Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay Về 2

Phiên bản Dịch · 1115 chữ

Ngay sau đó, nàng nhớ đến chuyện nàng luôn lo lắng.

Nàng mất tích lâu như vậy, người xung quanh chắc đã gấp gáp đến điên rồi. Vì thế nàng vội vàng tìm điện thoại.

Nhưng chẳng thấy bóng dáng điện thoại đâu, Ngu Yên cũng không lãng phí thời gian, chạy lên lầu hai, lấy ra một cái khác trong túi xách.

Ngu Yên không chỉ có một cái điện thoại, cũng không chỉ có một số điện thoại. Cái này là dự phòng, nhưng mà đã hết pin rồi. Nàng tìm dây sạc cắm vào, màn hình sáng lên hiển thị biểu tượng đang nạp điện.

Tất cả mọi thứ của thời hiện đại dù là một chi tiết nhỏ bé như thế, đều khiến nàng cảm thấy cảm động và đáng yêu. Ngu Yên sờ sờ điện thoại, yêu thích không buông tay ra được, mọi thứ đến bây giờ mới có cảm giác chân thực.

Qua một lát, lượng pin đủ để khởi động máy. Ngu Yên gấp gáp gọi điện thoại cho Thành Thông.

Sau khi vang lên mấy hồi chuông thì Thành Thông nghe máy, giọng nói nghe có vẻ rất mơ màng: “…Yên Yên?”

Lần đầu tiên Ngu Yên cảm thấy giọng nói của Thành Thông lại hay đến vậy, quả là giọng nói của thiên nhiên. Nàng kích động đến sắp ngất rồi.

“Thông Thông, cậu đang ở đâu?” Nàng vội vàng hỏi: “Thời gian này không có chuyện gì chứ? Các cậu có tìm tôi không?”

Thành Thông: “… Không có.”

Ngu Yên kinh ngạc, có chút không dám tin.

“Cả một tháng trời mà các cậu chưa từng tìm tôi à?” Nàng nghi ngờ hỏi.

“Chị, là chị nói ai tìm chị thì chị sẽ sa thải người đó, ai mà dám tìm chứ.” Thành Thông bất lực nói: “Hình như chị An có gọi điện thoại cho chị, nhưng nói chị tắt máy rồi.”

Ngu Yên: “…”

Lúc này, Thành Thông dường như tỉnh táo hơn một chút: “Sao chị lại gọi cho em giờ này, có phải có chuyện gì không?”

Ngu Yên không biết bắt đầu nói từ đâu, nghĩ tới nghĩ lui, cười gượng thở dài một tiếng rồi nói: “Không có…”

“Thật không?” Thành Thông có hơi nghi ngờ.

“Thật!”

“Tút tút!Vừa qua mười hai giờ, vừa đúng một tháng. Yên Yên, chị cũng đúng giờ quá đó, chắc không phải uống nhầm thuốc gì chứ?”

Ngu Yên khinh thường, lại nói:: “Bên phía cậu thật sự không có chuyện gì sao?”

“Bên em thì không có, công ty có lẽ có. Ngày mai qua xem mới biết được.”

Ngu Yên yên lòng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Nàng đáp một tiếng, không nói nhiều chuyện thừa thãi nữa: “Được rồi, cậu ngủ đi.”

Dứt lời, nàng cúp điện thoại.

Còn tưởng mình biến mất một tháng, thế giới này sẽ náo loạn nghiêng trời lệch đất. Không ngờ lại không có chuyện gì hết…

Plastic, đều là plastic.

Ngu Yên vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng, lại muốn gọi điện thoại cho An Khởi, vừa mở danh bạ ra, ngón tay dừng lại.

Suy nghĩ kỹ càng một chút thì cũng hiểu rõ chuyện này.

Theo lý mà nói, tuy nàng tuyên bố nghỉ ngơi, không cho Thành Thông và Mạt Mạt tìm nàng, nhưng chỗ này của nàng không phải thật sự là không có ai đến ngoài nàng.

Ví dụ như dì Trương giúp việc.

Dì Trương là người làm cố định nhiều năm nay của Ngu Yên. Chẳng qua nàng không thích trong nhà có người khác nên luôn không để dì Trương sống ở đây, chỉ là mỗi tuần ba ngày đến đây dọn dẹp.

Lúc nàng mới về đến, đèn trong phòng tắt. Ly và bình rượu lần trước nàng uống, cùng với bát đũa và trái cây ăn còn thừa để trong nhà đều được thu dọn sạch sẽ. Chứng tỏ dì Trường vẫn đến đây vệ sinh đúng giờ.

Các vật dụng tùy thân của nàng đều còn nhưng không thấy người đâu, dì Trương nhìn thấy đáng lẽ sẽ phát hiện ra chỗ không hợp lý.

Nhưng Ngu Yên luôn không thích người khác bước vào không gian riêng tư của mình, nàng từng nói rõ với dì Trương, nếu nàng không đưa ra yêu cầu đặc biệt, từ lầu hai trở lên sẽ không cần dọn dẹp.

Vì thế khi dì Trương đến đây, cũng chỉ dọn dẹp lầu một và khu vực bên ngoài. Thêm vào đó là túi xách và vật dụng tùy thân của nàng đều để ở lầu hai, dì Trương không nhìn thấy, tất nhiên cũng sẽ không nghi ngờ gì.

Nghĩ đến những điều này, Ngu Yên không biết nên tức giận hay là nên vui mừng.

Nàng mất tích một tháng, nếu bị phát hiện thì có thể bây giờ đã ầm ĩ long trời lở đất. Mà ngược lại, nàng không biết giải thích là mình đã đi đâu.

Không có ai phát hiện mình đã biến mất sao… Ngu Yên bỗng nhiên có chút không cam tâm, lại mở Wechat.

Số điện thoại này không thường dùng, người kết bạn phần lớn là người trong công ty.

Quả nhiên, An Khởi gửi cho nàng mấy tin nhắn, đều là gửi vào những thời gian khác nhau trong tháng trước. Đầu tiên là hỏi nàng đang ở đâu, sau mấy tin nhắn không được trả lời, nàng ta còn gửi một cái icon liếc nửa con mắt.

Ngu Yên trả lời: Em về rồi, ngày mai tìm chị.

An Khởi không thích thức khuya, giờ này chắc là đã ngủ rồi.

Còn có Ngu Ninh, cũng gửi cho nàng mấy tin nhắn, cũng hỏi nàng đang ở đâu.

Sau khi bà nội mất, trong nhà họ Ngu, Ngu Yên thân với Ngu Ninh nhất. Ngu Yên muốn gọi điện thoại cho anh ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đã giờ này rồi hay là thôi đi.

Ngu Ninh là người bận rộn, mỗi ngày đều rất vất vả, thời gian ngủ vô cùng quý báu.

Nàng gửi một tin nhắn cho Ngu Ninh báo bình an, bỏ điện thoại xuống, định thay bộ quần áo ướt sũng ra, bỗng nhiên phát hiện Tiêu Hoàn cũng đứng trong phòng khách.

Hắn nhìn xung quanh, cả người đều là nước, y phục ướt dán vào người. Trên gương mặt nghiêm túc kia là vẻ mặt cảnh giác mà kinh ngạc.

Suýt chút nữa quên mất vẫn còn một người.

Ngu Yên nhìn hắn, không biết nên khóc hay nên cười.

Bạn đang đọc Mối Tình Vượt Thời Không Của Ta Và Nàng (Dịch) của Hải Thanh Cấm Thiên Nga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.