Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái chết của một chiến thần. (1)

Tiểu thuyết gốc · 2148 chữ

Đây là khu không người ở thành ngoài. Nói là khu không người, không phải vì nơi đây không có một bóng người nào, mà vì,con người nơi đây từ lâu đã không được định nghĩa là một con người hoàn chỉnh, thân phận đôi khi , còn hèn kém hơn cả một con súc vật.

Vì sao ư ? Bởi vì thịt người ăn không ngon, ăn nhiều còn có thể bị trúng độc mất mạng.Thành ra người ở thành trong thà rằng mua thịt một con heo dị dạng, còn hơn nhập một mớ thịt bẩn, cho dù rằng đó là của một đứa bé mới sinh, trắng nõn nà.nà

Mà tính ra, thế cũng tốt. Ít nhất, sự khỉnh rẻ này cũng dẫn đến, dẫu người có chết đi, cũng không bị kẻ khác cắt da nấu thịt như trước nữa, dẫn đến, dù có sinh con cũng là để duy trì nòi giống, chứ chẳng phải để bán vào nội thành làm một bữa tiệc tươi cho lũ quý tộc, dẫn đến, con người vẫn còn có thể nhen nhóm cho mình chút thiện lương cuối cùng của chủng tộc, từng thống trị cả một ttthế giới.giới

“ Lại có người chết sao ?”

Trần Hoàng nhìn chiếc xe được phủ lên một tấm chiếu, âm trầtrầm hỏi. Vốn hắn chỉ có nhiệm vụ ghi chép lại số lượng người chết để đưa đến hố chôn, nhưng trong ngày hôm nay, thêm mấy người này nữa là 1597 người, số lượng nhiều đến nỗi làm hắn nổi cả da gà. Phải biết rằng, từ khi lập nên thành trong vào 21 năm trước, số lượng người chết tính cả nội thành lẫn khu không người không khi nào vượt quá 500 trong một ngày cả, dù rằng bị dị tộc đánh phá.

Lái xe là một ông lão gầy gò để thân trần, trên cổ và đầu xuất hiện những vết sẹo dài, trông cực kỳ dữ tợn. Khi nghe Trần Hoàng nói thế, lão mới loáng liếc ra xung quanh, nhỏ giọng nói.

“ Nội thành xuất hiện sứ đoàn của Ma tộc, mà chú mày biết rồi đấy, Ma tộc là ăn người để sống mà.”

Nghe thấy thế, hai mắt Trần Hoàng co rút lại như cây kim, trong lòng tuôn ra một tràn giận dữ. Hắn nghiến từng chữ một.

“ Thành trong có người hợp tác với Ma tộc ?”

Lão lái xe cười khổ, mang theo một nét bất lực mà nói.

“ Hợp tác ? Không không ! Là đầu hàng!”

“ Chó chết !”

Cây bút trong tay Trần Hoàng vỡ tung thành mảnh vụn, bị hắn quét qua, đóng thẳng lên một căn nhà bỏ hoang gần đó. Chỉ thấy căn nhà tháng lung lay, rồi ầm một tiếng, đổ sụp xuống, mang theo bụi bặm xông thẳng ra xung quanh.

Nhìn thấy Trần Hoàng kích động như thế, lão lái xe chỉ lắc đầu, đoạn khởi động xe. Chiếc xe tạch tạch vài tiếng rồi chầm chậm xông về phía trước, chỉ để lại tiếng nói của lão già, vang vọng trong tâm trí hắn.

“ Mị và Lạc đều chết rồi ! Chết vì bị chúng đầu độc, ngay trước mặt Ma tộc. Giờ thì chẳng còn ai đủ sức ngăn cản cả, chẳng còn ai…”

Trong tích tắc, Trần Hoàng như bị rút hết linh hồn. Hắn cứng ngắt di chuyển thân thể đến một góc tường đổ, ngồi sụp xuống như một con thú nhỏ bị thương. Khí đen theo vết thương thoát ra, khiến hắn lúc này trở nên cực kỳ khủng bố.

“ Con bị sao vậy?”

Một giọng nói ấm áp vang lên, lôi hắn ra từ bóng tối vô tận. Trong phút chốc, sự giận dữ lẫn đau buồn trong lòng hắn đều biến mất, nhường chỗ cho một sự uỷ khuất đến tận cùng. Hắn run rẩy ngước lên, nhẹ giọng kêu.

“ Cha…”

“ Ừ !”

“ Cha ơi, người thành trong làm vậy là đúng hay sai ?

“ Tất nhiên là sai rồi ! “

“ Vậy sao bọn chúng lại đầu hàng, lại còn dâng đồng loại cho Ma tộc làm thức ăn nữa ?

Mị chết rồi, Lạc cũng thế ! Chẳng lẽ, không có thứ gì của con người làm bọn chúng lưu luyến sao ?”

“ Nếu lưu luyến thì đã chẳng có Thần tộc, Tiên tộc, vv. Người cũng chẳng cần phải phân làm thành trong hay khu không người rồi.’

“ Nhưng bọn chúng vốn là anh hùng mà!”

“ Anh hùng, nếu bị lạc lối, còn nguy hiểm hơn một con ma quỷ, không phải sao ?”

Không gian thoáng yên tĩnh như chết. Trần Hoàng nghĩ muốn nói nhưng nhiều lần há miệng ra lại không thốt nên lời. Bất lực, hắn chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, thở hổn hển như con cá mắc cạn.

Cha hắn thấy thế chỉ cười cười, dùng một khuôn mặt hết sức hoà ái xoa xoa đầu hắn, đoạn từ tốn nói.

“ Sao lại phải tự trách mình, con trai ? Vận mệnh mỗi sinh vật đều đã được sắp đặc trước, như con cá sinh ra nên biết bơi trong nước, con chim sinh ra với đôi cánh dài thì nên bay lượn ở trời cao, con ngựa hoang thì nên rong ruổi nơi đồng cỏ.

Con người thoát được sao ? Không, con người cũng giống như con chim con cá , đều bị sợi dây vận mệnh ràng buộc từ lúc mới sinh ra, không cách nào thoát ra được.

Nhìn xem, vận mệnh khiến những con người ở thành trong trở thành những anh hùng, cứu vớt hàng ngàn hàng vạn người, đến một lúc nào đó lại khiến họ trở nên sa ngã, ra tay đẩy hàng vạn người vào bóng tối.

Con trai, cha đã thấy, vận mệnh đã chú định rằng, ngôi thành này sẽ bị bóng tối nuốt chửng, không cách nào cứu vãn, vậy nên, theo cha, rời đi nơi này. “

“ Con đi không được, dù rằng con mang dòng máu của cha, cũng không được, cha à !”

Chỉ thấy Trần Hoàng mỉm cười ngước lên, để lộ một hình xăm hình ngọn lửa ở mi tâm. Ông lão nhìn thấy thế, chỉ trầm mặc rồi nhìn lên trời. Không biếc bao lâu sau, ông lão mới trùng trùng thở một hơi dài.

“ Vận mệnh a… Nếu vậy, con trai, con có chấp nhận đón lấy mệnh vận của mình không, mệnh vận của một … Hoang ?”

Thành trong nằm bao quanh một thác nước lớn. Không ai chứng kiến được đỉnh thác ở đâu, chỉ biết, nước đổ từ trên trời đổ xuống, tạo thành một vùng hồ nước miên man, kéo dài hàng trăm cây số.

Đất lành thì chim đậu.

Có lẽ vì là nước trời , cho nên nước trong hồ cũng mang trong mình cái linh tính mà ít vùng nước nào có được, khiến con người chọn nơi đây làm khu tránh nạn khi tai biến đến, rồi qua mấy chục năm, xây dựng nên một ngôi thành hùng vĩ.

Nhìn xem, những mảng kiến trúc nằm lơ lửng trên mặt hồ, mang theo mang theo những làn hơi nước mờ ảo, khiến chúng ẩn hiện lên như tiên cảnh.

Nơi nào đó, có người như tiên, ngả mình bên cửa sổ, để những mảnh lụa hồng thuớt tha trong gió. Nơi nào đó, có kẻ như thần, ngồi xếp thằng giữa không trung, xung quanh là một mảnh hào quang sáng chói. Lại xem, xa xa những mảnh rừng hoa nở rộ, có kẻ ngâm thơ, có người uống rượi, không phải tiên mà hơn tiên, chẳng phải thần mà còn hơn thần.

Trông xem, một mảnh tiên cảnh nhân gian.

Sáu giờ chiều, bóng tối bắt dầu buông ra nanh vuốt của nó, len lỏi khắp mọi nơi, chỉ để lại những tia nắng yếu ớt cuối chân trời, tạo nên những quần sáng ảm đạm khắp thiên không.

Trời tối rồi . Nhưng, điều đó không có nghĩa thành trong lại yên tĩnh đi, mà ngược lại, càng thêm sôi động.

Nhìn kỹ đi, khi thiên không chỉ còn lại bóng tối, thì từ đáy hồ, những mảnh phù du mang theo ánh sáng lại xông lên, khiến nơi nơi là một mảng lung linh huyền ảo. Thỉnh thoảng, chúng lại bám lên một mảnh hoa nở rộ trên mặt nước, chốc chốc lại tụ tập lại với nhau, tạo thành hình thù những con sứa trắng tinh, lượn lờ bơi giữa thiên không, thoắt cái lại biến thành những dải lụa dài, vắt ngang qua những mảng kiến trúc đã phủ đầy ánh sáng.

Thác nước cũng dần lấp đầy bởi phù du, nhẹ ngàng đổ xuống những dải ngân hà, vừa chạm mặt hồ đã hoá thành vô tận tinh tú, bắn thẳng lên không trung thành những mảnh cầu vỗng rực rỡ.

Có người từ trong phòng bước ra, đạp lên những con phù du, vừa đi vừa tấu lên một khúc nhạc. Có kẻ ngồi lên những đỉnh tháp cao mà cao giọng hát. Tiếng ca tiếng nhạc như xuyên thấu không gian, tạo nên những mảnh thiên không cực kỳ yểu điệu.

Tiên không còn nằm đó, thần cũng chẳng thấy đâu, chỉ có những tia sáng xông ra, hoá thành những bóng người, say sưa trong hoan dại.

Tất nhiên, có những con người không gia nhập cuồng hoan, chỉ ngồi thảnh thơi ở một quán cà phê nào đó, nhấp nháp một ly cà phê, ôm cho mình một chút tư lự.

Mộ là một người như thế. Hắn chọn cho mình một quán cà phê nằm nép sau một cây hoa giấy. Hoa đã nở rộ, thỉnh thoảng đáp xuống bàn của hắn, mang theo một mùi hương thoang thoảng mà thấm đẫm lòng người.

Nhớ đến ánh mắt kỳ lạ của nhân viên phục vụ hồi nãy, Mộ chỉ bất đắc dĩ cười khổ. Biết làm sao được, hắn bây giờ chỉ là một người bình thường, mà người bình thường trên một khía cạnh nào đó, cũng có nghĩa là kẻ không nên tồn tại.

Thực tế, sau tai biến mấy chục năm, sự tồn tại của người bình thường như Mộ là một điều vô lý. Đến những đứa trẻ mới sinh hoặc những cường giả bị phế, cũng tồn tại những gợn sóng năng lượng của bản thân mình, hoặc nhỏ yếu, hoặc đứt quãn, chứ không có khả năng không tồn tại một gợn sóng nào.

Trẻ con vì sống trong môi trường dư thừa năng lượng nên có, còn người sống sót sau tai biến, đa phần đều trải qua quá trình lột xác toàn diện, kể cả thể xác lẫn linh hồn. Những người bình thường không tiến hoá nổi, đều sẽ bị đào thải một cách vô tình ngay lúc đó, nói chi tồn tại đến bây giờ, và có thể ngồi thảnh thơi ở một quán cà phê nơi thành trong như thế này.

Có thể, từ ngoài nhìn vào, Mộ không hiện một chút gợn sóng năng lượng nào, cả người yếu đuối đến nỗi, tưởng chừng chỉ cần một tia năng lượng cũng đủ để đè chết hắn vậy.

Hơi lắc lắc đầu, Mộ chậm rãi đặt giá vẽ xuống, rồi lấy từ trong túi ra bộ sơn dầu, cọ và một vài dụng cụ khác, đặt ngay ngắn lên bàn. Đoạn hắn hít một hơi dài, trước khi run run vẽ lên những nét đầu tiên.

Dù sao, hắn đã không vẽ tranh mấy chục năm rồi.

Bức tranh nhanh chóng hiện lên, không hiểu sao lại mang một nét u ám lạ thường.

Không phải sao, nhìn đi, cảnh trong tranh tuy lung linh, nhưng bóng tối lại bao trùm lên tất cả, ánh sáng từ những con phù du đẹp là vậy, trong tranh lại giống như những đốm lửa nhỏ noi, sẵn sàng bị bóng tối nhấn chìm. Đó là còn chưa kể, người trong tranh tuy đẹp tuy thướt tha như tiên, lại mang ánh mắt lạnh như băng, thỉnh thoảng lại há miệng cười quái dị, hướng về xung quanh giơ lên nanh vuốt.

“ Tranh đẹp !”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, làm tay Mộ thoáng run lên. Một giọt sơn từ đầu bút chảy ra, miên theo nét vẽ thành một vệt dài, khiến miệng người trong tranh mở to ra, nuốt trọn một bóng người gần đó.

Thấy vậy, Mộ chỉ cười khổ xoay người lại, miệng nhẹ thốt lên, mang máng một chút thương cảm.

“ Freyja !”

Bạn đang đọc Mộng Thần sáng tác bởi LamThien

Truyện Mộng Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamThien
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.