Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đáp trả

Phiên bản Dịch · 3784 chữ

Trương Chú đã có thể tự đi lại, nên thực ra không cần đỡ.

Chỉ là đang nằm mà kéo căng người thì bụng sẽ đau. Cậu cau mày, Thịnh Hạ cũng cau mày theo.

Thịnh Hạ: “Lúc làm đề chắc vết thương sẽ đau nhỉ?”

Ngồi cả ngày trời, sao mà chịu được.

Trương Chú liếc biểu cảm của cô, hình như đã hiểu. Cô tới đường đột, nguyên nhân vì thành tích của cậu.

“Không.” Cậu trả lời thật thà, “Lúc làm đề quên cả đau.”

Cô biết, cậu đã đi thi thì ắt làm hết sức, “Môn văn chỉ do viết chậm quá thôi. Mình tính rồi, nếu lần này môn văn của cậu được 120 điểm thì tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều. Cậu đừng lo lắng quá…”

Trương Chú vô thức nói: “Tốt hơn nhiều là bao nhiêu?”

Tốt hơn nữa, so với quá khứ của cậu cũng vẫn là không tốt.

Thịnh Hạ chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, Trương Chú đã nói: “Mỗi giai đoạn có mục tiêu của giai đoạn ấy. Mình có thể thi hết, đã là thắng lợi ở giai đoạn này. Xếp hạng chỉ là để tham khảo. Nó có thể giúp xác định vị trí của bản thân, nhưng quá để ý nó sẽ không giúp bản thân tiến bộ.”

Sự kiên định ở sâu trong mắt cậu lan sang Thịnh Hạ. Cô gật đầu.

Trương Chú nhìn cô: “Cậu thì sao, điểm số ấy?”

Lần này Thịnh Hạ thi khá tốt, cao hơn ngưỡng sàn một hơn hai mươi điểm, duy trì ngưỡng điểm cao nhất lúc trước. Điều lạ là môn toán, rõ ràng khi thi thấy rất khó, nhưng điểm số thì tốt ngoài dự liệu.

“Khá ổn.” Cô chỉ biết đáp vậy.

“Có vẻ lần này, người lo không thể tới Hà Yến đã thành mình rồi.” Cậu cười nói.

Vốn chỉ là một câu giễu đùa, nhưng không ngờ cô để ý tới vậy. Cô mím chặt môi, nhìn cậu với vẻ áy náy.

Cậu vội chuyển chủ đề: “Không sao, còn nửa tháng nữa là mình xuất viện. Mình tự hiểu mà.”

Thịnh Hạ từ từ giãn mi, nói thật chân thành: “Thế cậu cần mình giúp gì, cứ việc nói.”

Mới thốt câu cô đã cảm thấy không ổn. Nói cứ như cô tự thấy mình rất giỏi vậy. Dù thế nào cậu cũng hơn dạng ất ơ như cô, điểm chẳng cao hơn cô còn gì?

Trương Chú sờ cằm, ra chiều ngẫm ngợi rất đăm chiêu, “Thật ra có một việc, cậu phải giúp mình.”

Thịnh Hạ: “Hử?”

“Cạo râu.”

Thịnh Hạ: …

Cạo râu?

“Cạo râu hộ mình, ba bốn ngày không cạo rồi.”

“Mình, mình đâu biết làm?” Cô lúng búng.

“Mình dạy.”

“…”

Mấy phút sau, Thịnh Hạ bê một chậu nước nhỏ, đứng cạnh giường lóng nga lóng ngóng.

“Đặt nước ở tủ đầu giường, lấy khăn lau mặt trước, bôi bọt cạo râu lên, dũng cảm ra tay là được.” Trương Chú chỉ dẫn đơn giản.

Thịnh Hạ đặt chậu nước xuống, nhìn chằm chằm con dao cạo trong tay mà xuất thần – rõ ràng cô đã nhìn thấy dao cạo chạy điện trong nhà vệ sinh mà? Hình như loại dao đó thì sẽ không rắc rối thế này? Dao đó chỉ một tay là cạo được, đâu cần phải khom lưng?

“Cái, dao cạo điện…” Cô quyết định hỏi thắc mắc này ra.

Trương Chú vẫn mặt thản nhiên, tim đập đều: “Cái đó không phải của mình.”

Đùa, thứ đó kêu rè rè liên hồi, đau cả đầu.

Thịnh Hạ: “Ờ.”

Cô vắt khăn hơi âm ẩm, lo nghĩ bước tiếp theo. Cứ thế đắp lên rồi lau luôn? Hay là lau theo trình tự từ mắt tới miệng? Hay là để cậu tự lau?

Rốt cuộc một tay cậu vẫn cử động bình thường.

Đang khó xử, Trương Chú nói: “Không lại gần lau kiểu gì? Tay cậu dài thế hả?”

Ý ngầm, là không muốn tự lau.

Thịnh Hạ cúi người xuống: “Vậy, vậy cậu nhắm mắt lại.” Cô yêu cầu.

Trương Chú nhìn gương mặt ở rất gần, thêm một lần kinh ngạc. Tại sao có người sở hữu làn da đẹp đến thế, trắng ngần cảm tưởng không có lỗ chân lông?

Chắc biết có ma quỷ tác quái hay không, cậu luôn cảm thấy từ cô một mùi hương tỏa ra, một mùi hương rất khó tả rõ. Cậu chưa ngửi thấy nó từ bất cứ ai khác, khi trước ngồi cùng chỉ nghe thoang thoảng, không rõ ràng như bây giờ.

“Không thích.” Cậu nói.

Đâu mấy khi cô chủ động lại gần, cớ gì không nhìn?

Thịnh Hạ nhìn mí mắt cậu từ từ hất lên, ánh mắt bắt đầu di chuyển từ hõm cổ cô lên đôi môi, sống mũi, cuối cùng chạm vào mắt cô.

Mắt chạm vào mắt, tự dưng cứ nhìn mãi.

Thịnh Hạ vội chuyển ánh nhìn sang cái khăn, không cãi lý với cậu mà bắt đầu tập trung lau mặt cho cậu.

Động tác của cô rất nhẹ nhàng. Trương Chú chỉ cảm thấy ngưa ngứa.

Lau tới miệng, cô cẩn thận tránh khỏi đôi môi, đầu ngón tay bọc trong lớp khăn lướt qua viền môi cậu.

Bỗng Trương Chú nhếch môi cười.

Một cách đột ngột làm Thịnh Hạ sững ra, tay vô thức ngừng lại, nhìn cậu một cái rồi tiếp tục…

Nhưng chỉ một thoáng dừng ấy, dường đã làm không khí ấm lên.

Thịnh Hạ quan sát hàng râu lởm chởm của cậu, suy nghĩ miên man.

Tại sao con trai và con gái khác nhau nhiều tới vậy. Con trai sẽ có râu, hầu kết, còn con gái thì không. Con gái có cái khác –

Dừng ngay.

Cô đặt khăn xuống, cầm lọ phun lên, “Cái này, bóp ra là được à?”

“Ừ, chỗ nào có râu thì bôi lên đó.”

Cô bóp một ít vào tay. Tiếng phun xì xì tỏ rõ sự đường đột. Hoặc nên nói là do thần kinh cô đang căng thẳng, chỉ một tiếng động đã đủ khiến cô thon thót giật mình.

Cô từ từ giơ tay bôi lên mặt cậu.

Khoảnh khắc làn da tiếp xúc, cả hai gương mặt phút chốc thay đổi.

Cơ thể Trương Chú lập tức cứng đờ, đôi mắt hơi mở to, ánh mắt nóng rực.

Thịnh Hạ cảm giác cậu như một điện cực, chạm vào sẽ có tia điện lách tách nổ ra làm cả cánh tay cô tê rần.

Một thoáng giật mình, tay run lên, bọt rơi xuống ngực Trương Chú. Cô quýnh quáng lấy khăn lau đi, lau xong chạy vào nhà vệ sinh lấy một cái khăn khô bọc quanh cổ cậu kín mít.

Như đeo yếm cổ vậy.

Thịnh Hạ áy náy nói: “Mình xin lỗi, mình…”

“Cậu làm rất tốt, đừng hoảng.”

“…”

Cô muốn nói là, cô xin lỗi, cô không làm được, thôi thì cậu tự bôi đi vậy.

“Không sao, bôi lại là được.” Cậu hếch nhẹ cằm để giúp cô bôi lên dễ hơn.

Động tác giống như mời mọc.

Thịnh Hạ cắn răng bấm bụng, bóp thêm ít bọt nữa, bắt đầu bôi cho cậu từ quai hàm. Nhìn kĩ mới thấy, chỗ mọc râu của cậu khá lạ, ở mép râu khá dày, xung quanh thì thưa hơn, dưới cằm cũng có một ít.

Cô cứ tưởng râu chỉ mọc ở sát môi thôi.

Lần này cô tưởng tượng mặt cậu như một cái bánh kem, chỉ cần phết đều bơ lên là xong. Nghĩ vậy, quả nhiên làm trơn tru hơn nhiều.

Trương Chú cụp mi, ánh mắt vẽ dọc theo đường nét gương mặt cô vô số lần.

Dưới ánh đèn, hàng mi dài của cô vụt chớp, phủ một vệt râm lên dưới đôi mắt.

Trông thật điềm đạm và dịu dàng.

Cô rất tập trung, một lòng bôi kem cạo râu cho cậu.

Nghĩ như thế, bỗng một ngọn lửa bùng lên ở khoang bụng, hầu kết cộm lên. Trương Chú xấu hổ rời mắt đi.

Cạo râu thôi mà như đánh trận vậy.

Giai đoạn chuẩn bị quá vất vả, đến lúc sau là chính diện tấn công thì lại không căng thẳng thế nữa, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.

Dao cạo râu trong tay cô giống thứ vũ khí tất thắng.

Nơi lưỡi dao lướt qua, bọt cạo râu bị đẩy đi để lộ ra làn da sạch láng, không ngờ làm cô thấy rất dễ chịu.

“Đau không?”

“Không vào da chứ?”

Cứ chốc cô lại hỏi.

“Không đau.”

“Không.”

Cậu phối hợp hết mình, mím môi nâng cằm quay mặt, cực kì ngoan ngoãn.

Cô nhanh nhẹn cạo râu sạch sẽ, còn học một biết mười tự giác bôi bọt cạo râu vào khăn…

Sau đó cô dùng hai tay nâng mặt cậu lên, nhìn trái ngó phải. Rất sạch sẽ, cảm thấy rất thành tựu.

Bất giác nở nụ cười nhẹ nhõm. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại trang cá nhân duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Mọi sai sót trên bản đăng lại nếu có, người dịch không chịu trách nhiệm và không sửa đổi.

Đôi môi ửng hồng, làn da trắng không tì vết, nụ cười với lúm đồng tiền rất đơn thuần, tất thảy ở gần ngay trước mắt, Trương Chú chỉ cảm thấy hào quang bừng lên, thiên thần giáng xuống trần thế.

Hình ảnh miêu tả cực trần tục, nhưng đó là ý nghĩ đầu tiên của Trương Chú.

Cậu muốn lại gần.

Ý nghĩ này chớp lên trong tâm trí, chưa kịp nghiền ngẫm sâu cơ thể đã giành hành động trước. Nhân lúc cô khom lưng, cậu vươn tay vòng quanh hông cô.

Thịnh Hạ ngẩn ra, ngẩng phắt lên nhìn.

Cậu chỉ vòng tay ôm hờ, không quá gần cũng như có hành động tiếp theo.

Nhưng chính động tác rất đỗi e dè như thế mới gợi sự mập mờ hơn cả…

Mà giờ cô đang nâng mặt cậu, nhìn thấy nét mặt cậu cũng thấp thoáng một sự bối rối khó tin.

Rành là tối ở sân vận động, họ từng có cái ôm gần gũi hơn, tuy vậy vẫn thua xa cái choàng tay dầu hờ hững vẫn đủ khiến người ta hoảng hốt này.

Nếu tối ấy là sự bùng nổ của cảm xúc dồn nén, thì cái động chạm giờ phút này là cử chỉ thăm dò khi tỉnh.

Một người nằm, một người cúi.

Tư thế quá đỗi xuyến xao.

Thịnh Hạ cảm tưởng hông mình không cử động nổi.

Mất hết mọi cảm giác.

Cô muốn thẳng người dậy nhưng cơ thể cứ trơ trơ, tư duy dường không thể chỉ huy cơ thể, để nó trật vào một quỹ đạo khác.

Cô là ai? Cô ở đâu? Cô đang làm gì?

“Cộc cộc”, cửa được gõ hai tiếng tượng trưng rồi mở ra.

Có lẽ vì Thịnh Hạ đứng quá gần giường, nên từ ô cửa sổ không nhìn thấy.

Người tới không ngờ trong phòng có người khác, bước chân dừng khựng.

Thịnh Hạ bật thẳng người dậy, va ngay vào cái nhìn ngơ ngác của điều dưỡng.

Thịnh Hạ hồi tưởng hình ảnh ban nãy. Ban nãy, động tác của cô lúc ấy, nhìn giống như định hôn cậu vậy!

Không phải chứ!

Không phải đâu mà!

Thịnh Hạ rời khỏi bệnh viện gần như chạy trốn, ngồi xe cũng nhờ Trương Chú gọi hộ. Cả quá trình nụ cười thấp thoáng ẩn hiện giữa đôi mày cậu càng lúc càng hiện rõ.

Trên đường cô cứ như phát sốt, vì vậy không về lớp mà gọi điện gọi Vương Liên Hoa tới trường đón sớm.

Về tới nhà, Thịnh Hạ bắt đầu nghiên cứu bài thi của Trương Chú. Cô đã phô tô lại một bản.

Môn văn tất nhiên khỏi phải nói, nguyên do mất điểm rất rõ ràng: giấy thi hơi bẩn, bài đọc trả lời quá sơ sài, là phần bị trừ nhiều điểm.

Môn anh, trừ phần viết đoạn thì toàn là trắc nghiệm. Cậu làm khá ổn.

Môn toán, đề thi viết vẽ gạch xóa lung tung, dễ thấy là cậu không dùng giấy nháp, có lẽ vì chỉ có một tay, thấy rắc rối. Giấy thi cũng không thể tính là sạch đẹp, viết sai không dùng xóa mà gạch thẳng một đường, không đủ giấy nên đoạn cuối chi chít chằng chịt, khó mà đọc rõ chữ.

Tổ hợp tự nhiên cũng thế.

Xem bài thi, cảm thấy cậu làm bài không lưu loát.

Cô soạn lại những câu sai của cậu, định để đến lúc giảng giải sẽ ghi cho cậu một video.

Với sức học của cậu, điều cô giúp được cậu không nhiều, chỉ mong cậu học hành đỡ vất vả hơn một chút.

Soạn xong chẳng ngờ đã qua nửa đêm. Bất giác Thịnh Hạ nhớ tới những đề thi mấy năm trước của trường mà dạo nọ được cậu tổng hợp cho. Biết bao là đề, chẳng hay cậu phải bỏ bao nhiêu công sức.

Trong thâm tâm cô tự cổ vũ mình, vì cậu, cũng vì bản thân: Mình sẽ khiến cậu làm được, Chú à.

Thịnh Hạ không thể đi đi về về bệnh viện suốt ngày. Hầu Tuấn Kỳ làm chân chạy vặt, ba ngày hai bữa tới viện mang cho Trương Chú những đề thi mấy ngày qua.

Khi giảng đề, Thịnh Hạ lắng nghe cực kì chăm chú. Những bước suy luận mà thầy cô hướng dẫn, thậm chí những kiến thức mở rộng thêm cô cũng ghi nhớ tường tỏ như in, sau đó chỉnh sửa ghi chép và video cho đồng bộ rồi gửi cho Trương Chú.

Còn chỗ nào chưa hiểu, cậu sẽ gọi video hoặc gọi thoại tới hỏi.

Mới đầu Thịnh Hạ chưa thể đáp rành mạch. Để giảng bài cho cậu, đầu tiên cô lên hỏi giáo viên thật kĩ, hỏi xong tự nhẩm đọc giảng thử cho mình một lần, sau đó mới giảng cho cậu.

Lại Ý Lâm khen: “Những câu em hỏi đều đúng vào trọng tâm. Tiếp tục vậy, chắc không cần tham gia tự chủ tuyển sinh vẫn đỗ nhóm trường 985.”

Thịnh Hạ thật thà khai, cô chỉ làm ống dẫn truyền âm cho Trương Chú thôi. Trọng tâm câu hỏi của dân thường trú hạng nhất quả nhiên không tầm thường.

Lại Lý Lâm ngạc nhiên: “Những điều này mà em ấy không biết?”

Thịnh Hạ: “Một số ạ. Một số khác, cậu ấy nói biết, những không thật tường tận.”

Lại Ý Lâm ra chiều suy tư, cười bảo: “Thế à, vậy em chuyển đạt lại cho em ấy nhé.”

Ngày 20 tháng 4, đại học Hà Thanh thông báo về kế hoạch tự chủ tuyển sinh trọng tâm bồi dưỡng ngành cơ bản, công bố danh sách xem xét xét duyệt.

Chuyên ngành văn học hán ngữ cổ có ba người đăng kí xét tuyển theo diện này, được duyệt chỉ có 1.

Cả nước chỉ có mình Thịnh Hạ là qua.

Chỉ cần điểm thi đại học qua ngưỡng sàn một, đồng thời sách phát hành trước khi điền nguyện vọng, trúng tuyển đã là việc chắc như đinh đóng cột, không mất vào đâu được.

Thịnh Hạ bận rộn quên thời gian, không kịp kiểm tra ngay khi có thông báo. Cô biết tin này từ Thịnh Minh Phong.

Thịnh Minh Phong nói: “Cả nước chỉ có mình con, nói rõ quả là ở lĩnh vực này con rất nổi bật. Nhưng cả nước chỉ có mình con, cũng có nghĩa đây không phải ngành được coi trọng. Bố đã tìm hiểu kĩ, chuyên ngành này mới thành lập, triển vọng tương lai chưa rõ. Nhưng tham khảo chuyên ngành văn học hán ngữ, cũng không phải khả quan.”

Thịnh Hạ: “Nếu đi hướng nghiên cứu văn học, con cảm thấy mình có thể làm cả đời.”

Thịnh Minh Phong không đồng thuận hay phủ nhận, chỉ nói: “Bố vẫn giữ chỗ bên trung tâm du học, thi đại học xong quyết định vẫn chưa muộn.”

Tuy rằng kiên định với cách nghĩ của bản thân, lời này cũng tương đương quyền lựa chọn nằm cả trong tay Thịnh Hạ.

Vương Liên Hoa thì rất vui, trong niềm vui lẫn chút hụt hẫng, than rằng: “Sao đã cảm thấy con sắp rời đi rồi?”

Cuối cùng dặn cô đừng phân tâm, tập trung chuẩn bị cho kì thi, cứ coi như không có chuyện này, vẫn phải cố gắng đạt thành tích tốt nhất.

Thịnh Hạ gật đầu.

Cô cảm thấy bố lẫn mẹ đều đã có điều khác trước.

Vương Liên Hoa không còn chuyên quyền như xưa; Thịnh Minh Phong, dường như cũng từ trong nhu có cương biến thành trong cương có nhu.

Vì mâu thuẫn gay gắt đã bị thời gian mài mòn ư?

Hình như không. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m. d e s i g n. b l o g và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.

Bố mẹ vẫn đối chọi nhau quyết liệt.

Nhưng đã chịu nghe lời cô nói.

Lắng nghe cô một cách nghiêm túc, suy xét tới ý kiến của cô.

Cô không còn là cục đất sét bị lôi kéo nhào nặn giữa bố mẹ.

Phải chăng, vì cô đã trưởng thành?

Thời tiết ngày càng nóng nực, hoàng hôn ngày càng nấn ná lại lâu, cơn gió cũng gói ghém hơi nóng rát.

Món nước ép dưa chuột chỉ bán ngày hè lại xuất hiện. Ăn cơm tối xong Thịnh Hạ mua một cốc, thỏa mãn trở về lớp học.

Thường khoảng nửa giờ trước khi vào giờ tự học, tòa nhà khối 12 và tòa khối 10, 11 thể hiện sự đối lập rõ rệt.

Bên các anh chị im phăng phắc, cắm cúi ôn luyện, bên đàn em thì nói cười nhao nhao như nồi nước sôi.

A6 của hôm nay lại khác hẳn. Cả lớp tụm năm tụm ba, châu đầu ghé tai không biết đang bàn luận điều gì.

Thấy Thịnh Hạ vào lớp, tất cả nhìn ra cô.

Lý Thi Ý kéo Thịnh Hạ ngồi xuống, đưa điện thoại cho cô, “Này, Trương Chú online chửi bọn ngốc!”

Trên máy là ảnh chụp màn hình weibo, tổng cộng chín tấm.

Chủ tài khoản viết: [Cười chết, thấy một tài khoản liên tục bình luận ở Tín Phong, không ngờ là chính chủ @SHU_abcdef, tôi gọi một tiếng “Thanh niên đanh đá nhất Nam Lý”, dám trả lời không?”

“Tín Phong” là một ứng dụng mạng xã hội do trung học phụ thuộc phát triển. Ở trong trường ứng dụng này còn nổi hơn cả nền tảng Tieba.

Có thể đăng bài ẩn danh, nhưng bình luận sẽ hiện tên nick. Rất nhiều người dùng nó để tỏ tình thú nhận nặc danh, vì vậy cũng được gọi là tường thú nhận.

Hình chụp weibo này chính là tập hợp bình luận gần nhất của một tài khoản tên “Shu_hhmnb”.

Bài đăng nặc danh: “Lý Đào, Trương Chú rơi đài thật rồi hả? Kết cục này có tính là mất cả chì lẫn chài không?”

– Shu_hhmnb: Trương Tam, Tín Phong rơi đài thật rồi hả? Bài này có tính là việc nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã thông không?

[Người ta nổi thêm tí nữa là debut được rồi, ai thèm cái danh thủ khoa? Bao giờ cậu ta xuất viện? Cược chắc phải lên thời sự.]

– Shu_hhmnb: Tuần sau cậu ta xuất viện, cậu quan tâm bố cậu như thế, định tới ba quỳ chín lạy chăm nom hôm sớm hả?

[Khó lắm, có giỏi hơn cũng không thể chỉ một tháng hơn đã nhảy vọt từ hạng 300 tới thủ khoa.]

[Mình thấy là được, Trương Chú mãi đỉnh!]

[Thím trên là não tàn yêu thầm Trương Chú hở, thế này rồi còn tâng tận trời được?]

– Shu_hhmnb: Thím trên là thiểu năng ghen ghét Trương Chú hở? Thế này rồi còn sủa được?

Bài đăng nặc danh: “Trương Chú bị đâm là vì cứu cô bạn lớp cậu ta thật hả? Sao con nhỏ đó còn có mặt mũi sống yên ở đây? Là mình thì chắc chắn không làm được, sẽ chết vì hổ thẹn mất.”

– Shu_hhmnb: Đúng là Trương Chú bị đồng chí bịa đặt bên trên đâm trúng, người này sao còn có mặt mũi đăng bài thế? Là mình thì chắc chắn không làm được, sẽ chết vì hổ thẹn mất.

[Đúng vậy, tuần trước bạn gái cậu ấy còn đánh nhau với hai bạn khác vì người ta thấy bất bình thay, y phim thần tượng ấy.]

– Shu_hhmnb: Đúng vậy, tuần trước bạn gái cậu ấy còn nói lý với hai bạn nữ bịa đặt hay sao ấy nhỉ, y như đàn gảy tai trâu ấy.

[Không phải, là nhận nhầm, tưởng người trong nhà sách là bạn gái cậu ấy.]

– Shu_hhmnb: Bạn gái mình đẹp như tiên nữ, đâu ra lắm người giống thế? Mình nhận nhầm ai cũng không có chuyện nhận nhầm bạn gái mình, cảm ơn.

[Bạn gái cậu ấy xinh cực, nhưng hình như trong mệnh có cái gì đó?]

– Shu_hhmnb: Bạn gái cậu ấy cực xinh, mệnh còn có số vượng phu.

Bài đăng nặc danh: “Oa, là Trương Chú đang đáp trả những bài đăng lúc trước hả?”

– Shu_hhmnb: Đúng, là Trương Chú đang đáp trả những bài đăng chất lượng kém.

Thịnh Hạ lật giở từng tấm ảnh. Phía sau còn rất nhiều. Thật phải trông mà than thở.

Một số bài đăng tỏ tình với cậu, cậu không trả lời. Nhưng những bài nhắc tới “bạn gái”, thì gần như không bỏ bài nào.

Ở cậu, dường cô đã học được thế nào gọi là: mắt đền mắt, răng đền răng.

Trò đền trả này, hình như cậu làm thuận tay quá?

Chữ bạn gái này, hình như cậu gọi thuận miệng quá?

Rồi cả cái nick name của cậu kia là sao?

Bạn đang đọc Mùa Hè Mang Tên Em (Dịch) của Nhậm Bằng Chu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiktok0099
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.