Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn hộ Scarlet

Phiên bản Dịch · 2447 chữ

Dưới bầu trời đêm đưa tay ra không thấy năm đầu ngón tay...

Trong phó bản căn hộ Scarlet, một thiếu niên thoạt nhìn mười tám, mười chín tuổi đang cuộn mình trong một góc, run rẩy nhìn cánh cửa phòng ngủ đang bị đập điên cuồng trước mắt.

Từng cơn ớn lạnh, u ám từ dưới sàn nhà bốc lên làm cho con người ta sợ hãi, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập xung quanh, đều đang nói đồ vật đáng sợ ngoài kia chuẩn bị xông vào đây.

"Tiêu Nhược Thần, tôi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Bên cạnh thiếu niên, một cô gái tóc tết đuôi sam sắc mặt tái nhợt run giọng hỏi.

Trên mặt cô tràn ngập vẻ sợ hãi, khiến cho bầu không khí nơi đây càng thêm ngưng trọng.

"Tôi cũng không biết nữa". Tiêu Nhược Thần nuốt một ngụm nước miếng, nhìn cửa phòng màu nâu đang không ngừng rung rung, lung lay như sắp đổ, biết bản thân tám chín phần mười là không xong.

Cái thế giới kinh dị chết tiệt!

Vì cớ gì lại chọn hắn chứ?

Mà còn trực tiếp chọn phó bản có yêu cầu độ khó cao như vậy!

Yêu cầu hắn phải tìm ra chủ nhân của căn hộ trong vòng mười ngày! Nếu không tìm thấy thì sẽ vĩnh viễn không thể rời đi, không thể trở về thế giới của mình!

Ta ** a!

Tiêu Nhược Thần ôm đầu lùi vào trong góc, trên khuôn mặt thanh tú đầy oán hận với trò chơi kinh dị, còn có sợ hãi đối với cái chết.

Điều này rơi vào trong mắt cô gái kia càng làm cho cô thêm hoang mang, lo sợ.

"Chúng ta, sẽ, sẽ chết ở trong này sao?" giọng nói của cô gái có chút nức nở.

"Tôi không biết!" Tiêu Nhược Thần ôm đầu gục xuống, đôi mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

'Tí tách ~ Tí tách ~ '

Đột nhiên, tiếng đập cửa chợt biến mất, ngược lại xuất hiện tiếng nhỏ giọt của những giọt nước.

Mượn ánh đèn yếu ớt, chợt lóe trong phòng ngủ, Tiêu Nhược Thần cứng ngắc ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Không biết từ khi nào, phòng ngủ mờ tối bỗng nhiên xuất hiện một vũng máu đặc sệt, ở trên sàn nhà bẩn thỉu càng nổi bật!

'Ùng ụng ~ '

Theo tiếng máu lúc nhúc, dần lộ ra gương mặt từ bên trong đó, gương mặt đầy máu tươi nhìn Tiêu Nhược Thần cùng cô gái!

"Không cần lại đây! Xin ngươi! Đừng lại đây!" khuôn mặt vốn nhợt nhạt của cô gái trong nháy mắt càng tái nhợt, cô kinh hãi quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với gương mặt đầy máu đó, cầu xin hắn bỏ qua cho chính mình.

Là người mới cùng Tiêu Nhược Thần đi vào phó bản căn hộ máu, cô còn chưa nhận một điều...

Đó chính là......

Quỷ quái tuyệt đối sẽ không bao giờ phản ứng lại lời cầu xin của con người!

Không có gì bất ngờ, huyết nhân không hề có ý nghĩ buông tha cho Tiêu Nhược Thần và cô gái. khuôn miệng to như chậu máu mở ra, máu tươi sền sệt nhỏ xuống mặt đất, cắn về phía hai người Tiêu Nhược Thần!

Lúc này nếu như bị cắn, không chết cũng mất phải mất nửa cái mạng!

"Đừng!" mặt Tiêu Nhược Thần lộ rõ vẻ sợ hãi, hốt hoảng cầm những đồ vật có thể cầm được bên cạnh ném qua đó.

Những đồ vật này đều do hắn mang đến trong lúc chạy trốn vào, không phải vì cái gì khác, chỉ là có cái đó có thể bảo vệ mình, sẽ có thêm chút cảm giác an toàn.

Không biết vì cái gì nhưng những đồ vẫn bị ném qua đó đều xuyên qua kẻ mặt đầy máu đập vào cái tủ quần áo mục nát phía sau một cái lỗ lớn!

"Đừng cắn tôi! Cứu, cứu mạng với!" Cô gái sụp độ lớn tiếng cầu cứu.

Mà Tiêu Nhược Thần cũng tuyêt vọng ném đồ vật qua đó, mong sẽ có kỳ tích phát sinh.

"A!!!"

Đúng lúc này, không biết vì sao, tên huyết nhân lại bắt đầu kều gào thảm thiết!

Vốn hai người đều đã chuẩn bị chờ chết, vội vàng nhìn qua, liền nhìn thấy một cái đinh bằng xương to như ngón tay vừa vặn đâm vào mi tâm của huyết nhân!

Sau đó khuôn mặt bằng máu nhanh chóng tan rã có thể thấy bằng mắt thường, trong chốc lát đã biến mất ở trước mặt hai người.

Biến cố đột ngột đó làm cho bọn họ đều có chút ngỡ ngàng, liền theo đó là cảm giác sống sót sau tai nạn.

"Sống, sống sót..." Tiêu Nhược Thần cả người hư thoát co quắp ngồi dưới đất, lồng ngực kịch liệt phập phồng, đôi mắt còn hiện lên vẻ sợ hãi.

Mà cô gái kia cũng thế.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô vội cảm ơn Tiêu Nhược Thần:" Cảm ơn anh, là anh đã cứu tôi, Chờ đến khi quay trở về, tôi nhất định sẽ báo đáp lại anh!"

"Đến lúc đó rồi nói sau...." Hiện tại Tiêu Nhược Thần căn bản không có tâm tư nghĩ về điều này.

Lau giọt mồ hôi trên trán, Tiêu Nhược Thần cẩn thận đi tới nơi có gương mặt máu biến mất.

Nơi này giờ chỉ còn lại một vũng máu còn dính trên mặt sàn, ngoài ra cái gì cũng không có.

Điều này làm Tiêu Nhược Thần có chút mất mác.

Hắn còn muốn kiếm lại cái đinh xương vừa ném ra lúc nãy, dù sao có thể giết chết huyết nhân, khẳng định nó là một món đồ tốt!

Nhưng hiện tại xem ra, cái đinh kia chỉ có thể dùng được một lần duy nhất, sẽ không thể dùng tiếp được nữa.

Đáng tiếc......

Vẻ đáng tiếc trên mặt Tiêu Nhược Thần bị cô gái nhìn thấy, không khỏi đi tới an ủi:" Không có việc gì, người xưa có câu đại nạn không chết, ắt có hạnh phúc về sau! Quan trọng là sinh mạng chúng ta đều sống sót, tin tưởng chúng ta sẽ rất nhanh rời khỏi đây và về nhà!'

Về nhà?

Tiêu Nhược Thần quay đầu nhìn thoáng qua cô gái tết bím đuôi sam, lại nhìn về nơi khuôn mặt máu biến mất.

" Cô nói......thứ này có thể hay không chính là chủ nhân của căn hộ máu này?"

"Cái này..." cô gái sửng sốt

"Cô nhìn xem " Tiêu Nhược Thần lấy ra một chai nước, uống một ngụm cho đỡ sợ, sau đó đưa cho cô gái, đồng thời có lý nói:" Hắn ta đột nhiên lao tới ở thời điểm chúng ta tìm kiếm manh mối, mà còn đuổi theo chúng ta không tha. Rõ ràng, hắn ta với manh mối chúng ta tìm kiếm có mối liên hệ.

Mà ở thời điểm hắn đuổi theo chúng ta, tôi phát hiện nhưng hộ gia đình nguyên bản sống trong căn hộ này cũng không dám bước ra, thậm chí còn có lệ quỷ sợ tới mức té ngã bỏ chạy!

Điều này chứng tỏ thân phận thứ kia tuyệt đối không đơn giản! Rất có thể chính là chủ nhân căn hộ này!"

"Anh vừa rồi còn có lòng dạ quan sát những thứ khác?" Cô gái nuốt nước trong miệng xuống, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Nhược Thần.

Vừa rồi cô bị dọa đến mức suýt tiểu, cũng chỉ biết chạy trốn, hoàn hoàn không có chú ý tới tình huống xung quanh!

"Ách.......Trùng hợp... trùng hợp..." Tiêu Nhược Thần xấu hỗ gãi đầu.

Hắn đơn giản trong lúc tìm đường chạy trốn đúng lúc tình cờ nhìn thấy.

"Anh thật lợi hại ..." cô gái sùng bái nhìn Tiêu Nhược Thần, trong mắt chứa những ngôi sao nhỏ. Đồng thấy cảm thấy may mắn ở ngày thứ ba chính mình gặp được Tiêu Nhược Thần, và cùng hắn kết bạn.

Nói cách khác, chỉ bằng chính cô không thể nghi ngờ tuyêt đối sẽ chết!

"Cũng tàm tạm" tuy Tiêu Nhược Thần nói như thế nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưởng thụ.

Sau một lát yên lặng lưỡng lự, Tiêu Nhược Thần tuy rằng không nắm chắc trăm phần trăm thứ kia chính là chủ nhân căn hộ nhưng vẫn quyết định liều mạng một phen!

Tất nhiên, nếu chọn sai anh sẽ chết.

Nhưng hôm nay đã đến ngày thứ mười, một khi qua 12h, nhiệm vụ của hắn sẽ thất bại!

Cho nên, so với vĩnh viễn phải ở lại nơi này, còn không bằng liều mạng một phen vậy!

Cô gái chắp hai tay thành hình chữ thập nhìn anh, trong lòng thầm cầu nguyện nhất định phải thành công...

Tiêu Nhược Thần nhấp vào hệ thống mà những người tham gia trò chơi kinh dị đều có, nhìn vào giao diện hệ thống mà chỉ có chính bản thân anh có thể nhìn thấy mà không nới một lời nào, nhếch mở môi, sau đó chuẩn xác chọn bãi máu bên cạnh cô gái, chọn để tiến hành gửi đi.

"Thế nào?" Cô gái cẩn thận hỏi.

"Đang được xác minh" Tiêu Nhược Thần vô cùng hồi hộp nói.

Nhưng hắn khống có chú ý tới chính là sau khi nghe hắn nói những lời này, trên khuôn mặt cô gái hiện lên một nụ cười có chút ẩn ý.

Nhưng gần như trong một cái chớp mắt liền biến mất, chuyển thành một vẻ mặt lo lắng.

Thời gian từng chút từng chút qua đi...

Sau nữa phút...

Biểu tình trên mặt Tiêu Nhược Thần bỗng nhiên tối sầm lại.

"Sao, làm sao vậy?" Điều này khiến cho trong lòng cô gái khẽ run, càng khẩn trương hơn.

"Tôi..." Tiêu Nhược Thần nâng mắt nhìn cô, khẽ mở miệng, nhẹ giọng nói:"Thành công."

"...Thành, thành công?!"Cô gái ngẩn ra.

Làm thế nào mà?

Sau đó cô liền nhìn thấy, Tiêu Nhược Thần nhìn mình với vẻ mặt tươi cười bình tĩnh.

"...Thật tốt quá! Thành công nghĩa là chúng ta có thể quay về nhà rồi" cô gái coi như không thấy kêu lên.

"Sai, chính xác là tôi có thể về nhà."

Nhưng Tiêu Nhược Thần lại lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh trước nay chưa từng có, so với Tiêu Nhược Thần lúc trước bị dọa đến hoảng hốt lo sợ thì hoàn toàn như hai người khác nhau!

"...Anh...Có ý gì?"Cô gái khó hiểu nhìn Tiêu Nhược Thần

"Bởi vì đây là nhà của cô, ngay tại đây...."Tiêu Nhược Thần thuận tay tắt giao diện hệ thống, rồi sau đó thản nhiên ngồi lên chiếc giường bốc mùi tanh tưởi, mặc ánh sáng truyền tống đang dần dần bao phủ mình, lãnh đạm cười nói:" Chủ nhân thực sự của căn hộ Sarlet..."

"A? A?!"Vẻ mặt cô gái bối rối:"Tôi là chủ nhân của căn hộ này? Không đúng, tôi là một con người sao có thể là chủ nhân của căn hộ này được chứ?"

Tiêu Nhược Thần cười không nói lời nào, cứ như thế bình tĩnh, tao nhã nhìn cô.

"..." Cô gái trầm mặc trong phút chốc, sau đó thờ ơ hỏi:" Khi nào thì anh phát hiện ra?"

Giọng điệu không hề bận tâm, cùng bộ dạng nhát gan lúc trước có khác biệt rất lớn!

Cô rất kỳ lạ...

Bởi vì cô tin rằng mình khồng hề để lộ ra sơ hở gì, cho nên vì sao người này lại biết được thân phận thực sự của cô?

Mộc Thanh Vũ nghi hoặc không giải thích được.

Tiêu Nhược Thần nghe vậy, liếc nhìn vầng sáng đang dần ngưng tụ trên người mình, biết lập tức mình sẽ rời khỏi phó bản, cũng không quanh co nói thẳng và vấn đề:"Rất đơn giản, bởi vì mục đích của cô quá mạnh mẽ."

"...Có ý gì?"

"Tại một ngày sau khi cô gặp được tôi, chúng ta đã gặp rất nhiều người chơi khác trong phó bản, tổng cộng có tám người, hơn nửa giống như đều là người có kinh nghiệm.

Bình thường mà nói, gặp được đội ngũ này, người như vậy chính là đối tượng kết bạn đồng hành cực kỳ tốt, thậm chí sẽ còn trực tiếp gia nhập cùng.

Nhưng cô vừa nói hai câu, khiến cho nhân thiết của cô càng thêm một tầng hàm xúc, từ đầu đến cuối đều không có ý tốt, vẫn như cũ đi theo tôi.

Giống như đặt một chiếc xe sang trọng trước mặt nhưng lại không ngồi, cố tình lại đạp xe đạp đi.

Là bất kì ai cũng đều có thể nhìn ra cô không bình thường."

"...Vậy anh như thế nào biết chắc, tôi không phải vì yêu thích anh? Cho nên mới không nỡ tách khỏi anh." Mộc Thanh Vũ chế nhạo hỏi.

"Có thể đi..." Tiêu Nhược Thần nhún nhún vai:"Nhưng sau đó cô còn lộ một chút sơ hở, bất quá... Nhìn thời gian cũng không đủ rồi, tôi sẽ không nói nữa. Dù sao nói tóm lại, kỹ năng diễn xuất của cô còn cần phải cải thiện thêm. Chính là đáng tiếc, cô không có cơ hội này..."

"Có ý gì..." Mộc Thanh Vũ còn chưa hỏi xong, liền nhìn thấy trên cánh tay mình xuất hiện từng đường hoa văn mực đỏ, sau đó làn da đồng thời bong ra từng mảng rơi xuống đất.

"Anh!" Mộc Thanh Vũ cực kỳ sợ hãi, sau đó kinh ngạc nói:" Là chai nước kia?!"

"Đoán đúng rồi." Tiêu Nhược Thần mỉm cười:"Cho nên nói, ngươi lạ đưa nước tới, bạn nhỏ không nên uống đi"

Sắc mặt Mộc Thanh Vũ thay đổi giống như đèn neon, cô cắn răng, chạy như điên hướng về phía Tiêu Nhược Thần, vươn tay muốn túm lấy cổ Tiêu Nhược Thần, nhưng lại vô lực dừng lại giữa chừng.

"Anh...Rốt cuộc là ai?" Mộc Thanh Vũ không cam lòng hỏi xong thì đã hóa thành bột mịn, rơi xuống trên sàn nhà, làm cho những đám màu đỏ trên sần nhà nhiều thêm một lớp màu xám xinh đẹp...

Tiêu Nhược Thần cười nhẹ, cúi người xuống vớt lên một chút bột xám với khuôn mặt ôn hòa...

"Tôi ...

Là bệnh nhân thứ 23 của bệnh viện tâm thần...

Bọn họ đều gọi tôi ...

Người điên...."

Bạn đang đọc Nam Diễn Viên Tới Từ Bệnh Viện Tâm Thần của Bạch Sắc Quan Mộc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Le_Thuy_Sol
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.