Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chào Ngươi, Hoàng Đế!

Phiên bản Dịch · 1551 chữ

Tiếu Mông cùng Cơ Thành Tuyết kinh ngạc há hốc mồm, đôi mắt trợn trừng.

- Bệ Hạ?! Sao ngài lại tới đây?

Tiếu Mông vội vàng đứng lên nghênh tiếp, vẻ mặt ngạc nhiên vẫn chưa tiêu tán, thân là Cửu Ngũ Chí Tôn lại đến một cái quán ăn nhỏ như hạt vừng nằm trong một cái hẻm nhỏ không kém, thật sự ngoài dự liệu mọi người.

- Nhi thần thỉnh an phụ Hoàng.

Cơ Thành Tuyết cũng đứng lên hành lễ.

Mái tóc lão giả đã hoa râm nhưng trạng thái tinh thần vẫn rất tốt, trang phục sang trọng, ngọc trâm màu bích lục cố định búi tóc, hai tay chắp sau lưng đầy cao quý cùng trang nhã.

- Tiếu Tương Quân? Thành tuyết? Các ngươi cũng vào tiểu điếm này ăn hử? Xem ra mỹ thực tiệm này không tồi.

Cơ Trường Phong bình đạm lên tiếng, vừa nói vừa bước vào tiểu điếm, hắn vừa đi vừa ho khan, thân thể run rẩy, cho người ta cảm giác gần đất xa trời.

Tiếu Mông nhanh chân tiến lên đỡ, rất sợ Hoàng Đế xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

- Bệ Hạ sao tự mình xuất cung chứ? Như vậy rất không an toàn, tuy đám cường giả các phái rút đi không ít nhưng vẫn còn có người ẩn nấp a.

Tiếu Mông có chút vội vàng nhắc nhở.

Hoàng Đế khoát khoát tay, thản nhiên nói:

- Không sao cả, Cơ Trường Phong ta năm đó kinh sợ toàn thiên hạ, dù hiện tại đã già nhưng không phải một ít tiểu miêu tiểu cẩu dám tùy tiện đến gần, hôm nay đến tiểu điếm, chỉ nói mỹ thực, không nói chuyện khác.

Hoàng Đế ngồi trên ghế quan sát bốn phía, không gian trong quán không lớn, vài cái bàn được trưng bày chỉnh tề, trang sức được trưng bày ấm áp rất có ý vị.

Hoàng Đế ngửi ngửi mũi, ánh mắt rơi vào vị trí chỗ ngồi trước đó của Tiếu Mông và Cơ Thành Tuyết, con mắt sáng lên.

- Rượu này thật thơm, lẽ nào đây chính là rượu còn ngon hơn Quỳnh Tương Ngọc Dịch hay sao?

- Đúng vậy bệ hạ, rượu này gọi là Băng Tâm Ngọc Hồ, một vò giá mười lăm Nguyên Tinh.

Tiếu Mông gật đầu đáp lời.

- Mười lăm Nguyên Tinh... Không tồi, Trẫm có chút không đợi được rồi, lão bản đâu? Trẫm muốn gặp hắn một lần, thuận tiện gọi món ăn luôn!

Hoàng Đế hỏi.

Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn chăm chú Hoàng thượng, mắt to trừng lên khá tròn, sau khi nghe người nói nhanh chóng xoay người đi tới trước cửa sổ hô:

- Xú lão bản, Hoàng Đế gia gia muốn gặp ngươi!

- Hử? Người nào?

Trong phòng bếp truyền ra thanh âm đạm mạc của Bộ Phương.

- Hoàng Đế gia gia.

Âu Dương Tiểu Nghệ nghiêm túc lặp lại.

- À, kêu hắn đợi chút!

Lời Bộ Phương nói ra cũng khiến cô bé há hốc mồm.

Tiểu la lỵ tức giận, mỗi lần nói chuyện cùng xú lão bản, đều có cảm giác tức đến thổ huyết.

Hoàng Đế, đệ nhất nhân chí cao vô thượng của Thanh Phong đế quốc muốn gặp người mà ngươi còn bảo người ta chờ một chút là có ý gì?

Đám người Cơ Trường Phong nghe xong cuộc đối thoại giữa Bộ Phương và Âu Dương Tiểu Nghệ, thần sắc trên mặt đều có chút đặc sắc.

Tiếu Mông và Cơ Thành Tuyết dở khóc dở cười, Bộ lão bản này... Tính tình vẫn cổ quái như vậy, mặt mũi hoàng đế cũng không cho.

Cơ Trường Phong vui vui a, cảm thấy thú vị, đầu bếp nào sau khi nghe được danh hiệu của hắn mà không nịnh bợ, cố gắng lấy lòng đây, đâu có ai như tên lão bản này.

- Lão bản này... Có cá tính.

Cơ Trường Phong vuốt râu, không để ý vừa mỉm cười vừa nói.

Tiếu Mông cùng Cơ Thành Tuyết cũng lúng túng cười theo.

Rốt cục, chưa đầy năm phút, Bộ Phương từ trong bếp đi ra, trong tay hắn bưng một phần Sườn Kho Rượu, mùi thịt nồng nặc từ đó truyền ra, phiêu đãng trong toàn bộ tiểu điếm, Sườn Kho Rượu màu đỏ tưới bắt mắt khiến người ta có cảm giác thèm ăn.

- Sườn Kho Rượu của ngươi, thỉnh từ từ dùng!

Bộ Phương đặt phần thức ăn trên bàn Cơ Thành Tuyết, thản nhiên nói.

Về sau hắn xoay người nhìn lão giả già nua đang ngồi trên ghế, vị này chắc là Hoàng đế gia gia trong miệng Tiểu Nghệ đi.

- Xin chào, Hoàng thượng!

Mặt Bộ Phương vẫn không thay đổi chào hỏi.

Tất cả mọi người sững sờ, ngay cả Hoàng thượng cũng ngơ ngác sau đó vuốt râu cười ha hả.

- Chào tiểu tử, ngươi là lão bản quán cóc này sao? Món ăn vừa rồi tên gì? Rất thơm nha.

Cơ Trường Phong nở nụ cười ôn hòa nhìn Bộ Phương, hắn cảm thấy lão bản này rất thú vị.

- À, món này tên Sườn Kho Rượu, tạm thời là món đắt tiền nhất trong tiểu điếm.

Bộ Phương nói đơn giản.

- Sườn Kho Rượu... Sườn Kho Rượu, hương vị say lòng người, không hổ một chữ Say, tốt.

Hoàng Đế gật đầu, cười khẽ.

- Ừ, thực đơn sau lưng ngươi, muốn ăn món gì cứ gọi, Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu mỗi ngày chỉ có ba hũ, hôm nay còn dư lại một vò.

Bộ Phương chỉ chỉ thực đơn sau lưng đối phương giới thiệu.

Hoàng Đế sửng sờ, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trên vách tường dán thực đơn tràn ngập món ăn giá trên trời.

- Có chút ý tứ, một bát cơm chiên trứng bản nâng cấp - mười viên Nguyên Tinh, Sườn Kho Rượu... Năm mươi Nguyên Tinh một phần, bán mắc như vậy?

Hoàng Đế nhíu mày nhẹ nhàng ho khan vài tiếng hỏi Bộ Phương.

- Bán giá như thế tự nhiên có đạo lý của ta, mỹ thực bổn điếm từ khâu chọn nguyên liệu nấu ăn, đến quá trình xử lý, rồi quá trình chế biến đều theo một tiêu chuẩn nghiêm khắc, mỹ thực nấu ra không chỉ có mùi vị ngon mà còn có thể xúc tiến sự vận chuyển chân khí trong cơ thể tu luyện giả, những giá này... rất công bằng.

Bộ Phương như có như không đáp lời.

- Đồ ăn ăn này của ngươi có thể xúc tiến tu luyện? Coi như nhục thân Linh Thú, sau khi trải qua việc nấu nướng, linh khí bên trong tự nhiên sẽ mất đi gần hết, ngươi làm thế nào nấu ra được mỹ thực có thể thúc đẩy tu luyện đây?

Lão tò mò hỏi tiếp.

Bộ Phương nhàn nhạt liếc lão giả trước mắt, cau mày đáp.

- Bí mật!

Khái khái khụ khụ... Đám người Tiếu Mông ho nhẹ vài tiếng, bị câu trả lời của Bộ Phương làm cho xấu hổ.

Hoàng Đế ngược lại gật đầu.

- Ừ, chắc là phương pháp nấu nướng của ngươi có bí mật, quả thực không nên tùy tiện nói ra.

- Tiểu tử, vậy cho ta mỗi món một phần, để trẫm hảo hảo nếm thử mỹ thực có thể thúc đẩy tu luyện xem thế nào.

Sau khi xem hết thực đơn, lão vuốt râu kêu món.

- Ừ, được, ngươi chờ một chút, để ta nấu hết món họ gọi đã rồi sẽ nấu cho ngươi.

Vẫn khuôn mặt cứng ngắc, vẫn lời nói lãnh đạm ấy, Bộ Phương xoay người đi vào nhà bếp.

Lần này Cơ Trường Phong nhíu mày có chút không vui, hỏi.

- Sao không nấu cho trẫm trước?

- Tới trước làm cha, quy củ tiểu điếm.

Bộ Phương dừng lại trước cửa phòng bếp, xoay người trả lời.

- Khụ khụ... Bộ lão bản, món ăn chúng ta có thể chậm một chút cũng không sao, mang thức ăn lên cho Bệ hạ trước đi.

Tiếu Mông lúng túng ho khan một tiếng, cắt ngang.

Bộ Phương lãnh đạm quét mắt nhìn Tiếu Mông, thản nhiên trả lời.

- Ta đã nói, đây là quy củ tiểu điếm, tới trước làm cha... Ngươi gọi món ăn trước, ta đương nhiên nấu cho ngươi trước.

Nói xong hắn chui vào phòng bếp, tiếp tục công việc của mình.

Tiếu Mông bị câu nói của Bộ Phương làm cứng họng, có chút bất đắc dĩ dở khóc dở cười.

Nụ cười trên mặt Cơ Trường Phong cũng biến mất, ánh mắt thâm thúy nhìn nhà bếp, ngón tay gõ trên bàn, thản nhiên nhận xét.

- Rất có cá tính, nhưng tính tính này phải xây dựng dựa trên thực lực, Trẫm cho hắn một cơ hội, nếu món ăn hắn nấu không thể đả động trẫm, vậy tiệm này của hắn không cần mở tiếp nữa.

Hoàng Đế dù sao cũng là Hoàng Đế, cao cao tại thượng, Cửu Ngũ Chí Tôn, chưa từng bị ai xem nhẹ như vậy, thái độ hờ hững của Bộ Phương đã làm hắn không vui.

Tiếu Mông cùng Cơ Thành Tuyết rùng mình, bọn họ biết Bệ hạ có chút tức giận rồi.

Lời Nhắn Chương 63
CẦU KIM ĐỂ ỦNG HỘ DG
Bạn đang đọc Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới (Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 913

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.