Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Âm Sống Lại

Phiên bản Dịch · 2813 chữ

Vì tập trung hồn cho Thiên Âm nương nương, chỉ dựa vào thần thông Khiên Hồn Dẫn sẽ không có cách nào làm được.

Khiên Hồn Dẫn là một loại thần thông dẫn dắt hồn phách từ U Đô qua khiến cho vong linh trở về thân thể của mình.

Nhưng Thiên Âm nương nương bị quỷ chết đói ăn chỉ còn lại có da, linh hồn chỉ sợ cũng bị ăn không còn một mảnh, dung nhập vào trong Thiên Âm giới, biến thành một phần của vô số cát đen.

Muốn tập trung hồn cho nàng, vậy cần phải cải tạo thần thông Khiên Hồn Dẫn!

Tần Mục cũng bị thần nhân Khai Hoàng "thức tỉnh", nghĩ đến lợi dụng cải tạo Khiên Hồn Dẫn tới tập trung hồn cho Thiên Âm nương nương.

Chỉ cần hồn phách của Thiên Âm nương nương trở về, như vậy lại có thể ngăn chặn Minh Giới điều khiển bóng tối của Đại Khư.

Hơn nữa Thiên Âm nương nương khẳng định cũng biết rất nhiều bí mật không muốn người biết, có lẽ có thể trợ giúp Tần Mục mở ra được rất nhiều bí ẩn của Đại Khư. Lại thêm Thiên Âm nương nương là thần thánh trời sinh, có một trợ lực lớn này, áp lực của Duyên Khang có lẽ sẽ nhỏ hơn một chút.

Đương nhiên, tất cả những điều này đều được thành lập ở trên cơ sở thần thông Khiên Hồn Dẫn hắn cải tạo có thể có tác dụng, có thể giúp Thiên Âm nương nương tập trung hồn. Nếu tập trung hồn không thành, như vậy hắn khẳng định không có cách nào chạy trốn khỏi sự truy sát của Thiên Âm nương nương, chỉ có một con đường chết.

Tiếng bước chân càng lúc càng nặng, có thể nhìn thấy được thân thể to lớn của Thiên Âm nương nương này ở cách không khí u ám đang như ẩn như hiện.

Theo giọng nói của Tần Mục, nàng chạy tới nơi này nhưng chiếm túi da này dù sao cũng là quỷ chết đói, không phải là Thiên Âm nương nương chân chính. Không có thần thông quảng đại nên nàng không có cách nào nhìn thấy được trong u ám có cái gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh để định vị.

Tần Mục tập trung tinh thần, phía sau đột nhiên hiện ra cánh cửa Thừa Thiên, trong tay hắn có một quyển sách dần dần từ ảm đạm trở nên rõ ràng.

Hắn đứng ở trên đỉnh tháp, mở ra quyển sách cổ xưa này, đọc văn tự U Đô trong sách. Trong miệng hắn truyền đến ngôn ngữ U Đô trầm bổng du dương, không nhanh không chậm, tối nghĩa cao thâm.

Phía sau hắn, cánh cửa Thừa Thiên đột nhiên cuốn lên. Ban đầu cánh cửa vốn là mở ra ngoài, hiện tại môn hộ lại mở vào phía trong. Nơi vốn là cạnh cửa bây giờ là cánh cửa, nơi vốn là ngưỡng cửa bây giờ là cạnh cửa.

Cánh cửa Thừa Thiên, tên cũng giống như ý nghĩa, là cánh cửa hứng lấy thiên địa. Trời là Huyền Đô, đất là U Đô, cạnh cánh cửa này đã là lĩnh vực Huyền Đô, dưới cánh cửa là lĩnh vực của U Đô.

Trước kia, Tần Mục chưa từng nghĩ qua, giữa trời và đất đại biểu cho nơi nào. Hiện tại hắn hiểu rõ, giữa trời và đất là nơi người ở, nhưng có một nơi là Thiên Âm.

Hiện tại hắn đảo ngược cánh cửa Thừa Thiên, trời và đất cuốn ngược, như vậy Thiên Âm lại sẽ từ dưới trời biến thành bầu trời.

Đương nhiên, loại sửa đổi này cũng không phải là hắn thật sự lộn ngược Thiên Âm giới lại, đặt ở phía trên Huyền Đô, mà hắn thay đổi kết cấu của loại thần thông cánh cửa Thừa Thiên này.

Thay đổi kết cấu thần thông, công dụng của thần thông lại có chỗ khác biệt so với trước, lần này hắn làm là hoàn toàn đảo ngược.

Quyển sách trên tay hắn cũng không phải là công cụ hắn dùng để thi triển thần thông, mà là công cụ để hắn dùng xác định mỗi một chữ của mình đều không có đọc sai, tương đương với một từ điển ngôn ngữ U Đô.

Theo giọng nói của hắn lên xuống ngừng nghỉ khác biệt càng lúc càng lớn, phần cao vút càng thêm sục sôi, phần trầm thấp càng thêm chấn động. Bên trong cánh cửa Thừa Thiên lại không còn là từng trận âm phong nữa, trái lại dần dần có tia sáng truyền đến.

Cùng lúc đó, Thiên Âm nương nương cuối cùng xác định được phương hướng vị trí của hắn, đâm đầu đi tới, thân hình càng lúc càng rõ ràng.

Đợi cho tới khi sương mù màu đen trước mặt nàng tản đi, nàng xuất hiện ở phía trước tháp cao.

Thần nhân Khai Hoàng không cần nghĩ ngợi, lập tức mở ra Sinh Tử Bộ, trong thời gian ngắn ánh sáng của Sinh Tử Bộ lại chiếu ở trên mặt của Thiên Âm nương nương.

Ngũ quan của Thiên Âm nương nương vặn vẹo, phát ra tiếng gào thét thê lương, trong tai mắt mũi miệng của nàng có khói đen cuồn cuộn.

Vù...

Bàn tay nàng giơ lên, ngăn cản ở trên gương mặt, lập tức năm ngón tay giống như con sâu nhanh chóng giãy giụa, năm ngón tay lấy tốc độ rất nhanh trở nên khô quắt xuống.

Bàn tay khác của nàng giơ lên, chộp về phía thần nhân Khai Hoàng ở đỉnh tháp. Chỉ có điều bàn tay này cũng bị Sinh Tử Bộ chiếu tới, xì hơi, đợi tới khi rơi vào đỉnh tháp đã biến thành túi da nhẹ bổng, vẫn chưa tổn thương được đến Tần Mục và thần nhân Khai Hoàng.

Trong lòng Tần Mục hoàn toàn không suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác, tiếp tục niệm tụng ngôn ngữ U Đô. Tia sáng bên trong cánh cửa Thừa Thiên càng lúc càng mạnh, ánh sáng tuôn ra càng lúc càng nhiều, ánh sáng vô cùng chói lòa từ trong cánh cửa chiếu ra, khi ánh sáng bắn ra kèm theo âm thanh lớn kinh thiên động địa.

Âm thanh này không ngờ chồng chất lên giọng nói của Tần Mục, giống như là cùng một âm thanh nhưng trải qua cánh cửa Thừa Thiên phóng đại vô số lần, lại kích động vang vọng ở trong thiên địa.

Bên trong cánh cửa Thừa Thiên, oong một tiếng ánh sáng chiếu tới ở trên người của Thiên Âm nương nương. Thiên Âm nương nương phát ra tiếng kêu càng thảm thiết thê lương hơn, đinh tai nhức óc, suýt nữa ép qua ngôn ngữ U Đô của Tần Mục và bên trong cánh cửa Thừa Thiên truyền đến.

Đột nhiên thân hình của nàng di chuyển, tránh ánh sáng của Sinh Tử Bộ, bàn tay nhanh chóng khôi phục.

Vị thần thánh trời sinh đất dưỡng này không ngờ dùng một bàn tay nắm lấy thân tháp, cứng rắn nâng cái tháp cao không thể đếm hết này lên.

Thần nhân Khai Hoàng vội vàng di chuyển Sinh Tử Bộ, ánh sáng của Sinh Tử Bộ lại chiếu vào trên mặt của nàng. Khuôn mặt của nàng phun khói đen cuồn cuộn, ngũ quan lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô quắt xuống, biến thành nữ nhân không có mặt.

Cánh cửa Thừa Thiên của Tần Mục đã di chuyển theo sự di chuyển của nàng, ánh sáng của cánh cửa Thừa Thiên từ đầu đến cuối đều không rời khỏi gương mặt của nàng.

Trong cánh cửa kia, ánh sáng càng lúc càng sáng ngời. Trong cánh cửa truyền đến âm thanh lúc cao lại càng cao, lúc thấp lại càng thêm trầm thấp, khiến bên tai người ta vang lên tiếng nổ lớn.

Thân thể của nàng bị soi sáng, bóng tối đang điên cuồng vọt tới trong cơ thể nàng. Cùng lúc đó, bóng tối trong cơ thể nàng lại đang điên cuồng từ trong ngũ quan tuôn ra!

Thiên Âm nương nương giãy giụa, gào thét, vung vẩy tháp cao, giống như là vung vẩy một món đồ chơi nho nhỏ. Lực lượng khủng khiếp như vậy thật sự kinh thế hãi tục, không hổ danh là thần thánh trời sinh!

Hai chân của Tần Mục vững vàng đứng ở trên đỉnh tháp. Mặc cho nàng vung vẩy tháp cao thế nào, Tần Mục trước sau vẫn sừng sững không động, tiếp tục lật sách niệm tụng.

Thần nhân Khai Hoàng thấy vậy cũng cố gắng hết khả năng ổn định thân hình khiến cho Sinh Tử Bộ chiếu ở trên mặt của Thiên Âm nương nương, tống ra càng nhiều cát đen.

Cùng lúc đó, cát đen vọt tới hình thành dòng nước lũ hắc ám cuồn cuộn giống như một con rồng lớn, điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của Thiên Âm nương nương.

Đây là chiêu hồn!

Sau khi Tần Mục thay đổi Khiên Hồn Dẫn giúp Thiên Âm nương nương chiêu hồn, tất cả cát đen trong toàn bộ Thiên Âm giới, phàm là có mảnh hồn phách nhỏ của Thiên Âm nương nương, cho dù là từng đốm nhỏ nhất đều sẽ bị thần thông của hắn dẫn động, bay về phía trong cơ thể của Thiên Âm nương nương.

Không chỉ có như vậy, thần thông của hắn còn có thể truyền đến Đại Khư, truyền đến trong mỗi một chư thiên nối liền với Thiên Âm giới!

Khiên Hồn Dẫn vốn chính là pháp thuật của U Đô, chỉ vì thần thông giả của Duyên Khang không có nghiên cứu quá nhiều về ngôn ngữ U Đô, ở trong quá trình lưu truyền các thần thông giả dần dần sử dụng ma ngữ để thay thế ngôn ngữ U Đô.

Dù vậy, Khiên Hồn Dẫn cũng có thể khiến cho lực lượng thần thông chạy thẳng tới U Đô, từ nơi Thổ Bá giành được hồn phách của người đã chết.

Có thể thấy được chỗ khác thường của môn thần thông này.

Mãi đến sau khi Tần Mục tinh thông ngôn ngữ U Đô, môn thần thông này mới xem như khôi phục lại gương mặt vốn có. Tần Mục lần đầu tiên sử dụng loại thần thông này phóng ra tia sáng kỳ dị cường đại chính là ở vùng đất không lành của Thái Hoàng Thiên, một lần hành động thức tỉnh lại mấy nghìn Thần Ma chết trận trong vùng đất không lành!

Lần đó, hắn từ chỗ của Thổ Bá cướp đi linh hồn Thần Ma, nguyên thần của Thần Ma, bởi vậy mới có thể khiến cho âm soa với khí thế hung hăng đánh tới.

Hiện tại, sau khi Tần Mục thi triển Khiên Hồn Dẫn đã thay đổi, từ các chư thiên nối liền với Thiên Âm giới và trong Đại Khư đưa tới từng đốm linh hồn của Thiên Âm nương nương, tất nhiên cũng không thành vấn đề.

Điều hắn muốn làm cũng không chỉ như vậy.

Hắn ngoại trừ muốn triệu hoán từng đốm linh hồn của Thiên Âm nương nương ra, còn muốn tạo lại linh hồn nàng, khiến vị thần thánh trời sinh đã tử vong không biết bao nhiêu vạn năm này sống lại.

Cho dù là ở trong đại lục phong ấn chữ Tần sâu trong con mắt thứ ba của hắn, âm thanh tối nghĩa huyền ảo của hắn cũng mơ hồ truyền vào nơi này khiến cho phân thân Thiên Công, tư duy Xích Hoàng và hài nhi Tần Phượng Thanh đều suy nghĩ xuất thần, cẩn thận lắng nghe.

- Đệ đệ xấu còn nói không xấu sao?

Trẻ mới sinh ngồi dưới đất, rút ngón tay cái trong miệng ra, giọng điệu non nớt nói:

- Sau khi bắt được sẽ kéo đầu ăn.

Sắc mặt phân thân của Thiên Công nghiêm trọng, khẽ nói:

- Bắt đầu chiếm tiện nghi của ta.

Tư duy của Xích Hoàng ngược lại cảm thấy ngôn ngữ U Đô này của Tần Mục sâu xa khó hiểu, nói:

- Hắn chiếm tiện nghi của ngươi thế nào?

Phân thân của Thiên Công than thở:

- Hắn điên đảo cánh cửa Thừa Thiên, trộm ánh sáng của ta, tới giúp người khác tạo lại linh hồn.

Tư duy của Xích Hoàng bị dọa cho giật mình, thất thanh nói:

- Hắn dám lấy trộm lực lượng của ngươi? Tiểu tử này muốn lật trời rồi sao?

Phân thân của Thiên Công nói:

- Hắn có gì không dám? Ngay cả ngươi cùng ta, hắn cũng dám nhốt ở chỗ này không thả, đánh cắp lực lượng của ta đối với hắn lại tính là cái gì? Chỉ có điều, cũng may hắn đánh cắp không nhiều, hắn chắc là điên đảo cánh cửa Thừa Thiên, mượn ánh sáng của ta tới soi sáng Thiên Âm giới, giúp Thiên Âm nương nương sống lại.

Sắc mặt tư duy của Xích Hoàng nghiêm trọng, trầm giọng nói:

- Thiên Âm nương nương chết rồi?

- Trước khi ngươi chết, nàng đã chết.

Phân thân của Thiên Công thản nhiên nói:

- Năm đó, ta cảm ứng được sự tử vong của nàng, nhưng khổ nổi không nhìn thấy được Thiên Âm giới, chỉ có thể xúc động một hồi. Ta di chuyển, Thiên Âm giới cũng di động, thế giới này trước sau nấp ở trong bóng tối của ta nên ta cũng cứu không được nàng.

Ánh mắt tư duy của Xích Hoàng chớp động:

- Thiên Âm nương nương chết trước ta? Nói như vậy nàng là chết ở thời đại Long Hán, nếu chết ở thời đại Xích Hoàng khẳng định không thể gạt được ta. Ba phần Tiêu Long Hán, thời đại Long Hán có ba Thiên Đình đối lập. Dám hỏi Thiên Công, Thiên Âm nương nương chết ở trong tay của người Thiên Đình Long Hán sao?

Phân thân của Thiên Công liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

- Ngươi đã chết, lại không nên hỏi nhiều chuyện như vậy. Ngược lại, người con của Tần gia khiến ta hiếu kỳ, tiểu tử này khai sáng ra loại thần thông này khiến người hồn phi phách tán cũng có thể tạo dựng lại linh hồn. Nếu hắn thật sự thành công, chỉ sợ sẽ khiến cho tình thế thiên hạ có thêm hỗn loạn mới... Thế gian làm sao có thể có người thông minh cơ trí cổ quái như vậy chứ?

Tư duy của Xích Hoàng than thở:

- Hắn không phải thông minh cơ trí cổ quái, mà có thể nghĩ điều người khác không dám nghĩ, chưa từng nghĩ tới. Chỗ người khác không ngờ tới, hắn có thể nghĩ đến, chỗ người khác không dám nghĩ tới, hắn lại dám nghĩ. Người khác cho rằng đây là quy định, là định lý, trong lòng hắn từ trước tới nay chưa từng có những quy củ, những định lý này. Đây mới là nguyên nhân khiến hắn có thể sáng tạo ra thần thông ngay cả Thiên Công cũng phải thán phục.

Phân thân của Thiên Công cười nói:

- Cho dù hắn có rất nhiều ý nghĩ, nhưng có thể thành công hay không còn khó nói.

Đúng vào lúc này, âm thanh của Tần Mục truyền vào trong đại lục chữ Tần đột nhiên trở nên nặng nề ngắn ngủi, gần như là từng âm tiết một phát ra ngoài.

Sắc mặt phân thân của Thiên Công lại càng thêm nghiêm trọng, khẽ nói:

- Nếu như hắn thành công, quy tắc trong thiên địa đại đạo lại sẽ theo đó biến động. Xích Hoàng, ngươi cảm ứng được thay đổi rất nhỏ của thiên địa đại đạo sao?

Nhưng vào lúc này, trên không trung của đại lục chữ Tần, phật lớn vẫn ngủ say nhập định đột nhiên tỉnh lại, mở mắt, kinh ngạc nói:

- Đại đạo phát sinh thay đổi rất nhỏ? Ai vậy... A? Thiên Công đạo huynh, còn có Xích Hoàng, các ngươi đi tới nơi này khi nào?

- Lão phật, đừng xuống, đừng xuống!

Tư duy của Xích Hoàng vội vàng xua tay, ngăn vị phật lớn này đang định từ trên bầu trời xuống, nói:

- Ngươi xuống, ngươi cũng không trốn thoát được, lại sẽ rơi vào kết quả giống như chúng ta, sẽ bị hài nhi quỷ quái đầu to này đánh cho cực thảm!

Bạn đang đọc Mục Thần Ký (Dịch) của Trạch Trư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 212

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.