Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trẫm cho Tiểu Điếm nói cái tên, có thể hay không ?

Phiên bản Dịch · 1508 chữ

- Phục vụ cho trẫm, một tháng... Một vạn Nguyên Tinh!

Ánh mắt Hoàng đế sáng quắc nhìn Bộ Phương, lắc lắc đầu ngón tay, vừa cười vừa nói.

Bộ Phương mặt không biểu tình nhìn hắn, không lưu ý đến ngón tay của hắn, chỉ đang nghĩ Hoàng Đế mới vừa nói bao nhiêu? Một vạn Nguyên Tinh một tháng?

"Kí chủ, làm muốn trở thành thần bếp đứng chuỗi thực vật Huyền Huyễn thế giới, ngươi không nên bị ngoại vật xâm nhiễm, nội tâm ngươi phải kiên định, phú quý không tham, nghèo hèn không để ý! Dùng hai tay mình sáng tạo tương lai.”

Tiếng hệ thống nghiêm túc vang lên, làm tâm tư Bộ Phương đang có chút dao động đình chỉ, đánh nát huyễn tưởng tốt đẹp của hắn.

Bộ Phương lạnh lùng nhìn đối phương, nhìn không chớp mắt, nhàn nhạt mở miệng.

- Ngươi dựa vào cái gì mà mời ta?

Vẻ mặt tự tin tiếu ý của Cơ Trường Phong nhất thời bị kiềm hãm, nhíu mày.

- Bởi vì trẫm là Hoàng Đế, là Cửu Ngũ Chí Tôn, lẽ nào còn chưa có tư cách muốn người làm Ngự trù cho trẫm sao? Khắp thiên hạ, có biết bao nhiêu đầu bếp tranh nhau vỡ đầu chảy máu để được tiến nhập Ngự Thiện Phong, tìm kiếm cơ hội nấu ăn cho trẫm đấy.

- Hoàng thượng rất trâu bò sao, ai thích thì người đó đi tranh.

Bộ Phương thản nhiên đáp lời, ánh mắt bình thản, như đang nói một chuyện rất bình thường.

Cơ Trường Phong nhất thời cứng họng, Tiếu Mông ở xa xa vẫn chú ý hai người cũng sửng sờ.

Hoàng đế phục hồi tinh thần, khóe miệng co quắp, khắp thiên hạ có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, chỉ sợ có mỗi Bộ Phương... Nhưng hắn thật không có bất kỳ biện pháp nào.

- Ngươi không cần uổng phí sức lực, ta sẽ không bị bất luận kẻ nào chiêu mộ, các ngươi nếu muốn dùng bửa, cứ đến tiểu điếm là được, còn Ngự Thiện Phòng hay gì gì đó, ta không có hứng thú.

Bộ Phương thản nhiên nói, ngôn ngữ bình thản như đang ăn cơm uống nước.

Ánh mắt Hoàng thượng nhìn Bộ Phương thật sâu, gật đầu, không thuyết phục nữa, có một số việc chỉ cần hỏi một lần thôi.

- Một đầu bếp thật cá tính!

Trong lòng hắn thở dài, không nói chuyện nữa, nhắm mắt lại hưởng thụ Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu.

Hoàng đế ăn một lúc lâu rốt cục cũng hoàn thành bữa cơm, hắn lau râu mép, những nếp nhăn trên mặt tựa hồ muốn sống lại.

- Tốt, rất ngon, trẫm đã lâu chưa được ăn mỹ vị như thế, theo lý nên phát thưởng!

Nói xong vuốt râu nói tiếp.

- Còn thưởng cái gì... Có chút khó quyết định a.

Bộ Phương ngây người, thật không ngờ lão này còn làm như thế.

Lão ta đứng chắp tay, ánh mắt nhìn khắp tiểu điếm một lần, đột nhiên lộ ra một tia tiếu ý.

- Bộ lão bản, trẫm đã nghĩ kỹ cho phần thưởng của ngươi, Nguyên Tinh tự nhiên quá tục, một ít đan dược quý trọng ngươi lại không sử dụng, trẫm thấy quán này của ngươi vẫn chưa có bảng hiệu, không bằng trẫm tự mình cho quán ngươi một cái tên, như thế nào?

Cơ Trường Phong hiền hòa nhìn Bộ Phương.

Hắn thấy Bộ Phương nhất định sẽ không cự tuyệt phần thưởng này đâu, có hoàng đế tự tay đề danh, danh khí tiểu điếm được nâng cao, nhất định sẽ nổi tiếng khắp Thanh Phong đế quốc, phần thưởng này đối với một cửa tiệm nhỏ như thế mà nói còn quý hơn Nguyên Tinh nhiều.

"Kí chủ, lắp đặt thiết bị trong tiểu điếm đều do hệ thống hoàn thành, bảng hiệu cũng đã bắt đầu chuẩn bị, Kí chủ không được tiếp thu đề danh của người khác."

Hệ thống nghiêm túc cho Bộ Phương biết một hiện thực tàn khốc.

Bộ Phương cũng biết, lấy tính kêu ngạo của hệ thống sẽ không cho hắn được phần thưởng phong phú như thế đâu.

- Đa tạ hảo ý, nếu ngài thích món ăn tiểu điếm, có thể thường xuyên đến chiếu cố, còn như đề danh thì không cần, thiết bị tiểu điếm như thế đã đủ không cần cải biến.

Bộ Phương lạnh nhạt đáp lời, lần thứ hai trái lương tâm cự tuyệt hảo ý Hoàng đế.

Lão giờ thật muốn tìm một cái lỗ nào đó chui vào, mời chào thì bị cự tuyệt vô tình, muốn viết mấy chữ quảng cáo cho người ta cũng bị từ chối nốt, tiểu điếm này cũng quá cuồng vọng chứ nhỉ, bất quá đối phương có vốn để cuồng vọng.

- Được, tốt! Vậy trẫm cáo từ.

Hoàng đế nhàn nhạt gật đầu, nhìn không ra vui giận, trả một ít Nguyên Tinh sau đó cùng Tiếu Mông ra khỏi quán.

Cũng vì lão đến mà rất nhiều khách quen đều chưa được đi vào.

Hứa Sĩ hôm nay vốn định tới ăn một phần canh cá, nhưng thật không ngờ vừa đi đến cửa hẻm đã phát hiện hẻm nhỏ bị vây chật như nêm cối, đội quân phô trương như thế dọa hắn giật mình, sau khi hỏi mới biết ngọn nguồn.

- Trời ạ, ngay cả Bệ hạ cũng đích thân đến Quán Ăn Nhỏ của Bộ lão bản! Tin tức này phải nhanh nói cho Thái tử điện hạ mới được!

Hứa sĩ cả kinh trong lòng, nhanh chóng xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, tin tức Hoàng thượng ghé ăn tại một quán ăn trong một con hẻm nhỏ cũng một truyền mười mười truyền trăm truyền khắp Đế Đô.

Danh khí Hoàng đế rất lớn, giống như hiệu ứng người nổi tiếng vậy, Phương Phương Tiểu Điếm lần này bùng nổ, nhờ danh Hoàng thượng mà nổi tiếng khắp Đế Đô, hầu như tất cả thượng tầng quyền quý đều biết tin này.

- Ngươi nói cái gì? Phụ Hoàng thực sự tự mình đi đến tiểu điếm?

Trong cung Thái Tử, Hứa Sĩ báo cáo hết mọi chuyện cho Thái tử, đôi mắt Thái tử nhất thời co rụt.

- Đúng vậy điện hạ! Đám người Liên tổng quản hoàn toàn phong tỏa hẻm nhỏ mà...

Hứa sĩ nói.

Thái Tử khoanh tay bước đi thong thả mấy bước, về sau ngẩng đầu hỏi.

- Hứa sĩ, Cô vương cho ngươi tìm kiếm Huyết Phượng kê, có tin tức không?

- Bẩm Thái tử... Đã có tin tức, mấy ngày nữa có thể đưa tới Đế Đô rồi.

Hứa sĩ khom người đáp.

Cơ Thành Cảnh gật đầu, sắc mặt ngưng trọng không ngớt.

- Không biết phụ Hoàng có biết về canh Tử Sam Phượng Kê không nữa, nếu người biết, cô vương nhất định phải lập tức trình Huyết Phượng kê lên, nếu người không biết... Cô vương mang theo nguyên liệu nấu ăn nhờ Bộ lão bản nấu cho một phần canh Tử Sam Phượng Kê bày tỏ hiếu tâm a.

Thái Tử nắn bóp ngón tay, khóe miệng hơi cong.

...

Vũ Vương phủ, trong hoa viên.

Vũ Vương Cơ Thành Vũ một thân y phục hàng ngày, sợi tóc rối tung, trong tay cầm một mảnh vỡ nguyên tinh, bước chậm xung quanh hồ nước, thỉnh thoảng nghiền một ít mảnh vỡ nguyên tinh thả vào trong hồ.

Khi những mảnh vỡ kia vừa vào hồ nước, trong ao hiện ra hàng loạt bọt nước, từng Du Ngư màu sắc khác nhau bắt đầu tranh đoạt.

Một con cá đỏ chưa từng cướp mảnh nguyên tinh nào, nhất thời tức giận, mở lớn miệng cá lộ ra hàm răng nhọn hoắt nuốt trọn một con cá lúc trước đã nhanh thân chiếm được mảnh vỡ nguyên tinh.

Mùi máu tươi nhàn nhạt khuếch tán...

Trên mặt Vũ Vương tràn ngập tiếu ý, nhưng ánh mắt lại có chút rét lạnh nhìn đầu cá đang ăn đồng loại của mình kia.

- Con cá còn hiểu được cạnh tranh, thân trong Hoàng Gia sao có thể nhân từ nương tay? Mỗi lần tranh đoạt, đều kèm theo máu tươi nhuộm khắp...

Vũ Vương nhẹ giọng thì thầm, bỗng nhiên phía sau hắn truyền đến vài đạo bước chân.

Vài đạo thân ảnh đứng sau lưng hắn, những người này đều mặc hắc bào, nhàn nhạt chân khí quanh quẩn thân thể bọn hắn.

- Các ngươi đã đến!

Vũ Vương nhếch miệng, rắc tất cả mãnh vỡ nguyên tinh đang cầm trong tay vào trong ao, chậm rãi xoay người.

Một người giơ tay lên rút đi khăn đen đang trùm đầu, lộ ra khuôn mặt gầy như que củi, viền mắt lõm sâu, trong ánh mắt như có linh hồn chi hỏa đang nhảy nhót.

- Hồn Tông Đại Trưởng Lão, Hồn Thiên Vẫn, gặp qua Vũ Vương!

Lời Nhắn Chương 66
Cầu Kim Phiếu - Đó Là Động Lực
Bạn đang đọc Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới (Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 953

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.