Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ta chỉ là cứu độ chúng sinh

Tiểu thuyết gốc · 2012 chữ

Đoàn người đi đến khoảng đất trống giữ rừng đã thấy Trúc Lâm Đạo Sỹ đứng trên bậc thang thanh lãnh như vượt trên mọi chúng sanh. Tà áo the màu xanh nhạt nổi bật giữa nhà sàn màu vàng ươm như lúa chín cuối thu. Gương mặt thanh tú, nhẹ nhàng không vui không buồn, y cất tiếng:

“Hôm nay rồng đến nhà tôm, ta nhớ Thanh Tĩnh Trúc Lâm cũng chẳng phát thư mời, không biết hai vị đến đây là vì có việc kinh thiên động địa chi?”

Câu nói hàm chứa ý nghĩa không chào đón sự xuất hiện đường đột của hai bọn Tường Hữu. Tuy lịch sự nhưng không có chút nể nang nào, xem chừng không để cái mác hoàng tử Thiên Cung hay Tây Phương Tứ Trấn Thần Quân vào mắt.

Tên Hữu bất giác nhíu mày, tay siết chặt chuôi đao nhưng cũng không dám thể hiện gì quá đáng. Hai người Tường Hữu tiến lên. Long Tường nở nụ cười thật tươi cúi đầu, hai tay đan vào nhau, đưa từ trên đầu xá xuống trước ngực, đối diện với người trông còn trẻ hơn cả bản thân ba bốn tuổi mà lễ phép thưa:

“Quấy rầy đại sỹ thanh tu thật sự thất lễ, áy náy trong lòng. Nhưng mang trọng trách Thiên Quân giao cho, không còn cách nào nên mạo muội đến làm phiền đại sỹ.”

Trúc Lâm Đạo Sỹ giữ nguyên gương mặt an nhàn tự tại, nhẹ nhàng đáp: “không sao, mời hai vị”. Đoạn xoay người, một tay cầm quạt chắp sau lưng, một tay xòe ra hướng vào trong gian nhà.

Ba người kéo nhau vào gian chính của nhà sàn. Nhóc con người phàm thấy Trúc Lâm Đạo Sỹ quay lưng đi vào, nước mắt lã chã tính chạy theo liền bị Gia Trì nhẹ nhàng giữ lại kéo ra nhà sau cho ăn uống tắm rửa sạch sẽ.

Vừa vào nhà chính, Long Tường theo thói quen định tiến lên ngồi vào ghế chính nhưng chậm một bước bị Trúc Lâm Đạo Sỹ… leo lên ngồi trước. Long Tường tẽn tò trong chốc lát liền lấy lại khí độ nhanh chóng xoay người ngồi vào ghế bên trái….chữa ngượng.

Nguyễn Hữu thấy thế khẽ nhíu mày, khóe miệng giật giật chửi thầm trong bụng - “tên đạo sỹ rách này, tam hoàng tử là người của hoàng thất, phải ngồi ở ghế chủ, tôn ti khác biệt, đạo lý đơn giản này ngươi cũng không biết sao?”

Vừa chửi y cũng bệ vệ mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Long Tường.

“Chẳng hay, Long Tường hôm nay có việc chi? Nghe chừng là Thiên Quân giao phó, có vẻ nghiêm trọng, sợ ta sức hèn vô năng không giúp chi được.” Trúc Lâm Đạo Sỹ vừa hớp ngụm trà vừa khoan thai phe phẩy cây quạt tre mà hỏi.

Đôi chân mày của Nguyễn Hữu càng nhíu chặt, thiếu điều muốn dính vào nhau. “Mẹ cha cái tên đạo sỹ rách này, dám gọi tên huý của điện hạ không nói, câu trước câu sau đã muốn từ chối ý chỉ của Thiên Quân. Đúng là chán sống, có dịp ta phải chỉnh chết tên đạo sỹ rách nhà ngươi.” Hữu mắng ầm lên ở trong bụng, tay siết chuôi đao càng chặt hơn, trắng hết cả bàn tay.

“Ấy chết, đại sỹ nói vậy thì thật khó cho Tường quá. Nếu như đại sỹ còn không giúp được thì e rằng cả cõi Thiên chẳng ai làm được mất”. Long Tường lễ phép trả lời, giọng nói vô cùng hoà hoãn.

“Ha! Ta chẳng qua chỉ là một đạo sỹ nghèo rách, hộ vực cũng chỉ có năm mươi dặm, mà hết non nửa là cánh rừng trúc này, còn thua cả hộ vực của thành hoàng một trấn. Nhang đèn hiu hắt, lấy đâu ra bản lĩnh mà nhận lấy sự uỷ thác của Thiên Quân? E là hữu tâm vô lực thôi.”

Trúc Lâm Đạo Sỹ vừa nói vừa cười, khoé miệng trái khẽ nhếch, cằm hơi hất cao, nhìn từ trên ghế chủ xuống vô cùng cao lãnh, uy nghiêm. Chiếc quạt trúc trên tay y vẫn cứ phe phẩy nhẹ nhàng, nhưng trong mắt Long Tường, nó như cái quạt Ba Tiêu, đang quạt hơi lạnh từ biển Bắc Trì vào lưng.

Hai người Tường Hữu bất giác chột dạ, không lẽ hắn nghe mình chửi hắn lúc ở ngoài cổng rừng tre? Long Tường đổ mồ hôi hột, liếc một cái muốn lủng đầu tên Hữu đang ngồi bên cạnh rồi liền đứng dậy chắp tay mà xá:

“Đại sỹ đức cao vọng trọng, xin hãy bỏ xá cho mấy lời khó nghe không biết trời cao đất dày của thuộc tướng của ta, ta thay tên Hữu chuộc lỗi với ngài. Ngài muốn trách phạt, chúng ta không dám phản kháng, nhưng sự việc trọng đại liên quan tới mạng sống của dân lành, cúi xin đại sỹ từ bi giúp cho.”

“Nói thử xem.” Trúc Lâm Tiên Sinh mỉm cười nhẹ nhàng đáp, tay vẫn phe phẩy chiếc quạt trúc.

Nguyễn Hữu càng thêm chán ghét trong lòng. Tuy đang cúi đầu với Long Tường nhưng trong bụng lại không ngừng bốc lửa nghi ngút: Tên đạo sỹ rách này, bắt điện hạ cúi người thì chớ, nói chuyện là kiểu cách bề trên, không dùng kính ngữ, ta chém ta chém ta chémmmm!

Long Tường ôn tồn, mười phần lễ phép có thừa nói:

“thưa đại sỹ, gần ba trăm năm nay thiên hạ thái bình, nên Phù Đổng Thiên Vương bế quan tu luyện, muốn đột phá cảnh giới Thiên Đế. Vậy mà ngài ấy vừa bế quan chưa lâu, vùng Nam Định liền xuất hiện yêu chướng. Cha ta phái nhiều thiên binh, thần quân đi thu phục đều thua trận, cũng đã cử Nam phương Tứ Trấn Thần Quân Trần Bình đi nhưng cũng không áp chế được yêu nghiệt. Trần Bình tướng quân sơ suất còn bị đánh lén trọng thương.”

Long Tường ngưng một chút rồi chuyển sắc mặt nghiêm trọng, nói tiếp:

“Thiên Quân rút ra một phần thần lực cho vào Trấn Yêu Tháp nhưng cũng không giam cầm con yêu thú này được bao lâu. Thiên giới tạm thời ba đầu sáu tay nhiều việc, tướng tài không có người nào có thể đi nên mới phải đến đây mời đại sỹ giúp đỡ. Kính mong ngài vì dân lành vô tội mà ra tay trừ bạo. Thiên Cung sẽ cấp cho ngài vùng bảo hộ rộng hai ngàn dặm coi như chút lễ mọn.”

Cơ bản là ngay cả Thiên Quân cũng áp chế không nổi nên cả bọn đều sợ không dám ra mặt chứ gì - Trúc Lâm Đạo Sỹ cười mỉa trong lòng, nhưng y để ý đến chuyện khác. Mặt không đổi sắc, y nhàn nhạt hỏi một câu chẳng liên quan:

“Phù Đổng đã đột phá ba lần thất bại rồi mà vẫn muốn đột phá nữa sao? Không biết nghỉ ngơi tích sức e là lần này cũng khó.”

Long Tường hơi hơi bất ngờ với câu hỏi này, đang ấp úng chưa biết trả lời sao thì bất chợt, Nguyễn Hữu đã phùng mang trợn mắt gào lên:

“MẸ CHA TÊN ĐẠO SỸ RÁCH NHÀ NGƯƠI! Được Thiên Quân nể mặt điểm tên đã là vinh dự to lớn, ngươi còn ỏng eo từ chối. Bất kính với điện hạ đã đành, ngươi còn dám trù ẻo thầy ta, lại còn dám gọi thầy ta chỏng lọn hai chữ Phù Đổng. Cao Thượng Thiên, hôm nay ta phải đốt trụi cái rừng tre của ngươi!”

Thì ra Trúc Lâm Đạo Sỹ tên là Cao Thượng Thiên, một cái tên hết sức phù hợp với gương mặt cùng thần thái nhưng lại không ăn nhập gì với khí độ an nhàn thanh tĩnh đến lười biếng của y.

Tên Hữu mắt nổi tơ máu như muốn lồi ra, hung hăng tính rút đao. Long Tường kinh hãi, mặt xanh như tàu lá cảm thấy như sắp ngất xỉu đến nơi, chưa kịp nói gì thì chỉ thấy Cao Thượng Thiên nhẹ nhàng ngưng phe phẩy quạt trúc, gập chiếc quạt vào lòng bàn tay còn lại.

Quạt vừa gấp hết, tạo một tiếng rẹt, Nguyễn Hữu bị văng khỏi nhà sàn, bay thẳng ra xa gần mười dặm, cào một đường dài hai dặm trên mặt đất, cuối cùng đập vào một tảng đá lớn cái đùng, tảng đá liền nứt ra, vỡ vụn. Hữu gom hơi tàn, vừa định mở miệng ra chửi một tiếng, một tảng đá ba người ôm không hết rơi thẳng xuống mặt hắn, bất tỉnh nhân sự.

Tảng đá lớn này nằm rất chướng mắt giữa ruộng, là do mưa lớn làm sạt núi mà lăn xuống. Người dân trong hộ vực Trúc Lâm thắp hương cầu khấn cho có một đạo thiên lôi đánh vỡ tảng đá để cho bọn họ có được thêm một khoảnh ruộng lớn trồng hoa màu. Thiên lôi đúng là có giáng xuống, nhưng cũng không làm tảng đá sứt mẻ gì, trái lại còn đánh trúng nhà dân làm cháy rụi luôn. Hôm đó bị Gia Trì nhiếc móc cả buổi không nói, còn phải tự tay đi đào măng nấu cháo dỗ học trò… Hôm này cũng là thiên giáng xuống, nhưng mà là… đầu của thiên tướng giáng xuống, tảng đá có lẽ cũng nể mặt mà chịu nứt vụn ra.

Long Tường hít thở không xong, đầu óc bị tiếng la thất thanh của tên Hữu làm cho đầu óc trống rỗng. Tên Hữu tuy là người dưới trướng của Tường, nhưng Hữu là một trong Tứ Trấn, tu vi Thiên Công cao hơn y tới mấy cảnh giới, vậy mà người kia tay chân không động, gập quạt một cái đã đánh tên Hữu văng mất tích, cái này có hơi….

Đang miên mang hoảng loạn, tiếng cười khỉnh của Cao Thượng Thiên làm Long Tường như bừng tỉnh. Y toan quỳ xuống tạ tội, sực nhớ ra mình là hoàng tử của Thiên Cung, đổi thành quỳ một chân mà xá, vừa lấy hơi đầy phổi chưa kịp mở miệng đã bị cắt ngang:

“Nói với Ma La Thiên Quân là ta không cần đất phong, cũng không cần gì khác, đơn thuần là cứu giúp dân lành thôi. Ngươi trở về đi, ta sẽ giải quyết con yêu quái kia. Nhớ tiện thì sửa luôn đường xá tên Hữu vừa cày nát. Dân quanh đây nghèo lắm, không sửa nổi đâu.”

Nói rồi tay phải Cao Thượng Thiên xoè quạt, Long Tường chớp mắt đã thấy mình quỳ mọp tại lâm môn Trúc Lâm. Mấy chục câu tạ tội chưa kịp nói ra đành phải nuốt vào, đến mà mắc nghẹn. Ngồi bẹp xuống một hồi y mới miễn cưỡng đè cả mớ cảm xúc hổ lốn xuống, bay đi hốt đầu tên Hữu về tống thẳng lên lôi đài phạt mười ba đạo thiên lôi. Cơ hồ còn chưa nguôi giận, đặc cách xin Thiên Quân ban cho roi Đả Tiên dí hắn chạy thừa sống thiếu chết trong đại điện Tây Phương Tứ Trấn thần phủ trên tầng mười hai Thiên Cung.

Ngày hôm sau, gần năm mươi thiên binh hạ phàm trịnh trọng giao cho Trúc Lâm Đạo Sỹ một chiếc hộp tinh xảo đựng cuộn giấy ghi chép chi tiết về con yêu quái. Muôn phần kính lễ cùng trang trọng. Mấy con đường bị Hữu bay qua cào hỏng chỉ trong một đêm không những được sửa lại mà còn được nâng cấp mở rộng hai chiếc xe bò đi qua thoải mái mà vẫn còn dư chỗ. Tảng đá bị đầu hắn đánh vỡ vụn cũng đã được thu dọn sạch sẽ, trả lại khoảng đất ruộng bằng phẳng, sẵn sàng cho mùa vụ sau.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.