Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh Hôn - Nam Quỷ

Tiểu thuyết gốc · 1473 chữ

– Cứu mạng!!! Cứu mạng!!!

Một tiểu cô nương mặc hỷ phục tay thì bị trói chạy loạn khắp thành phía sau còn có một đám người không ngừng truy đuổi.

Vừa nhìn là biết tân nương mới của nhà lão Lý, con trai ông ta chết cách đây không lâu liền muốn tìm tân nương gả cho người đã chết mà một tháng nay đã có ba cô nương mất mạng ở đó, vào được không ra được.

Tiểu cô nương chạy thẳng vào rừng, chân đã chạy đến bật máu, cha mẹ nàng vì hám tiền liền bán nữ nhi cho lão Lý. Nàng tuổi xuân phơi phới, sao có thể cam tâm chết dễ dàng như vậy.

Lạ thay càng chạy sâu vào rừng trời càng trở nên âm u ánh sáng Mặt Trời gần như không chiếu sáng được khu rừng này, gió cũng bắt đầu nổi lên từng đợt lạnh lẽo đến rợn sống lưng. Đám người phía sau không thấy đuổi theo nữa, tiểu cô nương định bụng tìm đường ra nhưng càng đi càng sai, những tiếng rít vang vọng cả một khu rừng dọa cô sợ đến mức cắm đầu bỏ chạy, một lát sau vẫn quay trở lại con đường cũ.

Không xong rồi nàng bị quỷ dẫn rồi.

Một mảnh vải đỏ từ phía sau lao tới quấn lấy cổ nàng ta, trực tiếp treo lên cây siết chặt lấy khiến nàng ta hô hấp khó khăn, tiểu cô nương càng cố vùng vẫy nhưng không rơi xuống được, tay thì bị trói chặt. Nàng phải chết ở đây sao, nàng không cam tâm, không cam tâm. Đôi mắt lờ mờ. Nàng nhìn thấy một bóng dáng nam nhân mặc hỷ phục đang lơ lửng tiến lại gần nàng, đôi mắt hắn đỏ ngần, da hắn trắng bệch đến đáng sợ.

– Không… không… Lý công tử… ngươi tha cho ta… tha cho ta…

Quỷ nam dường như không có ý định đó, hắn tiến sát lại gần nàng ta, chiếc lưỡi dài nhuộm máu từ từ liếm láp nơi gò má nàng ta. Khiến tiếng thét càng to hơn.

Giây phút hắn muốn dùng tay moi tim nàng, một thủy kim từ đâu bay tới xuyên qua màn đêm đâm thẳng vào bàn tay hắn. Tiếng xèo xèo vang lên tay quỷ nam bốc khói lủng một lỗ trông kinh dị đến sợ.

Nam quỷ đau đến nghiến răng kin kít, tiếng nghiến răng của hắn vang vọng cả khu rừng. Đôi mắt đỏ ngầu chảy cả máu đen.

Một bóng dáng bạch y, lúc ẩn lúc hiện trong màn đêm khiến tên nam quỷ càng thêm hoảng loạn. Lại có tên quỷ nào lợi hại hơn cả hắn sao? Lúc hắn đến đây rõ ràng không hề cảm nhận được sự tồn tại của ma quỷ nào cả, ngay cả người cũng không có.

Nam quỷ liền dời mục tiêu hắn muốn nhanh chóng moi tim nữ tử này trước. Tay vừa đưa tới liền bị mười thủy kim lao đến đâm vào bả vai hắn, thủy kim cuối cùng chạm vào liền khiến tay hắn đứt đoạn.

– Khốn kiếp!!! Kẻ nào dám cản ta!!! Ta giết ngươi!!!

Hắn nổi giận trời đất liền nổi lên từng đợt gió dữ tợn, cây trong rừng rung chuyển mạnh, bầu không khí càng thêm lạnh lẽo.

Nam quỷ điên cuồng vung chiêu khắp nơi, lúc ẩn lúc hiện cố gắng tìm kiếm kẻ phá hoại chuyện tốt của hắn.

Không may cho hắn, hắn không cẩn thận liền rơi vào trận địa của bạch y nhân. Hai mươi lá bùa, trên mười dưới mười tạo thành một trận địa, ánh sáng từ lá bùa tủa ra, khiến hắn ra không được chỉ cần bị thứ ánh sáng đó chạm vào hắn liền sẽ đau đến linh hồn muốn tan thành tro bụi.

Nam quỷ điên cuồng gào thét, cuồng rít trong màn đêm, gương mặt hắn gần như biến dạng. Hắn dùng hết sức muốn phá trận địa nhưng dường như hắn càng cố sức kẻ bị thương chính là hắn.

Tiểu cô nương gần như sắp tắt thở. Một đôi bàn tay mềm mại liền ôm lấy thân thể nàng ta, bạch y nhân dùng lưỡi dao găm nhuộm máu cắt đứt miếng vải đỏ, nhẹ nhàng đưa tiểu cô nương tiếp đất an toàn.

Tiểu cô nương mơ màng, cảm nhận được hơi ấm từ người này, mùi hương trên người bạch y nhân là hương hoa mẫu đơn. Lúc này nàng ta mới chắc chắn bạch y nhân này là người. Liền trực tiếp ngất đi trong lòng bạch y nhân.

Nam quỷ muốn nhìn rõ hình dáng bạch y nhân nhưng trận địa này ở bên trong nhìn ra đã bị một lớp sương mờ che phủ hắn muốn nhìn cũng không nhìn được.

– Ngươi là ai? Dám phá hoại chuyện tốt của ta!!!

Bạch y nhân không nói gì, miệng liền lẩm nhẩm gì đó. Trận địa bắt đầu thu nhỏ, nam quỷ liền hoảng loạn bắt đầu gào thét, oán giận nghi ngút.

– Tại sao! Ngươi là ai!!! Thả ta ra!!! Không được!!!! A A A!!!

Trận địa liền bóp chặt khiến hắn hồn siêu phách tán. Bầu trời trở nên thoáng đãng hơn ánh nắng Mặt Trời cũng chiếu rọi vào bừng sáng cả khu rừng.

Bạch y nhân dùng tay che đi ánh sáng chiếu vào mắt tiểu cô nương.

Rồi ôm lấy nàng ta hướng về phía một ngôi làng, đặt nàng ta nằm ở gốc cây hoa đào đầu thôn. Để lại một cây trâm hình hoa mẫu đơn trên người nàng ta, sau đó liền khuất dạng.

Có mấy đứa nhỏ chơi ngoài thôn trở về, phát hiện tiểu cô nương liền gọi người đến cứu nàng ta.

Phải đến tận mấy ngày hôm sau tiểu cô nương mới tỉnh lại.

– Tỉnh rồi sao? Cô nương mau uống ít thuốc.

Một lão thái thái, tuổi tác đã cao tay chân có chút run run, đưa bát thuốc tới cho nàng ta.

– Lão thái thái, ta đã ngủ bao lâu rồi vậy?

– Tỷ ngủ ba ngày rồi.

Từ ngoài đi vào một cô nương dáng người có chút thấp bé, y phục đơn giản.

Vừa nói nàng ta vừa đỡ lão bà ngồi xuống. Lấy trong hộp ra một viên đường nhỏ, đưa tới trước mặt nàng.

– Tỷ tên là gì vậy?

– Ta… ta tên Lục Hoan.

– Muội là Thất Thất, tỷ gọi muội là tiểu Thất được rồi. Đây là nãi nãi của muội.

Lục Hoan nghe xong chỉ cười nhẹ rồi gật đầu.

– Phải rồi ta làm sao mà đến được đây vậy? Mà đây là đâu?

– Đây là thôn Lạc Hoa, thôn của ta ở sâu trong rừng nên người bên ngoài không ai biết đến cả. Là bạch y tử đưa tỷ đến đó.

– Bạch y tử?

Trong đầu Lục Hoan liền hiện lên đoạn kí ức ba ngày trước, phải rồi nàng bị đưa đi minh hôn, nàng bỏ trốn lúc bị nam quỷ bắt được là bạch y nhân đó đã cứu nàng. Nghĩ đến tim nàng không khỏi có chút đập mạnh nàng hiện tại lại cảm nhận được hơi ấm, cũng như mùi hương của bạch y nhân đó. Mặt Lục Hoan liền đỏ ửng lên.

Tiểu Thất bên cạnh thấy vậy còn tưởng nàng ta phát sốt.

– Tỷ không sao chứ?

– Không… không sao. Vậy bạch y tử đó cũng ở đây sao?

– Không có, người trong thôn chưa ai từng gặp bạch y tử cả.

Tiểu Thất lắc đầu, mặt cũng có chút thất vọng. Ước nguyện của người trong làng này là một lần nhìn thấy được vị tử tiên này. Nhưng vị tử tiên này, lúc ẩn lúc hiện, đến rồi đi cứ như một cơn gió vậy. Mỗi lần đến đều là đưa người đến, vì vậy người trong thôn này đa phần là được bạch y tử này cứu sau đó đưa đến đây.

– Chưa từng gặp? Vậy làm sao muội biết là bạch y tử đó?

– Là cái này.

Tiểu Thất lấy cây trâm trên đầu Lục Hoan xuống. Đưa cho nàng ta.

– Cái này là trâm mẫu đơn, mỗi lần bạch y tử đưa người đến đều để lại thứ này. Người trong thôn ai cũng có. Là truyền từ đời này sang đời khác, người ta nói chỉ cần giữ trâm mẫu đơn này bên người bạch y tử sẽ luôn bảo vệ người đó.

– Vậy sao…

Lục Hoan nhìn cây trâm, trong lòng có chút vui vẻ. Nàng nhất định tìm được bạch y tử này.

Bạn đang đọc Mộng Kiếp - Hồng Trần Mộng sáng tác bởi khonggtii
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khonggtii
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.