Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1783 chữ

Chương 610, kiệt sức 3

Editor Quỳnh Trang

Lụa mỏng màn che, làn sương mờ mỏng bốc hơi.

Trên mặt nước dải một lớp dày những cánh hoa, che khuất một màn cảnh xuân kiều diễm dưới mặt nước.

Thùng gỗ này tuy có lớn nhưng vẫn chưa bằng bồn tắm, chỉ có thể da thịt dán sát vào nhau ngồi cùng một tư thế. Mái tóc trong làn nước chậm rãi tản ra, mềm mại quấn quýt bện vào nhau.

Tôi không cách nào mở lời, thậm chí còn không kịp nhìn rõ cách bày trí sắp xếp ở nơi này, đã bị anh ấy cường thế ôm vào.

Trút bỏ bộ quần áo ẩm ướt trên người.

Một nụ hôn không biết kéo dài bao lâu, lâu đến nỗi đầu tôi cũng dần trở nên nóng bỏng như nhiệt độ của nước, anh ấy mới quyến luyến mà buông ra, để tôi bình ổn lại hơi thở.

Giang Khởi Vân sau khi ngồi quên, đối với loại chuyện này thản nhiên hơn rất nhiều.

Anh ấy có thể lãnh đạm kajng lùng như tảng băng trôi, nói không làm thì không làm, nhưng cũng có thể giống như dung nham nỏng chảy, nói làm liền muốn làm ngay tức khắc.

“...... Quần áo ướt hết rồi, làm sao bây giờ ? "Dưới mặt nước, trên người tôi chỉ còn có duy nhất một bộ đồ lót mềm mại, hiện tại dây áo còn trễ rơi xuống tận cổ tay, lả lớt dập dờn bơi theo làn nước, tình cảnh thật trớ trêu.

Anh ấy cúi đầu hôn tai và cổ, uyển chuyển gặm nhấm đi tới vùng xương quai xanh của tôi, thản nhiên nói: "Ướt thì ướt, dù sao mấy ngày này em cần quần áo làm gì, dư thừa."

"Anh——" Sao tôi lại cảm thấy ác niệm của anh ấy chưa hề bị biến mất nhỉ ? Mơ hồ có chút cảm giác ngày một nguy hiểm hơn... Hiện tại tư thế không cách nào phòng bị, cứ như vậy ngồi trên đùi anh ấy. Bộ phận nhạy cảm kia trực tiếp áp sát với nhau, nhiệt độ nước tạm thời bao trùm ẩn đi nhiệt độ trên cơ thể của anh ấy, nhưng tôi cảm thấy nơi hạ bộ dán sát kia lại trở nên nóng rực dị thường.

Lẽ nào là ảo giác?!

Nóng bỏng và lạnh lẽo, đều khiến cho cơ thể không kìm được mà run rẩy.

Chỉ cần là anh ấy, liền khiến cơ thể tôi như mất kiểm soát, động tình.

“ Tiểu Kiều”

Tôi nghe thấy tiếng anh ấy dịu dàng gọi tên tôi.

Thanh âm trong suốt mà nhỏ giọt giống như cam tuyền trầm lắng xuống bùn đất, từng chút làm tâm can của tôi như được tưới nước, mát mẻ mà dễ chịu.

Cứ vào những lúc như vậy, anh ấy chỉ mỗi lẩm bẩm gọi tên tôi, liền trở thành những lời yêu thương âu yếm, khiến tôi thường không thể chống đỡ được.

Ngay cả trong nước, đầu ngón tay của anh ấy vẫn có thể trêu chọc nhẹ nhàng giơ lên một thứ gì đó dính nhớp, hiển nhiên phản ứng động tình cơ thể lúc nào cũng là chân thực nhất.

"Hừ..." Anh ấy khẽ cười, hơi nâng người tôi lên cao.

"Phản ứng này bình thường thôi, bằng không lại đau đớn ..." Tôi ôm lấy cổ anh ấy, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi anh ấy tiến vào.

Nhưng không, anh ấy chỉ là vấn mái tóc của tôi lên bọc vào khăn, sau đó đứng lên bế tôi bước ra ngoài.

Tôi hơi ngạc nhiên? Có gì sai sai?

Anh ấy định làm gì vậy ?

Tôi được anh ấy đặt ngồi ở mép giường, lại thấy anh ấy thư thái tựa vào thành giường, tự dưng nở một nụ cười nhìn về phía tôi "Thỉnh thoảng, tiểu nương nương cũng nên chủ động một lần chứ? "Anh ấy nhướng mày nhìn tôi.

Hả ! Gã này!

Bụng dạ quá hẹp hòi ! Lần nào cũng chấp nhất một vấn đề mãi không buông !

“...... Chủ động thì chủ động, đến lúc va răng vào rồi, anh cũng đừng có kêu đau! ”

Giang Khởi Vân nhếch lên một nụ cười tà mị, ngoắc ngón tay với tôi: "Thôi nào, để xem ai kêu đau."

Tôi sai rồi.

Tôi không nên khiêu khích uy quyền của một bạo chúa ngay tại giường.

Mỏi miệng, mỏi tay, mỏi cả thắt lưng, bắp đùi cũng dần trở nên rã rời !

Nhiều nhất là hai lần ?

Giang Khởi Vân gật đầu “ Được, theo em.”

Đế quân đại nhân nói lời giữ lời, đương nhiên nói được sẽ làm được, hai lần thì hai lần.

Hai lần một đêm, là hai lần một đêm đó.

Hừm, hai lần, nói lời giữ lời ?

Tôi ngay cả sức lực để nghiến răng cũng không còn, tùy ý cả người mềm nhũn để anh ấy ôm ở trước ngực.

“...... Lần sau, chỉ một lần thôi. "Tôi vô lực nhấc mi mắt nhìn anh ấy thều thào.

"Một lần kết cục cũng vẫn thế, dựa vào thể lực của em mà nói, sẽ lại kêu đau cho xem." Anh ấy thì thầm bên tai tôi. " Nhưng bây giờ... em không cầm cự được lâu như trước? ”

….... Nói thừa, còn phải nói.

Trước kia, khi đó cho dù tôi không nhúc nhích đã bị anh ấy làm thành ẩm ướt, bây giờ thì sao... Khụ khụ khụ, ẩm ướt ngược lại bị giảm bớt, thế nhưng, lại biến thành dính dính...

Thật sự là xấu hổ muốn chết. Sau khi kết thúc liền cảm nhận được cái giường cùng trên người mình một mảng lớn lạnh lẽo dính dính, thật đau khổ mà.

Trong lúc làm thì không thấy gì, nhưng cứ mỗi lần sau khi kết thúc, loại cảm giác xấu hổ này cứ dần dần tăng gấp đôi.

Đây mới là đêm đầu tiên, tôi đã cảm thấy cần phải sử dụng một vài biện pháp khác để đánh lạc hướng anh ấy.

Anh ấy khẽ vuốt ve thân thể tôi, tựa hồ như đang làm cho thần kinh kích thích quá độ bình tĩnh trở lại, giống như đang chải lông cho một con mèo vậy, từng chút từng chút vuốt ve từ lưng xuống đến phần hông.

Loại cảm giác thoải mái này khiến cho cơn buồn ngủ của tôi nhanh chóng ập tới. Anh ấy nheo mắt nhìn tôi như đang suy nghĩ gì đó, khiến tôi không dám ngủ, cố gắng mở mắt nhìn về phía anh ấy.

"Có chuyện gì sao ?" Tôi hỏi.

“...... Không có gì, chỉ là muốn ngắm nghía em một chút. ”

Mùi hương lạnh lẽo trên người anh ấy cứ quanh quẩn ở chóp mũi, khiến tôi càng buồn ngủ.

Có gì mới lạ … Không phải từ trước ra sau, từ trong ra ngoài, đều thân thuộc còn hơn cả bản thân tôi ?

" Xấu xí rồi, khoảng thời gian ôm theo quả bóng chạy loạn khắp nơi ...hazz " Tôi nhắm mắt lại nói.

"Hừ. Tại sao lại xấu xí được ? " Anh ấy ở sau lưng tôi ấn một cái huyệt đạo nào đó một cái, eo tôi dần trở nên tê dại, những thứ trong thân thể hình như đang chảy ra ngoài, tôi vừa bất ngờ nhưng cũng đã quá buồn ngủ.

Anh ấy khẽ nói: "... Trái đào căng mọng này tuy rằng rất hấp dẫn, nhưng ta vẫn thích nhìn thấy em ở dưới thân mà nở rộ hơn,..... mềm mại ôn nhu như một bãi nước xuân ... Đơm hoa kết trái, càng ngày càng trở nên ngọt ngào ..."

Phụt ...

Tà dâm, đích thị là tà dâm.....

Động tác này của anh ấy và khi nói những lời này, thầm trêu chọc tôi nửa người đều đã tê dại.

Tôi giơ tay lên víu cổ anh ấy đu người lên.

" Châm lửa?" Anh ấy mỉm cười, đỡ lấy eo tôi.

“...... Nhưng có điều kiện! ”

"Bên gối chuyện gì cũng dễ nói."

"Ừm... Hôm nay ngày mấy rồi ..."

" Làm gì ?" Trong núi cần gì biết ngày tháng, em quản mấy cái này chi bằng .."

"Ừm... Chờ một chút..."

“...... Là em tự châm lửa. ”

" Em nghĩ....."

"Mộ Tiểu Kiều, bên gối chuyện gì cũng có thể thương lượng ?"

"..."

Được rồi, anh giỏi thì anh định đoạt đi, dù sao cũng coi như tôi đã nguyện ý !

》》》

Lão tổ tông nói, một tiếng trống làm tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt sức.

Đế quân đại nhân khẳng định là không cho chuyện sức cùng lực kiệt, anh ấy ngay cả suy cũng không suy, chỉ có tôi là cảm thấy nhanh chóng kiệt sức.

Dù sao tôi cũng ngủ đến khi mặt trời xuống đến mông mới chịu dậy, chuyện đầu tiên chính là tìm trà uống.

Vén rèm giường lên, liền thấy Giang Khởi Vân đứng trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới.

Hai thị nữ vừa vặn xách vào một cái lò nhỏ cùng một bộ ấm trà tiến vào, vừa nhìn thấy tôi liền hỏi: "Tiểu nương nương muốn đi tắm rửa sao?"

Muốn chứ, nhưng cho tôi một hớp trà đã, một đêm ân ái, tôi khát đến khô cả họng.

Giang Khởi Vân mỉm cười quay đầu lại nhìn tôi: "Muốn ăn chút đồ ăn nhẹ không? Tuy em bây giờ không cảm thấy quá đói, nhưng mang linh thai nhất định phải bảo đảm thể lực và sức đề kháng. ”

"......"

Anh là cố ý? Hai thị nữ kia che miệng cười, anh không thể nhìn thấy sao?

“ Anh không cần đi Thiên Tử Điện sao?” Tôi kéo chủ đề về đúng hướng.

"Tạm thời không cần, ai bảo em không dậy nổi."

Đổ lỗi cho tôi ?!

"Hôm nay là ngày mấy rồi ?" Đầu tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

"Hồi bẩm tiểu nương nương, thế gian là ngày mười ba." Một thị nữ trả lời.

Giang Khởi Vân nhíu mày nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì."

"Khởi Vân, em hứa mấy ngày này sẽ ở cùng anh, nhưng anh có thể cùng em giải quyết một việc trước được không ? Rất quan trọng. ”

"Nói. Nói vào trọng tâm. ”

"Anh trai em vào ngày 14 sẽ phải đi gặp ba vợ tương lai, em phải...."

Bạn đang đọc Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu của Kiến Tự Như Diện

Truyện Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaCa_ASR
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.