Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười ba khuôn mặt

Tiểu thuyết gốc · 1322 chữ

Thuở ấy còn tuổi xuân, cưỡi ngựa băng qua ngàn dặm để đến Tô Giang thành, thật chất là mang tin đại thắng về cho hoàng gia. Cả đêm chạy thấm mệt, đành dừng chân tại một tửu lâu trong thành. Đã lâu không tại, mọi thứ thay đổi thật nhiều. Nhất là cố nhân xưa, bằng hữu kẻ mất kẻ còn.

Nghe qua quán có tiếng trong khu vực, thấy ta danh bất hư truyền liền sai vào hầu hạ, từ đồ ăn thức uống, quà quý đều mang vào.

Riêng có một điều mà ta không thể có, sau này cũng không. Chính là nàng. Tên tự Miên Hạc.

Sống qua tuổi hai mươi, ngoài chiến trường khô khan bao tháng năm, mới đến lượt hôm nay gặp mĩ nhân. Bọn ta lần đầu gặp đã thân, nàng đàn còn ta hoạ thơ, nàng múa thì ta đàn. Có lần nàng chê ta khô khan, chê giai điệu thảo nguyên của ta không hợp.

  • Chàng yên coi...!

  • Ách, nàng nghĩ ta là ai chứ. Để thiên hạ thấy một nữ nhân dạy ta đàn thì xấu hổ chết!

Bọn ta còn đi dạo dưới ánh trăng, bên mặt hồ tĩnh lặng, nhìn nét mặt nàng đêm ấy, thật xa lạ.

Cũng đồng dạng đêm ấy. Ta vào phòng nàng, trong sự say khướt. Trong ánh mắt Miên Hạc như có tâm sự. Ta cùng nàng đàm chuyện:

  • Ta muốn gì ư?

  • Chỉ cần nàng nói, ta có thể giúp!

Miên Hạc ấp úng một hồi, thì thầm:

  • Chàng say rồi...!

Ta đến nỗi đã tựa trên ấm ly, nhưng cảm giác mềm mại truyền đến, lại khiến cho ta vui vẻ làm sao.

  • Ta muốn chàng!

Miên Hạc thì thầm, cơ thể của ta cứ thế mà được lột trần.

Kỳ nữ, bán nghệ chứ không bán thân. Hôm nay xảy ra chuyện này. Thật đau đớn làm sao.

Sáng hôm sau thức dậy, ta man mác nhớ về cơn khoái cảm. Nhưng không thấy người bên cạnh nữa.

Lại nghe tiếng gọi đồng đội:

  • Thuận Phàm, còn không mau về dâng mật thư đi!

  • Đúng rồi...!

Ta quên mất. Cấp tốc chạy ra khỏi tửu lâu, suốt hành trình đều không thấy nàng.

Nhưng thân ảnh ấy lại không qua khỏi mắt ta. Không ai khác là Miên Hạc.

  • Nàng đang suy nghĩ về điều gì thế?

Nàng quay sang, nở một nụ cười gượng:

  • Lần này chàng đi, có quay trở lại không?

Nghe câu hỏi. Ta thẳng thần đáp:

  • Có, đương nhiên là sẽ đến gặp nàng rồi. Lúc đó...

Ta hé vào tai nàng thì thầm. Trước khi ta rời đi, có thể mơ hồ thấy lệ châu từng giọt trên khoé mi Miên Hạc.

Đời không như là mơ. Nếu ta có thể đến gặp nàng lần nữa, chúng ta đã có thể ở bên nhau. Trớ trêu thay, sau khi vừa trao đến tay mật thư, thì ngoài chiến tuyến có tin toàn bại.

Bắt buộc ta lần nữa phải xung trận.

  • Cho ta năm phút thôi, làm ơn!

  • Hừ, đồ khỉ gió ngươi, còn không mau đi. Muốn tạo phản à!

  • Mẫu thân ta phải làm sao đây?!!

Mặc kệ ta có khóc lóc cầu xin cũng không vay được thời gian để đến chào tạm biệt nàng.

Miên Hạc có biết ta phải đi rồi không?

Thế là ta rời Tô Giang một lần nữa, cứ ngỡ là rời xa nàng mãi mãi.

Một năm, hai năm, rồi lại ba năm. Ngoài chiến trường tắm máu thay nước sông, ngâm mình trong xác quân thù.

  • Này. Nghe đâu Tô Giang thành có ả kỳ nữ xuất chúng ấy!

  • Khi nào về, chúng ta cùng đi xem đi..!!

...

Liên tiếp là những lời nói rõ mồn một bên tai của ta.

Con ả kia giỏi vậy sao? Suất chúng đến nỗi thanh danh truyền đến đây luôn ư? Ả là ai chứ? Ả có gì tốt hơn so với Miên Hạc không?

Ta nhắc đến hai chữ Miên Hạc, đành ngậm ngùi.

Cảnh còn, thân còn, ta còn

Người đâu, không thấy, nhớ không?

Ta nhớ như in, nhưng chẳng thể biết được, kỳ nữ này chính là...

...

- Nghe nói đêm nay có nàng ta!

- Phải rồi!!

- Nữ nhân như viên ngọc châu, đến cả hoàng đế cũng mê mẩn. Chưa hết, cô ta còn thông thạo thuật dịch dung nữa đó.

Nữ nhân tay cầm kẹo bông nói rõ:

  • Dịch dung thuật? Ắt hẳn ả là yêu quái rồi!.

Đó là vào một đêm hội trăng rằm. Nước sông Tô Giang phấp phới hơi thở, phổng mát lạnh cả làn da của những tài tử giai nhân bên sông.

Trên sông là hàng thuyền lẻ tẻ thắp đèn sáng trưng. Lồng đèn được treo cả thảy, quanh những gian hàng, góc tối.

Đã lâu không về. Đứng dưới bóng cây ngắm tất cả khung cảnh trong mắt, dù cảnh sắcc đã bao lần thay đổi, nhưng tinh thần lễ hội của mọi người không đổi thay.

Dòng người như đưa thoi, lũ lượt tràng về đài cao vút. Như có thứ gì đó sắp sửa mê mẩn họ.

Ta liên tục né tránh bọn người phiền phức. Lại nghe đâu đó bên tai truyền đến tiếng gõ mõ liên hồi.

Nữ nhân dung nhan tuyệt sắc, không người sánh bằng. Ngày qua ngày dụng thuật dịch dung, mê đắm lòng người, có người thấy cô ta chuyển đổi qua lại mười ba khuôn mặt, mỗi nét khác biệt...

Dù có là ai đi nữa, chỉ cần tìm được nàng, ta cũng đã mãn nguyện rồi.

Lúc này, trên đài cao kia xuất hiện những nữ tử, tập trung đồng đều. Cùng đàn, cùng hát, cùng múa.

Ánh đèn chói sáng rọi, dưới khán đài đều mê đắm với cảnh sắc.

  • Là ai trong số họ, nàng ở đâu?

Ta ngơ ngác nhìn sơ qua một lượt đều không phân biệt được. Không có nàng ở trong đó.

Liệu nàng còn nhớ ta không?

Rồi bỗng ở hàng cuối có kỳ nữ kia khác lạ. Ta thấy vũ điệu quen thuộc, có thể đây là sơ hở, hoặc tại nàng ta xuất chúng hơn chăng.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt ta đều hướng về nàng ấy. Nàng lâu lâu cũng liếc về ta đằng xa.

Cho đến lúc tiệc tàn, ta vẫn nhìn vào nàng, cảm giác này.

  • Ta hỏi các vị một câu!

...

Cả khán đài điều im lặng khi nàng ta lên tiếng, riêng chỉ nghe tiếng độp độp từ hoa đèn.

Sau khi nàng hỏi, cả khán đài đều thất thanh lớn tiếng đưa ra câu trả lời:

  • Sàng tiền minh nguyệt quang,

Nghi thị địa thượng sương...!

- Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,

Dao khan bộc bố quải tiền xuyên...!

...

Những câu hỏi được đưa ra liên tiếp. Nàng đều lắc đầu. Đến khi nàng nhìn ta. Cảm thấy trong ánh mắt long lanh kia như đêm trăng ba năm trước, xa lạ.

  • Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!!

Ta lên tiếng, tự thôi thúc mình. Ta chỉ nhắc câu thơ từng dùng trong tiếng đàn nàng gảy lên.

Tiếng khinh bỉ nổ ra khi chúng nghe ta nói. Đơn giản, chỉ hai câu đơn giản nhất mà chúng không thể nghĩ đến.

Ta không quan tâm, kiên định nhìn nàng. Cuối cùng, nét mặt ấy bỗng lung lay, khít khít cái mũi nhỏ.

Ánh mắt hiện lên đỏ hoe, và ta thấy những giọt lệ đã rơi. Nàng ta quẹt gò má đã xoá nhoà dung nhan. Lớp trang điểm tan đi, để lộ một khuôn mặt thanh tú đằng sau.

Tương truyền rằng, thành Tô Giang mỗi ngàn năm xuất hiện một nữ nhân khuynh thành, nhưng lại thích điểm tô khuôn mặt. Mười ba là số khuôn mà nàng đã dịch dung.

Bạn đang đọc Mười Ba Khuôn Mặt sáng tác bởi TrầnHạoNhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHạoNhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.