Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 4 – Chương 122

Phiên bản Dịch · 2574 chữ

☆Chương 122: Bị dọa vỡ mật, Tứ phu nhân cung khai

Cao Tứ phu nhân sợ kinh động đến chủ gia Cao Đại phu nhân, không dám lộ ra, đành phải lấy cớ đi tuần, ra lệnh cho đám nha hoàn ma ma tìm kiếm ở chính viện của Quế Hương viện và mấy nơi ở của di nương, thiếp thất, thứ nữ, cũng tìm kiếm hết.

Nhóm di nương thiếp thất và thứ nữ này, luôn bị Cao Tứ phu nhân ngược đãi đánh chửi, tuy rằng hơn nửa đêm bị ép buộc quá mức, vậy mà không ai dám lên tiếng. Chỉ có thiếp thất Mẫn Nhi mới được nạp, ỷ mình được Tứ lão gia sủng ái, náo loạn một hồi.

Giơ đuốc cầm gậy giằng co hơn nửa đêm, cuối cùng cũng không tìm được Thúy Doanh. Cao Tứ phu nhân đành phải lệnh cho Hồng Di ở bên ngoài chờ tin tức, còn mình thì đi ngủ trước.

Tối nay vốn nên đến ca trực của Thúy Doanh hầu hạ Cao Tứ phu nhân ngủ, nếu đã không thấy Thúy Doanh, thì đổi thành Hồng Di phải trực đêm ở gian ngoài.

Cao Tứ phu nhân cực kỳ mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ.

Ban đêm mưa càng rơi càng lớn, giọt mưa đánh lên ngói lưu ly, vang lên tiếng lách cách. Cao Tứ phu nhân đang ngủ say, lại bị một loạt tiếng khóc như có như không làm cho tỉnh giấc. Bà mở to mắt, nằm ở trên giường, nghe tiếng mưa rơi hỗn loạn hòa với tiếng khóc, trong lòng sợ hãi, cả người phát run, vội kêu Hồng Di: “Hồng Di, đi vào đây với ta!”

Hồng Di vội cầm nến đi tới.

Cao Tứ phu nhân nhỏ giọng hỏi: “Hồng Di, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”

Hồng Di cảm thấy phu nhân rất kỳ quái, nhưng vẫn ngưng thần lắng nghe một lát, đoạn nói: “Phu nhân, chỉ là tiếng mưa thôi!”

Tứ phu nhân cũng cảm thấy dường như không còn tiếng khóc. Bà bảo Hồng Di không cần tắt đèn, đến ngủ ở bậc bước chân dưới giường, mình cũng nằm xuống.

Vừa nằm một lát, Hồng Di vô cùng mệt mỏi liền ngủ mất, dưới giường là tiếng thở của nàng.

Cao Tứ phu nhân trừng trừng mở hai mắt, một cử động nhỏ cũng không dám.

Trong phòng đột nhiên nổi lên một trận gió cuồn cuộn, “vù” một tiếng, thổi tắt nến. Tiếp theo, Cao Tứ phu nhân liền nghe được một tiếng khóc bi thương, như có như không, lúc gần lúc xa, khi to khi nhỏ, cực kỳ thê lương.

Giữa thanh âm như quỷ khóc ma hờn, Cao Tứ phu nhân trừng lớn hai mắt, nằm không nhúc nhích, nằm trợn trừng đến hừng đông, cứ thế biến thành một con chim cú mèo.

Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, thứ nữ Nam Điền – con gái của Hậu phu nhân của Cao lão Thừa tướng về nhà mẹ đẻ thăm lão cha.

Đại phu nhân ra mặt chiêu đãi, phái người mời Nhị phu nhân và Tứ phu nhân cùng đến tiếp khách. Mặc dù Cao Tứ phu nhân hai mắt đỏ bừng, tâm sự nặng nề, cũng không thể không nhắm mắt đi qua tiếp đãi em chồng.

Thật vất vả mới dùng xong cơm trưa cùng khách, Cao Tứ phu nhân lo lắng cho Cao Liễn bị giấu trong mật thất, tìm lý do chạy về Quế Hương viện.

Bà mang theo đồ ăn lặng lẽ tiến vào mật thất, lại phát hiện không thấy Cao Liễn đâu. Cao Tứ phu nhân lập tức bị dọa thiếu chút nữa ngất xỉu. Bà vừa lo lắng cho Cao Liễn, vừa sợ chuyện Cao Liễn biến mất bị Cao thái gia và Cao Tứ lão gia biết, tự mình không nhận nổi.

Ngồi trong mật thất suy nghĩ trong chốc lát, Cao Tứ phu nhân giãy dụa đứng lên, lại lục soát cẩn thận mật thất một lần nữa. Bà phát hiện mọi thứ trong mật thất đều như bình thường, thời gian giống như dừng lại trong nháy mắt Cao Liễn bị mất tích: trà bị uống một nửa, lược bị ném trên giường, chăn vén lên một nửa, giầy đặt song song trước giường.

Tất cả vẫn như thường, chỉ thiếu mỗi Cao Liễn.

Sau khi ra khỏi mật thất, thấy màn đêm dần buông xuống, Cao Tứ phu nhân ăn nhiều thêm một chút, sau khi hơi sức no đủ, bà ngồi trên giường bắt đầu suy nghĩ.

Cao Tứ phu nhân cảm thấy, từ lúc Thúy Doanh bắt đầu mất tích, sợ là mình đã tiến vào một cục diện, mà cục diện này, rất có thể chính là Triệu Trinh an bài — chuyện mình hại ả tiện tỳ Chu Tử kia sợ là không giấu giếm được nữa rồi!

Cuối cùng, Cao Tứ phu nhân quyết định không buông tha một tia hy vọng cuối cùng. Lần này bà lấy cớ cây trâm Phượng vàng rũ tơ của mình bị mất, lệnh cho đám ma ma thân tín đốt đèn lồng, lục soát khắp chính viện Quế Hương viện và mấy Thiên viện xung quanh. Nhưng bận rộn hết nửa ngày, vẫn không tìm được Cao Liễn, ngược lại còn cãi nhau một trận ầm ỹ với sủng thiếp Mẫn Nhi của Tứ lão gia.

Trở lại chính phòng của mình, Cao Tứ phu nhân vừa mệt vừa sợ, cả người phát run. Hồng Di xưa nay không được trọng dụng bằng Thúy Doanh, cũng không nhận được nhiều ưu đãi từ Tứ phu nhân như Thúy Doanh, cho nên đối mặt với Tứ phu nhân, chỉ có khoa trương biểu hiện ra sự lo lắng và trung thành của mình, không làm gì khác, cũng không nguyện ý làm thêm điều gì.

Cao Tứ lão gia ra ngoài xã giao, lúc trở về phủ đã là đêm khuya. Từ sau khi lão Hoàng đế – cha của Tứ phu nhân băng hà, hắn đã không đến chỗ Tứ phu nhân qua đêm nữa. Lần này cũng thế, hắn trực tiếp đi đến Thiên viện của thị thiếp Mẫn Nhi mà hắn sủng ái nhất.

Cao Tứ lão gia vốn cho là Mẫn Nhi sẽ giống thường ngày, biết mình đến đây sẽ trang điểm xinh đẹp đi ra nghênh đón, nào ngờ mãi đến khi vào chính phòng, chỉ có tiểu nha hoàn đi ra đón. Vừa hỏi, mới biết được Mẫn Nhi đang ở trong phòng ngủ thương tâm!

Cao Tứ lão gia vội đi an ủi tiểu thiếp.

Mẫn Nhi làm nũng riết quen, thêm mắm thêm muối tố cáo Tứ phu nhân.

Xưa nay, Cao Tứ luôn chán ghét thê tử của mình, dùng mọi cách an ủi tiểu thiếp, tặng cho rất nhiều trang sức tơ lụa, mới dỗ được mỹ nhân chịu hầu hạ mình đi ngủ.

Hắn vừa mới cởi quần áo, đang muốn lột quần áo của Mẫn Nhi, chợt nghe ngoài Thiên Viện có người gõ cửa. Cao Tứ lão gia tức giận, vội vàng khoác áo vào, đi theo ma ma đến gọi hắn đi đến chính viện Quế Hương viện.

Vừa thấy phu nhân mập ù, mí mắt sưng đỏ, sắc mặt vàng vọt, Cao Tứ lão gia liền tức giận vô cùng. Hắn tuy rằng đã qua tuổi bốn mươi, nhưng tốt xấu gì cũng là một đại thúc anh tuấn, đi tới đâu đều được đám phụ nhân hoan nghênh, lại bị vị thê tử xấu xí không chịu nổi này bám sát hai mươi mấy năm qua, đã sớm chán ghét, ghê tởm đến cực điểm.

Hắn lãnh đạm thẳng bước đi vào, ngồi xuống ghế chủ vị, lạnh lùng nói: “Hơn nửa đêm lại gọi ta, có chuyện gì?” Cao Tứ lão gia cho là phu nhân lại ghen tị.

Cao Tứ phu nhân vội đuổi đám hạ nhân ra ngoài, rồi mới nói: “Lão gia, Liễn Nhi biến mất rồi!”

Cao Tứ lão gia cả kinh, nói: “Sao có thể biến mất? Không phải đã nhốt trong mật thất sau phòng ngươi sao?”

Hai vợ chồng cùng tiến vào mật thất, tỉ mỉ lục soát một hồi, phát hiện quả đúng là Cao Liễn đã biến mất.

Một mảnh tâm tình trăng gió của Cao Tứ lão gia hoàn toàn biến mất, ngay cả hơi sức châm chọc đánh chửi Cao Tứ phu nhân cũng không có.

Khi lão Hoàng đế phụ thân – Hưng Thịnh đế còn tại thế, lúc đó Cao Tứ phu nhân là con gái riêng của hoàng đế, bà rất thích đến chỗ Cao Tứ, sáng đánh chiều mắng mấy thông phòng. Cao Tứ vì gia tộc, liều mạng nhẫn nhịn, mãi cho đến khi lão Hoàng đế băng hà, hắn mới xoay người làm chủ nhân, lập tức nạp vài thiếp thất xinh đẹp tươi trẻ, còn đối với Cao Tứ phu nhân, hắn lúc thì thi triển lạnh lùng bạo lực hờ hững, hoặc là châm chọc khiêu khích ý nói móc. Hai người hoàn toàn biến thành một đôi vợ chồng bất hoà, chỉ trước mặt người khác còn ngụy trang một chút.

Hai vợ chồng ủ rũ cúi đầu ngồi trong phòng, ngươi không dám nhìn ta, ta cũng lười nhìn ngươi, quả nhiên là nhìn nhau mà cùng thấy ghét.

Cuối cùng, vẫn là Cao Tứ đi tìm đại ca cùng nhị ca trước, ba huynh đệ cùng thương lượng, nửa đêm đến chính viện tìm lão phụ thân.

Nhận được tin dữ Cao Liễn mất tích, Cao lão Thừa tướng trong một đêm như già đi rất nhiều. Ba huynh đệ Cao gia ngồi bên cạnh lão, sắc mặt đều xám xịt.

Cao Tứ oán hận nói: “Phụ thân, xin cho nhi tử lấy danh nghĩa ‘không sinh được con trai’ mà từ tiện nhân Đinh thị kia!”

Cao lão Thừa tướng khoát tay, nói: “Khoan hãy nói đến nó. Trước mắt chúng ta phải suy tính, ngộ nhỡ Liễn Nhi bị bọn Tiêu Nam phát hiện thì nên đối phó thế nào.”

Bốn cha con nghĩ đến thế cục nếu Cao Liễn bị đối thủ phát hiện rồi lợi dụng, nhất thời đều yên lặng không nói gì.

Đúng lúc này, gã sai vặt tiến vào, bẩm báo: “Bẩm báo Thừa tướng, Tứ phu nhân đến đây!”

Cao Tứ phu nhân tóc tai bù xù chạy vào, “Bịch” một tiếng, quỳ gối trước mặt Cao lão Thừa tướng, khóc lớn: “Phụ thân, cầu xin người nghĩ cách cứu Liễn Nhi đi, nhất định là Triệu Trinh làm! Nhất định là Triệu Trinh làm rồi!”

Cao lão Thừa tướng nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, lập tức lớn tiếng hỏi: “Vì sao ngươi lại cho là như vậy?”

Trong một đêm, bị đả kích vì bỗng nhiên mất đi ái nữ đã hoàn toàn đánh sụp Cao Tứ phu nhân, nước mắt bà chảy dài, khàn giọng nói: “Bởi vì do con, là con phái tỳ nữ Thúy Doanh của con sai người cầm một ngàn lượng vàng, thu mua bà mụ đỡ đẻ cho ả tiện tỳ Chu Tử kia, làm hại ả thiếu chút nữa hậu sản xuất huyết mà chết!”

Sau khi bà liều mạng nói ra chân tướng, lại cảm thấy tảng đá to trong lòng rơi xuống, trong lòng rốt cục thoải mái dễ chịu rất nhiều, lê gối đến trước người Cao lão Thừa tướng, khóc kể lể: “Phụ thân, Cao Liễn nhất định là bị Triệu Trinh phái người bắt đi, van ngài hãy nghĩ cách đi! Van xin ngài!”

Bà dùng sức dập đầu xuống đất, trán đập lên nền gạch Lưu Ly, vang lên tiếng “cộp cộp”, trong giây lát, cái trán đã bị dập đến chảy máu.

Lúc này, cha con Cao thị đã hiểu rõ, trong ánh mắt nhìn Cao Tứ phu nhân hiện lên tia khinh bỉ và ghê tởm. Cao lão Thừa tướng cau mày nói với Cao Đại: “Gọi vợ ngươi đến đây dạy bảo ả ta!”

Cao Đại phu nhân cao ngạo mang theo vài ma ma thân tín, bịt miệng Cao Tứ phu nhân, lôi ra ngoài.

Đến Mẫu Đan viện của Đại phu nhân, Cao Tứ phu nhân bị kéo đến nhốt trong một phòng trống của hậu viện. Cao Đại phu nhân cũng không hành hạ gì bà ta, nhưng không cho người đưa cơm cho bà ta. Cao Tứ phu nhân vừa mệt vừa đói, đau khổ chịu đựng.

Đến ban đêm, trời lại đổ mưa. Thế nhưng mưa thật ra không lớn, chỉ là trên cửa sổ không dán màn cửa, mưa bụi từ ô gỗ vuông cửa sổ nhẹ nhàng bay vào, rơi trên người Cao Tứ phu nhân, khiến bà tỉnh giấc.

Miệng của Cao Tứ phu nhân bị nhét một mảnh vải, tay chân đều bị trói chặt, căn bản không động đậy được, đành phải mặc cho mưa rớt lên người. Trên người bà mặc áo kép và váy gấm, bị nước mưa giội lên ướt dính vào người, khó chịu cực kỳ.

Cao Tứ phu nhân cũng chẳng quan tâm đến tình cảnh khó chịu của mình, chỉ là nghĩ đến hai nữ nhi, bà liền muốn khóc.

Con gái lớn của bà, Cao Phân sau khi rời cung, trực tiếp vào ở trong gia am (nơi thờ Phật trong nhà). Nàng vẫn oán hận mẫu thân Cao Tứ phu nhân và muội muội Cao Liễn. Nếu không phải hai mẹ con bà có ý tưởng không an phận với Nam An vương, kết quả đắc tội Nam An vương, nàng cũng sẽ không bị liên lụy đến tình cảnh ngày hôm nay. Cho nên, ngay cả mẫu thân của mình, nàng cũng không muốn gặp.

Còn đứa con gái nhỏ Cao Liễn xinh đẹp hoạt bát đáng yêu nhất của bà, vẫn là tâm can bảo bối của bà. Nàng chỉ mới có mười hai tuổi, lại bị tuyển vào cung, đáng hận là Triệu Trinh thấy chết mà không cứu, hại Cao Liễn biến thành kẻ điên, thật vất vả mới được đưa trở về, nhưng bây giờ lại cứ như thế mà biến mất không chút dấu vết!

Cao Tứ phu nhân nghĩ đến kẻ thù Triệu Trinh, nhất thời tức giận muốn chửi ầm lên. Đáng tiếc bà bị Cao Đại phu nhân sai người bịt miệng, trói lại tay chân, cho nên chỉ có thể giãy dụa phát ra âm thanh “Ô ô a a…”.

Theo lời căn dặn của cha chồng, Cao Đại lão gia và Đại phu nhân cùng với Cao Tứ lão gia đã chuẩn bị xuất phát đi đến thành Nhuận Dương thỉnh tội với Cao Thái hoàng Thái phi và Nam An vương, Cao Tứ lão gia cũng đã viết xong hưu thư giao cho anh trai và chị dâu.

Ba người áp giải Tứ phu nhân ngồi xe đi đến bến tàu, vừa mới lên thuyền ngồi vào chỗ của mình, quản gia Cao Thành đi theo bỗng nhiên chạy vào, lắp bắp nói: “Đại lão gia, Tứ lão gia, Đại phu nhân, trong khoang thuyền… Trong khoang thuyền đột nhiên có thêm một người!”

Quay lại Mục lục

Bạn đang đọc Nam An Thái Phi Truyền Kỳ của Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.