Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Da người khô quắt và giày khiêu vũ màu đỏ

Phiên bản Dịch · 1698 chữ

Phải nói một điều, Tiêu Nhược Thần cũng không nghĩ khéo tới như vậy, lại cùng với cô gái này phân đến cùng một chỗ.

Dẫu sao thì với tình huống trước mắt thì những người chơi sẽ được chia làm nhiều đợt tham gia đi đến những nơi khác nhau trong ngôi nhà ma ám.

Mà cho dù là vậy, hai người bọn họ cũng được phân tới cùng chỗ, cũng thật sự là có duyên phận!

Mặt khác lúc này những người người chơi đang hôn mê cũng đang lần lượt tỉnh dậy.

Cùng lúc đó, người hình nộm phía sau bàn làm việc cũng chậm rãi ngẩng đầu lên khiến bầu không khí càng thêm thâm trầm, nhìn mười người ở đây bằng đôi mắt chết lặng, không hề gợn sóng.

"Kế bên là phòng thay quần áo, hãy đi chọn quần áo làm việc của mình sau đó quay về đây tập trung".

Người nộm nói một cách cứng nhắc, giọng nói the thé khó nghe khiến cho không ít người phải nhíu mày.

Nhất là đây là lần đầu người chơi mới tiến vào thế giới kinh dị, không chỉ lỗ tai khó chịu mà trong lòng còn khó chịu hơn!

Họ có thể còn sống trở về hay không là vấn đề chung của bọn hắn.

Sau khi nghe được lời nói của người nộm, ánh mắt Tiêu Nhược Thần hơi lóe lên sau đó nhìn thoáng qua những người khác nghĩ nghĩ chung quy vẫn không nên làm con chim đầu đàn.

Tuy rằng ngôi nhà ma ám là phó bản cấp thấp nhưng không có nghĩa là người tới nơi này đều là người chơi mới. Sau khi những người kỳ cựu nghe xong đều cực kỳ ngoan ngoãn đứng dậy mở cửa và dự định nghe theo lời nói của tên hình nộm đi tìm quần áo.

Vì đã trải qua nhiều lần tiến vào thế giới kinh dị, bọn họ hiểu rõ tuyệt đối không cần cố gắng thử làm trái với các quy tắc của trò chơi kinh dị, ngoan ngoãn nghe lời mới là cách tốt nhất để sống sót!

Khi mọi người chưa có ý tưởng nào khác thì đều có thói quen người khác làm như thế nào bản thân cũng sẽ làm theo như thế.

Cho nên, sau khi những người chơi khác liếc nhìn nhau thất thần, cũng liền đứng dậy đi theo.

Tiêu Nhược Thần cũng không ngoại lệ.

Anh đi theo cuối đội ngũ, ở trước khi đi ra khỏi văn phòng như có thâm ý quay đầu liếc nhìn tên người nộm một cái.

Thật tình cờ, ánh mắt của anh và tên người nộm lại đúng lúc chạm nhau.

Hai bên dều không nói gì rất nhanh liền bỏ qua.

Nhưng khóe miệng của Tiêu Nhược Thần lại nhếch lên một vòng cung...

Thích gài bẫy người ư?

Thật vừa vặn...

Anh cũng vậy...

...

Sau khi rời khỏi văn phòng, ánh mắt mọi người đột nhiên tối sầm lại.

Hành làng mờ tối giống như miệng vực thẳm khổng lồ không thấy đáy, trên vách tường lát gạch men được treo lên một ít cơ quan nội tạng máu cháy đàm đìa từng giọt.

Bên đường chắp đống mấy cái cánh tay màu đỏ.

Sở dĩ mà có màu đỏ là bởi vì lớp da của chúng nó đều đã bị lột xuống

Màu đỏ tươi của máu kích thích nhãn cầu của mỗi người ở đây.

Bọn họ không nghĩ, cũng không dám nghĩ đây có phải là những đạo cụ dùng để trang trí nhà ma này hay là cái gì khác...

May mắn là phòng thay đồ ở ngay bên cạnh chỉ cách hai bước chân nên không cần phải ở lại nơi này lâu làm cho người ta kinh tởm.

"A!"

"Ngọa tào! Cái gì vậy!"

Nhưng khi vừa mới bước vào phòng thay đồ đột nhiên có một cái bóng đen từ khung cửa sổ rơi xuống dưới làm cho không ít người sợ hãi tới mức thét chói tai.

Tiêu Nhược Thần vẻ mặt chán ghét gãi gãi lỗ tai, phiền chán về sự ồn ào của những người này.

Bất quá rất nhanh sau đó, anh liền phát hiện ra rằng cô gái vốn có duyên với mình đang nhìn anh với khuôn mặt ốm yếu và dường như cũng có nhận ra anh.

Sở Mộng Điệp nhận thấy Tiêu Nhược Thần nhìn qua đây, không những không né tránh ánh mắt anh mà thậm chí còn tươi cười chào hỏi.

Tiêu Nhược Thần nheo mắt cũng không nói gì chỉ dõi theo động tác của những người chơi khác và nhìn cái bóng đen đang rơi từ trên xuống, miễn cho bản thân trông không quá đột ngột dẫn tới thú hút sự chú ý của mọi người.

Qua chiếc đèn chùm nhấp nháy tự động không gió trên nóc phòng thay đồ mọi người có thể nhìn rõ cái bóng đen kia là cái gì.

Rõ ràng là một tấm da người khô quắt!

Lúc này, nó tùy ý nằm trên mắt đất phẳng lặng như một bộ quần áo, làn da khô héo không còn một chút hơi ẩm, hai tròng mắt khô héo hõm sâu vào trong hốc mắt, nhìn chằm chằm vào mọi người bước vào cửa.

"Ọe"

Có người nôn ra ngoài.

Có người thứ nhất nôn ra sẽ có người thứ hai, người thứ ba...

Trong một chốc lát, ở đây chỉ còn lại ba người không có nôn ra.

Một người thanh niên đội mũ lưỡi trai, một người đàn ông mạnh mẽ với những đường xăm kỳ lạ trên cánh tay và còn có...Sở Mộng Điệp...

Lau khóe miệng, Tiêu Nhược Thần vẻ mặt như đau dạ dày vô cùng khó chịu.

Thấy vậy, một cô gái bên cạnh không nhịn được lấy ra một gói khăn giấy đưa cho Tiêu Nhược Thần, sắc mặt khó coi nói:"Rất buồn nôn phải không?"

"Ừ~" Tiêu Nhược Thần nhận lấy và lau miệng.

Điều này có thực sự kinh tởm không?

Ai biết được chứ...

"Được rồi, tất cả đừng nôn nữa!"

Đúng lúc này, một người đàn ông chỉ mặc một chiếc vest đen, cả người gân guốc lên tiếng:" Tranh thủ thời gian đi lấy quần áo của bản thân trong tủ rồi còn về tập trung! Nếu không cũng chỉ có một con đường chết!".

Là một người già dặn kinh nghiệm, hắn cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm giúp đỡ những người mới này một chút.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết ở đây là nó sẽ không gây ra ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân hắn.

Sau khi nghe những lời hắn nói, những người chơi khác đều ngừng nôn mửa và chuyển ánh mắt lên ngăn tủ được bày biện ở góc bên phải của căn phòng.

Tuy rằng tấm da người rất ghê tởm nhưng dưới sự sợ hãi của cái chết bọn họ vẫn có thể tiếp tục vượt qua được!

Mọi người vội bước tới ngăn tủ, sau khi nhìn nhau, một nam sinh có lá gan lớn hơn đi về phía trước mở ngăn tủ ra.

'Kẽo kẹt~'

Cánh cửa tủ được bao phủ bởi một lớp màu đỏ sẫm màu rỉ sắt được mở ra.

Ngay tức khắc, một mùi hôi thối nồng nặc có chút tanh tưởi xộc thẳng vào mặt mọi người khiến những người vừa mới nãy còn nhịn xuống nôn mửa lại muốn đứng lên nôn ra.

Tiêu Nhược Thần cũng không ngoại lệ.

Nhưng không ai chú ý là Tiêu Nhược Thần chỉ làm cho ra vẻ cũng không có thực sự nôn ra cái gì.

Trong lúc đó, Tiêu Nhược Thần còn không chút dấu vết liếc nhìn khung cảnh bên trong cái tủ...

Nói như thế nào đây...

Một mảnh da người thối rữa chỉ còn lại một bãi thịt băm, có thể mơ hồ nhìn ra đó là một cô gái nhỏ.

Bên trong ngăn tủ có một số vật trang sức nhỏ, ngón tay bị gãy, đầu lưỡi lúc nhúc giòi bọ cùng một đôi mắt to ướt đẫm được lấp đầy trong lọ.

Đối với những cái này Tiêu Nhược Thần cũng có cái phản ứng gì, dù sao đối với anh mà nói đậy thực sự chỉ là ở mức bình thường mà thôi.

Dù cho đôi mắt đó ~

Anh có cảm giác tựa hồ như đang nhìn anh chằm chằm...

"Bụp!"

Ngay khi Tiêu Nhược Thần muốn xác nhận lại một chút, cánh cửa lại bị người đàn ông có hình xăm đóng lại.

Vẻ mặt của người đàn ông có hình xăm nhăn nhúm lại rõ ràng là bị mùi hôi tanh tưởi làm cho ghê tởm rồi.

Anh liếc nhìn đám người đang cúi người nôn thốc nôn tháo, lắc lắc đầu rồi lập tức mở một cánh cửa tủ bên cạnh.

Lần này không có mùi hôi thối.

Bên trong là một chiếc váy trắng, nếu trên chiếc váy này không loang lỗ các vết máu thì hẳn sẽ vô cùng đẹp.

Bên hông có treo một bộ tóc giả dài, chân tóc mang đầy máu, còn dính theo ít thịt vụn khiến người ta không dám nghĩ nó từ đâu ra.

Trừ cái đó ra còn có một đôi giày nhảy màu đỏ.

Màu đỏ mỹ lệ đó không thể nhuộm bằng bất cứ loại thuốc thuộm nào.

"Đây chắc là quần áo làm việc của chúng ta, đúng không?" Người đàn ông xăm hình nói.

Ngay tại lúc hắn định lấy ra nhìn cho thật kỹ, một đôi tay nhỏ bé đột nhiên từ một bên vươn ra chạm vào trên chiếc váy trắng.

Liếc mắt nhìn lại, hắn đúng lúc cùng Sở Mộng Điệp đối diện nhau.

"Nó là của tôi ~ Hiểu không?" Trong đôi mắt Sở Mộng Điệp mang theo một chút điên cuồng kèm với nụ cười rợn người làm cho người đàn ông xăm hình kìm lòng không đậu phải lùi về phía sau vài bước....

Bạn đang đọc Nam Diễn Viên Tới Từ Bệnh Viện Tâm Thần của Bạch Sắc Quan Mộc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Le_Thuy_Sol
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.