Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Tĩnh Trúc Lâm

Tiểu thuyết gốc · 1864 chữ

Nằm giữa một đồng bằng cằn cỗi lọt thỏm trong vô số thung lũng xa xôi của cõi Phàm có một ngọn đồi nằm đơn côi không cao không thấp gọi là Đồi Trúc. Dưới chân phía Nam ngọn đồi này có một cánh rừng tre chu vi vuông vức lạ thường rộng chừng tám chín dặm vuông, mây mù quấn quanh. Giữa một vùng mênh mông bao quanh bởi ruộng lúa, ruộng khoai nóng bức, cánh rừng này tồn tại có vẻ không hợp lý lắm, cứ như một ốc đảo giữa sa mạc.

Nơi đó gọi là Thanh Tĩnh Trúc Lâm, là tiên vực hiếm hoi nằm dưới cõi Phàm của một vị thần quân, đạo hiệu là Trúc Lâm Đạo Sỹ, tự là Vọng Thư (Tiên Sinh). Tiên vực này đã tồn tại suốt hơn một nghìn năm qua không chút thay đổi. Tuy là một trong rất ít những vị thần quân đặt tiên vực của mình ở cõi Phàm, nhưng hộ vực* chủ quản của vị chủ nhân rừng tre này rộng trên dưới năm mươi dặm, nhỏ đến là thảm.

*hộ vực = khu vực bảo hộ của một thần quân

Có lẽ cũng là do vị thần quân kể trên cũng chỉ sống quanh quẩn ở trong hộ vực của y, cũng chỉ đáp lại vài lời cầu nguyện của trên dưới ba nghìn người dân trong hộ vực. Vị thần quân này cũng thật lười biếng, lời cầu nguyện của người dân bị ngâm đến mốc meo mới được đáp ứng, không hề có vẻ gì là ta sẽ khuyếch trương danh thế, thu nhận tín đồ các kiểu.

Ở phía Nam của rừng trúc, có một cánh cổng đơn sơ dựng bằng tre với mái lợp bằng tranh. Bước qua cánh cổng này, người đi sẽ tiến vào trong một rừng trúc xanh ngát bằng một con đường lót sỏi trắng có điểm xuýt một vài đám rêu xanh xanh vàng vàng nhuốm màu phong sương. Nằm ẩn mình cuối con đường, hiện lên trước mắt là một ngôi nhà sàn ba gian bằng tre rất giản dị.

Nhà sàn nằm giữa một khoảnh sân rộng, ánh nắng ấm áp ngập tràn, xuân cũng như hè, thu cũng như đông, đều ấm áp tươi sáng. Khung cảnh yên bình, chìm đắm trong hương thơm của lá trúc, rừng tre. Nắng gió tựa hồ như ôm ấp, vương vấn quấn quýt từng khung cửa, mỗi góc hiên của căn nhà sàn.

Một dòng suối nhỏ trong veo róc rách uốn lượn chảy xuyên suốt khu rừng tre nhỏ, dưới nước, từng đàn cá con xanh xanh đỏ đỏ, đang phấn khích lội ngược dòng. Lại có khóm tre nghiêng cao bên kia suối, tạo nên một bức bình phong tự nhiên, che đi cái nắng ban trưa.

Dưới bóng râm mát của bức bình phong tre, có một chiếc trường kỷ bằng mây kê bên cạnh con suối. Có cả một cái bàn trà vuông vắn bằng tre và một bộ ấm trà bằng ngọc xanh thẫm. Ngồi trên ghế là một tiểu đồng thư sinh mặc áo nâu, tay áo xắn cao quá khuỷa tay đang vân vê một tách trà, miệng mỉm cười nhìn về phía trường kỷ, ngắm nhìn một người khác đang nằm nghỉ trưa.

Trên trường kỷ, Vọng Thư tiên sinh thần sắc an nhàn đang nằm gối mặt lên bàn tay trái mà ngủ trưa. Tay còn lại thì hờ hững cầm chiếc quạt trúc màu xanh, vẽ hình bụi tre và một nửa vầng trăng. Dưới chân người đó, một con mèo trắng vện đen nhỏ nhắn cuộn tròn ngủ trưa cùng chủ. Nếu nhìn kỹ, con mèo này có chút thú vị, càng nhìn càng khó giải thích…

Người đang nằm ngủ trông khá trẻ, chỉ khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, ẩn sau vẻ trẻ trung là sự thanh cao thoát tục của bậc đắc đạo. Tóc dài xoã phủ bên vai, vương vấn nhẹ nhàng từng sợi. Đôi mày kiếm không căng không giãn tạo nên vẻ thanh thoát cho đuôi mắt dài. Chiếc mũi cao và dài liền mạch tới bờ môi mỏng hồng nhạt, tinh tế nhưng cũng khí thế như dãy núi hiên ngang. Thật đẹp!

Gió xuân thổi qua, mang theo mùi lá tre tươi thơm mát thanh tao làm lay tán trúc, ánh nắng len qua khe hở lay động như đang múa trên thân người mảnh khảnh và tán quạt càng tôn thêm vẻ thần tiên tiêu dật của người đang nằm kia. Dáng ngủ an nhàn càng tăng thêm khí chất tôn nghiêm cao quý, khiến cho ai nhìn thấy cảnh này cũng phải nín thở mà chiêm ngưỡng, sợ rằng tiếng thở phàm tục của mình sẽ làm ô uế cảnh sắc thần thánh kia.

Liệu chừng như vị tiên nhân nọ đã thật ngủ say, chiếc quạt cũng nhẹ nhàng trượt khỏi bàn tay, rớt xuống trường kỷ cạch một tiếng thật khẽ. Y khẽ thở dài rồi từ tử mở mắt. Tiểu đồng đang ngồi trên bàn trà thấy y đã tỉnh, thu lại nét cười, kính cẩn rót một chén trà nhỏ rồi bước tới, quỳ bên chiếc trường kỷ, hai tay dâng lên:

“Thầy đã tỉnh.”

Khoan thai nhẹ nhàng ngồi dậy, Trúc Lâm Đạo Sỹ đỡ lấy tách trà, tay kia thì đưa lên vuốt đầu học trò một cái. Tiên nhân hớp vài ngụm nước trà:

“Cảm ơn con, Gia Trì. Thời tiết như ri mà hớp miếng trà lạnh thiệt sự là dễ chịu. Con cũng uống đi.”

Gia Trì mỉm cười một cái, khẽ gật đầu, gương mặt thoáng chốc giãn ra nhưng không giảm đi sự đĩnh đạc, dạ một tiếng rồi tự rót cho mình một ly trà rồi chầm chậm nói:

“Thưa thầy, thằng nhóc thầy cứu ở sông Lá hôm nọ lại đến đây xin bái sư. Thầy vừa ngủ, nó đã đến quỳ trước cổng gần ba giờ rồi, thằng nhóc còn bé quá, quỳ lâu như thế e là không ổn. Bây giờ cũng vừa ban trưa, ngoài rừng đang nóng như thiêu đốt. Thầy… có muốn con dắt nó vào không ạ?”

Chớp chớp mắt liền mấy cái, ‘thầy’ khẽ đưa tà áo the màu xanh phớt thêu vài cái lá trúc lên lau miệng, ngạc nhiên, hỏi một câu chẳng liên quan:

“Hôm nay thầy ngủ trưa tận hai canh giờ? Rõ ràng tối qua thầy ngủ tốt lắm, thế mà không hiểu sao hôm nay vẫn buồn ngủ như thế. Con cho thầy tách nữa.”

Y đưa tách trà cạn trơn cho Gia Trì, Gia Trì đảo mắt trắng, khoé miệng giật giật, nghĩ thầm - thầy cả ngày cứ như bị ai quạt thuốc mê vào mặt, lúc nào cũng than buồn ngủ. Tối bớt thức khuya đọc mấy cái tiểu thuyết tình cảm vớ vẩn thì ban ngày cũng không ngủ trưa ba bốn canh giờ.

Nhác thấy vẻ mặt của Gia Trì, y chắc cũng đoán ra được ý nghĩ của học trò, hắng giọng một cái rồi chép miệng hai cái, ra điều miệng đắng lưỡi khô.

Gia Trì đỡ lấy chén trà hình đốt cây tre bằng ngọc xanh thẫm rồi đứng lên đi lại chỗ bàn trà rót thêm vào tách:

“Vậy thầy có muốn gặp nó không? Nó đến đây quỳ gối đã mấy lần rồi, xem ra cũng thành tâm lắm…”

“Con biết thầy rồi, thầy ngại nhận học trò lắm. Nhiều người cũng phiền phức, thầy….”

“Lười”.

Gia Trì mặt không biểu tình, nhìn người đối diện mình mà phun ra một chữ, đoạn dúi tách trà vào tay thầy mình.

Có chút bất ngờ, Trúc Lâm Đạo Sỹ giãy nãy cả lên, trên mặt tràn đầy vẻ trẻ con:

“Ưa an nhàn! Thầy ưa sự an nhàn!”

“Con nghĩ thầy nên nhận thằng nhóc. Con đã nói chuyện với nó rồi, cũng hoàn cảnh lắm. Một là nó mồ côi cha mẹ, đã không còn nơi nương tựa, thầy nhận nó cũng là cứu nó. Hai là thoả lòng thành của nó, còn ba là để nó giúp con chăm lo rừng tre. Cả cái Trúc Lâm to lớn như này chỉ có mình con chăm lo trên dưới. Thầy thì suốt ngày không ăn thì ngủ, không ngủ thì đọc truyện..."

"À ra là con chê nhiều việc? Thì cứ... bỏ bớt việc đi, cái chi không quan trọng lắm thì để lâu lâu làm cũng được thây?..."

Trúc Lâm Đạo Sỹ gãi đầu.

Gia Trì càng gắt gỏng hơn:

"Con bái thầy cũng ngót nghét bốn mươi năm rồi, cũng chỉ dừng ở mức Huyền Thượng Hạ Kỳ mãi không tiến bộ lên được. Trước hết là do không có thời gian để tu luyện, nhưng lý do chính là tại vì thầy không chịu dạy con đấy! Thầy không thương con thì cũng phải nghĩ cho danh tiếng của thầy chứ!"

Phe phẩy cây quạt, tiên nhân nọ chớp chớp mắt phản đối:

“Trời ơi…… Bốn mươi năm mà đã lên Huyền Thượng, con xem khắp cái cõi Phàm này, kiếm đâu ra được tiên môn nào dạy chất lượng như thế? Con xem người tu tiên khắp nơi, nhỏ thì tán tu, lớn thì như Sơn La đệ nhất phái, ai mà lên được Huyền Trung trung kỳ thôi cũng đã già râu chạm tới rốn.

Y uống thêm ngụm trà rồi nói tiếp:

“Mấy cái lão già trưởng môn, chưởng phái gì đó, ai ai cũng chỉ ở mức Huyền Thượng là cùng. Kể như đến ‘huyền thoại’ Bình m đại tông sư người ta, một trăm mấy chục tuổi, nổi tiếng lưu danh cũng chỉ ở mức Huyền Thượng thượng kỳ thôi đó…..”

Y lí nhí, giọng nói nhỏ dần.

Gia Trì mặt cực kỳ khó coi, vặn vẹo hết cỡ, cảm thấy vô cùng bất lực:

“Đó là người ta… còn đây là thầy! Mấy sư huynh của con, ai cũng là thần quân nhất đẳng trên Thiên Cung đó, ai cũng là Tiên Công, Tiên Quân. Còn anh Cung Hoàng còn đạt tới cấp Thiên cơ!”

“Thì à…”

“Con không biết! thầy nhận nó đi, con muốn tu luyện, con muốn thành Tiên. Thành Tiên thì mới sống lâu. Con muốn ở bên cạnh thầy lâu một chút!”

Đang định nói mấy câu gì đó, nhưng nhìn gương mặt nhăn như đít khỉ của học trò thì Trúc Lâm Đạo Sỹ đành phải thở dài rồi nói:

“Thôi được rồi. Con ra dắt nó vô đây, để thầy hỏi nó mấy…”

Người thầy đáng kính bỗng ngưng lại, từ tốn ngước mắt lên trời, khẽ cau mày, có chút không vui:

“Có khách tới, con ra rước khách vô, sẵn tiện dắt thằng bé vào, coi nó quỳ lâu thế có bị chi không. Lấy cho nó ít đồ ăn thức uống nữa. Đợi lát thầy tiếp khách xong thì sẽ hỏi nó mấy câu.”

“Dạ vâng.” Gia Trì lễ phép cúi đầu rồi đứng lên đi ngay, trong lòng cũng vui vẻ lắm.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.