Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Đường Khởi

Phiên bản Dịch · 3625 chữ

Quy Nhân Hải Lâm Thành

Lý Tông Lệnh gục xuống Điểu Đài, nhìn kẻ kia cười trong điên loạn, tâm trí sụp đổ.

“Thật là một kẻ sáo rỗng.” Bảo kiếm Tách Bạch lạnh ngắt kéo một đường.

Năm đó, Lê Lý Tông Lệnh huy động cả giới tiên lữ đánh đuổi một kẻ đã đi vào hắc đạo.

Thiên hạ thái bình, vững như bàn thạch. Nhưng liệu tấm bàn thạch này còn vững chãi được bao lâu?

“Trước khi tiếp tục bước đi thì nên nhớ đến lý do lúc bắt đầu.”

Tại chốn này thời gian hẵng chỉ là một dòng suối bạc lấp lánh lững lờ.

Ở giữa một vùng trắng muốt đến bất tận, người ta chẳng hiểu vì sao một tòa cung điện nguy nga tráng lệ đã được xây lên từ bao giờ bằng những đường nét kiến trúc dị biệt nhất nhưng cũng hoàn mỹ nhất.

Một tên lính gác vận áo giáp lóng lánh tựa ánh ngọc trai còn đang ngáp ngắn ngáp dài vì hắn đã lỡ nhận trực hộ một vị bằng hữu. Tuy nhiên cơn buồn ngủ ấy nhanh chóng bị đuổi đi bởi một tiếng la hét thảng thốt vọng lại từ từ cuối hành lang.

“Viên thần châu của Lệnh Thủy Tôn mất rồi!!!”- Một thư đồng áo xanh cài trâm ngọc dài cả thước hớt hải chạy tới báo tin

“Sao có thể như vậy, đó là viên ngọc Lệnh Đế đã tặng ngài ấy, vốn được canh gác cẩn thận cơ mà?” – Hắn ngờ vực hỏi lại

“Giờ huynh đứng đây thắc mắc cũng chẳng có tác dụng gì. Mau nhấc cái thân huynh lên đi tìm đi, không Lệnh Thủy Tôn sẽ thiêu chúng ta cho Dạ Lang của ngài ấy xơi đấy.” – Tên thư đồng gắt gỏng đáp lại

Tuy nhiên hắn vừa dứt lời, một vầng sáng ngũ sắc bỗng từ đâu ập tới rực cháy bạo liệt chiếu sáng trong một không gian người ta đã ngỡ không thể có vật nào có thể tỏa sáng được.

“Chuyện gì đã xảy ra???” – Người ta nháo nhác hỏi nhau

“Viên ngọc bị làm rơi vỡ vào Vận Không Giới.” – Một kẻ đứng trên vọng đài nhìn về phía xa, truyền tin vào trong linh giới. Mọi người không ai bảo nhau, nuốt khan một tiếng, mặt hóa trắng xóa như bị rút hết sinh khí, họ đồng loạt cảm nhận được một hơi nóng râm ran truyền tới chân họ.

Một

Vạn

Mùa

Trăng

Một vị công tử đạo mạo thanh tú vận lục bào nho nhã tỉnh dậy với tình trạng toàn thân ê ẩm, nhớp nháp xung quanh toàn nước và đá, xương khớp như muốn rời ra gãy, sức sống trong người y như bị rút cạn chỉ còn một nửa. Điều cuối cùng y còn có thể nhớ là đang nói chuyện với hắn, về Thường Nguyệt đào, về Hỏa Nhẫn Ảnh hội. Thị lực của y đã giảm đi phân nửa, chỉ còn nhìn thấy cuồng quay, xung quanh chỉ thấy đá và tiếng thác chảy ào ào long trời lở đất. Khi cảm giác dần dần hồi phục, y mới cảm thấy một cơn đau thấu xương tủy dội đến từ cánh tay phải. Một vết rạch dài hẵng còn tươi máu, thứ chất lỏng bao quanh y nãy giờ chính là dòng máu chảy từ cánh tay này. Trong sự hoảng loạn, hoang mang, y cố gắng gượng dậy, mong sẽ tìm được lối thoát khác. Nhưng ngay khi vẫn còn chông chênh trên đôi chân của mình, một đòn đánh từ đâu dội vào gáy y, đưa y trở lại trạng thái bất tỉnh. Trước khi tiếp tục chìm vào một cơn ngủ dài khác, y nghe thấy trong mơ hồ là tiếng gầm, tiếng oán khóc nỉ non, của cả trăm nghìn muông thú dội về.

Hoa đăng mỹ lệ, người đông như dự hội.

Kẻ này truyền tai người kia, hôm nay tại Nã Giới, các vị tiên nhân của các đại thế gia mở hội kết nạp môn sinh, kết nghĩa huynh đệ. Người đời ngợi khen rằng đây là những mối hảo duyên, tiên khí từ nay sẽ ngày càng hưng thịnh, thiên hạ an lạc hưởng thái bình.

Nã Giới vốn là món quà thái thượng lão quân dành tặng cho Thiên Đế.

Được chấn hưng bởi ngũ đại thế gia, linh khí vận theo ngũ hành. Lực tu trí tại theo tiên đạo.

Thuỵ Khuê Nguyễn Thị – Kim

Quy Nhân Lê Lý Thị – Mộc

An Thịnh Khương Thị – Thuỷ

Gia Định Mạnh Thị – Hoả

Liên Sơn Hoàng Thị – Thổ

Tu tiên ở Nã giới, miễn là có ý chí, có căn cốt thì ắt sẽ thành, tuy vậy tộc nhân ngũ đại thế gia một khi được sinh ra sẽ mang trong mình ngôn ấn, tu vi bằng trăm năm của thường nhân.

Hai vị Tiên nhân, một đạo mạo nho nhã, thanh tú vận xiêm y xanh ngọc mơ hồ tựa mây, mũi cao mắt sáng tựa hồ nước đêm, một hắc hồng xiêm y, thần thái oai phong, nụ cười ma mị, đang đứng cạnh nhau. Nghe bảo công tử áo trắng chính là Lê Lý Thiệu Dâng công tử, tự Âm Thanh Danh, thuộc Quy Nhân Lê Lý thị, là tam công tử trong gia tộc nhưng luận về tài năng không thua kém ai cùng trang lứa. Người cạnh y là Cường Bích Tôn, thuộc Gia Định Mạnh Thị, tư chất tinh anh, tính tình sảng khoái, gương mặt nổi bật nét ngài nở nang. Hai vị công tử gia thế hiển hách, một tay gây dựng lên Hỏa Ảnh Nhẫn hội, triệu tập các vị tiên hữu tuổi trẻ tài cao từ các thế gia đến đây kết nghĩa bằng hữu, gây dựng mối giao tình.

Năm ấy vân xuân Long ẩn, đào hoa kết nguyệt

Nã giới có một ngày đại hỷ đại cát

Đại sự xong xuôi, các vị tiên hữu đã về khuê phòng nghỉ ngơi, chỉ còn Âm Thanh Danh và Cường Bích ở lại nhìn tàn cuộc bàn chuyện thế sự

“Hôm nay mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Huynh đã vất vả nhiều rồi.” – Âm Thanh Danh đặt chén trà xuống

“Hôm nay là ngày vui, không cần câu nệ. Từ nay chúng ta sẽ có thêm quyền lực trong tay.” – Cường Bích cười sảng khoái.

“Huynh nói gì vậy?” – Thanh Danh cau mày

“Đứng đầu đại tiệc hôm nay là chúng ta, ta và đệ trước giờ như hình với bóng, không ai có thể vượt qua. Thông qua yến tiệc này còn khuếch trương khí thế và mối giao hảo bền chặt giữa Lê Lý Thị và Mạnh Thị. Những người đứng đầu các gia tộc nhìn thấy hai ta còn phải khom người cung kính. Đệ thấy vậy có phải là quá tốt không?”

“Huynh đừng đùa nữa. Đại tiệc hôm nay là để củng cố mối hảo hữu giữa các gia tộc. Chúng ta coi các vị tiên hữu như anh em, không có phân chia quyền lực gì cả. Huynh hãy từ bỏ thứ suy nghĩ độc tôn bá đạo đó đi.”

“Được rồi là ta sai. Ta chỉ đùa thôi Thanh Danh”

“Vậy thì được.” Thanh Danh thở dài một tiếng. Y biết rằng tính tình người huynh đệ này chỉ có chút bá đạo, tuyệt nhiên không có ý xấu. Dù vậy, nhiều lúc lời của hắn thật có phần khó nghe.


Một năm sau yến tiệc.

Âm Thanh Danh cùng Cường Bích Tôn mở một ngày hội đi săn tại rừng Kim Tàng nhằm kỷ niệm một năm Hỏa Ảnh Nhẫn hội ra đời, cũng coi như là một ngày cho các vị tiên hữu được phân tài cao thấp. Trong đại hội lần này sẽ có một cuộc thi đầu vào cho các tộc nhân được chia nhóm vào những người cùng học vấn cũng như sở thích. Coi như đây là một cơ hội mở rộng tầm mắt và kết giao. Bài thi đầu phân loại này là một bài thi viết nội dung được lấy từ tàng thư kinh dịch của Nã Giới, nội dung trải dài không có giới hạn. Các nhà sẽ được phân theo số điểm đạt được. Tuy nhiên một số người nhờ vào gia thế mà được đặc cách chọn nhà, chuyện này xưa nay cũng không có gì là kì lạ. Phân Cấp Đạo thi được tổ chức trước ngày khai mạc 1 tháng, hết sức khốc liệt và dữ dội. Sử sách kể rằng khi ấy có một vị tiên hữu đã đạt được số điểm tuyệt đối, tài nghệ không ai sánh bằng nhưng không biết là từ thế gia nào nên được đặc cách trong ngày hội sẽ được ở một mình trong một gian nhà riêng.

Ngày hội khai mạc là ngày lập xuân.

Tại bục cao nhất của Hỏa Lân Đài, Âm Thanh Danh cùng Cường Bích và 3 vị đại hữu tiên khác cầm ly rượu ngọc chứa Hồng Hoan Tửu đổ xuống chân lư hương Hoàng Thống đồng thanh hô: “Khởi!”. Tiếng trống dồn dập âm vang rừng núi Kim Tàng trên nền tù và oai liệt. Đại hội bắt đầu

Các vị trưởng bối dùng pháp thuật dựng nên những gian phòng để ở tạm. Nói là ở tạm nhưng hết sức hoành tráng, mỗi nhà sẽ rộng cả trăm mẫu với trăm gian phòng, màu mái ngói sẽ là màu tượng trưng cho mỗi nhà. Gian nhà ở giữa sẽ là Khách Sảnh, là nơi sinh hoạt chung của mọi người.

Thiên Lượng từ điện là nhà của những kẻ dị thường.

Tại sao lại nói như vậy? Vì tiên tử ở đây đủ mọi tầng lớp, tuy nhiên không có ai là thuộc dạng tầm thường. Nếu không phải từ các thị tộc giàu có nhất thì cũng là đệ tử chân truyền của những lão sư hiển hách. Tuy nhiên hành tung của những kẻ vào Thiên Lượng hết sức lặng lẽ, xuất nhập bất thường. Trong khi các từ điện khác khi tụ họp đều rôm rả thì nơi đây đặc biệt tĩnh lặng. Hầu như mọi người chỉ thích ở trong phòng riêng, không thích giao du.

Ngồi trong Khách Sảnh chỉ có một vị cô nương mặc một bộ áo xanh lục đang ngồi chơi Lục Cầm cạnh ly mạn trà đã nguội, ánh dương nhập nhoạng phản chiếu vào trong gian phòng. Lúc dương hạ, nguyệt khởi trời đất luôn trầm luân một cách lạ thường. Vị cô nương kia đeo ngọc bội ánh ngũ sắc, khắc gia huy của Thụy Khuê Nguyễn Thị, gương mặt nghiêm nghị có phần xa cách đang đàn khúc Tiễn Duyên. Người nhà Nguyễn Thị luyện âm luật chỉ có Hư Vô tiểu thư, tên Nguyễn Gia Khánh. Một vị công tử bước vào, nét mặt hẵng còn rất thanh xuân, ngồi cạnh nàng.

“Đây phải chăng là khúc Tiễn Duyên vốn đã thất truyền?”

Vẫn chỉ có tiếng đàn trầm mặc vang lên.

“Kẻ nào trong Thiên Lượng từ điện cũng không biết nói à?”

Vẫn chỉ có tiếng đàn

“Nói chuyện đi đồ câm kia.” – Sau này y đã rất hối hận về sự mồm nhanh hơn não của bản thân lúc này.

“…”

Nguyễn đại tiểu thư chỉ nghĩ rằng tên này thật ồn ào, ban đầu với gia thế Nguyễn thị, nàng chọn vào Thiên Lượng để không phải kết giao với những kẻ phàm nhân, nhưng tại sao lại có một kẻ không biết từ đâu chui ra gây sự. Hư Vô ngừng chơi, tao nhã dời Mộc Lục Cầm sang chỗ thanh tịnh khác. Tên lắm mồm kia thấy thế liền rối rít:

“Vị tiền bối này đừng lãnh đạm vậy chứ. Chỉ là mấy ngày nay ta ở đây không thấy ai cả. Nếu có lời nào không phải xin tiền bối thứ tội. Vãn bối là Hoàng Ngọc Hiếu thuộc Liên Sơn Hoàng Thị, tự Hoàng Kỳ. Tuyệt đối không gây hại gì cả.”

Hóa ra là Liên Sơn Hoàng Thị đại công tử, nàng nghĩ dù sao hai nhà cũng có giao tình tốt, nói chuyện một chút cũng không sao.

“Thất lễ rồi. Thuỵ Khuê Nguyễn Thị, Nguyễn Gia Khánh tự Hư Vô.” – vừa nói vừa cúi nhẹ người.

“Hóa ra là đại tiểu thư Nguyễn thị. Thật có duyên gặp mặt” – Hoàng Kỳ cười hào sảng, thật ra lúc này chỉ cần có người đáp lại cũng khiến y một mực vui mừng rồi

“Ta đàn không được dễ nghe. Cảm phiền các vị có thể lui tới nơi khác để đỡ bị tiếng đàn làm phiền lòng.” – Hư Vô lạnh tanh đáp lại. Nói là đáp nhưng chắc phải đến hơn nửa là đuổi khéo.

“Ể?!? Còn trẻ mà đã Tiễn Duyên. Thật cổ quái. Để xem người này đàn ra thứ gì nữa đây.” – Hoàng Kỳ nghĩ thầm. Nhưng cái thầm này lại chẳng biết từ lúc nào vọt từ miệng y nhảy ra ngoài.

“Nếu các vị cần sự huyên náo đến vậy thì Hư Vô ta xin cáo lui trước.” – Nàng ta đứng dậy, nhanh chóng thu dọn chỗ ngồi, động tác nhanh gọn không chút lóng ngóng thừa thãi như rất vội vàng.

Hoàng Kỳ dãy nảy lên níu tay Hư Vô xuống:

“Thôi đừng mà. Ta ở đây mấy ngày thật buồn bã quá đi. Ta thì sợ ma lắm. Lâu lắm mới thấy sinh khí thật quá mừng. Thôi ta sẽ ngồi yên đọc sách.

Y chạy ra một góc nhà, lấy đại một quyển sách. Vẫn còn liến thoắng thêm vài ba bận nữa

“Tiền bối cứ chơi đàn đi. Dù sao nghe tiếng đàn cổ quái này cũng đỡ hơn là ngồi một mình trong phòng. Chưa kể liên đăng của phòng ta còn không có đèn. Chắc do ta niệm chú sai…. Ê này, sao tiền bối không nói gì vậy?”

Lúc này Hư Vô vẫn đang ngồi trầm mặc chơi đàn. Hoàng Kỳ mới để ý trên tai tiền bối kia có một vầng sáng kim tuyền nhẹ. Đây chắc hẳn là Sơn Nhi Cường Thanh Nhĩ của Nguyễn Thị, ngoài có thể bảo hộ chủ pháp bảo khỏi mọi sát thương vật lý thì còn cách âm tuyệt đối, rất đỗi thanh tịnh. Hoàng đại công tử hẩm hực không nói nữa, thực sự phải chăm chú đọc sách mà thôi.

Quyển sách y cầm trên tay là một bộ kiếm hiệp tên “Bọ Cạp Bùn”, nhân vật chính là hai kẻ hắc nhẫn giả của một thuộc một nhóm sát thủ, cả hai đều là hai kẻ nghệ sĩ nhưng quan điểm về nghệ thuật khác nhau. Hoàng công tử vừa đọc vừa cười rúc rích một mình như một đứa trẻ. Khúc Tiễn Duyên vừa dứt, Hư Vô thu lại Sơn Ni pháp bảo, ngước mắt lên nhìn kẻ đối diện đang cười khúc khích hỏi:

“Ngươi cũng thích Bọ Cạp Bùn à?”

“Ô tiền bối đó à. Tưởng tiền bối phi thăng khỏi hồng trần rồi. Đúng vậy, Bọ Cạp Bùn là quyển tiểu thuyết kiếm hiệp bán chạy nhất đó. Sao lại không thích được? Ta đặc biệt thích Nễ kiếm khách. Nghệ thuật phải là sự hủy diệt thì mới là chân ái. Tiền bối thấy đúng không?” – Hắn hồ hởi đáp lại

“Không. Nghệ thuật là phải trường tồn vĩnh cửu.” – Hư Vô nhún vai nhẹ, nói một câu hiển nhiên

“Hứ. Lời của Yết học sĩ thật vớ vẩn. Sau này ta sẽ trở thành một người giống Nễ kiếm khách để chứng minh rằng nghệ thuật như thế nào mới là nghệ thuật đúng.”

“Hậu bối mãi chỉ là hậu bối thôi. Thật là không hiểu chuyện.”- Hư Vô nghĩ thầm, chỉ đáp lại Hoàng Kỳ bằng ánh mắt dửng dưng.

Trong khách phòng hôm ấy tự dưng không còn trầm lắng nữa nữa mà có tiếng cười nói qua lại, có thêm sinh khí hơn hẳn. Nguyệt hạ dương khởi, buổi đó tại Thiên Lượng khách sảnh, có hai kẻ trở thành bằng hữu.

Về sau dù Thiên Lượng có nhiều người lộ diện hơn nhưng Hoàng công tử nhất quyết chỉ bám lấy Hư Vô. Trong một lần các nhà thi săn bắn với nhau, Thiên Lượng chia cả nhóm ra thành đội hai người để mở rộng khu vực tìm kiếm, đương nhiên là Hoàng Kỳ sẽ chọn Hư Vô, y còn tự tin bảo là “ta rất thuộc đường, tuyệt đối không lạc”, bắt Hư Vô đi theo. Hư Vô nghĩ rằng thôi thì cứ đi cho tên này bớt lắm mồm lại, dù sao trong tay cũng có Huyền Vũ Sa Đồ, không lạc được. Tên họ Hoàng kia rất ham chơi, nhìn thấy chỗ nào cũng muốn sà vào thăm thú, hai người họ đi rất xa, rất rất xa khỏi trường săn.

Hư Vô phát cáu hỏi:

“Nhà ngươi dẫn ta đi đâu vậy? Trời tối rồi đừng đi linh tinh nữa. Đi về thôi.”

“Nhưng mà….Ta không biết đường?” – Công tử áo tím nuốt nước bọt ực một cái

“Ngươi nói gì cơ??? Vừa nãy ta đưa Huyền Vũ Sa Đồ cho ngươi rồi cơ mà. Lôi ra đây.”

“Không có thấy…” – Hoàng Kỳ lúng túng

“Hả??? Tên ngốc tự cao tự đại này. Ngươi cứ nghĩ mình ngon sao. Thế mà còn không để ta dẫn đường??? Lôi Trợ Đăng Tiễn ra đây gọi cứu trợ nhanh!”

“Nãy có cô nương xinh quá, ta lôi ra để biểu diễn rồi” – Hắn thở dài nghĩ đến cô nương ban nãy

Hư Vô lôi độc mộc kiếm ra đập vào đầu tên ngu xuẩn kia cho bõ tức.

Đêm hôm đấy hai người họ phải dựng lửa trại vì đêm Kim Tàng sương rất dày, thú săn mồi vô cùng nhiều. Hư Vô mang Mộc Lục Cầm ra gảy bài Trầm Luân, cũng coi như tạo một kết giới ẩn mình phòng hộ. Nhưng khúc nhạc này thật quá đỗi tang thương, khúc nhạc này do Nguyễn Tông Lệnh đời trước, Nguyễn Bình sáng tác. Chỉ đáng tiếc, nhạc còn, nhân đã rời dương gian. Vì nhà chỉ có hai người con, Nguyễn Bình Tông Lệnh rất mực yêu thương cô con gái của mình, hai cha con tình cảm hết sức khăng khít. Hư Vô vừa đàn mà như nuốt nước mắt vào tim, cho đến một lúc không còn kìm được, Hư Vô chỉ thở dài. Lúc đó Hoàng Kỳ vừa nướng xong đùi gà, chạy ra mang cho tiền bối một chiếc.

“Đùi gà nóng hổi danh bất hư truyền của Liên Sơn Hoàng Thị Đây. Tới nè tới nè.”

Y Nhận ra có nét đổi khác trên khuôn mặt của Hư Vô. Phải chăng tiền bối đã nhẫn nhịn đã lâu giờ đâm ra ngó lơ hắn? Hoàng công tử đành dè dặt:

“Tiền bối đừng giận ta nữa mà. Ngày mai chúng ta liền về Khách Sảnh của Thiên Lượng mà.”

“Đối với ngươi, ta vốn đã không hy vọng để thất vọng. Chỉ là đang nhớ về phụ thân ta thôi.”

Nguyễn Bình Tông Lệnh năm ấy tử nạn tại núi Tây Hồ trong trận chiến với Chân Cầm Dị Thú để bảo vệ địa bàn Thuỵ Khuê Nguyễn Thị. Đánh một trận bạo hồng, nổi danh thiên hạ, người đời ngưỡng mộ. Nhưng đằng sau chiến công hiển hách ấy là một mất mát quá to lớn cho Nguyễn Thị.

Hoàng đại công tử vẫn cố chìa đùi gà ra an ủi Hư Vô:

“Tiền bối đừng buồn. Cố Tông Lệnh ra đi cũng là vì nghĩa lớn. Ăn đùi gà đi nè” – Hắn cười mỉm, cố gắng xua tan bầu không khí nhuốm màu u sầu hiện tại.

“Ngươi chưa mất người thân. Không hiểu được đâu.” – Hư Vô nhàn nhạt đáp lại

“Đúng là như vậy. Ta không biết được tiền bối buồn như thế nào nhưng ta tin rằng có thêm một người thân không bao giờ là thừa. Tiền bối hãy nhận ta làm đệ đệ và coi ta như người nhà. Dù chúng ta không chung dòng máu nhưng những ngày song sát ta rất cảm kích tiền bối dù không nói ra nhưng vẫn âm thầm chăm cho cho ta.”

“…..”

“Vậy cho ta gọi một tiếng Tỷ nhé?”

“Ngày xưa có một lần đi chợ, ta gặp được một bà lão mắt xanh tóc vàng hỏi ta yêu thương ai nhất trong nhà. Khi ấy chẳng hiểu sao ta lại trả lời là tỷ tỷ dù ta chẳng có vị tỷ tỷ nào. Hôm nay mạo muội xin phép tỷ kết nghĩa tình thân với Hoàng Kỳ ta. Tuy chúng ta không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày cùng canh cùng khắc. Nhưng mà lược đoạn cắt máu ăn thề được không, thể trạng ta không được tốt cho lắm, mất máu một chút thôi là cũng chóng mặt rồi.” Hư Vô nghe hắn một mình liến thoắng một hồi đến ù đầu nhức tai, nhưng bỗng nghe đến mấy lời cuối cùng liền không nhìn được, bụm miệng phì cười một tiếng. Trộm nghĩ không biết tên này có bệnh gì trong đầu không. Không hiểu tình huống éo le gì đây, trời ạ.

Bạn đang đọc Nã Giới của Hư Vô Tịch Duy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vietdreamay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.