Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Tiểu thuyết gốc · 1816 chữ

Đêm hôm ấy là một đêm mà Phương Hạnh chẳng thể ngon giấc được, cô trằn trọc không tài nào có thể nhắm mắt được, cô lăn qua lăn lại, trong đầu cô lúc này hiện lên viễn cảnh tươi đẹp về một cuộc sống màu hồng, nhưng song song với đó là cửa ải của bố chồng và gia đình của Thanh Bình.

Tuy rằng là một người thực dụng nhưng từ trước đến giờ mưu mô là từ không bao giờ có trong đầu của bà nội trợ Phương Hạnh nên cho dù muốn thì cô cũng chẳng thể nào nặn ra được bất kì một kế hoạch nào vẹn toàn.

“Chồng? Chồng?”

Phương Hạnh quay sang lay người chồng đang ngủ một cách ngon lành của mình mặc cho vợ mình từ nãy đến giờ cứ trở người liên tục nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của Duy Khang. Thành thực mà nói, với một người như Duy Khang, giờ đi ngủ là quãng thời gian mà anh có thể thả lỏng cơ thể của mình sau những giờ làm việc vất vả vào buổi sáng.

Và quả đúng như vậy, lay mãi lãy mãi mà Duy Khang vẫn đang say sưa trong giấc ngủ của mình, mặc cho lúc này người vợ của mình có đang làm gì đi chăng nữa. Phương Hạnh cũng chỉ biết bó tay bất lực với người chồng của mình nên đành ngồi như vậy cho đến khi trời sáng vì chẳng thể ngủ được.

“Được, chẳng nhờ gì được anh cả. Tôi đi nhờ mẹ tôi.” - Phương Hạnh nói trong sự bực bội và khó chịu.

Sáng ngày hôm sau, nhân cơ hội đi trưa mua đồ để nấu bữa ăn trưa cho cả nhà, bà nội trợ Phương Hạnh tranh thủ đi từ sớm, mua đầy đủ đồ và ghé sang nhà mẹ của mình cũng ở gần khu nhà của chú Quốc.

Mẹ Phương Hạnh - bà Tâm, là một người phụ nữ trung niên, bà là một “phiên bản” nâng cấp của Phương Hạnh. Thực dụng là điều mà Phương Hạnh được thừa hưởng từ người mẹ của mình. Nhưng bà Tâm lại là một người phụ nữ mưu mô hơn hẳn con gái của mình.

Ngồi nghe những điều mà Phương Hạnh về chuyện miếng đất mà bà Lan đã nói ngày hôm qua, trong đầu bà Tâm liền lập tức “nhảy số” và bắt đầu bày cách chiếm lấy gian nhà mà chú Quốc đang cho Thanh Bình thuê, cho con gái của mình.

Cũng chưa biết hai mẹ con Phương Hạnh sẽ làm gì với gia đình Thanh Bình nhưng chỉ được rằng là sau khi được mẹ mình chỉ điểm, Phương Hạnh càng trở nên tự tin hơn về việc sẽ sở hữu được căn nhà kia.

Và việc đầu tiên mà bà ta muốn Phương Hạnh thực hiện đó chính là khiến cho chồng của mình - Duy Khang, đồng tình với kế hoạch của bà ta. Kế hoạch của Phương Hạnh sẽ bắt đầu ngay sau khi bữa tối diễn ra.

Sau bữa tối, Phương Hạnh liền lập tức kéo Duy Khang vào phòng rồi bắt đầu thủ thỉ vào tai của Duy Khang những điều đã nói với mẹ sáng nay.

“Sao? Em nói sao? Miếng đất đó đáng giá như vậy hay sao?”

Chính bản thân Duy Khang cũng bất ngờ và có phàn bị hấp dẫn bởi những điều mà vợ mình tiết lộ về miếng đất kia. Lời của vợ “chắc như đinh đóng cột” nên càng khiến cho Duy Khang như vửa được với phải một món tài sản lớn.

“Anh nói nhỏ thôi, bố với Hoài Thương sẽ nghe thấy bây giờ. Mẹ với em đã tính hết rồi, giờ chỉ còn chờ anh nói với bố như thế nào thôi.”

“Vậy mẹ bảo sao? Muốn đuổi Thanh Bình ra khỏi đây không phải dễ dàng gì đâu, ba sẽ không dễ đồng ý đâu.”

“Thì vậy nên em mới nhờ mẹ. Bây giờ anh vào phòng của bố và nói như thế này.”

Nghe xong những lời của vợ mình nói, Duy Khang cảm thấy không ổn nên tìm cách hướng sang một cách khác nhưng lại nhận được cái lắc đầu Phương Hạnh và bắt buộc anh phải theo cách mà hai mẹ con cô đã thống nhất từ trước.

“Bây giờ em với mẹ đang thống nhất như vậy rồi. Anh không thể tìm một cách nào khác để mẹ cảm thấy khó xử được.”

“Nhưng như vậy bố sẽ không đồng ý đâu. Thanh Bình nó đã ở trong đó rồi, không thể để mẹ vào ở cùng bên trong đó được.”

Thì ra, cách mà hai mẹ con Phương Hạnh đó chính là tìm cách thuyết phục chú Quốc để cho bà Tâm vào ở trong căn nhà bên trong căn nhà mà Thanh Bình đang thuê và sau đó sẽ tìm cách khiến cho cuộc sống của họ đảo lộn vì bà ta thừa hiểu rằng, gia đình Thanh Bình hiện tại cần một nơi yên tĩnh và an toàn để sinh sống ở thành phố này.

“Anh cứ làm theo lời mẹ đi, chắc chắn sẽ được thôi mà.”

Không thể lay chuyển được vợ mình, Duy Khang đành phải chiều theo kế hoạch mà hai mẹ con bà Tâm đã đưa ra trước đó.

“Bố ơi, con và vợ về nhà mẹ vợ một lát nhé bố.”

Hai vợ chồng bắt đầu vở kịch của mình. Họ thay đồ và vờ như hối hả rời khỏi nhà trước sự lo lắng của chú Quốc - lúc này đang ngồi xem tivi ở trong phòng. Tiếng thưa hối hả của Duy Khang khiến chú không thể tiếp tục xem tivi được nữa.

“Sao vậy? Sao lại hối hả đi trong đêm như vậy?” - giọng chú Quốc có chút gì đó lo lắng về tình hình sui gia của mình.

“Dạ, hàng xóm mới điện tới, nói mẹ con bị trượt chân trong lúc đi tắm. nên giờ tụi con về nhà xem mẹ như thế nào. Con sẽ gọi cho bố sau.” - Nói xong, cả hai đẩy cửa và nhanh chóng rời khỏi nhà trước sự lo lắng của chú Quốc.

Nhưng trái với sự lo lắng ấy của chú Quốc, hai vợ chồng Duy Khang sau khi rời khỏi nhà thì lại có chút bình thản và vui vẻ. Cả hai vui vẻ lên xe và về nhà mẹ vợ hệt như những gì đã nói với chú Quốc.

Hơn một tiếng sau, điện thoại Duy Khang vang lên và đầu dây bên kia không ai khác là chú Quốc. Chú gọi vì cả tiếng rồi vẫn chưa nghe Duy Khang thông báo về tình hình của sui gia nên khiến chú lo lắng.

“Sao rồi con? Bà sui không bị làm sao chứ.”

“Dạ mẹ con không sao, bác sĩ bảo là bong gân, nằm viện đêm nay là có thể về nhà được rồi bố. Bố không cần phải lo đâu, lát con sẽ về và nói rõ với bố nhé.”

“Ừ, bảo Phương Hạnh lo cho mẹ nó đi nhé, mai bố sẽ sang thăm bà sui gia. Gửi lời hỏi thăm của bố đến bà nhé.”

Chú Quốc cúp máy, cũng là lúc cả ba biết được rằng bước đầu tiên trong kế hoạch đã thành công được một phần, giờ đây cái cớ để bà Tâm vào sống trong nhà của Thanh Bình đã được vẽ ra một cách hoàn hảo, giờ chỉ còn chờ diễn xuất của Duy Khang lát nữa mà thôi.

Về đến nhà, chú Quốc và Hoài Thương đang ngồi ở phòng khách với nét mặt lo lắng và sốt ruột. Duy Khang trước khi vào nhà thì ghé sang nhà Thanh Bình và nói cậu sang ngay nhà chú Quốc.

“Sao rồi con? Bà sui sao rồi?” - chú Quốc trông thấy Duy Khang đẩy cửa vào thì hối hả hỏi thăm tình hình của bà sui gia.

“Dạ, mẹ con bị trượt té trong nhà vệ sinh, bầm phần mềm và bong gân. Vợ con đang ở cùng mẹ nên chắc sẽ không có gì đâu. Thanh Bình, cậu vào đây đi.”

“Ơ, sao lại có Thanh Bình ở đây?”

Cả chú Quốc và Hoài Thương đều kinh ngạc về sự xuất hiện của Thanh Bình lúc này duy chỉ Duy Khang không có cảm xúc gì vì sự có mặt của Thanh Bình bây giờ đều đang nằm trong kế hoạch của anh.

“Thanh Bình, cậu ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn bàn với cậu và bố cũng như Hoài Thương.”

“Có chuyện gì hay sao?” - giọng chú Quốc có chút lo lắng.

Chẳng nói gì, Duy Khang quay sang, cúi đầu với Thanh Bình khiến cậu giật mình. Và cả chú Quốc cũng bị hành động đó của Duy Khang làm cho hoang mang, màn diễn xuất ấy càng chân thật hơn khi mà những giọt nước mắt rơi trên gương mặt của Duy Khang.

“Dạ. Thanh Bình, trong thời điểm này, tôi chẳng biết nhờ ai giúp tôi ngoài cậu cả.”

“Anh Duy Khang, anh đừng như vậy, anh cứ nói đi, giúp được em sẽ giúp.”

Ý của Duy Khang rất đơn giản, mẹ vợ anh sẽ dọn vào sống trong gian nhà của Thanh Bình thay vì nhà chú Quốc vì bà cần sự yên tĩnh để tịnh dưỡng và nhà của Thanh Bình cũng có mấy đứa nhỏ có thể thay phiên nhau chăm sóc bà ấy.

“Nhà mình đi làm thường xuyên, Thanh Bình cũng vậy, nhưng nhà cậu ấy, có mấy đứa nhỏ có thể thay phiên nhau mà chăm sóc cũng như bầu bạn với mẹ. Nên con muốn nhờ Thanh Bình một vài tuần. Khi chân mẹ con khỏi, con sẽ đưa mẹ về.”

“Như vậy không được, gian nhà của Thanh Bình vốn đã nhỏ, giờ thêm mẹ con nữa thì bọn nhỏ sẽ ở đâu, không được. Để ta tìm cách khác.”

Đúng như dự tính của Duy Khang trước đó, chú Quốc khi vừa nghe xong liền lập tức từ chối một cách kiên quyết. Nhưng…

“Dạ không sao đâu chú, cứ để bác vào, mấy đứa nhỏ nhà cháu sẽ thay phiên nhau chăm sóc bác ấy.”

“Nhưng…”

Thanh Bình hiểu sự lo lắng của chú Quốc và cả Hoài Thương nhưng vì mang ơn chú Quốc nên Thanh Bình không muốn khiến chú phải mang tiếng với người ngoài vì đối xử tệ với sui gia.

Nhưng đó cũng sẽ là mở đầu cho hàng loạt rắc rối sẽ xảy ra trong căn nhà của Thanh Bình khi xuất hiện một người phụ nữ đủ mưu mô để làm cho tụi nhỏ nhà Thanh Bình khó chịu.

Bạn đang đọc Năm Đứa Trẻ sáng tác bởi huynhu1007

Truyện Năm Đứa Trẻ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.