Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tối.

Tiểu thuyết gốc · 4506 chữ

Tại mảnh đất Ciara- đêm tối, nằm ngoài vùng biển Chết. Nơi hoang vu, lạnh lẽo và được bao phủ bởi không khí tà ma, quỷ dị. Nơi mà không một ngọn cỏ, cành cây nào có thể đâm chồi, không có lấy một tiếng kêu của loài sinh vật sống thiện lương nào cả, tất cả chỉ là tiếng quạ kêu, thủy quái gầm rú, những con dơi mang ánh mắt tà ác, sáng quắc giữa đêm tối đang sải cánh bay rợp trời. Chính giữa mảnh đất chết chóc ấy có một ngôi mộ lớn được đắp bằng đất đá, bên ngoài ngôi mộ là một lớp phong ấn màu vàng sáng chói rực rỡ không ngừng quay. "Aaaaaaaaaaaa", một tiếng thét khiến lũ quạ giật mình đập cánh, xô đẩy nhau mà bay lên. Tiếng nói khè khè, khàn đục của người đàn bà vang lên chói tai từ ngôi mộ:

- "Tới rồi, thời khắc ấy tới rồi...... Aires, ngươi có cảm nhận được không, lời nguyền của ngươi ứng nghiệm rồi. Pháp thuật cổ, thứ mà chúng ta róc xương xẻo thịt để ám lên vạt áo của lão già ấy cuối cùng cũng có tác dụng rồi. Đứa trẻ nhất định sẽ được sinh ra.... Hahahaha..... Á hahahaha..... Khụ.... khụ...khụ."

Aires - vị Thượng Thần cổ đại năm nào cất tiếng nói ồm ồm, thều thào nhưng cay độc như tiếng gọi từ địa ngục, chậm rãi nuốt lấy không gian:

- "Im mồm đi Bellina....Khà...khà... Lão già Đấng Toàn Năng ấy cũng không ngờ chúng ta đã âm thầm đem lời nguyền Ứng Nghiệm sử dụng lên người lão. Cho dù pháp chú ấy không làm tổn hại được lão nhưng chỉ cần lão về tới bên Hỗn Độn thì chắc chắn lời nguyền của ta sẽ thành hiện thực, những đứa trẻ được Hỗn Độn gửi tới thế giới này sẽ có một đứa dính lời nguyền và mang quyền pháp tương hợp với chúng ta. Nó sẽ là tay sai để chúng ta trở mình về lại nhân gian...... Ngày tàn của Agamemnon tới rồi..... Khà khà...."

Nối tiếp tiếng cười khàn đặc của Aires là hai ba giọng cười tàn nhẫn khác hòa lẫn với nhau. Những vị Thượng Thần cổ đại này đã bị giam giữ mấy triệu năm nay, giờ mục đích duy nhất của họ là thoát khỏi phong ấn, trở về phá hủy thế giới mà ban đầu họ đã góp công gây dựng từ thuở sơ khai. Hơn mười vị Thượng Thần bị giam giữ nhưng giờ chỉ còn sót lại năm, trong từng ấy thời gian, để duy trì sức mạnh và quyền năng của mình nhằm chờ đợi ngày đứa trẻ được chọn ra đời, những kẻ mang sức mạnh cao hơn đã không ngần ngại ăn tươi nuốt sống người cùng chiến tuyến năm nào để chiếm đoạt pháp lực. Đây là hành động mà chỉ có những người đã tu pháp thuật cấm cổ xưa sử dụng, giết chính mình để không bị bóng tối cắn nuốt linh hồn, tan thành khói bụi hoặc ăn thịt người khác để chiếm quyền năng rồi áp chế bóng tối bên trong. Và đương nhiên, những kẻ này đã chọn cách làm thứ hai.

--------------------------------------------------------------------------------------------

Tại vương quốc Griselda, trong ngôi nhà bằng gỗ, có một người đàn ông mang mái tóc hoa râm và bộ râu quai nón rậm rạp đang đi đi lại lại trước một tấm rèm trắng. Mà bên kia của tấm rèm là tiếng hét đau đớn và thở dốc của một người phụ nữa, hòa lẫn vào đó là tiếng nói của người đàn bà trung tuổi:

- "Cố lên nào, thở ra, hít sâu vào rồi thở ra.... Sắp ra rồi, sắp ra rồi.........Aaaaaaaaa."

- "Tôi không sanh nữa đâu, đau quá, không sanh nữa............Aaaaaaaaaaa." Tiếng người đàn bà mệt nhọc, vì đau đớn mà có cả tiếng nấc thút thít.

Người đàn ông ngoài rèm vô cùng nóng ruột, lão ta đã ngoài 40 mới có con, không nóng ruột sao cho được. Đôi bàn tay to lớn, thô ráp nắm chặt vào nhau, mồ hôi túa ra như tắm. Nghĩ ngợi một hồi, lão hướng ra cửa sổ ngẩng đầu lên trời cầu nguyện, mong các vị Thần nghe thấy mà phù hộ cho vợ con lão. Vừa dứt lời lẩm bẩm thì tiếng trẻ con khóc vang lên cùng với giọng bà đỡ đã kéo lão từ sự lo lắng sang cơn giật mình:

- "Ra rồi, ra rồi. Là sanh đôi, sanh đôi nha."

Mụ đỡ vén rèm bước ra tay ôm một đứa bé, lão đàn ông vui sướng lao tới bế con rồi xốc rèm lại gần giường vợ. Bên cạnh người đàn bà cũng có một đứa trẻ bọc vải nâu đang khóc oe oe. Người vợ của lão mặt mũi tái nhợt, nằm trên giường ánh mắt yếu ớt nhìn chồng, lão nắm tay vợ mình, đôi mắt phiếm đỏ, thiếu điều khóc ngang con lão đến nơi. Lão kìm nén tiếng nấc, nói:

- "Tốt rồi, chúng ta có con rồi, bà giỏi lắm, bà giỏi nhất."

Thế rồi, hai vợ chồng lão cứ nhìn nhau vừa khóc vừa cười. Còn hai đứa trẻ thì đang thi nhau xem anh gào to hơn hay tôi hét lớn hơn.....

20 ngày trôi qua kể từ ngày hai đứa bé ra đời, vợ chồng lão lấy nhau bao nhiêu năm mới có con nên cả hai đều trăn trở, đắn đo về việc đặt tên cho hai đứa trẻ. Bao lâu chờ đợi tin lành, đến khi niềm vui nhân đôi ập đến thì sẽ khiến con người ta đứng ngồi không yên, vui vẻ mà không biết làm sao cho phải, muốn làm tốt nhất nhưng lại sợ sự vụng về của mình sẽ phá hỏng tất cả, vợ chồng lão cũng thế. Sau cùng, lão quyết định đặt tên đứa con trai của mình là Sư Tử, bởi hồi trẻ lão từng là chiến binh dũng mãnh nhất thành Griselda được mệnh danh là "sư tử đói", mỗi lần lão ra trận là lại được ví như chúa sơn lâm săn mồi, vừa tàn nhẫn, vừa dứt khoát lại ác độc. Nên lão mong con mình sau này cũng sẽ mạnh mẽ, oai phong được như lão ngày xưa, hơn được lão thì càng tốt. Còn con gái thì lão đặt tên là Hạt, vì trong quá trình mang bầu vợ lão vẫn trồng cây ô liu, lão vô tình thấy hạt loại cây này trên mặt bàn nhà mình nên lấy đặt luôn tên cho con. Quả nhiên, đàn ông thành Griselda trọng nam khinh nữ, sớm muộn gì cũng bị trời đánh thánh đâm vì đặt tên con có tâm quá mà.

Ba ngày sau, trời đột nhiên nổi giông bão, mây đen ngùn ngụt kéo đến, gió mạnh giằng xé, ép những cây cao phải cúi đầu. Trên bầu trời cao, sét đánh nối đuôi nhau như muốn phóng hết điện năng xẻ tan không gian, đánh chết người dưới đất, tiếng sấm vang rền, dồn dập như tiếng ho của lão già ngoài 80, vừa ồm ồm, vừa dai dẳng. Cả sấm và sét hợp sức, kẻ giật, người kêu tạo nên khung cảnh dọa người. Tất cả người dân thành Griselda đều đóng kín cửa, kéo rèm tránh giông bão. Trên đường phố vắng tanh, dưới cơn mưa nặng hạt, có một người đàn ông khoác áo choàng đen đang chậm rãi bước từng bước. Nước mưa trắng xóa như muốn gột rửa thân hình hắn, hay chính quỷ khí tỏa ra từ người đã kéo hắn lẫn vào với bóng đêm.

Trong nhà của lão chiến binh nọ, tiếng trẻ con khóc lẫn trong tiếng sấm chớp ngoài trời. Sư Tử, con trai cả của lão đột nhiên trở bệnh, cả người nóng rần không cách nào hạ nhiệt. Hai vợ chồng lão lo lắng đi đi lại lại nhìn đứa con đau ốm ngày một trầm trọng. Bỗng cửa nhà bị đá tung, người đàn ông mang áo choàng đen đem theo sấm chớp, nước mưa và gió ùa vào chiếm lấy ngôi nhà. Cả gia đình lão đàn ông thất kinh, lắp bắp không nói nên lời:

- "Ngươi....ngươi....ngươi.....là....là....ai? Sao....sao....ngươi....."

Người đàn ông cởi bở mũ áo choàng lộ ra đôi mắt sắc bén với quầng thâm đen sì, khuôn mặt gầy guộc, mái tóc dài lòa xòa, hắn tiến từng bước lại gần phía gia đình phàm nhân kia, cất giọng khàn đục và nghèn nghẹt như người mắc xương cá:

- "Ta là thần, ta đến để bắt quỷ. Giao con của các người cho ta."

Người đàn ông vừa dứt lời, hai vợ chồng nhà lão kia đã rúm ró, người đàn bà ôm chặt đứa con trai đang không ngừng kếu khóc, vẻ mặt hoảng loạn, tóc tai rối bời. Người chồng thì cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, nuốt một ngụm nước bọt, lặp bắp mãi mới thành lời:

- "Có lẽ ông đã....... nhầm........, nhà chúng tôi........ không......không có quỷ, chúng là con tôi."

Người đàn ông mặc áo choàng tiến lại chiếc bàn gỗ đặt giữa nhà, ngồi xuống chiếc ghế con, điềm nhiên rót cho mình một ly nước, cười khà khà rồi nói:

- "Trong hai đứa con của ngươi, có một đứa là quỷ, nó mang lời nguyền của địa ngục, sớm muộn gì cũng mang tai vạ đến cho vương quốc và thế giới này. Ta theo lời của Đấng Toàn Năng bắt nó về cho các vị thần xử trí. Đứa con trai lớn nhà ngươi đang ốm thập tử nhất sinh đúng không?"

Trước ánh mắt sắc bén mang đầy ý thăm dò của người đàn ông áo choàng đen, lão chồng toát mồ hôi lạnh, gật đầu lia lịa, răng sắp cắn vào lưỡi mới thốt ra câu:

- "Vậy ý....ý....ý ngài là.... là....."

Có lẽ vì cảm thấy quá suốt ruột trước dáng vẻ như gặp phải quỷ của tên phàm nhân mà người áo choàng đen cướp lời, khẳng định cái suy nghĩ vừa len lỏi lên trong cái não nhỏ bé của kẻ kia:

- "Không sai, con gái ngươi chính là điểm gở, chính nó đang hại con trai ngươi, còn giữ nó thì sớm muộn con trai ngươi cũng chết. Rồi cả vợ chồng ngươi cũng không toàn mạng đâu. Giao đứa bé cho ta, nó cần chịu trừng phạt của các vị thần."

Lão đàn ông vẫn đang run cầm cập dưới đất, đôi mắt hoảng loạn xen lẫn do dự. Kẻ mặc áo choàng đen điềm nhiên uống một ngụm nước, hắn tự hỏi liệu mình có xấu quá không mà lại khiến cho con người bé nhỏ kia sợ đến vậy, hắn tự thấy nhan sắc mình cũng ổn. Không chim sa cá lặn nhưng cũng tuấn tú khôi ngô mà. Phải chăng thế giới này quá ít gương hay do nơi tên này ở khan hiếm kính mà hắn không biết tự lượng sức mình đến thế. Cái lão già con người kìa ít ra còn thuận mặt hơn hắn ấy chứ.

- "Nghĩ lâu thế, áo ta sắp khô rồi mà các người tính ngồi đần ra đến bao giờ?" Tên đàn ông cất giọng mang chút khó ở. "Ta không muốn ở mãi trong cái nhà vừa xấu vừa nát này chờ các ngươi nữa đâu, không chịu thì thôi chờ con bé thành nữ quỷ có khả năng điều khiển hành vi đi rồi nó sẽ cắn nuốt cả nhà ngươi một thể." Nói đoạn, hắn làm bộ đứng dậy đội mũ áo lên quay người bước ra cửa, bụng bảo dạ: gọi ta lại đi chứ hai kẻ đần này, có thấy ta sắp ra tới ngoài rồi không? Tính để ông đây bò tới bao giờ......

- "Khoan đã." Tiếng lão già vang lên như lưỡi của chiếc móc câu cắm phập vào người gã áo choàng giữ bước chân hắn lại. Suy nghĩ của hắn: kêu đột ngột thế, phải báo trước để ông đây chuẩn bị chứ.

Lão đàn ông đứng dậy khỏi mặt đất, bế đứa bé gái nằm trong nôi. Đứa bé như cảm thấy nguy hiểm cất tiếng khóc thất thanh. Người đàn bà hốt hoảng đặt người con trai nóng hổi vì đau ốm lên giường rồi chạy lại giữ tay chồng mình:

- "Ông làm cái gì vậy, nó là con chúng ta. Ông điên à? Đưa con tôi đây."

Mặt người đàn ông bỗng chốc trở nên hung dữ, lão đẩy vợ mình ngã xuống đất, quát lớn:

- "Bà câm mồm cho tôi, nó là quỷ. Giữ nó lại sớm muộn con trai chúng ta cũng chết. Bà tính hại chết gia đình này à?"

Người mẹ quỳ trên mặt đất, bà bò tới chân chồng mình, nắm lấy vạt áo ông, van xin khóc lóc, tiếng bà nghẹn ngào:

- "Nó là con chúng ta mà ông, dù thế nào nó cũng là con chúng ta mà. Tôi van ông, tôi lạy ông, trả con cho tôi."

Lão đàn ông thực sự nổi cơn điên, lão đá vào người vợ mình rồi gào lên:

- "Mụ điên, bà cút ra cho tôi, nó không phải con chúng ta. Nhớ kĩ là chúng ta không.... có.....không có...... con gái. Bà còn lằng nhằng tôi giết bà."

Người đàn bà đau khổ, khóc nghẹn ngào dưới đất lạnh. Lão chồng tay run run bế đứa con gái nhỏ, đôi mắt đứa bé đen láy nhìn ông. Dường như là tâm linh tương thông giữa các cặp sinh đôi mà đứa bé trai bỗng giãy giụa, tiếng khóc ngày càng chói tai. Người đàn ông chần chừ, toàn thân túa mồ hôi lạnh, ánh mắt ông nhìn con gái tràn đầy bi thương và đau khổ. Ông thầm nói với đứa nhỏ:

- "Ta với con hết duyên làm cha con, con là quỷ thì nên chịu tội trước thần linh và đầu thai để có cuộc đời mới."

Nói rồi người cha nhắm mắt, dứt khoát giao đứa bé ra. Gã áo choàng đen cười khẩy thầm mắng một câu: Ngu dốt, rồi bế lấy đứa bé, quay người bước ra cửa. Trước khi bị đêm tối và giông bão nuốt lấy, hắn ném lại một câu không mặn không nhạt:

- "Qua đêm nay, con trai các ngươi sẽ trở lại như bình thường."

Gã đàn ông đi rồi, cả căn nhà chỉ còn tiếng khóc của trẻ nhỏ và người phụ nữ, bóng của kẻ làm cha đang đổ gục trên ghế gỗ được ánh chớp ngoài trời vẽ một nét dữ tợn và dứt khoát trên nền đất.

Sáng hôm sau.

Đứa bé trai khỏi bệnh một cách thần kì, nhưng không khí trong căn nhà u uất, nhuốm màu đau buồn. Người mẹ thần thờ ôm đứa con còn lại ngồi trên ghế gỗ, ánh mắt vô định hướng ra bên ngoài, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Người đàn ông vừa đi đâu đó về, bước vào nhìn vợ mình, khẽ thở dài rồi quay đi. Lúc này ngoài đường chợt ồn ào. Lão ta trở ra, tò mò nhìn về phía đường lớn. Một đám người đang tụ tập, xì xào chợt quỳ xuống bái lạy thành khẩn. Có nhiều kẻ hô to:

- "Con lạy thần, thần đã nghe lời khẩn cầu của chúng con."

- "Các vị thần đã hiển linh, hiển linh rồi....."

Giữa đám dân chúng có hai nguồn ánh sáng chói mắt tỏa ra ánh vàng dễ chịu, ấm áp. Vì đứng xa với khuất tầm nhìn nên lão đàn ông không rõ ẩn trong hai chùm sáng ấy là gì. Không biết họ nói gì mà mọi người xung quanh im bặt rồi chợt ồn ào. Ồn ào rồi lại im lặng, sau khi sự tĩnh lặng bao trùm lên không gian lần hai, tất cả dân chúng đồng loạt hướng mắt về phía nhà của lão đàn ông, rồi lại đồng loạt tách sang hai bên đường, tạo nên lối mòn nhỏ dẫn tới cửa nhà của lão. Hai bóng sáng di chuyển ngày một gần lại gia đình hắn hơn, một kẻ đứng cách khá xa lão bỗng gào lên:

- "Các vị thần tại đỉnh Eurydice đến đón con ông đấy, lão già."

Tiếng của người kia như búa bổ rìu phang xuống đầu người đàn ông, thần nào? Còn vị thần nào muốn bắt con ông nữa? Ông đẻ con ra đâu phải để kẻ nào đến bắt là bắt đâu? Niềm vui ông mong chờ bao lâu bỗng chốc chỉ trong đêm qua và sáng hôm nay đã sắp bị tước mất hết. Tại sao mong muốn có một gia đình trọn vẹn lại khó đến thế? Phải chăng là do ngày trẻ lão tàn sát quá nhiều, chia lìa gia đình của người khác quá nhiều nên giờ quả báo đã đến. Không được, lão phải bảo vệ đứa con còn lại của mình. Nghĩ là làm, lão quay người cầm thanh kiếm đã lâu chưa ra khỏi vỏ của mình. Nhưng chưa kịp bước ra tới cửa, lão đã nghe thấy tiếng tru tréo, bàng hoàng nhìn lại thì lão nhận ra rằng vợ mình đang túm lấy vạt áo của một người đàn ông mang vẻ đẹp vượt xa người bình thường. Người đàn ông toàn thân tỏa ra ánh sáng nóng bỏng, mạnh mẽ như lửa, đôi mắt sáng như sao, trên đầu đội vòng nguyệt quế dát vàng. Đứng cạnh là một người thiếu nữ, gương mặt sáng ngời như ánh bình minh, giữa trán đính nhũ vàng lấp lánh, mái tóc vàng xoăn nhẹ nhàng như sóng biển, điểm xuyết trên suối tóc mềm mại ấy gài hai nhành nguyệt quế phủ ánh bạc, người con gái ấy thân mặc váy liền trắng tinh khôi, ở eo buộc một dây đai, thả một bên dây đung đưa trong gió, trên cổ tay đeo chiếc vòng gắn chuông nhỏ kêu đinh đinh đang đang nghe rất vui tai. Toàn thân hai người tỏa vầng hào quang sáng chói, dùng gót chân suy nghĩ cũng biết đây không phải người thường. Ấy vậy mà vợ của lão đàn ông vẫn tay túm, chân khều, đu bám lên người người ta mà gào lên:

- "Trả con cho ta, tại sao các người dám cướp con ta, ta liều mạng với mấy người."

Lão đàn ông sợ tái xanh mặt mũi, mụ vợ lão điên quá hóa bất thường rồi. Nhưng lão vẫn tỉnh táo nhé, lão vội lao tới túm cổ vợ mình kéo về:

- "Mụ điên này, làm cái gì thế hả? Mắt mụ gắn dưới gót chân hay sao mà dám làm như thế?"

Vợ lão vẫn giãy nẩy lên hòng thoát ra khỏi vòng tay của chồng, gào lớn:

- "Mắt tôi có gắn ở mông cũng được miễn là trả con cho tôi, trả con cho tôi...."

Hai vợ chồng lão kẻ kéo người xô gã nhào dưới đất. Lúc này hai vị thần đã đóng cửa nhà lại, người đàn ông ngồi trên ghế gỗ còn người thiếu nữ bước tới giường tính bế bé trai lên. Đột nhiên, một bàn tay đẩy tay nàng ra, người mẹ đã nhào lên ôm lấy con mình, ánh mắt hung ác nhìn thiếu nữ trước mặt, giống như chỉ cần nàng dám xâm phạm thì bà ta sẽ cắn chết nàng vậy.

Người chồng quỳ trên đất, chắp tay van lạy:

- "Con lạy thần, con van thần, mong thần hoàn trả con gái lại cho chúng con."

Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng:

- "Con ngươi, làm sao? Đã xảy ra chuyện gì? Tối qua đã diễn ra chuyện gì?"

Người đàn ông bàng hoàng, còn người đàn bà chết lặng. Bỗng lão ta nhào lên túm lấy gấu áo của thần, giọng lạc đi:

- "Thần như vầy nghĩa là sao? Tối qua.... chẳng phải tối qua.... các thần đã cử người đến đưa con gái con đi để chịu sự trừng phạt của Đấng hay sao? Người đó còn nói, do con gái con là quỷ nên mới hại con trai con ốm thập tử nhất sinh, chỉ cần giao con gái con ra thì con trai con, gia đình con, thế giới này mới bình yên được."

Người thiếu nữ bước ra vội vã, hơi cúi người nhìn lão đàn ông, giọng gấp gáp:

-"Ông mau đem mọi chuyện kể lại cho bọn ta nghe."

Sau khi đem mọi việc nói rõ với Thần và được Thần giải đáp rằng: con trai hai người là sứ giả được Ngài chọn, không thể chết được, có chăng thì vì quyền năng chưa được khai mở nên bị kẻ xấu lợi dụng yểm bùa gây đau ốm nhằm lấy lý do bắt con gái hai người đi mất. Nghe đến đây, hai vợ chồng người đàn ông ngồi chết lặng rồi bỗng người đàn bà khóc rống lên đau khổ, hai đứa con của bà đều là đứa trẻ được chọn, vậy mà giờ đây, do sự ngu ngốc của hai vợ chồng bà mà đứa con gái đáng thương rơi vào tay kẻ xấu, lòng người làm mẹ làm sao chịu được nỗi đau này, bà khóc đến lạc tiếng, ôm đứa con trai của mình, xót xa gào lên:

- "Con ơi......mẹ.....mẹ lạc mất con rồi...... con ơi. Con ơi.....mẹ làm.....làm mất em con rồi..... con ơi. Con ơi, con gái của mẹ ơi......

Tiếng nấc nỉ non làm không gian bỗng chốc tang thương đến đau lòng. Lão đàn ông ngồi thẫn thờ trên đất, tay không ngừng đấm mạnh xuống nền, đôi mắt lão bi thương tột độ, răng cắn vào môi đến bật máu. Lão ngu quá, lão ngu quá.... Lão hai tay dâng con mình cho kẻ ác, chỉ vì thiếu hiểu biết và quá thương con trai mà lão khiến con gái lão rơi vào địa ngục. Con gái lão thành quỷ là do lão gây ra..... Lão chết đi cho rồi, chết đi cho rồi......Không, không, lão không thể chết, lão phải tìm lại con gái mình, lão phải sống để dày vò bản thân vì lỗi lầm lão gây ra. Lão sẽ sống để gặm nhấm sai trái của mình. Ôi, con gái lão, đứa con gái đáng thương của lão......

Hỏa thần đứng lên khỏi ghế, người đi ra cửa sổ đặt hai tay lên giữa trán, truyền âm về cho đỉnh Eurydice:

- Đứa trẻ được chọn đã bị bắt đi mất, đứa bé được tiên đoán là trở thành tay sai cho Thượng Thần Khai Trừ.

Không gian truyền âm tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng thở dài của một số vị Thần vang lên. Nữ thần Ánh Sáng nét mặt rầu rĩ, tràn ngập nét hối hận và lo âu:

- Trận mưa đêm qua là lời khiêu chiến của chúng với chúng ta, ấy vậy mà chúng ta không kịp tới để ngăn chặn. Ngang nhiên cướp người và trêu ngươi chúng ta như vậy. Không bảo vệ được đứa trẻ một phần lỗi của ta, trở về ta sẽ chịu phạt ở Điện Lôi.

Lúc bấy giờ, từ không gian truyền âm của các vị thần mới vang lên tiếng nói trong trẻo của một thiếu nữ:

- Đây là lỗi của ta, ta là người chịu trách nghiệm với đứa bé ấy. Nhưng ta không ngờ hai đứa trẻ được chọn sẽ được ra đời tại cùng một nơi. Ta sẽ chịu phạt.

Hỏa Thần nén tiếng thở dài, truyền lời:

- Thôi, chúng ta đẩy mạnh tốc độ tìm kiếm. Ta không tin chúng có thể che dấu đứa trẻ ấy mãi.....

Nói đoạn, ngắt truyền âm, Hỏa Thần quay người nhìn vợ chồng người đàn ông, người đỡ lão dậy, trấn định:

- "Con ngươi là sứ giả được chọn của Đấng, ta sẽ đem đứa trẻ đi. Mỗi tháng ta sẽ đưa đứa nhỏ về nhà thăm các nguơi 3 ngày."

Người đàn bà ôm chặt con mình, trong tiếng nghèn nghẹt vang lên giọng nói gắt, đanh thép:

- "Không, con ta phải ở bên ta. Dù các người là thần nhưng các người không có quyền chia rẽ gia đình ta."

Nữ thần Ánh Sáng tiến lên, đối diện với người mẹ, ánh mắt ấm áp và kiên định:

- "Bà phải tin bọn ta, đứa trẻ này chỉ khi được thần dạy dỗ mới có thể phát huy hết tiềm lực trong tương lai. Đứa bé này nắm vận mệnh của thế giới trong tay, bà có muốn nó tìm lại em gái của mình hay không? Hay bà muốn nó sẽ sống cuộc đời như bao người đàn ông khác tại thành Griselda này, coi nhẹ phụ nữ và hiếu chiến hơn tất cả? Ta hiểu lòng người mẹ như bà, mong bà cũng hiểu cho sứ mệnh của chúng ta."

Ánh mắt ngập nước của người đàn bà hiện nét yếu đuối đến cực độ, những đứa trẻ bà mang nặng đẻ đau sinh ra, một đứa thì rơi vào cửa quỷ, còn một đứa cũng sắp phải rời xa vòng tay bà. Mong muốn đơn giản là nhìn con khôn lớn sao lại khó khăn đến thế. Nhìn thấy ánh mắt không nỡ của người mẹ, thần Ánh Sáng tháo chiếc vòng tay của mình xuống, niệm chú biến hóa nó thành một chiếc gương, rồi đưa cho người đàn bà:

- "Đây là chiếc gương thần, bất cứ khi nào bà thấy nhớ con mình thì hãy gọi khẽ tên nó, bà sẽ thấy được thằng bé."

Người đàn bà lưu luyến ôm lấy con, thơm lên má, lên trái, lên tóc đứa trẻ, nước mắt bà rơi thấm đẫm chiếc khăn cuốn thằng bé, bà nhìn đôi mắt đen láy của con, vuốt ve con rồi mỉm cười:

- "Con của mẹ, con là con của mẹ, mẹ yêu con lắm. Con là sinh mệnh, là trái tim của mẹ. Con của mẹ......"

Bà ngập ngừng trao đứa bé vào tay nữ thần Ánh Sáng rồi hai tay run run đón lấy chiếc gương mạ vàng lấp lánh:

- "Con cầu xin nữ thần hãy bảo vệ con con, cầu xin người tìm ra đứa con gái bé bỏng của con, con xin người....."

Nữ thần Ánh Sáng ôm lấy đứa bé, mỉm cười:

- "Hai đứa con của bà có ảnh hưởng trực tiếp tới thế giới này, cho nên bà yên tâm. Dù thế nào ta cũng sẽ bảo vệ con bà, kể cả hi sinh mạng sống này."

Hỏa Thần và Thần Ánh Sáng cưỡi mây trở về đỉnh núi Eurydice, hai vợ chồng và người dân thành Griselda đứng dưới nhìn mãi cho tới khi bóng của họ hòa lẫn với màu trắng xanh của bầu trời.

Bạn đang đọc Một Đời Bù Đắp, Một Kiếp Đau Thương. sáng tác bởi VanDamPhuHoaDao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VanDamPhuHoaDao
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.