Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 2255 chữ

“Rầm!!!!”

Tiếng động phát ra từ phía thượng nguồn. Cái đê mà cả cái làng chài nhỏ xíu này dày công xây dựng mấy năm nay thoáng chốc bị cơn nước lớn phá tan tành. Đó là kịch bản mà ai cũng đã mường tượng được ra từ khi cơn mưa lớn kéo dài bắt đầu trút xuống vùng đất này.

Nhưng chẳng ai ngờ được, nước lại “về” nhanh và dữ đến như vậy. Sức người thì lại có hạn, giặc “dịch bệnh” vừa mới quét qua làng chài nhỏ này chưa được bao lâu, vốn dĩ đã cướp đi sinh mạng của không ít trai tráng thì nay đối diện với cơn lũ lớn đang về thì với số người còn lại, ngăn cản nó là bất khả thi.

Đê chắn lũ được Bình cùng với một số người dân trong làng dựng tạm cũng chẳng chịu đựng được bao lâu. Gỗ, bao cát, những thứ được trưng dụng để làm đê chẳng lũ phút chốc đều bị cuốn trôi xuống hạ nguồn, chỉ để lại một khoảng trống mênh mông cho “giặc lũ” tha hồ mà quậy phá làng chài.

“Chú Bình, chạy mau đi chú!!!”

Từ bên trong hiên nhà, Thiên Ý hét lên khi nhìn thấy từ đằng xa là bóng dáng của thành viên lớn tuổi nhất trong gia đình. Nhưng phía sau anh lúc này là nước sông đang dâng lên một cách nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã dâng lên đến cửa nhà của những căn nằm sát mặt sông.

“Thiên Ý, không kịp rồi, cháu cùng Thanh Dương thu dọn một ít đồ đạc, sách vở với những đồ dùng quan trọng ngay đi. Có lệnh di tản thì chú sẽ về đưa các cháu đi liền.”

Mưa càng lúc càng to, nước sông càng lúc càng chảy xiết, Bình vất vả lắm mới tới trước cửa nhà nhưng chỉ nói được với Thiên Ý một vài câu rồi lại phải vội vã đi ngay vì những căn nhà phía dưới cần được sơ tán ngay lập tức trước khi tình hình trở nên không thể kiểm soát được.

“Thanh Dương, mau thu dọn đồ đạc đi. Chú Bình bảo dọn những đồ dùng cần thiết thôi. Chị sẽ dọn đồ cho Gia Nghi và An Nhiên, em nhớ dọn đồ cho chú Bình nhé.”

Không ai hối thúc, cả hai đứa nhỏ nhanh tay nhanh chân dọn dẹp đồ dùng và cất gọn gàng vào balo đặt ngay ngắn ở một góc cạnh cửa nhà.

“Chúng ta sẽ đi đâu vậy chị?” - Gia Nghi được Thiên Ý mặc cho chiếc áo mưa thì bẽn lẽn hỏi.

“Lát nữa ba Bình về sẽ dẫn Gia Nghi đến nơi an toàn nhé.”

Đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong, Thiên Ý ra trước hiên nhà, trong cái xóm nhỏ này lúc này đây chỉ có tiếng hô hào của những thanh niên đang kêu gọi mọi người di tản, tiếng sột soạt dọn dẹp đồ đạc, tiếng gọi nhau í ới thúc giục nhau khi cơn lũ hung dữ kia mỗi lúc một mạnh mẽ hơn.

“Thiên Ý, mau đi thôi. Không kịp nữa rồi.”

Từ đằng xa, tiếng của Thanh Bình vang đến tai Thiên Ý. Thanh Bình đứng từ xa vẫy vẫy chiếc đèn pin.

“Mấy đứa nhanh đi. Chú Bình đến rồi kìa.”

“Ba Bình ơi!!!” - từ trong nhà, Gia Nghi mang chiếc balo nhỏ nhỏ chạy ào về phía của Bình, con bé ôm chầm lấy anh.

Cõng Gia Nghi trên vai. Bình dẫn 3 đứa nhỏ còn lại men theo con đường nhỏ bên cạnh nhà, đi lên nhà văn hóa của làng để tạm trú ấn. Phía dưới này, nước lũ càng lúc càng mạnh, nước dâng càng lúc càng nhanh. Căn nhà của Thanh Bình cũng đã bắt đầu bị nước lũ tràn vào.

Cả đêm hôm ấy, Bình chẳng tài nào mà ngủ được, trằn trọc vì lo lắng về diễn biến của cơn lũ ngoài kia, một phần vì nghĩ đến căn nhà của mình chắc có lẽ giờ này nước đã vào bên trong rồi.

Cứ như thế, mưa ngoài trời cũng chẳng có dấu hiệu gì là sẽ tạnh, vẫn cứ mưa hoài mưa mãi, lòng người trong này càng sốt ruột nhiều hơn. Nhưng cho dù có sốt ruột đến bao nhiêu thì cũng chẳng thế khiến cơn lũ ấy qua đi một cách nhanh chóng được.

“Mọi người ơi, mau di tản tiếp thôi. Lũ quét về rồi.”

Từ phía ngoài, một cán bộ hớt hải chạy vào thông báo, vì cơn mưa nặng hạt dai dẳng cả đêm mà một lượng lớn bùn đất bị cuốn phăng đang hướng về làng chài này. Vì vậy mà nhà văn hóa này cũng sẽ chẳng là gì nếu như cơn lũ quét ấy kéo đến.

“Mấy đứa, tiếp tục đi thôi nào. Nhớ là đừng để lạc nhau đấy nhé.”

Cõng Gia Nghi đang ngon giấc trên lưng, một tay nắm lấy tay Thiên Ý, một tay ôm trọn Thanh Dương và An Nhiên vào lòng, cả một gia đình nhỏ ấy hòa vào trong dòng người di tản khỏi nhà văn hóa ấy một cách bình an.

Toàn bộ người dân làng chài nhỏ này đều di tản theo sự chỉ dẫn của trưởng làng mà từng người từng người leo lên được một bãi đất trống phía trên cao. Những thanh niên mỗi người một tay giăng bạt tạm trú mưa cho những người còn lại.

Cứ như thế, họ ở đây an toàn đến sáng ngày hôm sau.

Sáng ngày hôm sau, mưa đã không còn to như đêm hôm trước nhưng vẫn còn to và lớn lắm. Và giữa màn mưa trắng trời ấy, khung cảnh về một làng quê thanh bình sau cơn lũ dần dần hiện ra trước mắt Bình và tất cả mọi người.

Góc kia từng là ngôi nhà sặc sỡ nhất làng chài nay chìm trong nước, chỉ còn trơ trọi mỗi cái mái nhà. Còn bên kia, giữa lớp bùn đất tầng tầng lớp lớp là một căn nhà “tội nghiệp” bị cơn lũ quét qua. Không còn dấu tích gì của một nơi mới chỉ đây thôi là một nơi đầy màu sắc, đầy tiếng cười và niềm vui. Giờ đây chẳng còn lại gì cả.

Từ đằng xa, căn nhà nhỏ của Bình cũng chẳng may mắn hơn những căn nhà khác là bao. Căn nhà mà suốt cả cuộc đời gắn bó cùng anh nay chìm trong biển nước, bùn và đẩt. Cái cây cổ thụ đằng sau nhà cũng đè lên chiếc mái nhà bé nhỏ.

Bình chỉ biết ngồi đó, nhìn về hướng căn nhà của mình mà thở dài, trầm tư.

“Ba Bình, ba ăn một chút gì đi.”

Gia Nghi cầm trên tay củ khoai lang nướng nóng hổi mang đến cho Bình, cô bé ngồi vào lòng anh, bẻ một nửa củ khoai cho anh và ăn nửa củ còn lại một cách ngon lành.

“Rồi đây đám nhỏ sẽ ở đâu đây?” - nhìn Gia Nghi ăn củ khoai một cách ngon lành càng khiến anh cảm thấy buồn hơn.

Điều anh lo lắng lúc này không phải cái ăn, cái mặc mà là chỗ ở của bọn nhỏ, nhất là hai đứa Thiên Ý và Thanh Dương đang chuẩn bị bước vào kì thi quan trọng. Cái căn nhà nhỏ của anh cho dù có xây lại, trang hoàng cũng ít nhất nửa năm chứ chẳng ít và với đống bùn đất đang trôi về từ thượng nguồn ngày càng nhiều và chưa có dấu hiệu sẽ ngưng lại như vậy thì chuyện có cái chỗ để tụi nhỏ ăn học cũng là điều mà anh lo lắng.

“Mọi người ở đây vẫn an toàn chứ ạ.”

Từ trên trời, một chiếc trực thăng của lực lượng quân đội bay đến, thả đồ ăn và những đồ dùng thiết yếu xuống cho người dân đang run lên vì cơn mưa từ tối hôm qua đến giờ,

“Mọi người hãy bình tĩnh, lực lượng quân đội giải cứu mọi người đang trên đường đến. Nhanh thôi mọi người sẽ được đưa đến nơi an toàn.”

Loa phát thanh vừa tắt, chiếc trực thăng cũng bay đi. Một lúc sau, lực lượng giải cứu cũng tìm đến nơi mà người dân cả làng đang tạm lánh. Từng người từng người một được đưa đến nơi an toàn. Bình quay đầu lại nhìn về phía căn nhà của mình lần cuối rồi đi theo những người khác.

Mọi người được đưa đến khu an toàn cách khá xa làng chài của mình. Nơi này được lãnh đạo tỉnh cho khẩn trương xây dựng để làm nơi lánh nạn cho người dân làng chài khỏi cơn lũ đang mỗi lúc môt hung tợn kia. Một khu đất cách xa nơi đang bị cơn lũ càn quét kia, được huyện trưng dụng để làm nơi an toàn cho bà con lánh nạn.

Những chén cháo nóng hổi được truyền tay nhau từ người già đến trẻ nhỏ, từ thanh niên trai tráng đến những người chân yếu tay mềm, mặt mũi ai nấy cũng lấm lem bùn đất vì cơn lũ tối qua nhưng đều nụ cười rạng rỡ là thứ chẳng thể nào mất đi được trên những gương mặt ấy.

Ấy vậy mới thấy, những lúc khó khăn như thế này thì cái mà con người ta trân trọng nhất vẫn là cái tình làng nghĩa xóm, tình người với nhau. Và cái thứ tình cảm ấy khiến cho con người ta dù có đang trải qua những hoàn cảnh éo le như thế nào thì vẫn sẽ luôn tươi cười.

Với Bình cũng vậy, trước mắt anh là một tương lai bất định, nhà coi như đã mất, tất cả với anh lúc này chỉ còn là một vài bộ được lấy vội để chạy lũ và bốn đứa nhỏ trong nhà. Khó khăn trước mắt là nơi để bọn trẻ có nơi ăn chốn ở đàng hoàng để việc học không bị gián đoạn.

3 ngày sau,

Cơn mưa vẫn kéo dài, nguy cơ về một trận lũ quét khác vẫn còn hiện hữu nên chẳng ai được trở về làng chài trước khi nơi đó được xác định là an toàn. Nhưng cho dù có trở lại đi chăng nữa thì cuộc sống cũng chẳng bao giờ trở lại như trước được nữa.

Ngồi trong căn lều nhỏ được huyện bố trí sẵn, Bình trầm tư nhìn cơn mưa vẫn cứ rơi mãi và dường như chẳng có dấu hiệu dừng lại.

“Chú Bình, sắp tới chúng ta sẽ sống ở đâu đây chú?” - Thiên Ý trông thấy Bình trầm ngâm. Mặc dù không cần hỏi thì cô bé cũng hiểu được nỗi lo lắng trong đầu người chú của mình.

“Chú cũng không biết nữa. Hiện tại nhà cửa của chúng ta chắc sẽ không ở được nữa rồi, mấy đứa thì cần chổ ở để còn ôn thi nữa.” - Bình vừa nói vừa thở dài.

Nhìn cơn mưa ngoài trời, anh càng cảm thấy nặng nề hơn.

“Hay là cả nhà chúng ta lên thành phố được không chú?” - Thiên Ý chợt nảy ra trong đầu một ý tưởng.

“Ý kiến đó hay đó!” Bình nghe thấy ý tưởng ấy một lúc thì ánh mắt anh sáng rực lên.

Dù sao nếu như vào Đại học, Thiên Ý cũng sẽ dọn lên sống ở thành phố, không thường xuyên được về nhà vì đường xá xa xôi, Thanh Dương và An Nhiên cũng sẽ có những ngôi trường tốt để học hành. Hơn hết, thành phố nhiều cơ hội để tìm việc làm với mức lương cao hơn.

Trước đây, Bình vì căn nhà của bà ngoại nên không dám rời đi lên thành phố, cứ mãi bám trụ ở nơi làng chài này. Nay nhà đã không còn, sẵn “thời cơ” này, anh cũng quyết định sẽ đưa cả nhà lên thành phố sống.

“Mấy đứa mau chuẩn bị đi, Khi nào hết mưa chúng ta sẽ xuất phát.”

Và dường như tiếp thêm động lực cho ý tưởng đó của Thiên Ý, một nhân vật xuất hiện một cách tình cờ nhưng sẽ là người thân đầu tiên của Bình nơi thành phố phồn hoa.

“Xin lỗi, cho chú hỏi cháu có phải là Bình, con trai của chú Tín cô Lan không?”

Niềm hân hoan của 5 người trong căn lều nhỏ ấy phút chốc bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của một người đàn ông lớn tuổi, đang từ ngoài rèm cửa.

“Dạ đúng ạ. Cháu là Bình ạ?” - Bình lễ phép cúi chào và trả lời.

“May ra, chú tìm thấy cháu rồi. Chú có chuyện muốn hỏi thăm cháu về bố mẹ cháu.”

Bình cùng người đàn ông đó đi ra khỏi lều, nói chuyện với nhau một lúc lâu thì quay vào thông báo mới mấy đứa nhỏ đang tò mò phía bên trong.

“Ngày mai chúng ta sẽ theo ông lên thành phố nhé.”

Cả đám nhóc hò reo trong sự sung sướng cùng với đó là thông tin của người đàn ông bí ẩn kia.

Ông ta là ai? Tại sao Bình chỉ vừa gặp ông ta nhưng liền đưa cả gia đình của mình lên thành phố cùng với người đàn ông đó?

Bạn đang đọc Năm Đứa Trẻ sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.