Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2455 chữ

Chương 28: Thì Ra Cậu Cũng Có Sở thích Này

Thân thể Diêm Quân rất lạnh, thế nhưng khi ôm vào lòng lại cảm thấy rất thoải mái. Lúc ôm hắn, tôi có cảm giác như đang ôm một khối băng lớn bên cạnh mình.

Có lẽ do chúng tôi đang ngủ giường đơn nên cơ thể chúng tôi cứ dính sát vào nhau. Thế là cả đêm tôi cứ ôm hắn thật chặt mà chẳng hề buông tay.

Tôi cũng không biết có phải là mình đang mơ hay không nữa? Tôi cứ nghe thấy giọng hắn nói với tôi bằng cái giọng nịnh ngọt.

"Đã để vương hậu của ta phải đợi lâu."

...

Đêm đó tôi cứ thế mà ôm hắn ngủ một cách ngon lành. Đến sáng tôi bất ngờ bị đánh thức bởi tiếng của An Bình.

"Tiểu Hoa, dậy đi nào, đi tắm nắng với tớ."

An Bình lắc vai tôi mãi, tôi mở to đôi mắt vẫn còn lờ đờ của mình cố nhìn cho rõ khuôn mặt của cô ấy. Sau đó, tôi nhớ ra cái gì đó liền sờ soạn phía trong của chiếc giường nhưng không chạm vào được thứ gì.

Trời vừa sáng Diêm quân đã rời đi rồi sao, hắn ta đã rời đi khi nào chứ?

Tôi đang suy nghĩ thì bất chợt An Bình thốt ra một tiếng “Ồ”.

Cô ấy nhìn đôi vai trần của tôi để lộ ra ngoài tấm chăn mỏng, trên khuôn mặt lại nở nụ cười tươi có chút gian manh:

"Thật không ngờ nha, Tiểu Hoa của tớ lại có sở thích này đó. "

Tôi liền có chút bối, khi tôi hất chiếc chăn trên người mình xuống có gì đó làm cho mặt tôi đỏ lên.

Tối qua Quỷ háo sắc đã làm gì tôi rồi. Thật sự thì tôi cũng không nhớ rõ lắm. Tôi nhớ rằng hắn nhấc quần áo của tôi lên và cởi chúng ra mà thôi.

Có lẽ chỉ vậy thôi sao ... Tôi tiếp tục nằm trên giường và bắt đầu suy nghĩ về chuyện tối qua. Tôi cố gắng nhớ lại những gì hắn đã làm với tôi đêm qua nhưng tôi lại không thể nhớ ra.

Thôi quên đi, tôi không muốn phải cố gắng nhớ lại. Tôi đẩy An Bình ra ngoài, đứng dậy và giả vờ không quan tâm một chút nào cả nói:

"Chưa bao giờ thấy tớ khoả thân ngủ sao, có gì mà phải ngạc nhiên đến như vậy."

An Bình rõ ràng nhìn thấy tôi chột dạ nên hùa theo:

"Đúng vậy đấy tiểu thư Dung Hoa của tớ à! Khỏa thân ngủ rất có lợi , đặc biệt cho cơ thể và tâm lý chứ. Tiểu nữ quả thật đúng là kiến thức quá hạn hẹp rồi."

Khi tôi nghe thấy lời nói từ chiếc lưỡi của cô ấy liền phá lên cười. Tôi đứng dậy và bình tĩnh mặc quần áo vào.

Vừa chui ra khỏi chăn tôi đã bị lạnh run bởi chiếc điều hòa trong phòng.

Chúng tôi sửa soạn một cách từ tốn,sau đó tôi và An Bình liền xuống tầng dưới để ăn sáng.

Đó vẫn là một bữa tiệc buffet như thường ngày nhưng đã được thay đổi thành một bữa sáng vô cùng đa dạng. Khi chúng tôi vừa đến, tôi trông thấy một món điểm tâm trông rất lạ,có lẽ vừa mới được làm. An Bình và tôi cùng nhau ăn bánh mì nóng và một số món tráng miệng khác.

Cho đến khi chúng tôi ra ngoài chơi, An Bình vẫn luyên thuyên nói chuyện.Cô nàng liên tục khen đồ ăn và đồ uống của khách sạn.

"Đương nhiên rồi. Cậu nhìn số khách hàng ra vào hằng ngày là biết, nơi ở và đồ ăn của khách sạn rất tuyệt vời. Không có gì lạ cả khi lượng khách du lịch ở Khu nghỉ mát mùa hè này đều tăng hàng năm mà không giảm."

Vị trí của Khu nghỉ mát mùa hè thực sự rất tốt. Có hồ ao không hề bị nhiễm bẩn. Tôi có thể thoải mái đi bộ và chụp ảnh bằng điện thoại.

Những chiếc lá sen màu xanh trôi lơ lửng trong ao . Bạn thậm chí có thể trông thấy những đoá sen tuyệt đẹp đang nở rộ trên mặt nước. Màu hồng phấn của cánh hoa kết hợp cùng với màu xanh lá sen thì còn gì đẹp bằng.Dòng nước chảy trong vắt trông thật đẹp.

Nhìn từ xa, hình như nơi nào đó mặt hồ phủ đầy lục phấn.

Làn gió nóng ẩm nhè nhẹ hòa với cơn gió mát hạ làm hương thơm của hoa sen bay thoang thoảng.Mùi sen chạm vào khứu giác của tôi, làm tôi hít một hơi thật sâu. Cảm thấy thật sảng khoái với cái hương vị thiên nhiên trong mũi mình.

Tôi thở dài ra, tôi không phải kiểu con gái thích đi du lịch. Đi du lịch cần phải lặn lội đường xa, tiêu tốn rất nhiều năng lượng và thể lực nên tôi không thích nó chút nào cả. Nó khiến tôi mệt mỏi thật sự, mà khi đã mệt mỏi thì cảm giác vui chơi cũng sẽ thay đổi.

Nếu suy nghĩ tiêu cực hơn một chút, cảm giác như mình đang bỏ tiền ra để mua mệt mỏi vậy.Mỗi lần tôi trở về sau chuyến đi đều giống như người mất hồn vậy, mệt chết đi được , không có chút vui vẻ nào cả.

Nhưng vẫn có nhiều người thích và họ muốn tận hưởng trọn vẹn kì du lịch của mình. Và chắc chắn rằng tôi không nằm trong số đó.

An Bình lấy khăn lau những hạt mồ hôi chảy ra trên trán.Cô ấy lại cầm chiếc quạt mini nhỏ trên tay,sau đó liên tục than vãn.

Mái tóc đen dài được buộc cao lên ở sau đầu. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hoàn toàn không phù hợp với tính cách này một chút nào. Nên dĩ nhiên là thu hút được rất nhiều ánh mắt của du khách nam.

"A nóng quá, nói đi tránh nắng đâu không thấy , mà như đi hấp thì đúng hơn."

Cô ấy không ngừng uống nước, vừa đi dạo vừa ngắm cảnh trong gian hàng, cô ấy uống ít nhất phải năm chai nước cỡ 500ml.

Tôi thấy cô nàng dường như muốn tan chảy,tôi khẽ mỉm cười với cô:

"Lòng thanh tịnh tự nhiên sẽ lạnh thôi. Cậu hãy đặt trái tim mình trên nước và những bông hoa này.Chỉ một lát sau,cậu sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều thôi."

Tôi không biết trời nắng nóng bao nhiêu độ. Thực ra mà nói tôi cũng không phải là người chịu nhiệt giỏi. Tôi nghĩ đến tiểu Diêm Quân trong bụng,rồi liếc nhìn chiếc vòng trên cổ tay nghĩ:

"Đây có phải là một cuộc hôn nhân tồi tệ hay không? Cộng thêm cả việc mang thai tiểu Diêm quân thể chất của tôi liền tự nhiên thay đổi?"

Tôi im lặng suy nghĩ, bên cạnh lại là An Bình đang liên tục than nóng. Ban đầu mọi thứ sẽ ổn, giờ thì cô nàng đòi quay lại khách sạn để nghỉ ngơi.

"Chúng ta qua bên kia xem. Cùng lắm thì tớ sẽ mua vé xe buýt tham quan, cũng có thể đưa chúng ta về khách sạn. Vậy nên chịu khó ở lại đi."

Tôi có chút luyến tiếc khi nhìn thấy phong cảnh nơi đây.

Những vụ việc kinh khủng xảy ra cách đây không lâu, đột nhiên lại hiện lên ro ràng. Tôi nghĩ đến việc mình đi đâu cũng đều gặp phải ma qu nhưng sau khi đến đây ngày hôm qua, đến bây giờ tôi đã không thấy bất kỳ con ma nào nữa cả. Vì vậy tôi vô cùng luyến tiếc khoảng thời gian đẹp đẽ này.

Nơi chúng tôi đang đứng vào thời điểm bây giờ là khu vực hồ. Hồ này hầu hết là nước, cũng chỉ có một số thực vật thủy sinh mà thôi.

Nhìn từ xa, tôi có thể trông thấy một cung điện rất tinh xảo. Nói chung, khu vực nghỉ hè này trước kia là một cung điện hoàng gia cổ đại,nó được xây dựng bởi các vị vua cùng thời.

Cũng tại nơi này, công ty đã phải chi rất nhiều tiền để thành lập nó. Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng, phong cách kiến trúc ở đây mang lại cảm giác hiện đại hơn hẳn so với các khu nghỉ dưỡng khác.

Bề ngoài của cung điện trông hoàn toàn mới, không có dấu vết lịch sử cũng như dấu ấn lưu lại từ thời cổ đại.Ngay cả đến một dấu vết tổn thất cũng không có nữa là...

Nếu có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ đến Chengde Mountain để tránh nóng, phong cảnh ở đó được cho là bắt mắt hơn hẳn.

"Tiểu Hoa, tớ không đi được nữa đâu”

Tôi hoàn toàn đắm chìm trong khung cảnh thiên nhiên xung quanh mình. An Bình phàn nàn liên tục sau lưng . Tôi thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã nhăn lại, có lẽ cô ấy sắp khóc rồi chăng. Tôi không thể nhịn được cười:

"Là cậu đã rủ tớ đi du lịch mà giờ lại mệt mỏi vậy sao?"

An Bình thở hổn hển, hai má cô đỏ ửng , cô liên tục làm nũng với tôi:

"Hôm nay đến đây rồi không phải sao? Tớ đã đi cả một ngày rồi đó. Chân tớ sắp gãy rồi đây này. Cung điện để ngày mai hẵng đi đi mà"

Tôi không lay chuyển được cô ấy. Vì vậy tôi đành phải cười để cô ấy kéo đi thôi.

"Được rồi, được rồi, hôm nay về phòng trước đã "

An Bình tươi cười sung sướng , ôm chầm lấy tôi và hôn tới tấp. Tôi bị doạ trước những động tác của cô ấy,tôi vội vàng đẩy cô ấy ra.

Tôi sợ rằng những hành khách bên cạnh có thể hiểu nhầm điều gì đó.

"Tớ nghe nói những món ăn nhẹ gần đây cũng rất nổi tiếng, chúng ta đi ăn đi"

Được rồi, tôi thấy rằng cô nàng này đang nghĩ về chuyện ăn uống đây mà. Cũng tốt, bây giờ đã hơn hai giờ chiều rồi và tôi vẫn chưa được ăn trưa. Tôi cần phải nạp thêm chút năng lượng rồi.

Khi chúng tôi đến phố ăn vặt, khắp nơi đều có người.Chủ yếu vẫn là khách du lịch, và hầu như mọi cửa hàng đều đã chật kín người.

Ngay cả khi đã qua giờ ăn trưa, kinh doanh ở đây vẫn đông đúc như vậy. Quả thật có rất nhiều khách hàng.

"Oa, thật đông."

An Bình hét lên, khuôn mặt nàng ngạc nhiên như thể cô nàng chưa hề nghĩ đến điều đó.

"Tớ còn tưởng rằng qua giờ ăn sẽ bớt đông hơn chứ? Không ngờ rằng khách vẫn đông như vậy."

"Mùa du lịch cao điểm, đông người là chuyện bình thường thôi"

Chúng tôi đi cạnh nhau,sau đó nhìn xung quanh để chọn quán ăn vặt rồi tham quan nó.

Với đôi mắt nhạy bén của mình, tôi thấy hai người quen thuộc trong đám đông.

Đó là cặp vợ chồng già đã cãi nhau ở cửa thang máy ngày hôm qua tôi thấy. Bà lão đang cầm tay ông lão . Ông thì lại đang cầm gậy trên tay và nói chuyện với một người đàn ông trung niên khác trước cửa hàng trà.

Bà lão nhìn xung quanh, nhưng có vẻ bà không biết mình đang nhìn cái gì. Có lẽ giống như đang tìm người , nhưng lại không phải vậy.

Vợ và người đàn ông trung niên không biết đã nói gì. Khuôn mặt của người đàn ông lộ ra vẻ mặt rất nghiêm trọng. Ông lão có vẻ hơi tức giận, liên tục dùng gậy chọc vài cái xuống đất, biểu tình hơi có chút kích động.

An Bình đúng là tham ăn, đã nhìn trúng một quán ăn vặt, liền kéo tôi đi. Thế nhưng nàng thấy rằng mắt tôi đang dừng lại ở một chỗ đâu đó.

"Này, đó là cặp vợ chồng già?"

Cô ấy nói với giọng nghi ngờ. Tôi quay đầu lại để nói với cô ấy:

"Thôi nào, cậu thích cửa hàng nào, chúng ta sẽ vào đó."

Đôi mắt của An Bình vẫn dán chặt vào đôi vợ chồng già. Tôi cau mày và chọc cô ấy:

"Nếu cậu muốn vui chơi trong vài ngày tới thì hãy quên những gì họ nói hôm qua đi, như thể nó không tồn tại vậy đó."

Khi tôi nhìn thấy họ, tôi luôn cảm thấy rất kỳ lạ. Thậm chí là tôi đã nổi da gà.

Tốt hơn hết là rời khỏi cuộc đối thoại của họ để tôi và An Ninh tránh bị ảnh hưởng. Tôi muốn trở thành một du khách bình thường và thoả mái tuyệt đối

An Bình dường như cũng nhìn thấy suy nghĩ của tôi và gật đầu theo:

"Đi thôi."

Sự khó chịu trong lòng tôi đang nhanh chóng lan rộng , nhưng theo bản năng tôi giả mù giả điếc. Tôi muốn quên đi,muốn bỏ qua địa chỉ cũ Lê gia và cặp vợ chồng già.

Ngay cả khi tôi đang ăn, tôi đều thất thần.Ý nghĩ trong đầu tôi lúc này là:

Tôi nên làm gì nếu có chuyện thực sự xảy ra với tôi?

Và bộ não tôi nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho chính mình - tôi nghĩ về khuôn mặt của Diêm quân.

Tôi tự hỏi vậy hắn có đến tối nay không, lòng tôi lại có chút mong chờ.

Tối qua những gì hắn ta nói tôi tin đều tin mà không mảy may nghi ngờ. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng cuộc đời của mình đẫ được an bài rồi.

Từ khi nào bản thân lại sinh ra cảm giác ỷ lại phụ thuộc vào hắn như vậy chứ?

An Bình đang ăn ở đó mà không để ý đến hình tượng chút nào cả. Cô nàng thấy tôi đang ngẩn người,với thức ăn được nhét đầy trong miệng nói:

“Đừng nghĩ nữa, ăn cơm còn suy nghĩ cẩn thận không tiêu cơm đấy."

Tôi còn chưa kịp mở miệng lên tiếng thì câu tiếp theo của cô ấy nói làm tôi suýt nghẹn thức ăn trong miệng.

"Khi nào tớ sẽ được gặp chồng của cậu vậy, tớ thật tò mò."

Bạn đang đọc Minh Hôn Lúc Nửa Đêm của Dung Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quyet241801
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.