Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
1032 chữ

Chương 7: An Bình

Mới sáng sớm tôi đã bị tiếng chuông di động làm cho tỉnh giấc

"Xin chào. Ai gọi tôi vào sáng sớm vậy ạ...”

"Dung Hoa! Con heo lười! Mau dậy đi! Có phải cậu quên hôm nay chúng ta có hẹn không?"

Ngay lập tức tôi bị tiếng hét to này đánh thức, tiếng hét tức giận từ điện thoại là của An Bình.

"Này.. Này... Con heo Tiểu Hoa lười biếng kia ? Không phải cậu ngủ tiếp đấy chứ?"

"Không, không." Tôi vội vàng trả lời nếu không An Bình cho rằng tôi lại ngủ tiếp.

" mau chuẩn bị sẵn sàng rồi đi thôi, không phải hôm qua cậu đã rủ tớ đi mua sắm hay sao?"

Từ nhỏ tôi không có thói quen ghi nhớ những gì mình cần làm, may mắn là hôm nay An Bình đã gọi điện thoại cho tôi nếu không tôi chắc sẽ quên mất buổi hẹn hôm nay.

Chúng tôi là bạn thân luôn học cùng lớp từ thời còn học trung học, hơn nữa không biết có phải duyên phận hay không, chúng tôi luôn ngồi cùng bàn với nhau, dần dần chúng tôi trở thành bạn thân và không giấu nhau bất cứ điều gì.

Mặc dù chúng tôi không học cùng nhau khi vào đại học nhưng tình cảm giữa hai chúng tôi không vì thế mà mất đi, những lúc rảnh rỗi đều lên kế hoạch hẹn nhau đi mua sắm.

Tôi trượt người xuống khỏi giường, nhìn thấy vẫn còn nhiều thời gian vì thế vẫn thong thả trang điểm.

Khi tôi rửa mặt, lúc nhìn vào trong gương trên bồn rửa mặt thấy chiếc vòng ngọc đỏ trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của mình, tay kia đưa qua chạm vào trong vô thức.

Trong phòng khách, trên ti vi đang phát sóng tin tức buổi sáng. Trong đó có một vụ án mạng tại quán cà phê lúc trước tôi từng làm bán thời gian.

Nguyên nhân về cái chết của Tiểu Hoàng được xác định là vì làm việc quá sức nên đột quỵ. Tôi ngồi trước bàn ăn nhìn tivi và nghĩ lại những gì xảy ra vào ngày hôm đó, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.

Tiểu Hoàng xoắn cổ cho tới chết, chuyện đó đã ám ảnh tôi suốt thời gian từ khi khỉ làm.

Tôi đột nhiên nghĩ đến trước khi đi vào quán cà phê tôi đã nhìn thấy cô công nhân kia, khuôn mặt cô ấy rất khủng khiếp, lúc đứng chéo người chỉ có thể nhìn thấy tròng mắt trắng...

"Chào buổi sáng Tiểu Hoa, mẹ vừa làm bữa sáng xong, nhanh ăn đi khi còn nóng."

Tiếng của mẹ làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. Tôi liên tục gật đầu, cố giấu đi tiếng tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. Không ngờ những hình ảnh kinh khủng kia lại khiến tôi toát ra mồ hôi lạnh.

Sau khi dùng xong bữa sáng, tôi vội đi đến điểm hẹn. Từ xa đã nhìn thấy An Bình vẫy tay về phía tôi.

"Cũng may cậu đã tới, hôm nay nếu như tớ không gọi cậu dậy có phải cậu sẽ quên cuộc hẹn của chúng ta không?"

An Bình khoác tay tôi làm bộ tức giận. Nếu ai hỏi tôi thì phải nói, cô ấy rõ ràng là hình mẫu của đàn chị với đôi chân dài và bộ ngực cỡ C. Nhưng dù là thế, đôi khi cô ấy lại giống như chú chim nhỏ nép vào người tôi, thật sự không thể chịu được mà.

"Được rồi, được rồi, là tớ sai."

Tôi buồn cười vỗ tay và nắm tay cô ấy để bắt đầu một ngày hẹn hò.

Đầu tiên chúng tôi cùng nhau đi xem phim. Trên đường đi chúng tôi đã đi qua quán cà phê tôi từng làm việc. Do cái chết kì lạ của Tiểu Hoàng nên quán cà phê cũng bị ảnh hưởng. Hiện tại đang đóng cửa ngừng kinh doanh.

Những hình ảnh đó lại hiện ra trước mắt tôi. Tôi vàng lắc đầu để xua tan hình ảnh cái cổ xoắn lại cùng với tiếng cười quỷ quái của Tiểu Hoàng sau khi ngã xuống đất.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động của An Bình vang lên, cô ấy lấy di động từ trong túi ra và bấm nhận cuộc gọi.

“Alo, ông nội”

"Cái gì ạ...hiện tại cháu đang đi chơi với bạn bây giờ không tiện tới đó."

"Vâng...... được rồi, để cháu hỏi cô ấy một chút."

Tôi tò mò nhìn An Ninh, cô ấy gượng cười :

"Xin lỗi Tiểu Hoa, ông nội bảo tớ tới cửa hàng của ông một lúc do có việc gấp nhưng là tớ ngại để cậu một mình, cho nên..."

Tôi khá ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói như vậy. Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông nội của An Bình có mở một cửa hàng, hình như là cửa hàng đồ cho người đã mất.

"Nếu cậu không muốn đi cùng cũng không sao. Nhưng hôm nay đành phải xin lỗi cậu, tớ phải đi qua cửa hàng."

Sau khi nghe xong, mặc dù trong lòng có chút mâu thuẫn nhưng vẫn gật đầu đồng ý đi cùng với cô ấy, sau khi xong xuôi có thể tiếp tục buổi hẹn hò.

Khi tôi tới trước cửa của cửa hàng lập tức nhìn thấy một ông lão tóc bạc đang nghiêng người ngồi trên ghế, híp mắt lại, cầm quạt lá cọ phe phẩy trong tay.

"Ông nội, chúng cháu tới tới rồi."

An Bình hét lên một tiếng ông lão lúc này mới mở mắt ra nhìn lên, thoáng nhìn qua tôi. Ngay khi ánh mắt ông dừng lại ở trên cổ tay của tôi thân thể gầy còm của ông đột nhiên dựng lên liên tục run rẩy.

Bộ đồ trắng bạc màu rung lắc dữ dội trên người ông, giống như bị sốc và khiếp sợ. Khiến khuôn mặt ông trở nên tái nhợt và méo mó.

Bạn đang đọc Minh Hôn Lúc Nửa Đêm của Dung Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quyet241801
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.