Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

hàng yêu

Tiểu thuyết gốc · 4188 chữ

Trong lúc bay tới Nam Định hàng yêu, Cao Thượng Thiên lấy cuộn giấy về yêu quái do Thiên Cung mang tới ra xem. Có vẻ con yêu này có khả năng hấp thụ pháp lực của đối thủ làm thức ăn, thành ra bao nhiêu pháp lực đổ vào trấn áp nó liền không có tác dụng, chỉ thấy nó ngày càng béo tốt ra mà thôi. Cao Thượng Thiên xoa xoa cằm, tạm thời chưa nghĩ ra kế sách gì. Bảo Hộ lên tiếng:

“Nếu con yêu quái này tham ăn như vậy, chi bằng cho nó ăn bể bụng luôn?”

Lời nói tuy ngây ngô nhưng nghe rất hợp lý. Gia Trì tính lên tiếng nói gì đó lại thôi, nghĩ lại thì không chừng thầy hắn lại làm được cũng nên?

Cao Thượng Thiên tán thưởng hay lắm một câu thì cả ba cũng vừa tới nơi. Từ Trúc Lâm tới Nam Định, nếu là tiên nhân bình thường thì phải bay gần ba ngày không ăn không nghỉ mới tới nơi, vậy mà Cao Thượng Thiên bay chưa tới một nén nhang đã tới. Xem ra, y tự vỗ ngực xưng mình là cao nhân đắc đạo cũng không phải là kiêu ngạo lắm.

Một màn trình diễn âm thanh ánh sáng lại diễn ra. Gia Trì khẽ thở dài chán nản nhưng hắn cũng không nghĩ đến bọn thiên binh thiên tướng mệt mỏi dưới kia thấy một màn xuất hiện thần tiên chấn động như vậy lại như uống được tiên đan tăng lực.

Thử tượng tượng một chút xem, đang lúc mỏi mệt cùng cực sau gần trăm ngày đổ hết từng chút pháp lức trong người giam hãm một con yêu tinh, mà không thấy nó khô kéo đi, chỉ càng lúc càng mập mạp béo tốt. Lúc này bỗng nhiên chuông trời ngân vang, bầu trời u ám bỗng sáng loá hào quang, ba vị thần quân lẫm liệt xuất hiện, nhất là vị đứng giữa, băng thanh ngọc tuyết, thần thái thanh cao vời vợi, nhan sắc cực phẩm, tay phe phẩy quạt trúc từ từ bước xuống từ trên trời cao. Ánh sáng chói loá làm người y toả sáng lung linh, nhưng ngược sáng lại không thấy được mặt, thần bí biết bao nhiêu. Chưa kể mỗi bước chân đều được cành tre cành trúc mọc ra giữa không trung đỡ lấy gót ngọc, tà áo phiêu phiêu, tóc dài tung hoành trong gió…

Tất cả thu lại vào đáy mắt mấy trăm tướng sĩ, cứ như làn gió bắc mát lạnh giữa trời hè oi ả, như cá mắc cạn gặp được triều lên, không hẹn mà đồng loạt reo hò. Vài người còn xúc động quá mức mà khóe mi ngấn lệ.

Tất cả được ánh mắt của Gia Trì thu vào, y bất giác dâng lên một cảm xúc kỳ lạ mà y không thể gọi mặt điểm tên, chỉ biết rằng hắn bỗng dưng cảm thấy thầy hắn cũng không… quá tệ. Y nhìn chằm chằm bóng lưng của thầy mình mà rung động – đây là thầy ta? Đúng rồi, là nguời thầy ta gặp bốn mươi năm trước ở bìa rừng. Vậy còn cái người cứ vắt chân cắt hạt bí đọc truyện ngôn tình ba xu kia là ai? Vong nào dựa thầy ta mà thầy lại…. hai za…

Mà đồng thời Cao Thượng Thiên mặt không gợn sóng cũng dùng thần thức quét cận mặt từng người từng người phía dưới, trong lòng vui vẻ như pháo nổ ngày Tết - Mấy thứ hiệu ứng này quả nhiên hiệu quả, sau này dạy cho hai đứa học trò, xong tách ra làm ba tiếng chuông, lần lượt xuất hiện thì chắc chắn hiệu quả nhân ba, hahaha. Cao Thượng Thiên cười vang trong bụng - hạnh phúc của nam nhân đơn thuần cũng chỉ có thế thôi haha.

Y quét mắt nhìn xuống chỗ có kết giới pháp chú. Đó là một cái vực nông nông nhỏ nhỏ, có một con yêu quái trắng trắng đang ì ạch bò qua bò lại dưới đó.

Cao Thuợng Thiên vừa đáp xuống, một tên thiên tướng trung niên mặc giáp màu đồng chạy tới, cắm giáo xuống đất, quỳ một chân hành lễ thật sâu, nói tới nửa câu đầu đã xúc động muốn rơi nước mắt:

“Kính chào ba vị đại tiên, các ngài tới thật đúng lúc, như mưa rào giữa trời hạn, như ngọn lửa giữa đêm đông. Chúng tôi sắp không chịu được nữa rồi! Tiểu tướng là Hồ An, thuộc cấp của Nam Phương Tứ Trấn Thần Quân Trần Bình, hiện đang thống lĩnh thiên binh nơi này trấn áp yêu quái.”

Những thiên binh xung quanh thấy chủ tướng quỳ thì cũng quỳ theo, rất là cung kính. Gia Trì Bảo Hộ đáp xuống cũng cúi đầu sâu để trả lễ. Đoạn, Gia Trì đưa Bảo Hộ lên một cái gò cao an toàn cách xa chỗ con yêu quái rồi lao vội về phía thầy y.

Vẫn vẻ mặt vô thanh vô dục, an nhàn thanh tao, Cao Thượng Thiên không ừ không hử chỉ khẽ gật nhẹ đầu biểu thị đã hiểu, đoạn dùng tiên pháp đỡ tất cả mọi người lên. Còn đang mở miệng định nói gì đó đã nghe Gia Trì như cơn lốc cuốn qua, vừa chạy vừa liến thoắng lên tiếng:

“Thưa thầy, để con lên trước!” Nói chưa nghe hết câu, y tự mình phi xuống vực giam giữ con quái vật. Cao Thượng Thiên giật cả mình, hô ầm một tiếng “chi rứa” trong lòng nhưng cũng không để lộ nhiều biểu cảm.

Chưa kịp hiểu mô tê gì, Gia Trì đã biến mất tiêu. Mấy tên thiên binh thiên tướng hoảng sợ không thôi. Hồ An run run, choáng ngợp nhẹ với sự nhiệt huyết của vị đại tiên trẻ tuổi đang múa kiếm như lá bay hoa rụng mà đấu với con quái dưới vực:

“Vị tiên quân này tuy rằng võ nghệ cao siêu, khinh công nhẹ như gió thổi, nhưng tu vi mới ở Huyền Thượng thượng kỳ, mà con yêu quái sau khi hấp thụ lượng lớn tu vi, lại đã đạt đến Quỷ Chánh trung kỳ, sợ là…”

“Không sao” Cao Thượng Thiên cắt lời, đoạn xoè cái quạt một cái rẹt thật tiêu sái, một bộ bàn ghế tre xuất hiện. Cao Thượng Thiên ung dung ngồi xuống, ra hiệu cho Hồ An cũng ngồi, nhưng y không dám quá phận, chỉ dám đứng bên cạnh vị đại tiên, rất là thành khẩn cung kính rót trà, xem ra cũng đã được đào tạo bài bản qua, không phải lính tráng thô kệch bình thường.

“Cứ để hắn chơi đùa một chút. Ta mời mọi người cắn hột bí rang muối của Thanh Tĩnh Trúc Lâm.” Cao Thượng Thiên ung dung nói, lại đưa tay cầm quạt quơ nhẹ một cái, thần tiên thoát tục. Hồ An đứng bên cạnh, chỉ ngửi thấy từ trên tà áo phiêu phiêu của đại tiên toả ra mùi hoa lài, lá tre rất nhẹ nhàng, bất giác cũng ngơ ngác, hồn phách bay theo mùi hương thoang thoảng.

Mọi người bất giác cúi xuống, trong tay đã nắm một đống hạt bí tự lúc nào. Dưới vực tiếng gầm rú vang vọng, Cao Thượng Thiên nhìn xuống chiếc vực to chỉ bằng nửa cái làng Lá:

“Sao con quái này xấu thế?” Cao Thượng Thiên vẫn không biểu cảm gì mà hỏi.

Dưới đáy vực, một con quái hình thù quái dị màu sữa, nhìn như một cục mỡ heo to lớn đang gào thét, nhưng nếu nhìn kỹ thì giống một con ve chó khổng lồ hơn. Từ miệng nó mọc ra tua tủa xúc tu, đang không ngừng vung về phía Gia Trì kèm theo những tiếng gầm rú ghê rợn như tiếng một con lừa đang bị đánh đập.

Hồ An bị câu hỏi của Cao Thượng Thiên đánh thức, vội vàng thưa:

“Thưa đại tiên, vốn dĩ ban đầu nó cũng chỉ bằng con chó cỏ, nhưng mà mấy vị thổ địa, thành hoàng địa phương liên tục tấn công, nó hấp thụ pháp lực của họ liền lớn nhanh như thổi. Cho đến khi họ không khống chế nổi thì mới mời Trần Bình tướng quân tới trấn áp. Không ngờ con quái này hấp thụ sạch sẽ mấy chưởng pháp của tướng quân, lại còn thừa cơ đánh lén, ăn được một ít máu của thần quân cấp cao nên kích cỡ, năng lực đột biến.”

Dừng lại lấy hơi, y lại nói, trong giọng có chút giận dữ:

“Thiên Quân lại dùng tháp trấn yêu có pháp lực của ngài ấy để trấn áp nó. Cứ tưởng đã phong ấn được, không ngờ nó chỉ nghỉ ngơi từ từ gặm nhấm pháp lực của Thiên Quân trong gần một năm, kích cỡ mới trở nên khổng lồ như thế này. Bọn tiểu tướng phải liên tục dùng pháp lực kìm hãm, giam giữ nó dưới này, bất đắc dĩ trở thành nguồn thức ăn vô hạn, nuôi nó không ngừng lớn lên. Nhưng nếu dừng pháp lực lại, nó sẽ nhanh chóng leo ra. Chúng tiểu tướng cơ bản đã khô cạn pháp lực, không đánh bật được nó, đành phải gồng mình chịu trận, mỗi lúc giao mùa sẽ có nhóm thiên binh khác đến thay. Bây giờ có đại tiên ở đây, chúng ta có hy vọng giải quyết triệt để rồi.”

Hồ An giải thích một tràng, giọng nói mệt mỏi, tựa hồ tới lúc nói xong cũng đã cạn khí, lấy vào liền một lúc hai ba hơi. Cao Thượng Thiên thì vẫn như thế, gật đầu như có như không, không chút biểu cảm gì mà đã cắn hết nửa nắm hạt bí, thỉnh thoảng quay qua đổi vị bằng mấy trái khế, bòn bon, quýt xanh chua lét trên bàn.

Hồ An chớp chớp mắt nhìn động tác liến thoắng trơn tru thuần thục của Cao Thượng Thiên mà thầm cảm thán vị đại tiên này, không những pháp lực cao thâm mà kĩ năng cắn hột bí cũng thật vi diệu*.

*Chuyện! Cao Thượng Thiên cắn hạt bí đã thâm niên mấy ngàn năm, khuôn cằm vuông vức góc cạnh của hắn đều là nhờ cắn hạt bí mà ra. Số lượng hạt bí hắn ăn qua còn nhiều hơn số hạt cơm bọn Hồ An từng ăn nữa đó (tác giả)

Hồ An quay đầu qua nhìn mấy tên lính đứng gần cũng đang chăm chú quan sát động tác cắn hạt bí của vị thượng tiên, cả bọn giao ánh mắt, đồng loạt gật gật đầu ngầm thừa nhận một sự thât: vị thượng tiên này chắc chắc lợi hại! Mặc dù chưa thấy Cao Thượng Thiên ra tay, nhưng chỉ cần nhìn màn xuất hiện hoành tráng vừa rồi của hắn, ai mà không tin rằng Cao Thượng Thiên chắc chắn lợi hại vô cùng, chắc chắn lợi hại hơn cả Trần Bình tướng quân, người xuất hiện chỉ với một màn sáng đỏ đơn giản nhạt nhoà.

Thực ra, điều bọn họ tin lại là sự thật.

Cao Thượng Thiên nhìn xuống vực, khẽ cau mày. Con yêu quái kia thì không có gì đáng để y để tâm, thứ khiến y băn khoăn là kiếm thuật của học trò. “Thằng nhóc Gia Trì này không lẽ đọc lỏm mấy cuốn kiếm thuật ta giấu hay là tên Cung Hoàng lén dạy cho nó, sao kiếm thuật lại giỏi như thế? Đường kiếm tinh tế, ôn nhu cường hãn đúng nơi đúng lúc, không phải chỉ luyện một hai năm là được” Cao Thượng Thiên nghiền ngẫm quan sát.

Gia Trì lúc này cũng bắt đầu lộ ra vẻ chật vật. Tuy võ thuật nhẹ nhàng thanh thoát nhưng suy cho cùng tu vi, kích cỡ hai bên chênh lệch với nhau. Gia Trì cũng phải rất cố gắng mới đỡ được mấy chiêu tấn công của yêu quái. Con yêu này tuy to lớn, lại bị giam ở dưới vực nhỏ nhưng lại linh hoạt vô cùng. Vừa lúc này, con yêu kia thừa lúc sơ hở, hất tung kiếm của Gia Trì, một loạt chiếc xúc tu khác đang lao tới tấn công hắn, một đòn kết liễu.

Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, chúng thần binh thiên tướng chưa kịp la lên đã thấy mấy xúc tu mà Trần Bình chật vật một buổi mới chặt xuống được một cái, đã rụng rơi lả tả. Hoảng hốt liền trở thành kinh ngạc rồi nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, một tiếng chuông trời vang lên uy nghiêm vang vọng, mọi người ngước lên liền thấy một quả chuông vàng đang phát sáng rực rỡ, cầu vồng quấn quanh, lá trúc từ đâu đến bay xào xạc trong không trung. Đồng thời họ nghe thấy con quái kia rú lên đau đớn. Nhìn xuống, một trường lực vô hình to lớn mạnh mẽ đến méo mó cả không gian đang đè lên con quái kia.

Vốn đây chỉ là một chiêu thức dùng trật tự thiên địa hình thành uy áp khống chế đối thủ đơn giản, ai đạt cấp Thiên hoặc Ma đều dùng được, nhưng Cao Thượng Thiên tu vi cao, không cần múa tay múa chân lung tung, chỉ cần khẽ đưa ngón tay là đủ, kết hợp với một loạt hiệu ứng âm thanh ánh sáng vần vũ kinh thiên như vừa rồi là đã đủ làm đầu óc đang lúc mỏi mệt của bọn thiên binh thần tướng muốn nổ tung.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía vị đại tiên phong thái ngời ngời kia, chỉ thấy ngài ấy trỏ…. một ngón tay để xuất chiêu vừa rồi, ai nấy đều bất giác sợ hãi và kính phục không thôi, mà Cao Thượng Thiên vẫn mặt không lộ chút cảm xúc. Chính điều đó mới làm bọn họ thực sự tâm phục khẩu phục. Ngay cả Trần Bình tướng quân tới đây trấn áp, mất bao nhiêu công sức cùng máu me đầm đìa cánh tay mới có thể đẩy con yêu kia xuống lại cái vực này cơ mà.

Trường lực mạnh mẽ trấn áp yêu quái nhưng đồng thời cũng phá vỡ pháp trận giam giữ. Con quái vật ầm ầm bò lên, ai nấy cũng sợ hãi bần bật. Cao Thượng Thiên búng ra một hột bí rang, trong nửa cái chớp mắt đã hoá khổng lồ, cắm xuống con quái vật. Tuy con quái vật đau đớn la hét khủng khiếp nhưng có vẻ hạt bí này không thực sự trấn áp được nó. Bảo Hộ đang đứng xa xa quan sát la lên:

“Cho nó ăn bể bụng đi thầy!”

Cao Thượng Thiên chỉ khẽ nghiêng mặt qua gật đầu, đoạn hắn lại chỉ ra một ngón. một dòng pháp lực có màu tựa ánh trăng bàng bạc cuồn cuộn như rồng như hổ từ đầu ngón tay hắn tuôn ra, xông thẳng vào miệng con quái vật một cách thô bạo.

Con quái vật ban đầu còn hứng khởi cắn nuốt, nhưng nó ngờ ngợ cảm thấy có quá nhiều pháp lực, nó tiêu hoá không nổi, bắt đầu giãy giụa tránh thoát, nhưng hạt bí to kia vẫn kiên thì đè chặt nó xuống đất, còn dòng pháp lực cuồn cuộn kia vẫn bạo lực tràn vào miệng nó. Gia Trì đang đứng đơ ra nhìn người thầy hắn bái đã ngót nghét gần bốn mươi năm thể hiện thần uy, không dám tin đây là người thầy lười biếng chỉ biết đọc tiểu thuyết, ngủ trưa, uống trà, cắn hạt bí của mình.

Xem ra đã đến cực hạn, qua một lúc, bụng con quái vật bắt đầu phình to quá mức và rồi sau một tiếng nổ long trời, vỡ tung. Gia Trì, lúc này còn đang mải mê trong sự sững sờ, vô tình đứng ở hướng bụng con quái vật, bị một mớ dịch xanh vàng hôi thối kinh tởm khủng khiếp phun vào người văng xa mấy trượng dính cả lên vách vực.

Gia Trì bất giác chịu không nổi, quỳ xuống ói mửa ra mật xanh mật vàng, dịch bụng của con quái vật vì vậy chảy vào trong miệng, càng làm hắn buồn nôn mãnh liệt hơn nữa. Mãi đến khi hắn sắp ói cả lục phủ ngũ tạng ra, Cao Thượng Thiên mới quạt một cái, tẩy trần sạch sẽ, sẵn tiện đánh ngất hắn thì cơn ói kinh hoàng này mới thôi.

Toàn bộ sự việc diễn ra trong vòng chưa đến hai chén trà, Cao Thượng Thiên thu phục con yêu quái mà cả Thiên Quân cũng thấy cấn tay chỉ với…. hai ba cái chỉ tay. Mà trong lúc đó, hắn vẫn ngồi yên trên cái ghế tre của mình không hề nhúc nhích, bình thản mà cắn hột bí, trên mặt không có một tý xúc cảm gì. Trong lòng mọi người ai nấy cũng dâng lên một trận ngưỡng mộ cao ngất, nhìn hắn như một vị thần, trong khi bọn họ cũng là thần.

Nhóc con Bảo Hộ đứng ở xa, lạch bạch chạy tới đứng bên cạnh Cao Thượng Thiên mà ngẩng cao đầu, một sự ngưỡng mộ lẫn hãnh diện cao ngất muốn đâm thủng trời dâng lên trong nó. Hắn thật sự cảm thấy may mắn vì được bái Cao Thượng Thiên làm thầy.

Cao Thượng Thiên thu Gia Trì vào bên trong cây quạt, sẵn tiện quạt một cái, con mèo trắng vện đen bay ra, thoáng cái hoá thành một con cọp lớn bằng hai con gấu. Nhận được lệnh của Cao Thượng Thiên, con cọp bắt đầu ngấu nghiến cắn nuốt xác con yêu quái. Bị nhốt trong quạt, đói đến mức bụng dán vào lưng, con cọp mau chóng ăn sạch con yêu quái to như một con cá voi.

Sau khi ăn sạch sẽ không còn cái xương, con cọp lại nhảy trở về bên Cao Thượng Thiên, rồi nhả vào tay hắn một viên ngọc tròn trịa màu sữa to bằng ngón cái. Xong xuôi rồi thì nằm lăn tròn ra đất mà thở, nhắm mắt lại cố sức tiêu hoá bữa ăn quá mức thịnh soạn.

Quét thần thức một hồi, Cao Thượng Thiên nhận ra viên ngọc này mang sức mạnh của yêu quái kia, có khả năng hấp thụ pháp lực của địch làm của mình, nhưng chung quy chỉ là hấp thụ như kiểu người ta ăn thức ăn, không triệt để biến trực tiếp pháp lực ngoại lai thành của mình.

Y nghĩ thầm chỉ cần tinh luyện một chút, hắn có thể luyện viên ngọc này thành một túi càn khôn trữ pháp lực, nâng cấp năng lực của nó khiến nó có thể trực tiếp chuyển hoá pháp lực của địch thành của mình, cất trong đan điền, phần còn lại có thể trữ trong không gian càn khôn vô tận của viên ngọc. Y tự thấy mình thật thông minh, khen bản thân vài câu trong lòng, rồi cất viên ngọc vào cây quạt. Đoạn quay qua vuốt đầu con cọp:

“Vện ngoan, giúp ta được bao nhiêu việc.”

Mọi người: “…” [sao lại đặt cho con cọp lớn thế này bằng tên của một con chó cỏ vậy…].

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Cao Thượng Thiên chợt nghĩ, nếu như hắn rời đi thong thả quá, Thiên Cung sẽ biết hắn thực sự rất mạnh. Vậy thì thật đáng lo! Không phải lo Thiên Cung sẽ cho người thủ tiêu hay làm khó y, vì bọn chúng cơ bản là không đủ trình, y lo là bọn người Thiên Cung sẽ liên tục nhờ vả. Nếu thế thì lấy đâu ra thời gian mà đọc truyện, ngủ trưa….

Y suy nghĩ thật nhanh, liền quyết định diễn một màn chính kịch lâm ly bi đát. Y giả bộ tính đứng lên, nhưng liền ra vẻ loạng choạng, hai tay nắm chặt tay ghế hộc ra một đống máu giả hoá từ mấy chén trà vừa uống vào khi nãy. Y còn cố tình phun xa xa để khỏi dính vào áo quần, tính toán thế này trong có mấy khắc giây ngắn ngủi, không làm biên kịch thì thật phí.

Cảm thấy còn chưa đủ kịch tính, y liền biến nửa cân hạt bí vừa cắn vào bụng thành mấy cục máu bầm, phun ói ra từng bụm từng bụm, cơ hồ như nội thương dữ lắm, như bệnh nhân hấp hối chỉ còn có thể lấy hơi lên chờ chết. Mà y làm cả trận vừa rồi với khí khái tiên nhân đắc đạo thoát tục vô cùng. Phong thái cỡ này, luyện đi luyện lại chắc cũng vài trăm lần trong đầu rồi, cũng nhờ mấy cuốn tiểu thuyết kia hết.

Hồ An và mấy thiên binh gần đó kinh sợ như muốn rớt tim ra ngoài, nhao nhao ào lên hỏi han. Bảo Hộ thì còn thảm hơn, thằng nhỏ tong teo gầy còm tội nghiệp sợ tới mức mặt và hai tay trắng toát, nước mũi nước mắt tèm lem, vừa gào khóc vừa bóp bóp tay vừa vuốt lưng thầy mình mà hỏi thăm loạn cả lên. Nào là thầy ơi đừng chết, con chưa kịp báo hiếu báo ơn, rồi gì mà còn con sẵn lòng hy sinh tuổi thọ của con để thầy khoẻ mạnh… thảm thương tới mức mấy tên thiên binh cũng muốn gào khóc theo.

Xoay sang nhẹ nhàng xoa đầu Bảo Hộ, ra vẻ yếu ớt như đèn dầu trước gió, Cao Thượng Thiên run rẩy bờ môi trắng bệch không còn chút máu mà thều thào:

“Thầy không sao, chỉ là hao tổn quá mức, e là nội thương không nhỏ, có lẽ phải tĩnh dưỡng năm năm mười năm mới có thể bình phục được.” Cao Thượng Thiên mặt mày tái nhợt nhưng không hề giảm một chút thanh nhã cao quý nào trả lời.

Hồ An và mấy tên binh sĩ thấy thế liền xúc động mà quỳ xuống tạ ơn, thề thốt sau này nếu Cao Thượng Thiên cần gì sẽ ra sức giúp đỡ, rồi còn gì mà sẽ ra sức khen ngợi trước mặt Thiên Quân. Cao Thượng Thiên lập tức run rẩy từ chối, càng nói càng ra vẻ dầu cạn đèn tắt nói:

“Các vị ngày đêm canh giữ khổ cực, ta chẳng qua chỉ là ăn may, ngàn lần xin đừng kể công gì của ta với Thiên Quân, tất cả chiến tích này đều là của quý vị. Quý vị không màng tính mạng của bản thân, liều chết vây đánh con quái vật không cho nó thoát ra, làm hại dân lành. Bọn ta cùng lắm chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, chẳng qua là khả năng không đủ mới bị trọng thương…”

Bọn Hồ An nghe vậy lại càng cảm động không thôi. Đại tiên vì giúp họ thu phục yêu quái, nội thương nghiêm trọng, lại còn khiêm tốn, nghĩ ra cả kịch bản đẩy hết công lao cho tướng sĩ bọn họ. Thiệt là cảm động khôn cùng.

Sau một loạt các hành trình cảm xúc lên thác xuống vực từ sợ hãi, kích động, ngạc nhiên, ngưỡng mộ rồi lo lắng, cảm động với màn trình diễn của Cao Thượng Thiên, thần kinh của bọn họ đã trở nên mơ hồ, nhạy cảm, cực kỳ mong manh. Cả bọn cùng rơi lệ mà cúi dập đầu tạ ơn Cao Thượng Thiên. Ai có biết được Cao Thượng Thiên vì sợ bị Thiên Cung nhờ vả trong tương lai nên mới nói thế….

Sau một hồi quyến luyến bịn rịn chia tay, Cao Thượng Thiên và Bảo Hộ cùng với con cọp Vện rời đi trong một màn trình diễn âm thanh ánh sáng hùng vĩ. Bọn Hồ An vái lạy thật sâu rồi cũng thu dọn để trở về Thiên Cung, trong lòng không khỏi cảm thán, ganh tỵ với hai tên Hộ Trì vì được bái một đại tiên kiệt xuất, nhân cách cao quý như Cao Thượng Thiên làm thầy.

Chuyện Cao Thượng Thiên thu phục yêu quái mà Ma La Thiên Quân cũng cảm thấy cấn tay khi xử lý, nhanh chóng càn quét mười ba tầng trời Thiên Cung. Tuy nghe cũng thật hoành tráng nhưng biết hắn bị thương tới mức làm cho học trò khóc lóc muốn ngất xỉu tại chỗ thì bọn thần quân cũng bĩu môi cho rằng y cũng thường thôi. Chỉ kiêng kỵ ba người học trò còn lại của y đang giữ mấy vị trí cũng cao trên tầng trời mười hai mà bọn họ không thể hiện ra mặt.

----------------

Fanpage đây nha mọi người <3

https://www.facebook.com/profile.php?id=61555961890891

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.