Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Tỉnh Rồi?

Phiên bản Dịch · 1632 chữ

Ngay khi hắn ta muốn tiến lên và giết chết Thảo Khôi Lỗi triệt để.

Đột nhiên một đạo kiếm khí vàng óng ánh bắn ra, mạnh như sấm sét, trong chớp mắt đã tới chỗ tu sĩ che mặt.

"Đây là kiếm quyết gì?"

Kiếm quyết thật sự quá đột ngột và nhanh chóng, tu sĩ che mặt không có đủ thời gian phóng pháp khí phòng ngự ra.

Giữa ranh giới sống chết, hắn ta nghiêng thân thể một cách khó khăn.

"Hưu" một tiếng, kiếm khí vàng óng ánh trực tiếp đâm thủng bả vai hắn ta, máu chảy đầm đìa, văng đầy trên mặt đất linh điền.

Dư thế kiếm khí chưa giảm, đâm vào tường viện sau lưng hắn ta.

"Chạy mau!"

Tu sĩ che mặt bất chấp cơn đau nhức trên bả vai truyền đến, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là mau chóng trốn thoát khỏi linh điền này.

Hắn ta có kinh nghiệm phong phú, trong lòng biết rằng trình độ kiếm quyết như vậy, chắc chắn không phải là thứ mà một tán tu Luyện Khí tầng ba có thể thi triển ra.

Dưới kiếm quyết như vậy, nếu thêm mấy đạo nữa, thậm chí chỉ cần một đạo thôi, thì hắn ta có nguy cơ ngã xuống đây.

Tu sĩ che mặt tâm niệm vừa động, cấp tốc vận chuyển linh lực, giữa không trung xuất hiện một bức tường băng, đúng lúc ngăn trở khí thế hung hãn của kiếm nhận ngân bạch.

Không ngờ khi kiếm nhận sắp va chạm vào tường băng, ngân bạch đoản nhận lặng lẽ nứt ra hóa thành hàng chục miếng tàn phiến giống như hồ điệp ngân bạch, tấn công tu sĩ che mặt từ mọi hướng.

Phương thức tấn công bất ngờ như vậy khiến trong lòng tu sĩ che mặt rối như tơ vò, tứ chi, bả vai, ngực đều bị tàn phiến đâm vào.

Một bóng đen xẹt qua trước mắt, một đầu linh thú màu đen thùi nhanh nhạy xuất hiện ở trước mặt hắn ta, con ngươi xanh biếc lạnh lùng nhìn chằm chằm tu sĩ che mặt, ánh mắt yêu dị làm hắn ta mất hồn phút chốc.

Còn chưa kịp phản ứng thì linh thú này đã giơ bàn chân chắc nịch màu trắng đập vào đầu hắn ta, thẳng một mạch đánh ngã tu sĩ, khiến hắn ta lăn trên mặt đất mấy vòng rồi đau đến hôn mê bất tỉnh.

...

Tu sĩ che mặt tỉnh lại từ bóng tối vô tận.

Trước tiên hắn ta cũng không có mở to mắt quan sát xung quanh, mà là cẩn thận cảm nhận tình trạng thân thể hiện tại của mình.

Tình huống rất không ổn, lúc điều chuyển linh lực thể nội giống như ném đá xuống biển, đan điền khí hải bị hủy, mất hết tu vi.

Đồng thời, thân thể hắn ta còn bị vật gì đó trói chặt không thể động đậy, vết thương tứ chi đều lộ ra ngoài không khí, truyền đến từng trận đau đớn vô cùng.

Cổ họng, trái tim cùng hạ bộ truyền đến cảm giác sắc bén mát lạnh, giống như chỉ cần hắn ta hơi động một chút thì từng cơn sắc bén lạnh lẽo này sẽ thâm nhập vào trong cơ thể hắn ta.

"Tỉnh rồi sao?"

Một giọng nói ấm áp vang lên cách đó không xa.

Tu sĩ vẫn nhắm nghiền mắt, như thể vẫn còn mê man.

"Nếu như người thật sự không tỉnh lại, ta sẽ để người không thể tỉnh nữa."

Giọng nói nhã nhặn từ từ nói tiếp.

Tu sĩ che mặt bất đắc dĩ mở mắt, hai tròng mắt chuyển động, thu hết tình huống xung quanh vào mắt.

Bây giờ hắn ta đang ở trong một căn phòng bày trí đơn giản, trên người bị trói bằng dây cỏ màu tro đen, tàn phiến ngân bạch vẫn còn dừng ở trước nhược điểm trí mạng.

Một tu sĩ thiếu niên đang đứng ở phía trước, ánh mắt trong suốt sáng ngời.

"Không ngờ tới một tán tu Linh thực sư như người lại ẩn giấu sâu như vậy. Đạo kiếm quyết kia... Hẳn là gần đến cảnh giới tông sư, cho dù trước đây ta tiếp xúc với cao thủ kiếm thuật, thì cũng rất ít người có kiếm thuật tinh xảo như người. Huống chi, người còn trẻ tuổi như vậy. Còn có tu vi... Chắc chắn không thể là Luyện Khí tầng ba."

Tu sĩ che mặt càng nói càng hối hận, vốn cho rằng đối phó với một tán tu Linh thực sư Luyện Khí tầng ba là chuyện dễ như lòng bàn tay, ai mà ngờ đến lật thuyền trong mương, vừa bị thương nặng vừa bị bắt một cách dễ dàng.

"Nói đi, vì sao vào nhà ta, còn tính toán đối phó ta?"

Lục Huyền không để ý đến lời của tu sĩ che mặt, mỉm cười hỏi.

"Ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây thôi, muốn vào linh điền của các hạ trộm vài cọng linh thực, không nghĩ gặp phải bất lợi."

Tu sĩ che mặt tùy ý viện lý do, định lừa dối qua cửa.

"Người cảm thấy ta sẽ tin lời này của người sao?"

Lục Huyền không khỏi buồn cười, sắc mặt trở nên lạnh lùng, tàn phiến dừng ở trước cổ tu sĩ cũng đâm sâu một chút, da thịt bị đâm rách, máu tươi đỏ thẫm chảy ra ngoài.

"Nói cho ta biết ai phái người tới đây.”

Tu sĩ che mặt im lặng.

"Thật ra dù người có nói hay không, ta có lẽ đã biết là ai. Ta là người luôn ru rú trong nhà, làm chuyện tốt giúp mọi người. Có thể chọc tới đối phương nổi sát tâm với ta, tùy tiện nghĩ cái là ra. Nếu như người không nói thì kết cục sẽ rất khác. Món pháp khí trước mặt người sẽ cắt người thành từng lát mỏng, còn có thể cố gắng không cho người chết đi. Đến khi chỉ còn một hơi thở, ta sẽ mang người đến chợ đen. Trong đó có không ít tà tu thu mua hồn phách, tu sĩ Luyện Khí trung cấp như người có thể bán được giá tốt."

Lục Huyền lạnh lùng nói.

"Ta nói rồi, đạo hữu có thể buông tha ta không?"

"Nói, ta sẽ cho người kết thúc sạch sẽ gọn gàng; không nói, người phải thừa nhận thân thể và hồn phách chịu dằn vặt vô tận. Tự người chọn đi."

"Là Chu Hải Văn, Linh thực sư, đã bỏ linh thạch để ta qua đây giết đạo hữu, còn hứa hẹn cho ta tất cả linh thực trong linh điền của đạo hữu, hắn chỉ cần ngọc giản điển tịch trên người đạo hữu thôi."

Tu sĩ che mặt không do dự nữa, nói thẳng.

Lục Huyền đã sớm đoán được bảy, tám phần. Sau khi nhận được đáp án từ tu sĩ che mặt, triệt để xác nhận.

"Nói địa chỉ của hắn cho ta biết, cũng đừng có lừa gạt ta, người biết ta và hắn đều là Linh thực sư mà Bách Thảo Đường thuê, muốn lấy được tin tức của hắn cũng không khó."

"Được, ta sẽ nói."

Sau khi khai báo ra Linh thực sư, tu sĩ che mặt không còn đắn đo gì nữa, kể hết tất cả những gì mình biết, trong lòng ôm một tia hy vọng mong Lục Huyền có thể tha thứ cho hắn ta.

"Được rồi, người có thể yên tâm lên đường."

Lục Huyền nhẹ nhàng nói, tàn phiến trước cổ tu sĩ chợt vụt về phía trước, cắm sâu vào cổ họng của hắn ta.

Sau khi giết chết tu sĩ, Lục Huyền vận chuyển linh lực, một Hỏa Cầu Thuật to bằng quả bóng xuất hiện phía trên thi hài tu sĩ.

Ngay lập tức, nó biến thành những tia lửa rơi trên xác tu sĩ. Sau mười mấy hô hấp, thiêu thi hài hắn ta thành tro đen.

Lục Huyền lại cầm Khử Tà phù, bạch quang lất phất lấy tro đen làm trung tâm, dao động bốn phía xung quanh.

Không có gì bất thường xảy ra.

Lúc này hắn mới hoàn toàn yên tâm, quét tầng tro đen trên mặt đất thành một đống rồi rắc lên thổ nhưỡng linh điền.

"Đêm nay mấy tiểu tử các ngươi tránh được một kiếp, ta sẽ cho các ngươi một ít phân bón tốt để bù đắp một chút."

Sau Tần Minh, thêm một tro cốt tu sĩ xuất hiện trong linh điền.

Lục Huyền hơi sửa sang lại chỗ sân một chút, linh thức quan sát xung quanh rồi nhắn nhủ Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu trông giữ nhà cửa, thân hình hắn chớp động, im hơi lặng tiếng đi ra ngoài viện.

Trong phường thị có tu sĩ tuần tra ngày đêm, nhưng mỗi khu vực thì lực phòng hộ cũng không giống nhau.

Giống như viện trước đây Lục Huyền ở ngoại vi khu bắc, nơi đó tốt xấu lẫn lộn nên lực lượng phòng hộ có cũng như không.

Còn đình viện hiện tại gần trung tâm một chút, nên lực phòng hộ tăng cường rất nhiều, nhưng thường chỉ là một số tu sĩ Luyện Khí cấp thấp ra dáng.

Chỉ có ở khu vực hạch tâm mới có tu sĩ Luyện Khí trung cấp, thậm chí là cao cấp bảo hộ, để phòng ngừa tà tu hoặc tà ma xâm nhập.

Một lát sau, Lục Huyền đi tới chỗ cần đến, phía bên ngoài viện Linh thực sư họ Chu.

Lời Nhắn Chương 73
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đọc truyện ❤️

Like chương để được +exp và xác suất rơi linh thạch, vật phẩm nha.

Bình luận, đề cử và đẩy kim phiếu giúp truyện được nhiều người biết nha, đa tạ các vị!
Bạn đang đọc Mọi Người Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch) của Triêu Văn Đạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 400

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.