Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2433 chữ

Một lúc lâu sau, Bùi Cương mới rời khỏi. Lúc rời ra còn kéo theo một sợ chỉ bạc, ái muội kiều diễm.

    Ngọc Kiều nghẹt thở nửa ngày, cuối cùng cũng thoát ra, nàng thở dốc ngay lập tức. Đầu nàng giống như bị tắc nghẽn, choáng váng.

    Tay của Bùi Cương vẫn đặt trên cổ nàng, rất nóng. Vừa rồi là nàng khóc đỏ mặt, nhưng bây giờ nàng xấu hổ đến mức ngón tay cũng đỏ bừng.

    "Ngươi, ngươi ..." nàng mở to con mắt, như là cắn đầu lưỡi hồi lâu cũng không nói ra.

   Bùi Cương để trán hắn chạm vào trán nàng, âm thanh thở hổn hển nói “Tiểu thư cũng thích nô tài một chút có phải không?”

    Nghe kỹ, trong giọng nói dường như có một nụ cười nhẹ.

    Lúc này, hắn dùng giọng điệu này gọi nàng là tiểu thư, lại còn xưng là nô tài, cách gọi này làm nàng có cảm giác xấu hổ khó tả, khuôn mặt Ngọc Kiều càng thêm bỏng rát.

    Khi nghe hắn nói rằng nàng thích hắn, vẫn còn thở dốc lại có một hơi mắc kẹt trong cổ họng, hơi đó không thông được liền biến thành một tiếng "nấc".

    Ngọc Kiều lại bắt đầu nấc.

    Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Bùi Cương sững sờ nói:“Có người vào.”

 Ngọc Kiều nghe vậy, nàng đột nhiên chống tay vào ngực hắn, hoảng sợ đứng lên.

     Đứng dậy thì thấy Bùi Cương hơi cau mày và che ngực mình, Ngọc Kiều nhận ra rằng nàng vừa dùng sức đẩy mạnh vào vết thương trên ngực hắn.

 Nhất thời khẩn trương, vội vàng hỏi:“ Ngươi có bị sao không ?!”

    Bùi Cương lắc đầu, “Không sao đâu.”

Lúc này, Thanh Cúc, người đang cầm nước bước vào phòng. Vừa vào liền phát hiện có gì đó không đúng, tiểu thư không chỉ mặt đỏ tai hồng, hai mắt cũng đỏ lên, còn cô gia ...

    Y phục làm sao lại nới lỏng?

    Dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn không dám hỏi gì. Bỏ nước xuống, vắt khăn ra và đưa cho Bùi Cương.

    Một lúc lâu sau, Phúc Toàn cũng mang nước nóng đến, thấy y phục của Bùi Cương đã bị nới lỏng, hắn vội vàng hỏi: "Cô gia, tại sao người lại cởi băng gạc?

    Đại phu còn chưa tới, cần gì phải cởi băng gạc nhanh vậy!

    Nhưng sau đó khi nghĩ lại, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tay cô gia bị thương, sao có thể tự mình cởi băng gạc, còn sao có thể cởi y phục?

  Mới nghĩ ra được, thì Thanh Cúc ở bên đã âm thâm véo cánh tay hắn.

 Bị Thanh Cúc âm thầm nhắc nhở như vậy, sau đó nhìn thấy khuôn mặt tiểu thư đỏ bừng, Phúc Toàn dường như hiểu ra. Hắn lập tức ngậm miệng lại, lặng lẽ rót trà rồi đưa cho cô gia.

    Ngọc Kiều thực sự muốn tìm một cái lỗ mà chui vào!

    Bọn họ hẳn là biết y phục của Bùi Cương là do nàng cởi!

    Nhưng chắc họ không biết ... Bùi Cương vừa hôn nàng có phải không?

    Nghĩ đến đây, Ngọc Kiều lại phát ra một tiếng "nấc", tim của nàng đập loạn xạ. Nụ hôn lần này rõ ràng còn kích động hơn lần trước, nhưng Ngọc Kiều không hề hoảng sợ bỏ chạy, huống hồ không còn cảm thấy Bùi Cương đáng sợ, nhưng nàng cảm thấy xấu hổ đến nổi không dám gặp người.

    Nghe tiếng nấc của Ngọc Kiều, Phúc Toàn nhớ lại những gì Tang Tang đã nói - Tiểu thư mỗi lần khẩn trương đều nấc cục.

    Nhưng Phúc Toàn cái gì cũng không dam hỏi, cái gì cũng không dám nói, chỉ đưa ly trà cho nàng.

    Nhất thời, có bốn người trong phòng, nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường.

    Ánh mắt của Bùi Cương vẫn dừng trên người Ngọc Kiều.

    Rõ ràng là nóng.

 Ngọc Kiều bị dày vò cũng không để ý, muốn trốn đi nhưng lại lo lắng cho vết thương của Bùi Cương.

    Cuối cùng, sau nửa giờ trôi qua, vị đại phu vội vã chạy đến, mồ hôi nhễ nhại, dưới sự thúc giục của Tang Tnag.

   Khi chuẩn bị xem bệnh, liền liếc nhìn Ngọc Kiều có chút ám chỉ, như thể muốn nàng tránh đi.

   Ngọc Kiều nhìn thấy, nhưng nàng đang lo lắng, ngay cả khi phụ thân nàng đến, nàng cũng sẽ không rời đi!

  Ngọc Kiều thấy đại phu mãi không chịu xem, bực bội nói:“Mau khám đi, hắn là hôn phu của ta, ta xem cũng không có gì đáng ngại!”

  Đại phu có chút không đồng ý, cho dù là hôn phu nhưng cũng không phải là phu quân nha. !

    Nhưng thấy tiểu cô nương này một bộ dáng lo lắng, ông cũng không nói gì .

    Lập tức ngồi xuống ghế ghế mà Phúc Toàn chuẩn bị, cau mày kiểm tra cánh tay bị thương dài đến nửa khuỷu tay của Bùi Cương, sau đó nhìn vết tím trên ngực hắn, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

    Nhìn thấy đại phu lắc đầu thở dài, tâm của Ngọc Kiều như bị treo lên, hỏi:“Thế nào?”

   Địa phu liếc nhìn Bùi Cương đang hơi nhíu mày, chế nhạo:“Lão phu đã hành nghề y hơn hai mươi năm. Lần đầu tiên ta nhìn thấy một người nhiều vết thương như vậy mà vẫn có thể sống sót, cũng chưa bao giờ thấy với vết thương như vậy mà còn có thể bình tĩnh.”

  Điều này nghe có vẻ như khen ngợi, nhưng giọng điệu trêu chọc quá rõ ràng.

    “Rốt cuộc là thế nào? Ngươi mau nói ra!”Ngọc Kiều chính là tính tình nôn nóng và nóng nảy.

   Trước kia Bùi Cương bị phạt roi, còn có ở nùi Vân Tích bị sói làm bị thương, đều là vị Hà đại phu này đến khám, nên Bùi Cương cũng biết rõ tính tình của Hà đại phu.

Cho nên hắn nhàn nhạt nói:“Hà đại phu, ngươi nói tiếp đi.”

  Hà đại phu hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói :“Nếu vết thương của hắn không được chữa trị đàng hoàng, cho dù bây giờ Diêm Vương không đến đưa ngươi đi thì năm sáu năm sau cũng đến đưa ngươi đi, tuyệt đối không làm ngươi sống quá ba mươi tuổi! ”

    Khuôn mặt Ngọc Kiều tái nhợt không còn chút máu sau khi nghe những gì Hà đại phu nói.

    “Kia, bây giờ nều điều trị tốt có thể sống lâu không?” Ngọc Kiều nói mà không nhận ra rằng giọng nàng hơi run.

 Hà đại phu suy nghĩ một hồi mới nói: "Có thể được, nhưng phải có dược liệu quý."

 Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm. Miễn là vấn đề có thể được giải quyết bằng tiền, thì không phải là một vấn đề lớn.

    “Nếu cần phải dùng dược liệu quý để điều trị, Ngọc gia sẽ nghĩ cách để tìm.”

Hà đại phu gật đầu, sau đó lại nhìn thương tích của Bùi Cương, nói:”Vết thương trên tay nhìn thì thấy ghê người, nhưng không sâu nhưng vết bầm trên ngực là nội thương, có chút nghiêm trọng, nên phải từ từ điều trị. Ngọc tiểu thư lát nữa phái người theo lão phu trở về, lão phu có một ít thuốc điều trị lưu thông khí huyết.”

 Ngọc Kiều vội vàng gật đầu, sau đó nhìn Phúc Toàn," Một hồi ngươi cùng đại phu trở về. "

  Phúc Toàn trả lời" Vâng. "

    Sau khi xem xong những vết thương mới, Hà đại phu lại nói:“Để ta xem vết thương bị sói cắn lúc trước.”

   Phúc Toàn ở bên cạnh vội vàng bước tới, vén chăn bông lên, cuộn ống quần của Bùi Cương lên.

    Ngọc Kiều nhìn thấy những vết sẹo đỏ sẫm trên chân Bùi Cương vẫn còn lốm đốm mặc dù đã đóng vảy, trái tim nàng lại run lên.

   Bỗng nhiên trong lòng nàng khó chịu. Nàng gần như thở không nổi, một lúc sau, nàng đè giọng nói mình lại, nói:“ta ra ngoài một lát.”

    Sau đó, không nhìn Bùi Cương, nàng bước nhanh ra khỏi phòng.

Ngọc Kiều rời đi, và những nha hoàn trong phòng cũng đi theo.

Hà đại phu nhìn Phúc Toàn nói: “Ngươi cũng đi ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với cô gia nhà ngươi.”

  Phúc Toàn sửng sốt một lúc rồi nhìn Bùi Cương.

    Sau khi thấy Bùi Cương gật đầu, Phúc Toàn liền lui ra.

    Mọi người đều đã đi hết, Hà đại phu nhìn Bùi Cương, tha thiết nói: "Ngươi thực sự có thân thể cường tráng, nhưng những vết thương chính là nền tảng. Nếu ngươi vẩn còn muốn có con nối dõi, ngươi hãy hảo hảo mà điều trị."

 Bùi Cương im lặng một lúc, đôi mắt khẽ nhắm lại. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới đứa con nào, nhưng khi người khác nhắc đến, hắn cảm thấy có chút không thể giải thích được.

    “Đa tạ đại phu đã nhắc nhở.”

   Hà đại phu xử lí vết vết thương cho Bùi Cương rồi mới rời đi.

  Ngọc Kiều đợi ở ngoài sân, thấy Hà đại phu ra ngoài, liền vội vàng bước tới, hỏi: "Vết thương của hắn còn có cần gì để ý không?"

 Hà đại phu suy nghĩ một chút rồi nói: "Người bình thường nếu bị vết thương lớn như vậy, nhất định sẽ phát sốt, nhưng nếu là hắn thì chưa chắc đã xảy ra. Dù vậy, vẫn phải đề phòng, cho hắn uống thêm nước ấm. Đừng làm việc quá sức, vết thương không được chạm vào nước.”Ngọc Kiều

    gật đầu, trong lòng thầm ghi nhớ lời đại phu dặn dò.

    Thấy họ vẫn đang nói chuyện, Phúc Toàn đoán rằng Hà đại phu một chốc lác đại phu cũng không thể rời khỏi, vì vậy hắn lẻn trở lại phòng.

    Nhìn thấy cô gia nhà mình xuống giường, Phúc Toàn vội vàng tiến lên ngăn lại:“Bùi cô gia, người nằm yên đi.”

    Bùi Cương thờ ơ nói :“Vết thương của ta không đến mức nằm liệt trên giường đâu.”

    “Đây không phải là vấn đề liệt hay không liệt. Nhưng nếu muốn tiểu thư đau lòng cho người, người phải nằm xuống, phải như một hài tử, nháo khóc mới có kẹo ăn! ”Sau khi

    nghĩ đến lời Phúc Toàn nói, hơi cau mày, Bùi Cương lại ngồi xuống giường.

    “Nô tài sợ cô gia sẽ như vậy, nên quay lại nói với người, sợ người làm mất cơ hội làm tiểu thư đau lòng, thương xót người.”Phúc Toàn cũng âm thầm may mắn chính mình đã trở về.

    Bùi cô gia này ở trước mặt tiểu thư có cái gì sẽ nói cái đó, sẽ không nói dối tiểu thư, tóm lại là đối với tiểu htu7 là một lòng trung thành. Nếu hắn không dặn dò thêm vài câu, e rằng lão gia muốn ôm cháu trai, còn xa!

    Ngay sau khi Phúc Toàn đi ra ngoài, Ngọc Kiều mắt con mắt hơi đỏ đi vào. Mặc dù Ngọc Kiều rất xấu hổ, nhưng nàng rất lo lắng, vì vậy nàng do dự một lúc rồi mới đi vào.

Thanh Cúc thông minh, sau khi tiểu thư bước vào phòng, liền vội vàng kéo Tang Tang và một nha hoàn khác, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư muốn ở một mình với cô gia. Chúng ta không nên đi vào quấy rầy." Vì vậy những nha hoàn đều ở ngoài phòng.

    Nhìn thấy Bùi Cương đang ngồi trên giường với khuôn mặt tái nhợt, Ngọc Kiều trong lòng cảm thấy có lỗi hơn là xấu hổ, giọng nói có chút nghẹn ngào. "Đại phu nói mấy ngày nay ngươi nên ở trong phủ đừng ra ngoài ..." Lời nói dừng lại. Nàng Hỏi:“Vết thương của ngươi có còn đau không?”

    Lỗ tai nàng đỏ bừng, nhưng vẻ mặt đầy lo lắng.

    Nhìn nàng bộ dáng như thế này, Bùi Cương biết rằng nàng không trách mình vừa rồi hôn nàng, hay nàng chỉ nghĩ đến vết thương của hắn, nên không có tâm tư gì mà nghĩ đến chuyện khác.

    Bùi Cương nhớ rằng khi ở núi Vân Tích bị thương, chính mình nói một chữ”Đau”, Ngọc Kiều liền đêm đó đã đến tìm hắn. Nghĩ đến, hắn dường như hoàn toàn hiểu câu nói của Phúc Toàn "chỉ có trẻ em khóc mới có kẹo để ăn".

    Sau đó, lông mày nhíu lại, ôm ngực mang theo một tia buồn bực, "có chút đau."

    Nghe Bùi Cương nói đau, nàng lo lắng đi tới bên giường, lo lắng nói: "Ta nhìn xem ......"

    Nàng nói chưa xong liền vươn tay muốn cởi hết y phục chưa kịp mặc vào thì hắn bất chợt nắm tay nàng.

Ngọc Kiều giật mình“Buông ta ra, còn có người khác ở đây!”Lúc nàng cởi y phục, nàng không nghĩ rằng sẽ có người khác, lúc này mới sợ trong phòng có người.

 Nàng định rút tay ra nhưng bị nắm chặt lại.

    Bùi Cương trầm giọng nói:“Không có ai.”

   Ngọc Kiều hoảng sợ nhìn lại

    Người đâu…?

   Ngọc Kiều sững sờ một lúc mới quay đầu lại nhìn hắnchằm chằm“Ngươi giả vờ à?”

    Bùi Cương bắt tay Ngọc Kiều trong lòng bàn tay và đáp:“Không, rất đau. Mới vừa cùng ngươi nói không đau chỉ là không muốn làm ngươi lo lắng. ”

    “ Còn bây giờ thì sao? ”

    “ Bây giờ, tôi muốn Kiều nhi đau lòng cho ta. ”

  Ngọc Kiều run lên trong lòng khi nghe giọng nói trầm thấp của hắn.

Bùi Cương ánh mắt dần dần thâm thúy, giọng điệu bình tĩnh: “Thật sự gả cho ta không tốt sao?”

Ngọc Kiều cảm thấy hôm nay nàng bị nấu chín mấy lần, sắc mặt đỏ bừng.

    Tại sao nàng không phát hiện ra Bùi Cương có khả năng khiến người ta đỏ mặt?

   Ngọc Kiều khóe miệng hơi run lên. Nàng bối rối, nhưng để giả vờ bình tĩnh, nàng thu tầm mắt lại, nâng cằm lên, giả vờ mạnh miệng như trước.

    Giọng nói run run:“Cho dù có gả, ta cũng sẽ không lấy người có thể khiến ta trở thành góa phụ bất cứ lúc nào!”

    Nghe đến đây, khóe miệng Bùi Cương khẽ nhếch lên: “Vậy thì ta sẽ cố gắng sống thật lâu. "

Bạn đang đọc Mỹ Nhân Và Mã Nô của Mộc Yêu Nhiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi THAIYENNHI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.