Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp Thu Cuộc Sống Mới

Phiên bản Dịch · 953 chữ

“Ai, thôi bỏ đi, Hạ Tri Nhai trong chốc lát cũng sẽ không tin tưởng mình, chi bằng đợi tới khi tìm được bác sĩ thích hợp lại nói việc này với anh.” Minh Vi lẩm bẩm, ngả người vào gối đầu, nhìn thoáng qua bóng đèn dây tóc vẫn sáng, chậm rãi nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trong viện truyền đến giọng nói hùng hùng hổ hổ của Lý Xuân Hoa.

“Đàn ông nhà mình trời chưa sáng đã lên núi săn thú, gà trống đều trầm trồ khen ngợi mấy lượt, quỷ lười này còn không dậy rời giường! Bà phỉ nhổ, cưới cái tai họa vào nhà?”

Minh Vi vốn chính là muốn rời giường, nghe được tiếng mắng của Lý Xuân Hoa, liền nhanh nhẹn rửa mặt chải đầu mặc quần áo ra khỏi phòng, nhanh chóng cầm lấy cây chổi trong tay của Lý Xuân Hoa: “Mẹ Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi nghỉ ngơi, đợi lát nữa con làm xong cơm sáng sẽ gọi mẹ với ba ra ăn cơm, đợi lát nữa không phải còn muốn bắt đầu làm việc hay sao, những việc này cứ để con làm con làm được rồi.”

Nếu đã đi tới thập niên 80, có thời gian ở đó oán than, còn không bằng ngẫm lại nên làm như thế nào mới có thể phá băng, hàn gắn lại mối quan hệ giữa cô và Lý Xuân Hoa! Nếu không cuộc sống mai sau mới kêu không chịu nổi.

Lý Xuân Hoa chuẩn bị tốt một cái sọt lời mắng chửi đều nói không nên lời, thấy Minh Vi cần mẫn đến ra dáng ra hình, tức khắc làm không rõ là do Minh Vi uống lộn thuốc vẫn là đập đâu hỏng đầu rồi, nghe nói lúc còn ở nhà họ Minh ở thôn Ngũ Lí Đình, Minh Vi chính là kiều nữ, không chịu làm việc không chịu nổi ủy khuất gì đâu, bây giờ sáng sớm tinh mơ ăn mắng cũng không khóc, ngược lại đi tranh làm việc là sao?

Nhìn tư thế quét còn rất sạch sẽ, không phải chỉ là muốn ứng phó với bà.

Lý Xuân Hoa tuy vừa lòng, nhưng đối với việc làm hoang đường trước đó của Minh Vi vẫn còn canh cánh trong lòng, “Đừng có mà làm chống chế, đợi lát nữa lão nương ra kiểm tra, quét không sạch sẽ xem lão nương có lột da của mày ra hay không.”

Minh Vi ‘ ai ’ một tiếng, tay chân càng thêm nhanh nhẹn, chờ sau khi quét dọn xong liền đi vào phòng bếp thêm củi vào bếp lửa, vo gạo đặt nồi. Chờ sau khi Hạ Tri Nhai từ trên núi trở về, Minh Vi đã làm xong cơm sáng, này còn phải quy công với công ty cô ở kiếp trước thường thường đi xuống nông thôn làm công ích, giúp đỡ những người già góa bụa quét tước vệ sinh nấu cơm, nếu không chỉ riêng việc thổi lửa nhóm bếp cũng đủ để cô lăn lộn.

Hạ Tri Nhai trong tay xách theo con thỏ, nhìn Minh Vi bận rộn trong phòng bếp, bóng đen trên mặt ngẩn ngơ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng một câu cũng chưa nói, cho một ổ thỏ rừng vừa mới bắt được từ trên núi xuống vào một cái lồng, rửa tay sạch sẽ rồi tới nhà chính ăn cơm.

Sau khi dùng bữa xong, Lý Xuân Hoa và bố chồng Hạ Đại Cường đi tới công trường làm khuôn đinh kiếm tiền, , Hạ Tri Nhai cũng có việc muốn ra cửa, chờ sau khi cha mẹ đi ra ngoài, anh móc ví tiền từ trong túi ra, lấy ra một tờ mười đồng tiền đưa cho Minh Vi.

“Tiền này em cầm lấy, muốn ăn gì mặc gì thì tự mình đi mua, đợi lát nữa tôi muốn đi lên huyện thành một chuyến.”

Minh Vi không nghĩ cầm tiền của Hạ Tri Nhai, nhưng hiện tại đích xác bản thân cô cũng thực yêu cầu số tiền này, liền duỗi tay nhận lấy, thuận tiện hỏi: “Đi bao lâu?”

“Hai ba ngày, chờ tôi chở về liền cùng em về nhà mẹ đẻ.” Hạ Tri Nhai châm chước nói.

Minh Vi cũng không hỏi nhiều, ăn hai miếng cơm liền chui vào trong phòng bếp nấu nước, chờ đến khi Hạ Tri Nhai rời đi, Minh Vi nhét hai cái trứng gà để anh mang theo ăn trên đường đi, cái này liền càng khiến cho Hạ Tri Nhai cảm thấy trong đó có quỷ, trước kia Minh Vi nhưng cho tới bây giờ sẽ không quan tâm người khác như vậy.

“Trên đường cẩn thận một chút, anh……” Trên đùi không có phương tiện những lời này, Minh Vi chưa nói ra miệng, cười cười tiễn đi Hạ Tri Nhai rồi mới trở về phòng.

Hạ gia nghèo, tiền không có mấy, trả 300 đồng tiền mua người nhà họ Minh càng là đào rỗng của cải.

Nhìn phòng ở rách tung toé, Minh Vi biết nếu lại không kiếm tiền chỉ sợ thật sự muốn uống gió Tây Bắc, nhưng hiện tại đầu óc cô loạn như hồ nhão, sao mà biết thập niên 80 thiếu thứ gì cơ chứ, nghĩ tới nghĩ lui, Minh Vi dứt khoát không nghĩ, trước tiên làm tốt những công việc mà Lý Xuân Hoa đã dặn dò trước khi ra cửa, tưới rau trong vườn, chờ thêm hai ngày lại đi lên trấn trên nhìn xem có biện pháp gì để kiếm tiền.

Hết chương 6.

Bạn đang đọc Minh Vi Sống Lại Ở Thập Niên 80 (Dịch) của Thẩm Vong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiAnn_0416
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 637

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.