Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2 - Đếm Ngược Thời Gian Đoạt Mệnh

Phiên bản Dịch · 1525 chữ

Ngoài cửa nha hoàn đang bưng nước ấm tới , Thanh Đại từ cửa tiếp nhận thau nước liền đi vào gian phòng trong .

Không khí ái muội trong phòng từ đêm qua vẫn còn xót lại , màn sa màu đỏ mềm mại bao trùm lên giá giường trên giường lờ mờ hiện ra thân ảnh đang nằm .

Mép giường có một nam nhân mặc trung y trắng đang ngồi , đầu tóc rối tung nhưng không làm mất vẻ uy nghiêm khí thế của hắn , biểu hiện lạnh lùng hiện lên các góc cạnh trên mặt , đôi mắt thâm thúy sắc sảo như chim ưng .

Thanh Đại đến trước mặt hắn , đem khăn đã chuẩn bị trước đó đưa hắn , ở thời điểm hắn đang lau mặt , liền vòng ra sau lưng hắn chải một đầu tóc đen sau đó đến tóc búi lên , tiếp đến là mang lên mũ cánh chuồn .

Lúc này bóng hình người trong màn sa động đậy , như là thẳng eo lên , âm thanh nhu nhược vang lên .

“ Hầu gia, để thiếp hầu hạ ngài ”.

“ Không cần ” tiếng nói nhàn nhạt của nam nhân , từ trên giường đứng lên , cầm khăn ném cho nha hoàn trước mặt.

Thanh Đại nhanh chóng tiếp đc đặt một bên , xoay người đem thượng quan phục ở trên giá tới , hầu hạ nâng tay mặc vào cho nam nhân .

Nàng quen thuộc đến bước này đều ỷ lại bản năng quen thuộc của thân thể , nam nhân đứng rất gần nàng dường như nàng có thể cảm nhận được ánh mắt trên đỉnh đầu , ngón tay nhéo nhéo quan phục run lên , móng tay lên vô ý mà xẹt qua ngực loã lồ của nam nhân.

Không chờ nam nhân phản ứng lại , thì nàng “ thình thịch ” một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu xuống âm thanh có chút rung rẩy :

“ Hầu gia thứ tội” .

Vệ Uyên nhìn bóng lưng gầy yếu phát run của thiếu nữ ,môi mỏng nhấp nháy , hắn thật sự không biết làm sao mà người ta sợ hắn như thế .

“ Không có việc gì , đứng lên đi ”.

Cơ hàm của Thanh Đại cắn chặt , vì hành vi quá khích cố gắng làm mình bình tĩnh lại .

Màn bị vén lên , âm thanh Tô thị mềm nhẹ : “ Làm sao vậy” .

“ Việc nhỏ , phu nhân lại nghĩ đi " , sườn mặt hơi nghiêng qua của nam nhân , âm thanh vẫn nhàn nhạt như cũ , trong lời nói rất chi là chăm sóc làm khoé miệng Tô thị cong nhẹ .

“ Đã là giờ Mẹo , thiếp thân cũng nên dậy ” .

Đợi Thanh Đại đi ra khỏi phòng chính thì quần áo bị mồ hôi làm ướt đẫm , cuối mùa xuân nhưng vẫn se lạnh xuyên thấu qua hành lang , nàng rụt vai lại đi nhanh về tiền viện ở thư phòng Vệ Uyên .

Theo lý mà nói nha hoàn thông phòng phải ở gần viện chủ mẫu , bất quá nàng là được Vệ lão phu nhân đưa cho Vệ Uyên , đem nàng an bày đến thư phòng.

Nàng bước đến căn phòng thứ hai bên cạnh thư phòng , bước nhanh vào phòng của mình , mới dám nhẹ nhàng thở ra , dùng khăn sạch lau hạ thân , sau đó thay quần áo . Tiếp theo đi ra ngoài giếng múc một bồn nước lạnh rửa mặt , vừa nãy dậy trễ liền không có thời gian rửa mặt .

Nước trong thau đồng chiếu ra gương mặt trái xoan thanh tú của nữ tử, bộ dáng 14 15 tuổi , đôi mắt rũ xuống thời điểm nhìn từ dưới hướng lên chọc ra cỗ tư vị câu người . Nàng lại cúi người nhìn trên thân mình , tiểu nha đầu gầy đến đáng thương , tay chân ốm yếu , trước ngực sau mông không đến hai lạng thịt . Quả nhiên nhỏ xinh yếu đuối đến mỏng manh .

“ Thanh Đại , nha đầu người đã trở lại ” .

Ngoài cửa truyền đến giọng của Thúy Hồng , nàng buông khăn lau mặt xuống , vừa đứng lên liền thấy thiếu nữ diện mạo mị hoặc , dáng người quyến rũ lắc mông đẩy cửa vào .

“ Thúy Hồng tỷ tìm ta có chuyện gì ”

Thúy Hồng nâng chung trà lên uống một ngụm , hương vị nhạt nhẽo làm người được uống trà thượng hạng được Vệ lão phu nhân ban cho như Thuý Hồng phải le lưỡi , đặt mạnh cốc trà xuống , nhỏ giọng nói “ khó uống như vậy, mệt ngươi còn uống ” .

Thanh Đại không để ý tới nàng tự bưng thau đồng đem nước ra ngoài phòng .

Thúy Hồng một bên liếc nàng, một bên hỏi : “ Ai , đêm qua gác cho Hầu gia phu nhân là ngươi đi , thế nào? ” .

“ Cái gì thế nào ” Thanh Đại đổ nước trở về đem thau đồng đặt lên giá , làm bộ nghe không hiểu .

“ Chính là hầu hạ Hầu gia a, có hay không đối với người ....” , nói đến vậy gương mặt của Thúy Hồng đỏ hồng lên , mắt không chớp mà nhìn nàng .

Tuy gần đã sớm biết Thuý Hồng tìm đến để dò hỏi tin tức , mà nói trắng trợn như vậy thật không hổ là Thúy Hồng , thật không biết sao sống đến bây giờ được nữa.

“ Không có ” Thanh Đại rũ mi xuống , lãnh đạm nói .

Thúy Hồng thoát cái không vui , hừ một tiếng , tròng mắt xoay chuyển , hỏi “ Kia , đêm qua Hầu gia kêu vài lần nước ? ” .

Thanh Đại ngẩng đầu liếc mắt một cái : “ Chuyện của chủ tử , hạ nhân như chúng ta không thể đàm luận ” . Thúy Hồng như chạm vào cái đinh , thở phì phò nói : “ Ngươi cùng ta dù gì cũng chung chỗ , hai ta đã làm việc cho lão phu nhân thời gian đó cơm ngon rượu say biết bao nhiêu sung sướng . Ta xem ngươi không có có linh quang , sớm muộn gì cũng bị Hầu gia ghét ” . Nói xong nàng liền chờ Thanh Đại kinh hoàng thất thố tim mình nghĩ cách , nhưng hoàn toàn không giống nàng tưởng tượng Thanh Đại chỉ phảng phất như không nghe thấy lo thu thập y phục của mình .

Trong lòng Thanh Đại nghĩ rất mỹ , ghét bỏ , sớm chút ghét bỏ đi , tốt nhất là hiện tại ghét đi !

Chỉ qua bốn ngày quang cảnh , sắc mặt nàng liền nhợt nhạt . Khuôn mặt Thanh Đại trắng bệch , gò má ửng hồng không bình thường , mồ hôi lạnh trên người làm ướt cả chăn nệm . Nàng gian nan thở hỗn hển , tay run run tưởng lấy ấm trà trên bàn , một điểm khí lực đều không có , ấm trà rơi xuống đất nước trà đổ lênh láng .

Nàng nhắm mắt lại , đầu ốc bị thiêu đốt đến ý thức mơ hồ , thân thể mềm nhũn như không phải mình .

Nàng bị phong hàn là ba ngày trước , chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà chuyển biến xấu tới giường mà cũng không xuống được , bệnh nặng như ngọn núi đảo cũng nhanh quá . Một mảnh hỗn độn trong đầu liền loé lên một tia linh quang , mở đột ngột mở ra tay run rẩy click vào kí tự lần trước thấy của hệ thống .

Giao diện hệ thống cũng giống như lần trước , duy nhất chỉ thay đổi là địa phương năm bên trái của góc dưới “ Số ngày còn lại 0.3 ” . Còn là số lẻ !

Thanh Đại cười nhạo chính mình có tâm tình trào phúng , nàng gian nan trở mình , trong đầu tập trung tinh thần để tự hỏi , chả lẽ “ Số ngày còn lại ” là chỉ nàng còn sống được mấy ngày sao ? Chờ đó số đếm ngược về số không là nàng chết sao ?

Thân thể ở hiện đại của nàng bị xe tông chết , khẳng định là đã rách nát đến không còn gì , không chừng sớm biến thành tro cốt , ở thế giới này mà nàng chết nữa , chắc nàng cũng không trở về được .

Nhưng nếu không muốn chết phải hoàn thành nhiệm vụ, đi thông đồng với Vệ Uyên .

Số ngày còn lại trên giao diện đột nhiên nhảy xuống 0.3 , nàng cảm thấy ý thức của chính mình rút ngắn lại , không biết có phải ảo giác không mà nàng thấy trước mắt là một mảng bỉ ngạn hoa đỏ rực, bên kìa bờ là khuôn mặt mơ hồ của gia gia nãi nãi .

Bạn đang đọc Một Thiếp Nhiều Phu của Hoa Quyển Hoà Kiều

Truyện Một Thiếp Nhiều Phu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Liinh180903
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.