Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1632 chữ

Chương 601, một người đắc đạo

Editor 🍎

Tôi vẫn không chú ý đến một chuyện, đó chính là sau khi Lâm Ngôn Thấm xác định quan hệ với anh trai tôi, mức độ tiếp xúc của cô ấy với gia đình tôi sâu sắc hơn rất nhiều so với trước đây.

Có vài thứ đồ vật thần thần quỷ quỷ tiếp xúc rất gần gũi, cảm giác kích thích cùng kích động ban đầu cũng đã biến mất

Nhưng tôi không thấy bất cứ thay đổi nào đối với cô ấy, cho dù đó là tâm lý hay lời nói và hành động, cô ấy vẫn giống như trước đây.

Đó là một bí ẩn, tôi không nghĩ rằng tôi có thể nghĩ ra nó.

Trở lại phòng, các thị nữ dáng vẻ khẩn trương giương cung bạt kiếm, Hồng y hỏi: "Tiểu nương nương, người bị ngài cố tổng đuổi đi sao? Chúng tôi nghe lệnh Đế Quân đại nhân, trừ phi Ngài hạ mệnh lệnh, nếu không chúng tôi tuyệt đối không thể để cho người ngoài tiếp cận Tiểu Đế Quân cùng tiểu tiên Tử. Đế quân đại nhân đã nói phải có hai người trở lên canh giữ, không thể có lỗ hổng. ”

"Ừm... Tạm thời đi, tôi sẽ không để cô ta bắt bọn trẻ đi. "Tôi an ủi các các cô ấy: "Các người làm rất tốt, cần cảnh giác như vậy mới được. Khi ta cùng Đế quân vắng mặt, người ngoài tuyệt đối không thể đưa bọn trẻ đi".

Lúc Giang Khởi Vân tới, tôi lập tức đem chuyện này nói cho anh biết, anh hơi có chút kinh ngạc: "Mật? Cô ấy đến đây để làm gì? Lần trước ta đã nói qua tạm thời sẽ không mang đi, Tử Vi lão nhân sao vẫn còn chưa từ bỏ ý định? ”

“...... Ông ấy có lẽ bị Tây Vương mẫu nương nương kích bác" . Tôi thì thầm.

Giang Khởi Vân lắc đầu: "Em thật sự cho rằng trên trời một ngày, mặt đất một năm? Làm sao có thể! Tuy rằng thời gian tính toán có khác nhau, thật ra so với thế gian cũng không lâu hơn, nhưng không quá lên như vậy... Ta hoài nghi Mật sọt tự nói ra".

Tự nói ra?

"Cô ta muốn làm gì vậy?" Đưa ra tuyên bố của riêng mình? Đó chính là lừa gạt em dưới vỏ bọc Tử Vi đại đế? "Tôi không hài lòng nói.

"Cô ta muốn trở thành kẻ buôn người a..."

Giang Khởi Vân khẽ cười một tiếng: "Có lẽ Tử Vi lão nhân thật sự rất muốn gặp hai tiểu tử kia, nhưng ngại thân phận không thể hạ phàm, Mật sọt nhìn thấy trong mắt, liền cả gan nghĩ đến chuyện làm ác nhân một lần."

"Hừ. Em tuyệt đối sẽ không để cho cô ta ôm bọn trẻ đi, nếu Tử Vi đại đế thật sự rất muốn xem, vậy anh tự mình mang đi, em sẽ yên tâm hơn. ”

U Nam đang ở trên giường dùng tay cố gắng đứng lên, kết qỷa dùng quá sức, cả người nhào xuống tấm ga trải giường, cả khuôn mặt đập vào giường, chân hơi hướng lên trời, động tác có phần nguy hiểm.

Tôi thở dài nói: "Anh xem, một giây không nhìn, cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm... Làm sao có thể giao cho người khác mang đi, ngoại trừ người nhà mình và người được giao cho ngươi, ai còn có thể trong nháy mắt nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ? ”

Giang Khởi Vân đi tới, một tay xách y phục lưng U Nam, xách thằng bé lên.

"Vật nhỏ, con tiến bộ rất nhanh nha." Anh cười nói với U Nam.

U Nam giống như một con rùa nhỏ lơ lửng, tay chân múa may quơ quơ, nhếch miệng cười nhìn về phía anh.

Bắt đầu nhú lên một chút răng sữa màu trắng, cười đến chảy nước miếng.

Giang Khởi Vân thả thằng bé lại giường, Vu Quy ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi, vội vàng đưa tay nắm lấy áo choàng của Giang Khởi Vân, bắt lấy không buông, Giang Khởi Vân hơi dùng sức kéo, con bé liền nhào ra ngoài theo.

Đế quân đại nhân nhìn con bé nguy hiểm như vậy, liền buông bỏ ý định kéo tay áo về, tùy ý cho con bé nắm lấy một tay áo. Tiêue nha đầu này hận không thể được treo một bên tay áo Giang Khởi Vân.

"Đế quân đại nhân, mái tóc dài cùng tay áo lớn bé bọn trẻ sẽ rất phiền phức..." Tôi vừa buộc tóc vừa nói: "Không bằng em bới tóc lại cho anh? Hoặc em mượn cho anh một bộ đồ tiện hơn để bé trẻ con".

Đầu tôi được mở mang ra rất nhiều, Giang Khởi Vân bối tóc, mặc bộ y phục này, cảnh tượng thật đẹp biết bao.

“...... Ngươi càng ngày càng lớn gan, học Mộ Vân Phàm sao?" Anh nằm trên giường và trêu chọc hai đứa trẻ.

Nghe anh nhắc tới anh trai tôi, tôi vội vàng vỗ vỗ đầu: "Đúng rồi...Em hỏi anh một chuyện..."

Tôi kể cho anh biết tình huống của Lâm Ngôn Thấm, sau khi nghe xong anh nhướng mày:" Cô ấy thấy được không phải rất bình thường sao?"

"Bình thường? Cô ấy trước kia không nhìn thấy, chẳng lẽ gần đây cô ấy được mở đôi mắt âm dương sao? Em cũng không nghe nói.." Tôi buồn bực nhìn về phía Giang Khởi Vân.

"Vậy em có nghe qua: một người đắc đạo, gà chó lên trời chứ? Gà chó còn như thế, huống chi là người thân gần gũi." Giang Khởi Vân thản nhiên trả lời tôi.

Một người đắc đạo gà chó lên trời?

"Chờ một chút, ý của anh là, bởi vì tu vi của em tích lũy tăng lên, các cấp tiên lục càng ngày càng gần, cho nên người bên cạnh em cũng có thay đổi?"

"Đây là tự nhiên."

"Lâm Ngôn Thấm cũng không tính là họ hàng thân cận của em..."

"Bọn họ không phải định bàn chuyện cưới hỏi sao? Hơn nữa... Nói không chừng đã có cốt nhục rồi. ”

Phốc!!!

Cốt, cốt nhục?!

Không, không, không... Không có khả năng, một tay già đời như anh trai tôi làm sao có thể mắc sai lầm. Hơn nữa, anh tôi tuyệt đối không thể làm ra chuyện này, Lâm gia sẽ không để yên chi anh tôi mất thôi.

Lâm gia cũng không phải là gia đình bình thường a! Gia đình anh ta không thể chơi trước sau khi lên xe rồi mới mua một tấm vé bổ sung sau khi lên xe.

Giang Khởi Vân buồn cười nhìn tôi: "Sao em lại ngu xuẩn như vậy? Tự mình lắc đầu làm gì? ”

"Em. Bây giờ em đi bảo anh em gọi điện thoại cho Lâm Ngôn Thấm xác định một chút..." Tôi lẩm bẩm nói, lui về bên cửa kéo cửa ra.

Phòng của anh trai tôi và tôi ở giữa chính sảnh, tôi vội vã đến gõ cửa.

Anh tôi mở cửa kinh ngạc nhìn tôi: " Em đang làm gì vậy? Cùng Giang Khởi Vân cãi nhau chạy tới tìm anh tìm cứu trợ sao? ”

"Không phải!" Tôi đẩy anh tôi vào nhà.

Anh trai tôi một đầu sương mù nhìn tôi: "Em có việc muốn thương lượng với anh?"

"Ừm, ừm. Chuyện ấy.. Anh... anh đã làm gì? Có hay không... Khụ... Cùng Lâm Ngôn Thấm..." Trong đầu tôi đang suy nghĩ làm thế nào để thể hiện khéo léo để anh tôi hiểu.

Tôi cũng không nó huỵch toẹt ra như anh trai tôi được, xấu hổ chết 🌷

Vẻ mặt đau đớn của anh trai tôi đang chờ tôi. "Tiểu Kiều, em nói thẳng không được sao? Thở hổn hển không ngại mệt sao? Hai chúng ta có gì không thể nói?"

"Được được... Chính là anh và Lâm Ngôn Thấm, có hay không... Làm ra mạng người? "Tôi hỏi cẩn thận.

Anh khinh bỉ nhìn tôi. "Chỉ câu này thôi sao? Em đùa anh đấy à? Làm sao có thể làm ra mạng người, thứ nhất anh không dám bạo dục, thứ hai anh cho tới bây giờ chưa từng lưu lại trong thân thể cô ấy..."

"Có thể có chuyện ngoài ý muốn xảy ra không? Hoặc là lúc củi khô bốc cháy, anh lại quên..." Tôi hỏi.

“...... Trên đời này thật đúng là có không ít chuyện ngoài ý muốn, dù đeo bao cao su, uống thuốc ngừa, vẫn có khả năng mang thai, chuyện này ai cũng rõ mà! Chính xác thì em đang hỏi cái quái gì vậy?"

"Hôm nay anh không phát hiện ra sự khác thường sao?" Tôi lo lắng giải thích: "Mật sọt không huyễn hóa thực thể, nhưng Lâm Ngôn Thấm lại nhìn thấy!"

Anh trai tôi sửng sốt, lần đầu tiên anh ấy lộ ra vẻ mặt mờ mịt như vậy." Cái này, có liên quan gì đến chuyện này? ”

"Liên quan rất lớn!! Giang Khởi Vân nói một người đắc đạo, gà khuyển thăng thiên, nói nếu là thân nhân của em, cô ấy tự nhiên sẽ có thay đổi, thứ nhất là bởi vì hai người bàn chuyện cưới hỏi, thứ hai chính là có cốt nhục! ”

Tôi mặt mặt cảm thấy (hạnh phúc), một mặt cảm thấy (thảm họa)... Nghiêm túc (vui vẻ) nghiêm túc (lo lắng) nhìn về phía anh tôi.

Anh trai tôi trợn to mắt, lẩm bẩm nói: "...Anh chính là khắc chế lại kiềm chế! Sao có thể... "

...

Bạn đang đọc Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu của Kiến Tự Như Diện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaCa_ASR
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.