Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (16)

1308 chữ

Khó có được dịp, để lại tiểu đệ đệ đáng yêu, Lục Can quyết định tự mình đi tìm Lục Bạch giáo huấn hắn một trận. Mặc dù hắn biết đây là chiêu khích tướng của Lục Bạch, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Lục Bạch đã thắng. Hiện tại hắn hận không thể nghiền nát xương của Lục Bạch thành tro.

Hôm nay, Lục Bạch đi học cả buổi chiều, khi còn có mười phút là học xong tiết cuối cùng, hệ thống đột nhiên thông báo: "Chú ý, chú ý! Đối tượng công lược Lục Can đang ở gần đây."

Lục Bạch biết là Lục Can sẽ tới, nhưng hắn cũng không quan tâm mà vẫn tiếp tục đọc sách.

Có người nhìn thấy Lục Can, nhịn không được nhỏ giọng bàn tán: "Là tới tìm Lục Bạch sao?"

- Thật sao! Trước đây không có ai để ý đến Lục Bạch, hai ngày nay không phải Hạ Cẩm Thiên thì là Lục Can. Lục Bạch đây là đang muốn đổi đời rồi?

- Thôi đi! Có lẽ là Lục Bạch lại làm ra chuyện gì ghê tởm rồi.

- Lần này hắn xong đời rồi, Lục Can chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Quả nhiên, chuông tan học vang lên, Lục Bạch đi ra khỏi phòng học, Lục Can nhìn hắn, trong mắt đều đang đè nén lửa giận. Hắn lạnh lẽo nói một câu: "Đi thôi!"

Lục Bạch cũng không lên tiếng, an tĩnh đi theo phía sau Lục Can.

Hệ thống rốt cuộc cũng kích động lên, ký chủ của hắn đây là cuối cùng cũng muốn bắt đầu làm nhiệm vụ chủ tuyến rồi sao?

Cũng không thể trách được hệ thống lại kích động như vậy, Lục Bạch thân là công lược giả, lại mới chỉ tiếp xúc với đối tượng công lược ở ngày đầu tiên sau khi đến thế giới này, sau đó liền trực tiếp rời khỏi Lục gia, làm ra bộ dáng như là cả đời sẽ không qua lại với nhau.

Hiện tại xem như đây lần thứ hai gặp mặt, thậm chí còn không có Lục Quỳnh ở đây, nếu Lục Bạch nguyện ý dùng thủ đoạn, nhất định sẽ có đột phá rất lớn.

Nhưng mà trái ngược với tâm tình kích động của hệ thống.

Lục Bạch vô cùng bình tĩnh, đặc biệt đối lập với Lục Can đang đè nén cơn thịnh nộ.

Theo Lục Can dẫn đường, hai người một trước một sau đi qua thư viện, cuối cùng vòng qua sân thể dục, dừng lại ở trong một rừng cây nhỏ yên tĩnh.

Lục Bạch đánh giá xung quanh, liền hiểu ra ý tứ của Lục Can.

Người này chắc là đang muốn giáo huấn chính mình, cho nên mới tìm cái địa phương hoang tàn vắng vẻ nhất trong trường học.

Lục Bạch ngẩng đầu nhìn Lục Can, khi nhìn đến sự tức giận hiện trên mặt hắn, Lục Bạch cười:

- Lục tam, khí đại thương thân.

Giọng nói tràn đầy trêu chọc, không có một chút sự tôn trọng nào.

Lục Can bị hắn làm cho tức giận.

- Mấy ngày không gặp, xem ra ngươi ở trường học sống cũng rất tốt.

Bị Lục Bạch đùa giỡn một lần, làm mất hết mặt mũi, Lục Can cảm thấy hiện tại chính mình vẫn còn có thể duy trì được sự bình tĩnh, cũng đã là vô cùng gian nan.

Nhưng Lục Bạch lại có thể dùng một câu làm toàn bộ sự bình tĩnh của hắn biến mất.

- Thân thể Lục Quỳnh có tốt không?

- Ngươi không cần phải lấy cái này để uy hiếp ta!

Lục Can cười lạnh một tiếng, lấy một tờ báo đặt ở trong tay Lục Bạch.

- Lo lắng cho Lục Quỳnh, không bằng trước tiên ngươi tự lo cho chính mình đi.

Lục Bạch cầm lấy tờ báo, thì ra Lục Can muốn hắn xem chính là tin tức đầu tiên mục chuyện lạ ngoài xã hội.

Một con mèo vì nhớ nhung chủ nhân cũ mà trộm đi vào nghĩa trang, ban ngày núp ở khe hở trong tháp để tro cốt, buổi tối liền ngủ bên bia mộ của chủ nhân. Dựa vào việc ăn vụn đồ cúng để tồn tại, không quản mưa gió, mỗi ngày đều đến làm bạn với chủ nhân.

Nhân viên công tác từng rất nhiều lần nhìn thấy nó, cũng từng đuổi nó đi. Nhưng nó vẫn chưa từng bị bắt lần nào, nên cũng không ai biết rốt cuộc nó núp ở nơi nào. Cho đến mấy ngày trước, bởi vì làm loạn nơi cất giữ tro cốt tạm thời, lúc này con mèo mới bị mọi người phát hiện.

Sự trung thành, yêu quý chủ nhân của con mèo này là một cái tin tức có thể thỏa mãn tam quan của nhân loại, còn có thể tập trung sự chú ý của mọi người.

Nhưng hiển nhiên là điều mà Lục Can muốn Lục Bạch xem cũng không phải ý chính trong tin tức đó.

Lục Bạch cẩn thận nhìn ảnh chụp trên tin tức. Địa điểm vô cùng quen thuộc, giống hệt bức tranh mà Lục Bạch đưa cho Lục Quỳnh lúc trước. Là nơi cất giữ tro cốt cha nuôi của Lục Bạch. Chỉ là cái giá để tro cốt đã bị đổ, các hũ đựng tro cốt rơi đầy đất, không phân biệt được trong đó có những ai.

Có người sau khi chết đến tro cốt cũng không thể bảo tồn, nhưng có người lại có thể thoải mái dễ chịu được chôn cất ở một nơi đơn độc, có mảnh đất thuộc về chính mình, trở thành một câu chuyện được lưu truyền về sau.

Thật giống như tình cảnh Lục Bạch cùng Lục Quỳnh bây giờ.

Lục Bạch hơi cúi đầu, không nói gì.

- Thời buổi này, dưỡng một con mèo cũng có tình có nghĩa. Đúng không?

Cho rằng Lục Bạch rốt cuộc cũng đã nhận sai, Lục Can nhẹ giọng hỏi hắn, thanh âm vô cùng ôn nhu.

Trước khi tới đây, Lục Can đã gọi điện thoại cho đại ca Lục Du.

Mà tờ báo này, cũng là Lục gia lão đại Lục Du dặn Lục Can đi mua, hơn nữa còn nhấn mạnh, nhất định phải để Lục Bạch hiểu được hàm ý trong đó.

- Lão tam.

Lục Du cẩn thận dặn dò hắn:

- Ta biết ngươi mềm lòng, cảm thấy không cần phải làm đến mức này. Nhưng ngươi đừng quên, kẻ đê tiện thì vĩnh viễn không biết cái gì gọi là một vừa hai phải. Vì thế ngươi phải đi cảnh cáo Lục Bạch.

- Hắn có thể nhân lúc sơ hở để ám chỉ về thân phận của Lục Quỳnh, nhưng chúng ta cũng có thể làm Lục Bạch cùng với cha mẹ nuôi của hắn, đều biến mất khỏi thế giới này. Giống như là những hũ tro cốt đó. Đập nát, liền biến mất.

- Ta nghe nói tính cách Lục Bạch không tốt, quái gở còn không có lễ phép. Cho nên trong trường học cũng không có ai thân thiết với hắn đúng không! Một khi hắn ngoài ý muốn biến mất, chỉ cần tạm thời tìm cái cớ để nghỉ học, qua một hai tháng, sẽ không có người nào nhớ đến hắn nữa.

Thủ đoạn của Lục Du hung ác như vậy, lúc đầu Lục Can cũng không đành lòng, nhưng sau khi nhận được điện thoại của chủ nhiệm khoa, hắn chỉ cảm thấy cách này làm hắn vui sướng đến cực điểm. Lục Bạch dám đi nói với chủ nhiệm khoa bảo chính mình không cần quấn lấy hắn, rõ ràng là hắn không muốn nhìn thấy Lục Bạch mới đúng.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.