Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2392 chữ

Chương 30: Là Người Hay Quỷ?

Bên trong bức tường là một khoảng sân đổ nát, nhiều chỗ trên tường có những vết nứt nhìn thấy đường nét rất rõ ràng, các chỗ bị vỡ lan rộng ra giống như mạng nhện khổng lồ đang tỏa ra bốn phía, đằng xa có một cánh cửa gỗ khép hờ. Phía trên có một tấm bảng hiệu đề chữ "nhà họ Lê".

Tôi và Diêm Quân đứng cạnh hàng rào được làm từ kim loại dạng lưới sắt để che chắn xung quanh ngôi nhà. Vì bị che chắn nên tầm nhìn của chúng tôi đã bị chắn, điều đó khiến tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh vật bên trong.

Đình viện cũ nát tràn ngập hơi thở cổ xưa chỉ có thể nhìn thấy mờ ảo trong đêm tối, những viên ngói trên mái nhà đã đổi thành màu xám tro dưới màn đêm.

Trên lưới sắt treo một tấm gỗ, bên trên viết dòng chữ: Cấm ra vào.

"Chúng ta vào trong bằng cách nào?"

Tôi ngoảnh đầu lén lút nhìn Diêm Quân rồi nói, mặc dù trời đã khuya nhưng tôi vẫn mơ hồ thấy một số khách du lịch không nhịn nổi cô đơn mà ra khỏi khách sạn từ rạng sáng.

Địa chỉ nhà họ Lê nằm ở một góc, để phòng ngừa xảy ra sự cố, tôi hạ thấp giọng khi nói. Cảnh tượng trước mắt làm tôi không biết nên làm gì tiếp theo, không lẽ vừa đến đây liền trở về?

Diêm Quân nói đến đây để thăm dò, nghĩa là phải đi vào xem xét thay vì dừng lại ở đây.

"Ôm chặt ta."

Kể từ lúc chúng tôi đến đây, một câu Diêm Quân cũng không nói, khi tôi hỏi thì mãi lâu sau hắn mới trả lời .

Tôi rõ ràng có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn, cũng không biết đó là do khẩn trương hay thận trọng. Tôi nghe lời hắn và ôm lấy hắn bằng cả hai tay, hắn cũng ôm chặt eo tôi, đột nhiên trời đất quay cuồng. Sau đó trước mắt tôi chỉ còn lại một mảnh tối đen, khi tôi hồi phục thì đã được Diêm Quân đem vào phía trong lưới sắt.

Tôi kinh ngạc nhìn xung quanh, khi tôi xoay người lại thì thấy hàng rào sắt vốn dĩ đang chắn ngay trước mắt giờ phút này đã ở phía sau và cánh cổng gỗ đã đóng lại.

Chỉ cần tôi tiến lên phía trước thêm vài bước thì tôi có thể chạm vào đồ cổ xưa đã gỉ sét kia, đẩy cánh cửa gỗ vỡ ra để khám phá bên trong... Tuy nhiên, tôi không có lá gan đó, tôi không đủ can đảm để một mình bước về phía trước.

Diêm Quân vừa bước vào thì hơi thở xung quanh hắn càng trở nên kì quái. Hắn trở nên lạnh lùng khiến tôi sợ hãi, lông tơ đều dựng đứng hết cả lên.

"Thật to gan!"

Đột nhiên không chút đề phòng liền bị câu nói đầy giận giữ ấy khiến tôi có chút hoảng sợ cùng nghi hoặc mà nhìn hắn. Trong lòng thầm nghĩ tôi đã làm sai điều gì?

Hắn ta tìm thấy gì ư?

Diêm Quân quay lại nhìn xung quanh, bàn tay nắm chặt: "Ta vẫn nghĩ rằng hơi thở quỷ dị là xuất phát ở khu nghỉ mát mùa hè. Nhưng chỉ khi đến đây rồi mới biết chuyện gì đã xảy ra.”

Tôi sốt ruột nhìn hắn không khỏi có chút lo lắng hỏi: "Rốt cuộc trong quá khứ, nơi đây đã xảy ra chuyện gì?"

Đừng nói với tôi là không có, điều đó là không thể! Tôi vẫn còn nhớ những lời của cặp vợ chồng già cãi nhau ở lối vào thang máy. Chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Lê và những người từng sống ở đây?

"Hoa Nhi, chúng ta trở về thôi. Nếu được, ngày mai nàng cùng An Bình trở về. Trong tương lai đừng đến đây thêm một lần nào nữa."

Cái gì?

Tôi có chút ngây ngốc, ý của Diêm Quân là gì, tại sao tôi lại phải trở về? Còn nữa những gì hắn nói có nghĩa là gì?

Ngay cả khi hắn là một Diêm Vương cũng nói như vậy, chẳng lẽ... nơi này thực sự là “cấm địa” không ai có thể tiến vào?

Hắn nắm lấy tay tôi như đang tìm kiếm thứ gì đó rồi đi quanh bức tường đổ nát. Đột nhiên, hắn dừng lại và cúi xuống. Tôi đi theo hắn, ánh mắt tôi cũng dừng lại ở nơi hắn chỉ.

Một mảnh giấy màu vàng ẩn trong đống cỏ dại dày đặt.

Diêm Quân dùng tay quét cỏ qua một bên, ngay tức khắc một tờ giấy màu vàng nguyên vẹn hiện ra trước mắt tôi. Đây không phải là thứ không tốt, nhưng sự xuất hiện của nó đã làm thay đổi hoàn toàn sự tồn tại của địa chỉ cũ nhà họ Lê.

Giấy màu vàng là một tờ bùa.

Mặt trên viết một số câu thần chú bằng bút đỏ mà tôi không thể hiểu được, tờ giấy màu vàng dán ở góc dưới của hàng rào đã được giấu trong đống cỏ khô. Nó được đặt cách hàng rào vài chục bước hàng rào sắt, vì vậy căn bản sẽ không có ai chú ý đến tờ giấy này.

Trong lòng tôi đã hiểu ra một chút, hiểu rằng tại sao Diêm Quân lại nói tôi không nên đến đây và nên sớm rời đi.

Bùa chú dùng để làm gì? Bất cứ ai cũng đều biết rằng nó được sử dụng để trấn áp các linh hồn ma quỷ và xua đuổi tà ma.

Vì vậy, có giấy màu vàng xung quanh tường cũng có nghĩa là đang có một thứ gì đó không sạch sẽ ở nhà họ Lê. Diêm Quân đứng dậy, hắn nắm lấy tay tôi và tiếp tục đi dọc theo bức tường.

Toàn bộ nhà họ Lê chiếm một diện tích rất lớn, chúng tôi đi vòng vòng cho đến khi cả hai trở lại cánh cửa gỗ, tôi hoàn toàn đã bị choáng váng.

Chúng tôi đã tìm thấy mười hai lá bùa trên bức tường cực dài này, tôi không thể không nghi ngờ những tư liệu được tìm thấy trên điện thoại về địa chỉ cũ của nhà họ Lê. Nó nói rằng quản lý cấp cao của công ty đã giữ lại địa chỉ cũ này chỉ vì họ tôn trọng nhà họ Lê.

Thực tế là không giống như những gì nó đã đăng tải, trong chuyện này nhất định có ẩn tình.

Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến tôi không khỏi chảy mồ hôi lạnh.

Có thể... quản lý cấp cao của công ty không hề muốn giữ địa chỉ cũ cuả nhà họ Lê, nhưng vì một số lý do nào đó mà không thể xóa sổ hoặc phá huỷ nó.

"Nơi này được các đạo sĩ hoặc các nhà ngoại cảm tạo ra kết giới. Những tờ giấy màu vàng đó được dán trên tường là bằng chứng tốt nhất."

Diêm Quân ngẩng đầu đưa mắt nhìn về bức tường xung quanh với giọng điệu nghiêm túc: "Hơi thở này thực sự không bình thường, thật hiếm có nơi nào ở dương gian lại gặp phải chuyện như vậy. Những người lập kết giới chắc hắn đều phải có tu vi rất cao, lá bùa đó chỉ ngăn chặn thứ không sạch sẽ từ bên trong, nhưng không có cách nào ngăn cản hơi thở lọt ra bên ngoài, cũng may là đã bị ta phát hiện."

Hắn lại cau mày tiếp tục: "Để có thể tạo ra một hơi thở như vậy thì cần phải tiến hành tổ chức một buổi lễ bí mật nào đó, thông qua nghi lễ buộc phải thiết lập một mối liên hệ với âm phủ để làm chuyện gì đó khác người... Nói tóm lại, đây không còn là nơi một con người như nàng nên ở lại."

Sau khi nghe những lời của hắn, tôi nuốt nước bọt, kéo tay áo hắn nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi."

Sau khi Diêm Quân nói những điều này thì tôi cũng đã thỏa mãn sự tò mò của mình. Khi đi qua cánh cửa gỗ, nó vẫn không quên lấy tay chạm vào bụng mình. Tiểu hỏa gia vẫn chưa chào đời, những gì Diêm Quân từng nói tôi đều nhớ tất cả. Dù tôi có tò mò đến đâu cũng không thể lấy tiểu hỏa gia ra cược.

Mọi chuyện đều nên có mức độ, tôi cũng không nên tìm hiểu quá sâu, nếu Diêm Quân đã nói nó có thể được khám phá thì tôi đã có thể thỏa mãn sự tò mò của mình, nhưng hắn lại nói những lời này ngay bây giờ thì chúng tôi cũng chỉ có thể rút lui trong an toàn.

Trong đầu tôi nghĩ đôi khi tò mò khám phá một điều gì đó, và tôi biết đó không phải là một chuyện tốt.

Tôi không muốn tò mò của mình mà giết chết tiệt hỏa gia, ngay cả khi chồng tôi là Diêm Vương thì tôi cũng sẽ không để hắn và tiểu hỏa gia rơi vào tình huống nguy hiểm chỉ vì sự tò mò của mình.

Ngay khi Diêm Quân nghe tôi nói liền gật đầu, hắn dùng tay xoa đầu tôi: "Ta biết Hoa Nhi nhất định sẽ hiểu cho ta, chúng ta về thôi. "

"À."

Tôi mỉm cười gật đầu, nắm chặt áo choàng của hắn. Hắn trực tiếp ôm lấy tôi. Trước khi hắn đưa tôi ra ngoài, tiếng bước chân từ bên ngoài tiến vào hàng rào sắt nhanh chóng đến gần chúng tôi.

Tại sao lại có người có thể đến đây vào lúc này?

Chẳng lẽ... ai đó cũng đến để khám phá vào ban đêm? Khả năng này vô cùng lớn, bây giờ sinh viên đại học và những người trẻ tuổi đều thích chụp ảnh. Có một địa chỉ cũ ở đây cũng không tránh khỏi việc sẽ có một số thanh thiếu niên trẻ tuổi còn khỏe mạnh muốn đến để khám phá và chụp những bức ảnh lưu giữ kỉ niệm cũng như để khẳng định sự gan dạ của mình.

Chỉ là khi nghe tiếng bước chân thì có lẽ chỉ có một người đến đây.

Chẳng lẽ cũng có người buổi tối lại đến nơi này thám hiểm. Nên dùng từ nào để hình dung người này? Can đảm? Thậm chí không muốn sống? Tới đây để tìm chết sao?

Người đó hướng về phía chúng tôi, thật bất tiện khi Diêm Quân không thể đưa tôi đi nên đành phải kéo tôi trốn vào một góc.

Tôi có thể nhìn thấy một hình dáng cao lớn đang tiến đến hàng rào. Bởi vì ở đây không có đèn chiếu sáng nên rất tối. Không giống như ở gian hàng, nó luôn sáng rực và ánh sáng luôn chiếu sáng suốt đêm.

Từ chiều cao và kiểu tóc của người đó, tôi liền phán đoán là đàn ông.

Hơn nữa, đằng sau người đàn ông này, tôi thấy anh ta cũng mang theo một túi hành lý lớn nhỏ. Nhìn từ xa, giống như một người gù lưng. Trong lúc nhất thời tôi không nhìn ra.

Ai lại đến nơi này vào giữa đêm? Người đàn ông cao lớn bước đến hàng rào sắt, dừng lại và đứng bất động ở đó.

Khi tôi nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút nổi da gà, cậu tốt xấu gì cũng nên động một chút a, đừng cứ đứng mãi không nhúc nhích chứ.

Thực ra, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, Diêm Quân bên cạnh tôi thực sự là một con quỷ, nhưng hiện tại tôi lại sợ một gã đàn ông mang thân phận con người, thì có vẻ hơi vô lí.

Cuối cùng, bóng hình cao lớn di chuyển, tôi thấy hắn nhìn sang trái rồi sang phải. Sau khi nhìn thấy vài lần, hắn nhanh nhẹn vượt qua hàng rào sắt rồi đáp xuống bãi cỏ.

Âm thanh “bùng” này làm trái tim tôi như muốn rơi xuống.

Đàn ông, hắn chắc chắn là một tên đàn ông và là một con người. Nếu là ma thì hắn làm sao có thể phát ra âm thanh khi đáp xuống một cách nặng nề như vậy.

Diêm Quân không hề phát ra âm thanh khi di chuyển, điều tương tự cũng xuất hiện với cô gái mặc váy trắng trước đây. Mọi con ma không có tiếng ồn lớn như vậy khi đi bộ.

Người đàn ông cao lớn đứng dậy khỏi mặt đất, hắn phủi nhẹ và quần áo, sau đó lùi lại phía sau và nhấc chân đi ra cửa gỗ. Ai nào ngờ anh ta bước được vài bước thì đột ngột dừng lại, quay đầu về phía chúng tôi.

"Đi ra đi, tôi biết các người đang ở đó."

Giọng anh ta không hay, nhưng lời nói tròn trịa, câu này anh ta nói với một thái độ ngạc nhiên càng khiến tôi cảnh giác hơn.

Tôi hơi ngạc nhiên khi anh ta có thể nhận ra tôi và Diêm Quân, tôi dám đảm bảo rằng chúng tôi trốn trong đây và không hề gây ra bất cứ tiếng động nào, tôi gần như nín thở và không dám thở tiếp, thật không ngờ thế mà cũng bị anh ta phát hiện.

"Là vị Diêm Vương cường đại nào đại giá quang lâm đây, hơi thở mạnh mẽ không có sự che đậy, sợ rằng tôi không thể phân biệt được."

Diêm Quân ôm tôi ra khỏi bóng tối, ánh sáng chiếu từ nơi xa đã mơ hồ khiến nhìn thấy diện mạo của hắn.

Trên mặt của người đàn ông cao lớn chứa đầy sự kinh ngạc, anh ta không ngạc nhiên khi thấy Diêm Quân mà là tôi.

Bởi vì tôi nhìn thấy đôi mắt của hắn đang nhìn vào chính mình.

Bạn đang đọc Minh Hôn Lúc Nửa Đêm của Dung Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quyet241801
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.