Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Chính Xuất Sắc Nhất - Chương 29: Thiếu

Phiên bản Dịch · 1146 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Cửa thang máy vừa mở ra Đàm Cánh Xuyên đã chú ý tới Tông Chính Hải ngoài thang máy. Hắn nhất thời hơi giật mình, chung quy vừa mới nói với Lục Dương về tổng giám đốc đương nhiệm nói Tông Thiên, đảo mắt đã thấy được người thật sự là quá khéo!

Đàm Cánh Xuyên mặt dù có tham dự hoạt động của Tông Thiên gặp qua Tông Chính Hải, nhưng cả hai cũng không có nói chuyện với nhau. Cho nên dù cho nhận ra đối phương cũng không phải có thể tâm sự chào hỏi.

Làm một người diễn viên xuất sắc, cũng là nghệ sĩ thâm niên, sức quan sát của Đàm Cánh Xuyên vô cùng nhạy bén, đặc biệt giỏi về xem mặt đoán ý. Hắn rõ ràng cảm giác được ánh mắt Tông Chính Hải nhìn qua không biết tại sao trong chớp mắt lại sắc bén như. Sau đó lại càng thêm thâm trầm, nhìn qua rất nghiêm túc lạnh lùng, không dễ gần gũi.

Từ trên mặt không chút biểu cảm của đối phương không đoán ra tin tức gì. Bất quá có thể khẳng định là "Ảnh đế" trong thang máy cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của hắn (TCH).

Ngược lại có mấy người bên cạnh Tông Chính Hải nhận ra diễn viên nổi tiếng Đàm Cánh Xuyên, ánh mắt lập tức tụ lại ở trên người hắn.

Hai bên quỷ dị im lặng vài giây. Nếu không phải nhân viên bên cạnh Tông Chính Hải đè lại cái nút chỉ sợ cửa thang máy đều sắp đóng lại.

Lúc này Tông Chính Hải cử động. Hắn không có trực tiếp đi về phía trước mà đi sang bên cạnh hai bước chừa ra khoảng trống chính giữa, dường như là muốn nhừng cho người trong thang máy đi ra trước.

Biết trình tự trước xuống sau lên, ông chủ lớn còn rất chú ý lễ phép, chú ý trật tự công cộng nữa. Đàm Cánh Xuyên cảm thấy buồn cười vì bản thân đột nhiên có suy nghĩ này. Hắn quay đầu nhìn Lục Dương, ý bảo cậu ra thang máy trước, lại phát hiện người bên cạnh không biết tại sao lại đang ngẩn người.

"Sao vậy?" Đàm Cánh Xuyên cho rằng Lục Dương là bụng rỗng ngồi xe đột nhiên cảm thấy không khỏe. Vì thế hơi lo lắng.

Lúc Đàm Cánh Xuyên nói chuyện thì cơ thể hơi nghiêng về phía Lục Dương, tay cũng đỡ cánh tay đối phương, ở trong mắt người ngoài nhìn thấy là hai người dường như rất thân mật.

Lục Dương lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh trả lời: "Không... không có gì, tôi không sao."

Dáng vẻ hơi bối rối kia nhìn thế nào cũng không giống như dáng vẻ không sao.

Đàm Cánh Xuyên một mặt lo lắng trạng thái của Lục Dương, một mặt cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Đối phương đã nhường đường mà bọn họ còn chắn ở trong thang máy không đi ra cũng không để cho người khác đi vào. Người không biết lễ phép ngược lại biến thành bọn họ.

Vì thế hắn nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay Lục Dương, nhỏ giọng trấn an nói: "Vậy chúng ta nhanh về phòng ngồi đi, cậu nghỉ ngơi một lát xem có thể khỏe hơn chút nào không." Sau đó dẫn theo Lục Dương đi ra thang máy.

Khi hai người đi lướt qua Tông Chính Hải thì đối phương cũng bắt đầu bước chân vào thang máy. Những người khác cũng liên tiếp đi vào thang máy theo tổng giám đốc nhà mình.

Còn đi chưa được mấy bước Đàm Cánh Xuyên đột nhiên có loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm. Hắn phản xạ có điều kiện quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại ở trước mặt, hoàn toàn nhốt đối phương và tầm mắt ở trong cửa thang máy.

Đàm Cánh Xuyên lắc đầu, cảm giác có thể là có người nhận ra thân phận minh tinh của hắn cho nên nhìn mình nhiều một chút. Vì thế không hề suy nghĩ đến đoàn người Tông Chính Hải.

Hắn thấy Lục Dương lại cúi đầu cho rằng đối phương quả thật không thoải mái lại chịu đựng không nói, nên muốn nhanh chóng dẫn Lục Dương đi phòng VIP ngồi: "Chúng ta đi thôi."

Ai biết Lục Dương giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì vội ngẩng đầu lên. Cậu nôn nóng nói với Đàm Cánh Xuyên: "Tôi có chút việc... tôi bị rơi đồ ở trong xe muốn quay lại lấy. Đàm... tôi nói nè anh Cánh Xuyên, anh đi tìm chị Tư Tư trước đi, tôi lấy đồ xong lập tức đến đây!"

Đàm Cánh Xuyên đối với xưng hô này vẫn là rất vừa lòng. Nhưng nghe được Lục Dương muốn quay lại bãi đậu xe vội hỏi: "Là đồ gì muốn dùng gấp hả? Gọi điện thoại cho trợ lý của cậu kêu cậu ấy mang lên giúp cậu không phải được rồi sao?"

Lúc bọn họ vừa xuống xe thì đã đi lên trước. Bởi vì tài xế và trợ lý của ba người sẽ ăn cơm chung chỗ khác. Cho nên cũng không đi chung với nghệ sĩ nhà mình lên.

"Tôi sợ đám người Tiểu Tống đã không còn ở trên xe, tôi tự mình đi lấy là được."

Đàm Cánh Xuyên thấy Lục Dương gấp đến độ trán đều chảy mồ hôi, cũng tin tưởng cậu nói đồ gì đó quả thật quan trọng. Vì thế nói: "Vậy tôi đi cùng cậu..."

"Không cần! Tôi tự đi là được."

Đàm Cánh Xuyên cảm giác được thái độ của Lục Dương rất kiên quyết, rốt cuộc cũng không có lại kiên trì: "Vậy được rồi, cậu đi nhanh đi, cũng gọi điện thoại cho trợ lý của cậu."

Lục Dương gật đầu, bước nhanh quay lại chỗ thang máy. Chờ thang máy đến cậu vốn định lập tức chạy vào nhưng cố tình bên trong có người, còn có ông lão ngồi xe lăn.

Lục Dương chỉ có thể kiềm chế nôn nóng trong lòng, chờ đối phương đều liên tục đi ra mới chạy vào ấn nút xuống tầng hầm đậu xe.

Đến tầng B2, không đợi cửa thang máy mở ra hoàn toàn Lục Dương đã chạy bước nhanh chen ra ngoài, lòng nóng như lửa đốt nhìn chung quanh tìm người. Đáng tiếc đi tới lui tìm một hồi vẫn không có nhìn thấy bóng dáng người kia như cũ, nhất thời cảm

Bạn đang đọc Nam Chính Xuất Sắc Nhất của Triều Triều Mộ Tịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.