Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Mộng Trùng Sinh

Phiên bản Dịch · 1735 chữ

Đại Lục Bắc Phục, Giải Quốc Cảnh nội bộ, Ngọa Long thành, Phủ Tướng Quân bên trong, Nam toa.

"Đại tiểu thư." Một cô gái trong chiếc váy màu xanh ngọc lục bảo kính cẩn chào người trước mặt. Tướng mạo sạch sẽ đáng yêu, cũng coi như được là tiểu gia bích ngọc.

"Thanh Nhi. Tình huống thế nào rồi?" Người được gọi là Đại Tiểu Thư mặc áo gấm lụa tinh xảo. Xem xét liền thân phận là người không thể coi thường, dung mạo thuần khiết dễ chịu, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành.

"Quý đại phu đang chẩn bệnh." Thanh Nhi một mặt bình tĩnh, đây chỉ là những gì chủ tử nói về những gì cô đã làm, tính mạng của mình sớm đã tại người khác trong tay, không kém sống tạm mấy năm này.

"Thật chậm, đi, vào xem." Đại Tiểu Thư mở cửa bước vào, thấy Đại Tiểu Thư bước vào phòng, người hầu bên trong cung kính chào: "Đại Tiểu thư."

Người kia phất phất tay, chỉ thấy lão trung y bắt mạnh người, lạnh lùng hỏi:"Thế nào?"

Lão trung y đứng dậy hướng Đại Tiểu Thư hành lễ, động tác cứng ngắc chậm chạp, để cho người ta cảm thấy ông ta cần hẳn là càng cần hơn chỉnh lý: "Bẩm Đại Tiểu Thư, Út Tiểu Thư() sợ là nhịn không quá đêm nay."

(Ở đây mình gọi là Út tiểu thư bởi vì chả có từ gì hơn chữ tiểu cả, mà tiểu tiểu thư thì lập từ không hay, nên dùng từ này)

Đại Tiểu Thư giương lên khóe miệng, ghét bỏ mà nhìn xem trên giường hài đồng: "Hừ, rất tốt."

(Trẻ con còn bế)

"Nhược Liên tỷ tỷ." Một giọng nữ trẻ con ngoài cửa hét lên với Đại Tiểu Thư, Đại Tiểu Thư đang chuẩn bị chia sẻ “tin tức vui”, quay người lại, trên mặt nở nụ cười đông cứng: "Cha..."

Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên nhìn Đại Tiểu Thư trong phòng sắc mặt như dao, sau lưng một thiếu niên, một nữ hài đi theo tiến đến.

Phùng Vô Ưu lạnh lùng mắt nhìn trên giường hài đồng liền xoay người nói với mọi người: "Ngay khi mặt trời lặn hôm nay, không ai được phép xuất hiện trong Nam phòng, Liên Nhi, từ nay về sau không cho phép bước vào Nam phòng nửa bước."

" Vâng ..." Phùng Nhược Liên khéo léo đáp lại, nhưng trong lòng lại nguyền rủa hài đồng đang nằm trên giường.

"Ba ba, người không thể làm chuyện này..." Nữ hài ở bên cạnh bất mãn nói.

Phùng Vô Ưu không nói gì, một mặt lạnh lùng, dọa đến tiểu nữ hài một thân chiến tranh lạnh. Một bên thanh niên tranh thủ thời gian kéo qua tiểu nữ hài: "Tố Nhiêu, nghe phụ thân nói đi."

Tiểu nữ hài bất mãn: "Vâng."

Mà ba người này theo thứ tự là con nuôi của Giải Quốc Đại Tướng Quân Phùng Vô Ưu, Đại tiểu thư Phùng Nhược Liên, Nhị Thiếu Gia Phùng Tinh Thần, Tam Tiểu Thư, Phùng Tố Nhiêu.

Ở thành phố phồn hoa, Ngọa Long thành bên trong đều truyền ngôn rằng cô con gái nhỏ chưa từng nhìn thấy mặt của Đại Tướng Quân Phùng đã chết vì một căn bệnh lạ. Mặt trời chiều ngã về đằng tây, chẳng biết lúc nào minh nguyệt( trăng sáng) sớm đã đã khuất núi từ lúc nào, và ánh trăng sáng chói lòa và hoang vắng rải rác về phía Ngọa Long thành.

Phủ Tướng Quân bên trong an tĩnh dị thường, có khi cũng sẽ nghe được thị nữ người hầu xì xào bàn tán.

Mà Nam Phòng chung quanh không có một ai, rất yên tĩnh.

Phủ Tướng Quân tiểu thư trong sương phòng, thoáng chốc một mảnh đỏ rực, tựa như liệt hỏa không ngừng thiêu đốt. Có chút người hầu nhìn thấy Nam Phòng lửa cháy, đang do dự muốn hay không dập lửa, bất đắc dĩ Đại Tướng Quân phân phó không cho phép tới gần Nam Phòng, lập tức thúc thủ vô sách*. (Không còn cách nào khác)

Ngọn lửa đốt một nén hương trong phòng một lúc không cháy lan, sau đó cùng nhau tắt ngấm. Nhiều người dự khán muốn chạy đến Nam Phòng để xem cảnh tượng kỳ dị này, nhưng không ngờ lại gặp một lão bà bà.

"...Quỷ bà bà." Sáu người hầu hạ cúi đầu như những đứa trẻ làm sai.

Quỷ bà bà tựa ở Nam cửa phòng bên trên, một mặt nghiêm túc, giận dữ mắng mỏ đến: "Tướng quân nói ngươi không được phép tới đây sao!"

Kia sáu tên người hầu vội vàng quỳ xuống:"Quỷ bà bà, chúng ta biết sai rồi... Cầu ngài đừng nói cho tướng quân... Chúng ta đều dựa vào chút tiền ấy nuôi gia đình.."

Quỷ bà bà mắt lạnh nhìn đám hề diễn tiết mục ra kêu cha gọi mẹ nói: "Phủ Tướng Quân cớ gì nuôi một đám phế vật. Thu dọn xong, đêm nay các ngươi có thể rời đi." Nói xong, nàng nhắm mắt dựa vào bức tường để nghỉ ngơi. Mặc kệ ai van xin lòng thương xót.

Ngày hôm sau, mặt trời mọc đỏ rực ở phía đông, chim chóc trên ngọn cây ríu rít không ngừng, làn gió ấm cùng với hương đất đầu hè làm lòng người sảng khoái.

Phủ tướng quân từ trên xuống dưới đều tin đồn lấy tối hôm qua dị tượng, ccó người suy đoán là đầu trâu mặt ngựa đến mang đi tiểu thư, lại có người suy đoán tiểu thư sinh ra là yêu quái !

Trong phòng của một cô gái nhỏ, tôi nhìn thấy một đứa trẻ được bao quanh bởi ánh sáng đỏ đen mờ nhạt. Ngoài ra còn có một con Bạch Hổ nằm trong vòng tay của cô bé.

Phùng Thế Thiên cố hết sức đem mình chống lên đến, lại kinh ngạc nhìn trước mắt hoàn cảnh lạ lẫm, đi chân trần tại bên trong nhà này cẩn thận từng li từng tí đi tới, nhưng trước mặt một gương đồng hấp dẫn tầm mắt của cô, ngon lành đi lên trước lại một mặt ghét bỏ nói: "Cái này nhà ai hài tử nào xấu, đừng cản trở chụy soi gương!"

Phùng Thế Thiên chán ghét nhìn xem trong kính tiểu hài, tuổi chừng mười một mười hai tuổi, gầy đến giống da bọc xương, với một vết sẹo lớn như vết bỏng ở má phải, nửa má trái và một vết bớt lớn màu đỏ ở bên mắt trái, toàn bộ nhũ quan dường như sai vị trí. Đôi mắt nhỏ, mũi tẹt, miệng rộng, má to. Phùng Thế Thiên nghĩ, cái này không chỉ chỉ là ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn, còn có thể tránh ma quỷ đi...

Phùng Thế Thiên buông xuống tấm gương nhưng không thấy tiểu quỷ kia, nghĩ thầm, chuyện đã qua rồi, thật sự sẽ không còn là địa ngục nữa! Cô cầm gương đồng lên xem, sợ đến mức ném gương đồng xuống đất, Phùng Thế Thiên nhìn xem mảnh vụn bên trên tiểu hài xấu xí, chỗ nào cũng có. Kêu lớn lên: "Làm sao có thể?!"

Phùng Thế Thiên sờ lấy mặt mình hoảng sợ nhìn xem trên đất mảnh vỡ, khiến người run rẩy cảm xúc, nhìn xem tay mình, thân thể, cái này... Thật ra là mình! Phùng Thế Thiên dùng sức véo lấy mình, mong muốn tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng chân thực này. Thật không may, đây là một thực tế giống như một cơn ác mộng.

Một bên Bạch Hổ con bị Phùng Thế Thiên tiếng kêu bừng tỉnh, nhìn thấy mình móng vuốt cùng mắt hổ mở to, nhưng rất nhanh lại thở dài, nhìn Phùng Thế Thiên đang quay mặt đi, vẫy đôi chân trắng của mình: "Thế Thiên! Thế Thiên!"

Phùng Thế Thiên nghe được thanh âm quen thuộc, cô gần như chuyển hướng chú ý của mình khỏi tin xấu, và quay lại nhìn ... con mèo đang nói chuyện?! Phản ứng đầu tiên của cô Phùng Thế Thiên là đó là một con mèo? Biết nói chuyện?!

Phùng Thế Thiên mở to mắt, che miệng và lùi gấp về phía sau, không thể nào hiểu được thế giới này, "A!!" Phùng Thế Thiên bất ngờ giẫm lên mảnh vỡ gương đồng khi cô lùi lại. Ngồi trên mặt đất.

Tiểu Bạch Hổ ban đầu rất ngạc nhiên với bộ dạng của Phùng Thế Thiên, nhưng khi anh nhìn thấy Phùng Thế Thiên giẫm phải mảnh vỡ, lòng bàn chân chảy máu, anh lập tức nhảy đến trước mặt Phùng Thế Thiên.

Phùng Thế Thiên hoảng sợ nhìn xem Bạch Hổ lao về phía mình, và không thể không lùi lại, liệu nó có ăn thịt mình không...

Tiẻu Bạch Hổ bất lực nhìn vết thương của Phùng Thế Thiên, mình bây giờ hoàn toàn không thể giúp cô ấy cái gì cả, nghĩ lại thì tốt hơn hết hãy để Phung Thế Thiên bình tĩnh lại. Tiểu Bạch Hổ manh mắt lập loè sáng lên nhìn xem Phùng Thế Thiên: "Thế dời, cô không nhớ rõ tôi là ai sao?"

Phùng Thế Thiên hắc tuyến, làm thế nào cô có thể biết một con mèo biết nói! Nhưng nghĩ lại, hình như có gì đó quen thuộc...

"Thế Thiên?" Tiểu Bạch Hổ một mặt mong đợi nhìn xem Phùng Thế Dời.

Phùng Thế Thiên giật mình há to mồm, hoài nghi nhìn người trước mặt: "Vu... Vu Viêm?!"

Tiểu Bạch Hổ vui vẻ nhẹ gật đầu:" Cô cuối cùng là nhớ tới tôi!"

Phùng Thế Thiên vẫn cảm thấy không thể tin được, lắc đầu nói: "Vu viêm không phải một con mèo a! Ngươi gạt người! Ngươi có phải hay không đem Vu Viêm ăn rồi!"

Vu Viêm lập tức khâm phục trí tưởng tượng của Phùng Thế Thiên, bất lực nói: "Cô bình tĩnh trước đi, tin tôi đi, tôi là Vu Viêm, tôi đã đưa cô vào thế giới này."

"Cái gì?!" Phùng Thế Thiên lập tức đối con mèo này cảnh cáo, Vu Viêm... Thật là bị ăn thịt rồi! Nhưng trong nháy mắt lại té xỉu trên đất.

Bạn đang đọc Mỹ nam phu quân cũng tranh thủ tình cảm của 三月界
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Eiwp333
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.