sợ hãi : “Là cậu nói đấy nhé, cậu nhất định sẽ không tuyệt giao với tớ…”.

“Tớ nhất định sẽ không tuyệt giao với cậu”.

Sau nghe tôi nói cô ấy nuốt nước bọt , lấy hết can đảm nói ra:

“Nhà của tớ là gia đình chuyên trừ tà.”

Khi nghe cô ấy nói xong tôi không phản ứng lại. An Bình thấy vậy nghĩ tôi đã dọa đến sợ, vội vàng lại giải thích:

“Tớ.. tớ không cố ý gạt cậu, tớ lo vì gia đình mình tiếp xúc nhiều với ma quỷ, sợ cậu vì vậy mà xa lánh tớ.”

“Tớ đưa cậu đến cửa hàng của ông nội là muốn cậu có thể làm quen với người nhà của tớ một chút. Tớ chỉ mong lúc tớ nói ra sự thật cậu sẽ không giận tớ”.

Tôi liền nhớ lại khi ở tiệm cà phê, ông nội An Bình đưa cho chủ tiệm một tấm danh thiếp, trên mặt giấy có chữ “An” ,nói ông chủ đi tìm người trong danh thiếp nên lúc đó tôi đã không nghĩ nhiều.

Những lời nói của An Bình nói thật trùng khớp với những chuyện đó.

Tôi thở phào nở nụ cười với cô ấy:

“Tớ còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, chẳng phải cậu cũng biết tớ gả cho Diêm Vương sao?”

Để cô ấy có thể an tâm, tôi đành phải giải thích thêm:

“Thật ra ông nội cậu là âm dương sư có thể nhìn đến quỷ hồn. Lúc ở nhà tên buôn đồ cổ tớ đã nghĩ tới chuyện này rồi.”

“Nếu tớ nhớ không nhầm thì khi ở cửa hàng áo liệm không phải ông nội cậu có nói cậu không muốn kế thừa gia nghiệp sao?”

An Bình chỉ gật đầu liên tục, thấy tôi không giận dỗi gì khuôn mặt mới giãn ra.

“Nhà cậu tiếp xúc được với quỷ vậy cậu biết quê tớ là cái gì không ” Tôi đem chuyện mình lúc mới mười tám tuổi bị cưỡng ép minh hôn cho cô ấy nghe.

Sau khi nghe tôi kể hết câu chuyện cô ấy trợn tròn mắt há hốc miệng.

“Nói một cách chính xác thì đứa con trong bụng tớ cũng có thể coi là quỷ, ông nội cậu không những không hại đến nó mà còn nhắc tớ bảo vệ nó, tớ rất cảm động……”

An Bình nhấc đôi tay lên do dự một hồi lâu, run run hỏi:

“Tớ có thể sờ bụng cậu không ?”

Tôi nghe xong còn tưởng gì to tát, cười gật đầu với cô ấy đem bụng tới sát.

“Cậu có chạm vào thì cũng không thấy điều gì lạ đâu, một chút cũng không có.”

An Bình đặt tay trên bụng của tôi , trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng hiền dịu. Như vừa nhớ ra chuyện gì đấy rất quan trọng, cô ấy vội nói:

“Chút nữa thì tớ quên nói với cậu, cuối tuần này chúng ta hãy cùng đi chơi nhé, tớ mới rút được thăm trúng thưởng vé đi du lịch cho hai người.”

Thời gian này Diêm Quân không tới thăm tôi mà kỳ nghỉ cũng sắp kết thúc. Du lịch cũng là cách tốt nhất để giải khuây và giết thời gian.

“Được thôi, để tối nay tớ sẽ hỏi ý kiến của ba mẹ rồi cho cậu câu trả lời “

An Bình mỉm cười nói:

“Chú và dì nhất định sẽ đồng ý cho cậu đi!”.

……

Buổi chiều khi An Bình về được một lúc thì ba mẹ cũng tan làm về .

Không biết họ có có chuyện gì không mà bữa tối trôi qua vô cùng yên tĩnh.

Bình thường mỗi khi ăn cơm chúng tôi đều trò chuyện về những thứ đã xảy ra trong ngày. Nhưng hôm nay hoàn toàn khác với bình thường làm tôi có chút nghi ngờ.

Sau một lúc tôi phát hiện mẹ cứ đưa mắt ra hiệu cho ba mà ba vẫn cúi xuống bát cơm không lại mẹ. Biểu cảm trên mặt mẹ giống như đang miễn cưỡng, như thể muốn nói ra điều gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Ngay lập tức tôi có linh cảm rằng họ đang muốn nói về chuyện trong chuyến về quê

“Mẹ và ba về quê hỏi bà phù thủy chuyện gì vậy?.”

Cuối cùng mẹ cũng chịu lên tiếng những vẫn còn ngập ngừng do dự. Tôi lặng lẽ chờ bà nói tiếp.

Lúc này ba mới lên tiếng, giọng nghiêm túc:

“Tiểu Hoa, con có biết trấn quỷ lệnh không ?”

Trấn quỷ lệnh? Đó là cái gì vậy?

Tôi nhìn ba một cách khó hiểu mà lắc lắc đầu, tôi cảm thấy bất ngờ khi ba mẹ thay đổi chủ đề đột ngột

Không phải ba mẹ về gặp bà phù thuỷ để hỏi rõ sao? Sao lại thành trấn quỷ lệnh rồi?

Ba buông bát đũa, nghiêm túc nhìn tôi:

“bà phù thuỷ chỉ nói cho ba vậy thôi, “trấn quỷ lệnh” là thần vật của âm phủ dùng để trấn áp quỷ hồn, nhưng nó bị lạc từ âm phủ đến dương gian.”

“Con có nhớ vị trí thôn Môn Giới không? Diêm Vương cho rằng trấn quỷ lệnh từ âm phủ thất lạc ở trong thôn cuả chúng ta, thuộc tính của nó là đi tìm một người phu nữ thuần khiết để làm vật chủ.”

Nghe đến đó tôi liền giơ tay ngăn ba đừng nói nữa, miệng tôi như bị cứng đờ lại, cảm giác cổ họng có chút khô khan, hít một hơi thật sâu:

“Ý của ba là trấn quỷ lệnh đang ở trên người con?”

Ba mẹ cùng gật đầu, mẹ thấy gương mặt tôi khó chịu, tệ hại còn hơn phải ăn phân liền đứng dậy ôm tôi vào ngực thì thầm:

“ Tiểu Hoa của mẹ thật đáng thương.”

Tôi suy nghĩ một lúc có chút khó tin nhưng vẫn cố hỏi ba mẹ:

“Vậy việc Diêm Vương minh hôn có phải là để tìm ra người con gái có trấn quỷ lệnh không ?”

Hai người im lặng không ai lên tiếng, mẹ cảm nhận được sự kích động của tôi, vội vàng trấn an:

“Tiểu Hoa, con đừng suy nghĩ về nó nữa, cái gì mà minh hôn, đó đó chỉ là giả thôi, trên đời này làm gì có ma quỷ, con nói xem có đúng không?”

Nhất thời chưa kịp hiểu hết chuyện này, nghĩ đến Diêm Quân đối với mình là có mục đích, có lẽ vì tôi là vật chủ của trấn quỷ lệnh chứ không phải hắn thật lòng thích tôi. Trong tim nhói lên có chút đau đớn.

Trong đầu hiện lên hình ảnh hắn đối với mình vô cùng dịu dàng, hắn vuốt ve tóc và ôm tôi khiến trong lòng dâng lên một cảm giác rất khó chịu. Liền đứng dậy cầm lấy chìa khóa chạy ra ngoài .

“Tiểu Hoa! Con đi đâu vậy?!”

Ba mẹ thấy tôi kích động liền đứng lên, tôi nhìn về phía bọn họ cố gắng kìm nén cảm xúc của mình lại, bình tĩnh nói:

“Con ra ngoài đi dạo một chút thôi.”

Không đợi họ lên tiếng tôi liền đóng cửa, bước xuống cầu thang.

Bước đi ngày càng nhanh hơn, sau đó là chạy hướng ra đường.

Không biết có phải do tiềm thức hay không , theo quán tính tôi lại chạy đến quán cà phê đứng trước tám con ngựa đồng.

Ngày hôm qua chúng tôi vẫn còn cùng nhau đứng đây đưa bác lao công về nơi âm phủ.

Hôm nay tôi lại nghi ngờ vì cái gì mà hắn lại đối xử tốt với tôi như vậy.

“Ầm..ầm..ầm“

Ở phía xa chân trời vang lên những tiếng sét đánh. Không khí ngột ngạt nóng rực khiến tôi càng phát điên hơn.

Với thời tiết này chắc không bao lâu nữa sẽ có cơn mưa rào kèm sấm chớp.

Bình thường đáng tôi nên về nhà, nhưng bây giờ thì tôi không muốn trở về nhà mà muốn ở lại bên ngoài một lúc.

Tôi băng qua khu dân cư đi về phía bên kia đường.

Ở phía xa chân trời tiếng sét càng ngày càng gần, tôi còn có thể nghe được từ xa tiếng mưa rơi. Đám mây đen kéo theo gió mạnh từ nơi xa nhanh chóng đến chỗ tôi, tôi còn không kịp qua đến bên đường tìm cái cửa hàng trú mưa thì đã bị mưa rơi làm ướt hết cả người.

Tôi đưa tay lên đầu mình để che, tìm thấy một cửa hàng có mái che liền chạy đến phía dưới, vừa chạy vừa lấy tay áo lau nước mưa trên mặt.

Nhìn khung xung quanh không ngờ tôi lại chạy đến nơi vắng vẻ như vậy. Con đường này bình thường xe cộ tấp nập nhưng bây giờ đến một bóng người cũng không có.

Lúc này có một chiếc xe ba bánh chạy ngang qua trước mặt tôi, ánh đèn màu cam chiếu sáng về phía trước.

Khi tôi ngẩng đầu lên bất ngờ nhìn thấy một cô gái áo trắng đang đứng đối diện.

Tuy trời đang mưa nhưng tôi có thể nhìn thấy mái tóc của cô ấy rối tung dài đến eo, khuôn mặt trắng bệch như người chết, cô ấy đi chân trần đứng ở cửa hàng đối chằm chằm nhìn vào tôi với gương mặt lạnh lẽo vô cảm.

Bạn đang đọc Minh Hôn Lúc Nửa Đêm của Dung Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quyet241801
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.