Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Thật Sự Không Tệ

Phiên bản Dịch · 3301 chữ

Từng sóng dao động đáng sợ trùng kích tới, ngân châm bên ngoài thân của Lạc Vô Song đã bị nhiệt độ nóng hừng hực thiếu đốt sạch, cũng may hắn mặc dù không có cách nào cử động dùng pháp lực, nhưng tu vi của bản thân vẫn còn đó.

Mặc dù Tần Mục cùng An Khinh Vũ đều có thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng so với đại cao thủ cảnh giới Lăng Tiêu hắn vẫn còn thua kém hơn rất nhiều. Dư âm thần thông hai người này vẫn không có cách nào tổn thương đến hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thần thông của hai người này có thắng có bại, phi kiếm của Tần Mục có cái bị đỡ, cũng có phi kiếm đi qua thần thông của An Khinh Vũ lao thẳng đến An Khinh Vũ ở cách đó mười mấy dặm.

Thần thông của An Khinh Vũ giống như sóng lớn ngập trời, hết đợt sóng này tới đợt sóng khác, lại nhanh chóng nhấn chìm kiếm lưu, xông về phía Tần Mục.

Lúc này hai người ổn định thân hình, lui về phía sau, bàn chân của từng người bước ra nghênh đón kiếm và thần thông của đối phương, vọt về phía đỉnh núi, chạy nhanh tới mức giống như phát ra tiếng sấm, nhanh như tia chớp.

An Khinh Vũ nghênh đón phi kiếm của Tần Mục, hắn lập tức vỗ hai cánh, vô số kiếm lông màu xanh điên cuồng xoay tròn quanh người hắn, va chạm cùng phi kiếm bay tới trước mặt!

- Phi Vũ Tráo Thanh Thiên!

Hắn nghênh đón phi kiếm gào thét xông về phía trước, đối với kiếm chiêu của Tần Mục hắn lại không tránh không né, mà tích góp khí thế của mình, chắc chắn muốn trước khi chạy tới đỉnh núi, trong nháy mắt tích góp khí thế của mình đến đỉnh phong, đánh một đòn khiến cho Tần Mục bị mất mạng!

Mà ở bên kia núi, nguyên khí trên đỉnh đầu của Tần Mục lao ra, hóa thành một cái Thiên Chung chụp xuống.

Coong coong...

Thiên Chung chấn động không ngừng, ngăn cản thần thông của An Khinh Vũ, Thiên Chung rất nhanh đã bị nghiền nát, nhưng lập tức lại có Thiên Chung mới sinh ra.

Hắn một đường chạy như điên, tiếng chuông vang lên không dứt, khí thế càng lúc càng mạnh, rõ ràng cũng ôm ý tưởng giống như An Khinh Vũ.

Dũng giả không thể buông tha phần thắng, ở đây không phải là đường hẹp, nhưng có thể thu được thắng lợi trong một trận chiến này, chỉ có thể khiến người ta càng thêm dũng mãnh!

Phi kiếm bay về phía An Khinh Vũ càng lúc càng nhiều, phi kiếm cùng kiếm lông va chạm, bạo phát ra những tiếng đinh đinh dày đặc vô cùng, đột nhiên có phi kiếm phá tan thần thông Phi Vũ Tráo Thanh Thiên, đâm về phía An Khinh Vũ.

Phi Vũ Tráo Thanh Thiên là kiếm pháp do hắn sáng lập ra, nhưng Thiên Đình vẫn chưa từng cải cách, đối với An Khinh Vũ, kiếm pháp của hắn hoàn toàn không có sơ hở, nhưng mà đối với Tần Mục kiếm pháp của hắn khắp nơi đều là sơ hở.

An Khinh Vũ vẫn điên cuồng chạy về phía trước, hào quang sau đầu chấn động, đó là chúc phúc của Hạo Thiên Tôn, hào quang ngăn cản phi kiếm.

Nhưng càng lúc càng có nhiều phi kiếm phá vỡ Phi Vũ Tráo Thanh Thiên, từ các góc độ đâm tới, kiếm pháp càng lúc càng tinh diệu, khiến cho chúc phúc của Hạo Thiên Tôn cũng không chống đỡ được.

An Khinh Vũ phất tay chống đỡ, các loại thần thông rơi xuống, bước chân của hắn vẫn nhanh chóng, khí thế vẫn không ngừng tăng nhanh về phía đỉnh phong.

Hắn không có khả năng buông tha tích lũy khí thế, cũng không có khả năng dừng bước, cho nên thần thông của hắn không có cách nào làm được hoàn mỹ, cường đại như bình thường.

Xuy, một thanh phi kiếm chớp động, đâm vào thân thể hắn.

An Khinh Vũ cắn chặt răng, nguyên thần trong Thiên Cung sau đầu vẫn đang công kích về phía Tần Mục, Thiên Chung không ngừng vang lên những tiếng cong cong, không ngừng bị va chạm, Thiên Chung nghiền nát chưa kịp tụ lại, trong nháy mắt, thần thông của hắn đánh vào trên người Tần Mục, khiến Tần Mục tổn thương nặng nề.

Phụt.

An Khinh Vũ lại trúng một kiếm, tiếp theo lại là một kiếm đâm vào ngực.

Phụt phụt phụt, trong chớp mắt trên ngực hắn lại xuất hiện thêm hơn mười thanh phi kiếm, khóe miệng hắn tràn ra đầy máu, hắn lại nhếch miệng cười, bước chân không ngừng lại, khí thế có phần thê thảm khác thường!

Đỉnh núi đã ở gần trong gang tấc, Tần Mục ở đối diện đã không cách xa.

Nhưng kiếm cắm ở trên người hắn, thần thông ẩn giấu bên trong bạo phát ra, phá hủy cơ cấu thân thể của hắn, phá hủy thần tàng của hắn, thậm chí có một thanh phi kiếm bắn ra kiếm quang, chém về phía Thần Kiều của hắn!

Nếu như một kiếm này trúng đích, không cần Tần Mục ra tay, Thiên Cung của bản thân hắn lại sẽ ép chết hắn!

An Khinh Vũ đã nhìn thấy thời điểm chết của mình!

- Chí Tôn có lệnh!

Hắn phóng về phía Tần Mục, nhếch miệng cười to, răng trắng bị máu nhuộm đỏ, khí thế bạo liệt vô song:

- Nhất định phải cầm theo đầu của Mục Thiên Tôn đi gặp hắn! Ta không có cách nào mang đầu của Mục Thiên Tôn đi, nhưng ta có thể mang đi tính mạng của Mục Thiên Tôn! Đồ Mục Pháp!

- Thiên Vũ Dã!

Vào giờ phút này khí thế mãnh liệt của hắn đã đạt đến mức tận cùng, lông vũ phía sau bay lên, vào giờ phút này thân thể và nguyên thần của hắn mọc thành cánh tiên, hóa thành thần thông cường đại không gì sánh được, đánh về phía Tần Mục.

Lạc Vô Song ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vào giờ phút này hai người va chạm vào nhau, loại lực lượng khủng khiếp này truyền lại đến giữa không trung, càn quét hoàn vũ, khiến tất cả đám mây trên không trung đều tan biến.

Dưới lực lượng trùng kích tới, ngọn núi lớn này tự nhiên tách ra, thác nước phân ra thành hai nửa, giống như hai con đường băng tuyết dài đến trăm dặm bị cơn lốc thổi bay, lay động ở trong gió.

Tiếng kêu rên của Tần Mục truyền đến, đạo thần thông Thiên Vũ Dã này vừa vặn là nhằm vào là nhược điểm còn sót lại không nhiều của hắn, lực lượng thần thông truyền đến trong cơ thể hắn, khiến cho thân thể của hắn vặn vẹo.

Hắn nghe được tiếng xương ngón tay của mình gãy, tiếp theo tiếng rạn vỡ từ xương ngón tay truyền tới xương tay, lại truyền tới xương cánh tay, sau đó truyền tới cổ, đầu.

Lồng ngực của hắn truyền đến tiếng động vang dội, giống như hai dây pháo nổ bùm bùm, một đường từ lồng ngực truyền tới bàn chân!

Thùng thùng.

Tần Mục cùng An Khinh Vũ một trái một phải, đáp xuống trên hai ngọn núi này, ngọn núi này bị hai người bọn họ va chạm cứng rắn tách ra làm hai nửa.

Đột nhiên, da của Tần Mục nổ tung xuất hiện một cái lỗ máu không ngừng phun ra, một cái lông chim dính máu nhẹ nhàng bay ra, theo gió lượn vòng.

Vút vút vút vút. Da ở các nơi trên toàn thân của hắn đều nổ tung, từng cái lông vũ màu xanh bay ra, lượn quanh Tần Mục, hình như muốn chôn vùi hắn.

Mà ở phía đối diện hắn, An Khinh Vũ lộ ra vẻ tươi cười, thân thể lảo đảo, nhếch miệng cười nói:

- Mục Thiên Tôn quả thật không hổ danh là Thiên Tôn, chỉ dựa vào tìm hiểu đạo pháp thần thông của hắn thì không có cách nào làm được gì ngươi, thần thông của ta đã thua. Nhưng thần thông Chí Tôn không bại. Ta cuối cùng lại lấy đi...

- An Khinh Vũ, ngươi thật sự không tệ.

Thân thể của Tần Mục thoáng lắc một cái, vết thương ở các nơi trên toàn thân hắn lại có máu thịt sinh ra, xương gãy lại iền, xương vỡ khép lại, máu mới sinh ra thay cho máu cũ, trong giây lát hắn lại giống như sống lại vậy.

Hắn giơ bàn tay lên, dẫn dắt nước trong thác nước tới, rửa đi vết máu trên người bẩn, trên thân hắn bốc lên hơi nước, khí thế vẫn ở vào trạng thái đỉnh phong, nói:

- Ngươi khiến cho ta bị thương. Môn hạ của Hạo Thiên Tôn có thể có đệ tử như ngươi, hắn chắc hẳn rất vui mừng.

An Khinh Vũ ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên trong cơ thể hắn truyền đến tiếng động cực kỳ lớn, Thiên Cung sau đầu đổ nát.

- Không hổ danh là Thiên Tôn...

Thân thể của hắn nổ tung ra, nguyên thần tán loạn, hồn phi phách tán, lập tức mất mạng.

Tần Mục thở hắt ra một hơi:

- An Khinh Vũ này thật sự không tệ, thực lực rất mạnh, cũng rất có phong độ.

Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên vàng như nến, khí tức uể oải, An Khinh Vũ cho dù không thể giết chết hắn, nhưng thần thông Hạo Thiên Tôn đúng là sáng chế ra đối phó với nhược điểm của hắn, một đòn của An Khinh Vũ trước khi chết không thể phá hủy thân thể của hắn, nhưng khiến cho Linh Thai thần tàng của hắn bị rửa sạch, thậm chí ngay cả nguyên thần cũng bị thương không nhẹ.

Hắn sở dĩ không có lộ ra thần thái suy sụp ở trước mặt An Khinh Vũ, chẳng qua là ở trước mặt người sắp chết này, duy trì tôn nghiêm của mình mà thôi.

Lạc Vô Song nhìn xung quanh, chỉ thấy từng thanh phi kiếm bay tới, leng keng va chạm ở trước mặt Tần Mục, rất nhanh lại tạo thành một thanh kiếm hoàn, thần kim luyện đến trình độ kiếm như nước chảy, kỹ năng chế tạo này tuyệt đối không thể coi thường được.

- Thần Đao Lạc, ngươi được gọi là đệ nhất thần đao của Thiên Đình, đã từng biểu diễn đao pháp của ngươi cho ta nhìn.

Tần Mục thu hồi kiếm hoàn, lấy ra linh dược trị liệu thương thế cho mình, thản nhiên nói:

- Khi ta với Triết Hoa Lê vẫn là đối thủ, ta đã từng dự định để cho hắn biểu diễn kiếm pháp của ta cho ngươi xem, đáng tiếc hắn có sự cao ngạo ngông nghênh, muốn tự mình đánh bại ta, không có biểu diễn cho ngươi thấy. Hiện tại ngươi thấy được kiếm pháp của ta, cảm giác thế nào?

- Kiếm pháp kỹ càng, một số gần như là đạo diệu.

Lạc Vô Song thật lòng tán thưởng:

- Kiếm pháp của ngươi đã có thể một mình bước đi trong thiên hạ, nhưng ta có lòng tin lấy đao pháp của ta sẽ đánh bại kiếm pháp của ngươi. Nếu như là trước kia, ta có lẽ sẽ lại một lần nữa thua ở dưới kiếm pháp của ngươi, nhưng ta đã phá thần trong lòng, ta lại không sợ hãi.

Tần Mục ăn vào linh đan, cười nói:

- Giọng nói của ngươi cùng Triết Hoa Lê giống nhau gần như đúc. Tuy nhiên Triết Hoa Lê phá thần trong lòng sớm hơn ngươi một chút, nhưng Triết Hoa Lê cũng không phải là đối thủ của ta.

Lạc Vô Song hừ một tiếng, Tần Mục lại chế luyện một ít đan dược giao cho hắn, nói:

- Ngân châm bên trong cơ thể ngươi có thể tống ra, Nguyên Mộc Tâm ở mi tâm tạm thời không nên lấy xuống. Những linh đan này là trị liệu cho tổn thương Thiên Cung của ngươi, ngươi luyện hóa dược lực trong cơ thể trước đã, những linh đan này lại dùng ở trên đường đi. Vừa rồi ta cùng An Khinh Vũ đánh một trận, cao thủ Thiên Đình khác nhất định sẽ chú ý tới nơi đây. Chúng ta cần phải chạy đi.

Hắn chỉ về phía đông:

- Vừa rồi ta ở trên không trung nhìn thấy được bên kia có một vài kiến trúc hùng vĩ, hơn phân nửa là do chúa sáng thế trong Thái Hư xây dựng. Chúng ta đi tới nơi đó xem thử.

Lạc Vô Song nhận lấy linh đan, không nhịn được hỏi:

- Ngươi thật sự là cảnh giới Linh Thai sao?

- Đúng vậy.

Tần Mục cười híp mắt nói:

- Ngươi xác định ngươi muốn quyết đấu cùng ta ở cùng cảnh giới sao?

Vẻ mặt của Lạc Vô Song không ngừng thay đổi, nói sang chuyện khác, hỏi:

- Ngươi vừa mới nói kiến trúc nơi này là do chúa sáng thế Thái Hư xây dựng, trước kia ngươi đã tới đây sao?

- Không có.

Con mắt dựng thẳng ở mi tâm của Tần Mục mở ra, tưởng tượng một lát, chỉ thấy trong không trung tự nhiên chậm rãi hiện ra một con Thần Long dài đến hơn mười trượng.

Lạc Vô Song bị dọa cho giật mình, tưởng là tâm ma, vội vàng ấn lấy chuôi đao.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Ở đây không có tâm ma, tâm ma thật ra là thần thức của chúa sáng thế căn cứ tâm ma của chúng ta sáng tạo ra sinh vật ở trong Thái Hư tan vỡ. Con Thần Long này chẳng qua là vật do ta tạo ra, không có nguy hiểm.

Lạc Vô Song kinh ngạc không hiểu:

- Làm sao ngươi biết chủ nhân nơi đây là chúa sáng thế Thái Hư? Chẳng lẽ ngươi cũng là một chúa sáng thế Thái Hư sao?

Tần Mục quan sát con Thần Long này, hắn phóng người nhảy đến trên lưng của Thần Long, cười nói:

- Không phải. Bay...

Thần Long dưới người hắn cố gắng nhe nanh múa vuốt, nhưng không bay lên được, nó gấp đến độ luôn miệng kêu mã hắc mã hắc.

Tần Mục gãi đầu một cái:

- Lẽ nào là do ta quá nặng?

Hắn từ trên lưng rồng nhảy xuống, thử dò xét nói:

- Bay!

Con Thần Long này phóng người nhảy lên một cái, nhảy đến giữa không trung, sau đó khoa chân múa tay từ không trung ngã xuống, một đầu rơi vào trong thác nước phía dưới.

Tần Mục trố mắt, trong đầu hắn truyền đến tiếng cười của Thúc Quân:

- Dựa vào thực lực của ngươi bây giờ còn muốn tạo vật sao? Ngươi còn kém xa. Thành tựu thần thức của ngươi bây giờ chỉ tương đương với chúa sáng thế cấp thấp mà thôi, cũng chính là mạnh hơn trẻ sơ sinh trong chủng tộc của chúng ta một chút.

Tần Mục đen mặt lại, cùng Lạc Vô Song đi xuống núi.

Mi tâm của Lạc Vô Song vẫn cắm Nguyên Mộc Tâm, hành động bất tiện, nhưng cũng may, hắn dù sao cũng là đại cao thủ cảnh giới Lăng Tiêu, phát động nguyên khí trong thần tàng, tốc độ không thể chậm hơn so với Tần Mục.

- Những cao thủ trẻ tuổi của Thiên Đình từ bầu trời rơi xuống khẳng định cũng sẽ chú ý tới mảnh cung điện này, bọn họ tất nhiên cũng sẽ đi tới nơi đó, ngươi là tự chui đầu vào lưới.

Lạc Vô Song chú ý tới phương hướng đi tới của hắn, nhắc nhở.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Chờ đến nơi đó, thương thế của ta cũng đã lành được bảy tám phần.

Lạc Vô Song nhắc nhở:

- Rất nhiều người muốn giết chết ngươi, trên thuyền cũng có không ít người còn sống sót. Có thể sống sót ở dưới tình trạng Thái Hư nguy hiểm này đều là người có thực lực cường đại, phần lớn đều là chân thần! Thực lực của bọn họ sẽ không kém hơn so với An Khinh Vũ, thậm chí còn mạnh hơn.

Tần Mục cười nói:

- Thần Đao Lạc vẫn hận ta thấu xương, muốn giết ta, vì sao hiện tại ngược lại còn lo lắng cho sự an nguy của ta?

Lạc Vô Song hừ một tiếng, thản nhiên nói:

- Ta chỉ là không muốn ngươi chết ở trong tay người khác. Ngươi còn chưa từng thua ở dưới đao của ta. Tần phách thể, ngươi không nên quá tự đắc, cường giả trong Thiên Đình xuất hiện lớp lớp, trẻ tuổi tuấn kiệt ùn ùn, nói không chừng còn có thể có tồn tại tu thành công pháp Thiên Đình lớn!

Trong lòng Tần Mục nghiêm lại, hắn bất giác nhớ tới Liên Hoa Hồn.

Lúc ở trên thuyền, Liên Hoa Hồn nói với hắn mình tu luyện dung hợp mười tám loại công pháp Đế Tọa, Vân Sơ Tụ lại nói Liên Hoa Hồn tìm hiểu ra công pháp Thiên Đình lớn.

Hơn nữa, thực lực của Liên Hoa Hồn quả thật rất mạnh, tuy nói lúc đó mình giúp Lạc Vô Song chữa thương, nhưng một đòn của Liên Hoa Hồn lại có thể đập nát bốn cánh tay của hắn, phần bản lĩnh này thực sự rất tốt!

Không có một người nào chỉ là cảnh giới Thần Kiều, không có trải qua cải cách Duyên Khang, không có mở Thiên Hà thần tàng, nữ tử này dựa vào công pháp Thiên Đình lớn lại có thể một đòn chặt đi bốn cánh tay của Tần Mục, công pháp Thiên Đình lớn của Liên Hoa Hồn quả thật không thể coi thường được.

- Nếu chân thần tu luyện công pháp Thiên Đình lớn, ta khẳng định đánh không nổi. Nếu như ta cũng có thể tìm hiểu ra công pháp Thiên Đình lớn của mình...

Tần Mục lắc đầu, công pháp Đế Tọa bình thường đều tập trung ở trong tay của mười Thiên Tôn Thiên Đình, mười Thiên Tôn sao có thể truyền thụ cho hắn công pháp Đế Tọa mà mình cực khổ có được?

Hơn nữa, mấu chốt hơn chính là, Linh Thai thần tàng này của hắn không có Thiên Cung, sở trường lớn nhất của công pháp Thiên Đình lớn lại ở chỗ có số lượng Thiên Cung kinh người, pháp lực hùng hậu, tinh thông càng nhiều đạo pháp hơn.

- Không có Thiên Cung thì làm sao bây giờ?

Hắn không nhịn được có chút khổ não.

Sau khi hai người đi không lâu, đột nhiên thác nước nổ tung, con Thần Long được Tần Mục tưởng tượng ra đang lắc đầu vẫy đuôi, bò ra ngoài đầm nước, ngửi xung quanh, ngửi được mùi của Tần Mục.

- Mã hắc!

Con Thần Long này rất hài lòng, liên tục nhảy đi, khi đi được một khoảng cách nó lại nằm trên mặt đất ngửi một cái, một đường đi theo mùi của Tần Mục rời đi.

Bạn đang đọc Mục Thần Ký (Dịch) của Trạch Trư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 209

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.