Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

lên ‘trời’

Tiểu thuyết gốc · 2326 chữ

Sáng sớm hôm sau, người trên Vạn Ma Cung đến đón Gia Trì đi, một màn khóc lóc sướt mướt tiễn đưa diễn ra. Gia Trì cũng bịn rịn mà leo lên chiếc xe đồng chạm trổ hình thiên ma cầu kỳ. Đoàn người xe rầm rập lên ‘trời’. Đoàn xe của Gia Trì dừng truớc cổng chính của Vạn Ma Cung, gọi là cổng Ma Thần. Cánh cổng to lớn hùng vĩ, còn cao hơn cả tường thành của Cung Hoàng. Khắp nơi mây tím quẩn quanh, so ra cũng không khác lắm so với khí thế của Thiên Cung nhỉ - Gia Trì nghĩ nghĩ.

Gia Trì vừa đi vừa ngước nhìn kỹ cổng Ma Thần. Cổng lớn năm ô. Ô ở giữa to nhất có hình tượng hai ma Thần uy vũ dũng mãnh làm tư thế đỡ trời chạm khắc ở hai bên. Cửa lớn được sơn màu vàng, đỏ trên nền màu tím thẫm, nhìn tổng thế giống cổng âm ty hơn là cổng trời. Hai bên cổng là hai cây đại thụ có lá màu vàng phát quang dịu nhẹ, hoà với màu mây tím càng tăng thêm vẻ ‘quỷ mị’ – đúng là Vạn Ma Cung có khác, cũng độc đáo lắm.

Gia Trì đi vào cung từ cửa ngoài cùng bên phải, nhìn đoàn người đi qua đi lại mà đến chóng cả mặt. Vốn định sẽ tốn một hai năm mới có thể lên đến tầng cao của Vạn Ma Cung để thăm dò, không ngờ thần may mắn lại độ Gia Trì như thế. Mới đến Thiên Cung còn chưa kịp nhận chức đội trưởng gì đó thì đã có lệnh từ Chế Hân tướng quân đòi đến gặp ngay.

Gia Trì trong lòng mừng thầm, cố gắng trấn tĩnh một chút đi theo tên lính dẫn đường đến tầng sáu Vạn Ma Cung gặp Chế Hân. Vừa bước vào điện, còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh bên trong, một ánh bạc loé lên, Gia Trì nhanh như chớp đã triệu Hắc Ô ra, trong gang tấc chật vật cản lại.

Hai bên đánh nhau không ngừng suốt gần một nén nhang, Gia Trì càng lúc càng đuối, võ thuật của hắn tuy được Cao Thượng Thiên và đệ tam võ thần Thiên Cung chỉ dạy, nhưng nơi này là Vạn Ma Cung, Gia Trì không dám dùng võ của Mạc Cung Hoàng chỉ cho mà đánh lại, sợ bứt dây động rừng.

Gia Trì lúc này đã bị chém trúng hai cái vào lưng vào tay trái, máu chảy ròng ròng. Đang nhắm thấy bản thân đã hơi đuối thì người kia bỗng nhiên lại dừng tay rồi cười ha hả mà hỏi:

“Đúng là võ thuật không tồi, tên Hoàng Trí không có nói quá. Có thể cầm cự với ta suốt một nén nhang thì xưa nay hiếm rồi. Ngươi tên gì, võ thuật được ai dạy cho?”

Chế Hân vứt thanh đao qua cho tên lính đứng gần đó rồi xoay người ngồi lên ghế chủ ở giữa điện, đoạn dơ tay ra hiệu cho thầy thuốc đến xem và băng bó vết thương cho Gia Trì. Hắn cảm thấy võ thuật của tên này có chút quen mắt nhưng cũng lạ lẫm.

Hắn cảm thấy quen mắt là đúng rồi, võ thuật của Gia Trì và Mạc Cung Hoàng đều do Cao Thượng Thiên chỉ dạy, chẳng qua Mạc Cung Hoàng là kỳ tài võ thuật, tự sửa đổi sáng tạo thêm trên nền tảng đó mới tạo nên phong cách võ thuật của riêng mình. Chế Hân đánh nhau với Mạc Cung Hoàng suốt mấy trăm năm, vì thế cảm thấy kiếm thuật của Gia Trì có chút quen thuộc.

Sau khi gật đầu khẽ cảm ơn thầy thuốc, Gia Trì cúi đầu cung kính trả lời:

“Thầy của tiểu tướng là một Quỷ Quân tu hành ẩn dật, chính thầy là người dạy võ thuật cho tiểu tướng. Trịnh Hùng trưởng lão cũng chỉ dạy tiểu tướng không ít, chỉ tiếc chỉ được hầu cận một năm, không kịp lĩnh hội hết tinh hoa.”

“Hơ, tên Hùng đó kiếm thuật có hạn, trăm hòn chì đúc chẳng nên chuông*. Ban nãy đánh nhau, người còn chẳng phải không dùng đến chiêu nào của hắn dạy sao? Hắn chẳng qua là múa lâu quen tay, so với đường kiếm uyển chuyển của ngươi thì thua xa về độ tinh tế.”

*trăm hòn chì đúc chẳng nên chuông = “đất sét thì mài ngàn đời cũng không sáng nổi.”

Chế Hân cười khẩy rồi nói tiếp:

“Ta có nghe bọn ở dưới nói ngươi trong vòng hơn một năm đã từ Huyền Trung lên tới Quỷ Chánh, kỳ tài hiếm có đấy. Võ thuật của ngươi thật sự cũng không tệ, vì sao thiên tư như thế mà bao nhiêu lâu nay vẫn ở Huyền Trung, mãi đến khi vào phái mới thăng cấp thần kỳ?”

Chế Hân hỏi, kèm theo gương mặt có bảy phần nghi ngờ. Gia Trì cũng thành thật trả lời:

“Thầy của tiểu tướng rất nghèo, không có thiên tài địa bảo gì quý giá, chưa kể cũng tu ở nơi hẻo lánh quỷ khí không dày nên tu mãi không lên được Huyền Thượng. Nhưng thầy dạy ta võ thuật rất tốt, chưa kể xây dựng cơ bản cho ta rất vững vàng. Sau này thầy ta kêu ta rời đi tìm đến Trấn Tiên Quỷ Phái tìm cơ hội đổi đời. Ta may mắn được Trịnh Hùng trưởng lão xem trọng, cho ta rất nhiều đan dược quý hiếm nên tu nhanh như thuyền gặp gió đông.”

Chế Hân nghe xong thì cũng không có biểu hiện gì, gương mặt chưa hết nghi ngờ mà hỏi dồn:

“Thanh kiếm kia tên gì? Được luyện hoá không tồi, không thể chỉ là kẻ bình thường mà làm được đi?

“Hắc Ô là kiếm là của thầy, được thầy của thầy tiểu tướng truyền thừa cho. Sau vì thầy chỉ nhận mình tiểu tướng làm đệ tử nên tiểu tướng cũng được truyền thừa.”

“Thầy ngươi tên gì?”

“Thứ cho tiểu tướng không thể nói tên thầy mình. Người đã dặn ta nhiều lần. Người muốn xa lánh thế sự nên không muốn nhiều người biết đến.” Gia Trì vừa đáp vừa giả bộ yếu ớt gục xuống, tựa như bị mấy vết thương do so kiếm với Chế Hân làm cho mất máu nhiều.

“Hừm…. Thế thôi. Ngươi đi theo người của ta, hôm nay cứ lui về nghỉ ngơi, bôi thuốc dưỡng thương. Khoẻ rồi thì cứ giữ chức hộ vệ giữ cửa điện tướng quân của ta.” Chế Hân phất phất tay.

Chế Hân là một tên cáo già, tuy cũng có chút khen ngợi, nhưng hắn không hoàn toàn tin tưởng tên Quỷ Chánh có khả năng tu tập nhanh đến đáng ngờ như Gia Trì.

Chính vì thế hắn nhiều lần cử Gia Trì đi làm nhiệm vụ nguy hiểm tới tính mạng. Hết đi bình loạn ở Tây An, trấn áp yêu tà ở Bình Âm, lại đi phá giải nạn kiếp ở Hoài Chu. Gia Trì nếm không ít khổ, có mấy lần suýt mất cẳng tay, lọi cẳng chân, may sao mỗi lần như thế đều được Long Tường cùng Vũ Anh âm thầm hỗ trợ, còn có hai lần cứu mạng hắn quay về.

Long Tường có tu vi Tiên Công hạ kỳ, Vũ Anh có tu vi Tiên Sứ trung kỳ nên bọn lính cấp thấp mà Chế Hân cử theo để theo dõi cơ bản không phát giác được, chỉ ngờ ngợ thấy có gì không đúng. Sao mỗi lần tên Trì Thiên này gặp nguy hiểm gì thì cứ như được trời xanh cứu giúp, thoát chết trong gang tấc vậy?

Chế Hân nghe thuộc hạ bẩm báo như thế thì cũng có lòng nghi. Tuy Gia Trì trong suốt hai năm qua đã có không ít chiến công, tu vi thăng tiến nhanh đến đáng ngờ, chớp cái đã lên tới Quỷ Chánh thượng kỳ, là một hạt giống tốt để bồi dưỡng, nhưng Chế Hân vẫn cần có một lý do để cất nhắc y. Thế là, tên Hân quyết định thử một lần chót, đẩy Gia Trì vào cửa tử.

Một ngày nọ, Gia Trì được triệu đến. Chế Hân ngồi giữa Tây Châu Hộ Ma điện mà nói vọng xuống, giọng lạnh tanh không chút tình người:

“Phía Nam Tây Thịnh Châu chỗ gần hoả vực Xích Nha có một yêu thú hoành hành, thương nhân muốn tránh nó phải đi vòng gần mười ngày đường. Ngươi đến đó diệt nó đi. Nếu thành công, ta sẽ thăng ngươi làm nhất đẳng cận vệ!”

Gia Trì thầm đổ mồ hôi. Không chỉ có y mà cả mấy người trong điện cũng giật mình, hoảng sợ quay qua quay lại nhìn nhau, thầm nhủ tên Trì Thiên này xui xẻo. Ai mà không rõ mười mươi là con yêu thú tác quai tác quái trong miệng Chế Hân cũng chẳng phải là yêu thú gì, người ta là hoả kì lân chính hiệu đó cha! Chứ không, nó tái quai tác quái lâu như vậy, Vạn Ma Cung lại không có làm gì?

“Sừng của nó có khả năng chữa bệnh xương lạnh của vợ ta, nếu ngươi có thể đem chỉ một cái sừng về đây, ta liền trọng thưởng. Sau này có thứ gì tốt đẹp, ta sẽ không quên phần ngươi đâu!” Chế Hân nheo mắt lạnh lùng nói tiếp, cắt đứt mạch suy nghĩ của Gia Trì.

Gia Trì cũng run run, nhưng ngước lên nhìn ánh mắt sắc lạnh của Chế Hân, y lại không nói được lời nào. Y nghĩ một chút, nếu như ta thật sự có được chiếc sừng kia, hắn có khi nào sẽ cân nhắc mà giữ ta lại bên cạnh không? Nếu thế, có khả năng nào ta sẽ biết được Vạn Ma Cung đang ấp ủ âm mưu gì không?

Nuốt nuốt trong cổ họng khô rang, Gia Trì lên tiếng, áp chế bản thân:

“Nếu như ta thật sự lấy được sừng kỳ lân, ngài sẽ cho ta làm cận vệ của ngài sao?”

“Ta là Tây Châu Hộ Ma Tướng Quân, khi không lại đi lừa một tên quỷ nhỏ như ngươi làm gì? Ta là vì tin tưởng, muốn cất nhắc ngươi, xem trọng ngươi nên phải tìm một lý do nào đó. Vừa khéo ở Xích Nha có việc, là cơ hội trời ban, ngươi còn không biết nắm lấy? Một con yêu thú cỏn con mà ngươi không làm gì được. Sao xứng làm cận vệ của ta?” Chế Hân khẳng khái, cười nửa miệng mà nói.

Gia Trì cau mày chớp mắt một cái, bình tĩnh đứng lên cúi lạy mà nói:

“Thế thì mạc tướng nguyện dốc hết sức mình, vì phu nhân, vì tướng quân, vì an ổn của dân chúng mà xin mài cái mạng nhỏ này để phụng sự.”

“Tốt! Rất có khí phách, nếu ngươi thực sự đem được cái sừng của nó về đây, khỏi cần đến diệt trừ nó, ta sẽ lập tức cho ngươi thành thủ vệ thân tín, theo sát bên ta!” Chế Hân vỗ đùi tán thưởng, đoạn quay qua, nét mặt thế mà bỗng nhiên lộ vẻ chán ghét, khoé miệng co giật hai cái mà nói:

“Phạm Lân! Ngươi cũng đi theo hỗ trợ đi!”

Mọi người quay qua nhìn một tên tướng lĩnh ở cuối điện đang ngồi lơ đễnh nhìn ra cửa sổ, tay trái bóc nho, tay phải nhả hột, trông rất chi cà lơ phất phơ, không chút đồng bộ với những người khác trong điện.

Tên Lân vừa nghe thấy chủ tướng gọi thì giật mình, được người ngồi bên cạnh nói tướng quân kêu ngươi đi hỗ trợ Trì Thiên đến Xích Nha thu phục hoả kỳ lân thì sợ đến nỗi sặc một cái, hạt nho văng từ trong mũi ra, kéo theo một đường nước mũi trắng trắng đục đục.

Ai ai nhìn thấy, kể cả Gia Trì cũng trợn mắt nhe răng. Chế Hân thì thôi khỏi nói luôn, cả bên trái khuôn mặt co giật như trúng gió… Ôi là trời! Đức Mẹ Huyền Chân ơi! Sao con lại có thằng em vợ ngu si đần độn bất tài, ham ăn lười làm thế này!!!

Phạm Lân quỳ xuống run lẩy bẩy:

“Anh… à à không, tướng quân ơi! Con quái đó, ta làm sao mà thu phục được??! Chị ta… chị ta… chắc không cho ta đi đâu. Tướng quân xin nghĩ lại, cử người nào đó tu vi cao hơn đi được không? Hay là cho Hoài Sa đi đi! Hắn… hắn mạnh lắm mà…”

Hoài Sa thấy thế thì cũng nổi cáu, lập tức đứng dậy thưa:

“Tướng quân xin để ta đi thay!”

Chế Hân thấy mình sắp đột quỵ đến nơi, cơn co giật lan ra cả mặt, quát:

“Không cần lo cho chị ngươi! Phía phu nhân ta tự có lời! Ngươi đi theo hỗ trợ Trì Thiên cho tốt! Khỏi cần nói nhiều, về thu xếp hành lý rồi ngay sáng mai cút đến Xích Nha cho ta!!”

Phạm Lân khóc lóc ầm lên ngay giữa điện, Gia Trì cũng cảm thấy tên này không xong, chịu đựng sự ngu si có tiếng của hắn thì chẳng thà vứt bản thân mình vào miệng của con kì lân kia còn hơn…. Y định lên tiếng từ chối, nghĩ rằng có Vũ Anh và Long Tường đi theo hỗ trợ, không có tên Lân thì càng rảnh tay rảnh chân hơn nữa. Nhưng chưa kịp mở miệng, Chế Hân đã gào lên, kêu người lôi xềnh xệch tên em vợ vô dụng ra khỏi điện.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.