Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 4528 chữ

Không lâu sau đó cả hai người đến bệnh viện bước vào sảnh chính cậu được Lục Nhất Bạch dùi mấy cô y tá nhìn hai người chỉ chỏ bàn tán nào thì ''anh đứng bên cạnh cậu bé kia đẹp trai thế chẳng lẽ đấy là người yêu , sao trên đời lại có người đẹp thế nhưng cậu bé kia cũng dễ thương đáng yêu quá nước da trắng hồng nếu như mình có người yêu như thế mình cũng vừa ý .'' Thiên Vũ nghe mấy chị kia nói xong cậu cũng phải ngượng , đỏ hết cả mặt Nhất Bạch nghe xong xong mấy lời như thế cũng phải cười thầm trong lòng cậu nhìn xuống thấy thỏ con đỏ mặt ngại ngùng anh càng buồn cười lúc Thiên Vũ ngẩng mặt lên chạm ngay nụ cười rạng rỡ mê người cún hút đó làm cho tim của càng đạp càng nhanh hơn may là mình còn thấp hơn anh ý một cái đầu nếu mà cao thì không biết sẽ như thế nào nữa , Nhất Bạch thấy thỏ con nhìn mình đến nỗi gọi cũng không nhúc nhích " Tiểu Vũ anh biết anh đẹp rồi nên em đừng nhìn mê đắm nữa bây giờ mà không vào khám là tối đấy '' cậu nghe xong mặt càng đỏ hơn để anh đỡ ngồi xuống ghế cậu ngồi nhìn anh đi lấy sổ khám từ dáng dáng đi cho đến thân hình của anh đúng thật làm cho người khác say mê .

Nhất Bạch đỡ cậu ngồi xuống ghế chào chú Cao Tuấn , ông hơi ngạc nhiên khi lần đầu thấy đứa cháu của mình không cười nói ít hay trưng bộ mặt lạnh lùng ra lại đưa một đứa bé dễ thương đến đây khám " Ừ , sao mấy ngày nay không về nhà để bố mẹ cháu lo lắng lắm đấy " .

Nhất Bạch chỉ nhàn nhạt nói " Mấy ngày nay cháu bận không về được , chú xem cậu ấy có bị làm sao không " . Cao Tuấn ngạc nhiên quay xang nhìn đứa cháu trai mà ông yêu quí tuy không phải họ hàng ruột thịt j nhưng lần đầu ông của Nhất Bạch nhận nuôi Cao Tuấn thì bố của cậu đã xem ông là anh em ruột rồi ông rất biết ơn nhà họ Lục đã nuôi dưỡng ông không những thế đây là lần đầu tiên ông thấy cậu quan tâm đứa bé này từ lúc dùi vào đến cửa cho đến lúc ngồi xuống nó thể hiện một cách nhẹ nhàng , thân mật '' Không sao chỉ bị trẹo một tí thôi mấy ngày sau có thể đi lại được , phải chú ý đi đứng cẩn thận tuyệt đối đừng động vào nước nhớ chưa cậu bé bây giờ cầm giấy thuốc này ra quầy lấy đi Nhất Bạch để cậu bé ở lại đây cũng được xong quay lại sau ''.

Nhất Bạch vừa đi khỏi Cao Tuấn đi đến ngồi bên cạnh Thiên Vũ ông nhìn cậu "Cháu tên là gì , cháu mới tiểu Bạch có quan hệ như thế nào ".

Thiên Vũ hơi bối rối với mấy câu hỏi của người này '' Cháu tên Lâm Thiên Vũ , Bạch ca là học trưởng khoá trên của bọn cháu .'

Cao Tuấn cười " Chú là Cao Tuấn chú của Nhất Bạch , bố mẹ cháu thật giỏi khi sinh ra một đứa con thật đẹp trai vừa dễ thương lại còn đáng yêu nữa chứ thế bố mẹ cháu tên là j .

Thiên Vũ thấy người này rất vui tính lại dễ gần : Bố mẹ cháu tên là Lâm Nguyệt Quân và Hứa Nguyệt Nhi ạ

Cao Tuấn bất ngờ khi nghe xong mấy cái tên này ông hỏi lại cậu thêm một lần nữa cậu còn mở điện thoại ra cho ông xem ảnh của ba mẹ mình bây giờ ông mới nhìn kĩ cậu phải thầm nghĩ Thiên Vũ thật sự rất giống Hứa Nguyệt Nhi hồi còn trẻ , hai người nói chuyện vui vẻ với nhau chưa được bao lâu Nhất Bạch mở cửa bước vào xin phép đưa Thiên Vũ về không thì tối mất rồi ông bảo đưa cậu bé về nhà mình ăn cơm rồi đưa cậu bé về nhà cũng được Nhất Bạch quay xang hỏi cậu xem có đồng ý hay không " Tiểu Vũ có thể không ''

Thiên Vũ mỉm cười với anh gật đầu " Được ạ tại vì bố mẹ em hôm nay không có nhà nên anh có cho em ăn trực hay không thôi ''.

Cao Tuấn xen vào cuộc nói chuyện của hai người : Được chứ nếu cháu đã đồng ý thì chú gọi cho bố mẹ Nhất Bạch cái đã hai đứa cứ về trước đi chú dọn dẹp xong đống này xong rồi về .

Thiên Vũ vừa mới ngồi ở trong xe chưa được bao lâu điện thoại kêu thấy tên hiển thị là mẹ nhấc máy : Mẹ ạ , mẹ bảo j con sao .

Hứa Nguyệt Nhi nhìn thấy cậu đang ở trong xe bà hỏi : Con vẫn chưa về à đã 8h rồi mà .

Thiên Vũ cười : Con đi học cùng bạn nên về hơi chễ ạ .

Lâm Hoàng Quân nhìn thấy xe này hơi khác với xe của Thiên Nhi sáng nay đi học cùng cậu : Bạn con đưa về à .

Thiên Vũ quay xang nhìn Nhất Bạch xong gật đầu : Vâng ạ , thế bố mẹ ăn tối chưa .

Lâm Thiên Vũ : Ta ăn rồi còn con quay cho ta xem mặt bạn con xem nào ta chỉ thấy con có mỗi Thiên Nhi với Minh Thành thôi hay hôm nay đi học con quen được bạn mới à .

Hứa Nguyệt Nhi cũng mong chờ nguời bạn này của bảo bối nhà mình : Bảo bối cho ta xem đi mà ta rất mong chờ đó .

Nhất Bạch cười khi nghe xong câu nói của mẹ cậu : Tiểu Vũ em quay ra đây để anh chào hỏi ba mẹ em .

Thiên Vũ gật đầu cười với bố mẹ mình : Đây con quay ra cho bố mẹ xem , hai người đừng gọi con là bảo bối được không con lớn rồi mà . Hai người nghe thấy thế thi nhau gật đầu lia địa xem người này như thế nào mà có thể trị được cái tính bướng bỉnh không chụi nghe lời của cậu : Được rồi quay ra cho ta xem nào .

Thiên Vũ quay màn hình ra cho anh nhìn Nhất Bạch đỗ xe vào gara xong cầm lấy điện thoại chào : Con chào hai bác , con là bạn của tiểu Vũ tên Lục Nhất Bạch ạ .

Hai người sững sờ với khuôn mặt điển trai của cậu , Hứa Nguyệt Nhi càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặtcủa cậu giống ai đó nhưng vẫn không nhớ đươc là ai nên cũng không hỏi nữa Lâm Nguyệt Quân hỏi chuyện học hành của cậu mới biết là cậu lớn hơn con mình một tuổi : Nhất Bạch cháu muốn về sau làm nghề j .

Nhất Bạch : Cháu học về kinh doanh theo bố cháu ạ .

Lâm Nguyệt Quân gật đầu : Ừ , bây giờ cũng không còn sớm nữa nên nhờ cháu đưa tiểu Vũ về hộ ta hai đứa đi đường cẩn thận đấy . Tiểu Vũ mấy ngày nữa ta với mẹ con mới về nên nhớ phải ăn uống đầy đủ vào không được bỏ bữa đâu đấy nhớ chưa .

Thiên Vũ gật đầu : Vâng ạ , con chào bố mẹ ạ Bạch ca em có lời muốn nói với anh nên anh có thể nghe em nói xong rồi vào trong nhà được không .

Nhất Bạch gật đầu nghiêm túc lắng nghe cậu nói , Thiên Vũ cúi đầu đầu cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh chỉ cúi đầu nói " Bạch ca ngày hôm nay em đã gây rất nhiều rắc rối cho anh rồi nên em cảm thấy rất áy náy cho em xĩn lỗi về tất cả mọi chuyện nha Bạch ca giá như em chú ý nhiều hơn thì sẽ không phải phiền anh như vậy rồi . Còn về chuyện em....hôn anh không phải như anh nghĩ đâu đó chỉ là mộ sự cố thôi thật sự đó chỉ là hiẻu lầm thôi nên em thật sự xin lỗi .

Nhất Bạch biết thỏ con của mình áy náy vì chuyện kia mà thảo nào ngày hôm nay ra sân bóng rổ lại ngồi chỗ kín như thế hoá ra là không dám gặp mình vì chuyện này nhưng càng nghĩ càng cảm thấy lạ đó chỉ là một nụ hôn bình thường thôi mà có cần thiết phải như thế không tốt nhất mình nên an ủi thỏ con trước chứ cứ để em ý đứng như này thì đau chân mất '' Ừ , anh cũng không để ý đâu nên em cứ thoải mái đi còn chuyện em bị trẹo chân một phần cũng do anh đáng lẽ ra anh phải xin lỗi em mới đúng chứ cho nên mọi chuyện coi như giải quyết xong bây giờ em cứ đứng ở đây là đau chân đấy thế đi vào nhà thôi ''.

Thiên Vũ gật đầu cười với anh cậu cảm thấy trong lòng mình cũng nhẹ nhõm hơn nhiều so với lúc ở sân bóng rổ công nhận anh chơi bóng rổ thật sự rất đẹp trai với cái dáng người này thì chắc body còn đẹp hơn nhiều úi giờ cái đầu của mình nghĩ cái j vậy trời Vũ ơi Vũ mày bị lây của hai bọn bạn mình rồi à . Nhất Bạch cứ thấy thỏ con cứ lấy tay đập đầu mình có hơi ngốc một chút khi hai người vào đến phòng khách Tuấn Lãng cùng vợ đang ngồi nói chuyện với nhau thấy con trai mình về bên cạnh đang đỡ người ta ngồi xuống một cách dụi dàng hai người vẫn chưa hết bất ngờ thì Cao Tuấn từ trên phòng đi xuống nhìn thấy Thiên Vũ ông cười " Anh hai đây là bất ngờ của hai người mà em bảo đấy thấy dễ thương đáng yêu không '' Tuấn Lãng gật đầu với đứa em của mình thảm ào nó gọi điện bảo có bất ngờ từ tiểu Bạch hoá ra à cậu bé này thật sự làm cho mình cũng ngạc nhiên vì hành động dụi dàng của đứa con trai ít nói của mình còn Khải Hân nhìn cậu càng cảm thấy giống ai đó mà bà không nhớ rõ nên bà đi đến kéo con trai mình ra ngồi bên cạnh cậu , Thiên Vũ hơi sợ hãi với cái cách gặp mặt của mẹ và chú của Nhất Bạch như này cậu nghĩ mình nên chào hỏi trước " Con chào cô chú ạ con tên là Lâm Thiên Vũ "

Khải Hân cười hoá ra đứa bé này là con của bạn mình Lâm Hoàng Quân và Hứa Nguyệt Nhi sao hai người họ có thể sinh ra một đứa bé trai khả ái đáng yêu như này được chứ cưng quá đi hai cái má phúng phính như chiếc bánh mochi của cậu thật mềm nha " Chào con cô tên là Khải Hân bạn thân của mẹ con đấy bây giờ ba mẹ con có nhà không ''.

Thiên Vũ ngạc nhiên bố mẹ của mình với bố mẹ của anh là bạn thân : Bố mẹ con đi công tác mấy ngày nữa sẽ về nhà nên hai người muốn gặp thì con sẽ bảo với họ xang nhà cô chú chơi được không ạ .

Tuấn Lãng gật đầu ông rất hài lòng với đứa con trai của hai người bạn ông : Ta tưởng hồi nhỏ con ở Mỹ cơ mà sao bây giờ lại ở Trung Quốc rồi

Thiên Vũ : Con đúng là sống ở Mỹ 7 năm sau đó bố con chuyển về chi nhánh chính của công ty với mẹ con ở Anh ạ .

Khải Hân : Thế cho nên con mới chuyển về đâu không lâu sao .

Thiên Vũ gật đầu : Đúng ạ con về đây mới được hai ngày thôi ạ tại vì bố mẹ của Thiên Nhi với bố mẹ con quyết định cho bọn con về Trung Quốc để sau này có thể hiểu biết được nhiều ở quê hương mình hơn ạ .

Tuấn Lãng gật đầu : Thế bây giờ con học ở trường của Nhất Bạch à .

Nhất Bạch : Đúng ạ , em ý học dưới con một lớp con đã xem hồ sơ của em ý học lực thật sự rất tốt đứng đầu tất cả các môn từ các trường ở đó cho đến trường này

Cao Tuấn cười nhìn đứa cháu mình sốt ruột lo lắng cho tiểu Vũ : Tiểu Bạch cháu làm j phải nói nhanh thế cứ từ từ thôi hôm nay tiểu Vũ ngủ ở nhà chúng ta cũng được mà đúng không tiểu Vũ .

Thiên Vũ vội lắc đầu xua tay : Không cần đâu ạ tí nữa cháu bảo bạn đến đón hay tài xế cũng được ạ không cần phiền mọi người đâu .

Khải Hân : Hôm nay con cứ ở lại đi tí nữa con đưa số của bố mẹ con cho ta , ta sẽ nói chuyện với họ còn bây giờ thì đi vào ăn cơm thôi mai còn đi học nữa đúng không .

Thiên Vũ chỉ biết gật đầu nhìn Nhất Bạch đi đến nhắn tin với Thiên Nhi và Minh Thành : " Hai bọn mày hôm nay mày không cần đón tao về đâu ''

Minh Thành : Mày ở nhà người ta luôn à

Thiên Nhi : Chả thế mày nghĩ ra mắt ba mẹ chồng thì như thế nào nhỉ Minh Thành .

Minh Thành : Ha...ha..ha.. tất nhiên phải giữ chặt con dâu rồi .

Thiên Nhi : Hi..Hi...hi.. à đúng rồi Vũ ơi mày nói chuyện kia rồi thì người ta bảo sao .

Thiên Vũ : Mày biết tao nói xong anh ý còn bảo đó là lỗi của anh ý mới đúng chứ không phải của tao .

Minh Thành : Ha.................

Thiên Nhi : Hi...........

Thiên Vũ : Thôi nha mai hai chúng mày mai nhớ đến đón tao nha .

Minh Thành : Thiên Nhi ơi đáng lẽ ra phải bảo Lục học trưởng của nó đưa đi trường chứ sao lại sai anh em mình .

Thiên Nhi : Đúng vậy mai tao không đi đón mày được đâu Vũ nên cứ ngồi xe Lục học trưởng của mày đi nha .

Thiên Vũ : Hai bọn mày được lắm không nói nữa mai tao đến xử chết chúng mày .

Minh Thành : Oh ... thế tao phải bảo Thiên Nhi bảo kê rồi .

Thiên Nhi : Hi.....được Minh Thành mai xang chở tao đi học nha .

Thiên Vũ : Ghê nha .

Minh Thành : Ok thôi mày đi ăn của mày đi không ba mẹ chồng đợi đấy .

Thiên Vũ : Mày đừng có trêu thôi nha .

Thiên Nhi : ừ

Trong phòng ăn cậu nhìn một bàn đầy những món ăn đủ loại màu sắc mùi thơm nức mũi của món ăn làm tiếng đói bụng của cậu kêu ing ỏi làm cho Nhất Bạch đứng bên cạnh phải cười cậu xấu hổ hai bên má đỏ ửng như trái cà chua Khải Hân bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra thấy mặt cậu đỏ bà cười " Tiểu Bạch con lại trêu j tiểu Vũ đấy làm cho em ý ngại ngùng hết rồi kìa '' Nhất Bạch cười thầm trong lòng quay xang lấy đũa gắp miếng thịt chua ngọt đút vào mồm cậu , Thiên Vũ hơi bất ngờ nhìn anh miếng thịt vừa đút vào mồm cậu cảm thán " ôi ngon quá , Bạch ca gắp em thêm miếng nữa " , Khải Hân ngồi xuống bàn ăn gắp hết món này đến món khác cho cậu bà rất vui vì cậu thích những món bà nấu " Tiểu Vũ nếu bố mẹ con mà đi công tác cứ xang nhà ta ăn cơm đi đừng mua đồ ăn về nữa không tốt cho sức khoẻ đâu ''

Thiên Vũ lắc đầu : Không cần đâu ạ con tự nấu cũng được .

Cao Tuấn : Con biết nấu cơm sao bây giờ ta mới biết con trai còn biết nấu cơm đó .

Khải Hân : Thế con biết nấu những món j nào kể ta xem .

Thiên Vũ cười : Cơm rang Dương Châu , trứng rán và biết nấu mì ạ .

Nhất Bạch : Tốt nhất em vẫn nên xang nhà anh ăn cơm thì hơn .

Tuấn Lãng cười rốt cuộc đứa con trai này của ông cũng chụi nói nhiều hơn mấy từ rồi : Tiểu Vũ con cứ coi đây là nhà mình nên cứ thoải mái đi

Thiên Vũ gật đầu : Vâng ạ .

Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc Khải Hân dắt cậu đi lên phòng tắm giặt thay quần áo cậu mở phòng đi vào thấy anh đang cởi áo cậu đóng cửa lại đứng ở ngoài cậu nghĩ mình đi nhầm phòng à rõ là cô bảo đi xuống cuối hành lang phòng cuối cùng cơ mà Nhất Bạch mở cửa thấy cậu cứ đứng như trời trồng ở đó không nhúc nhích Thiên Vũ cười '' Xin lỗi vừa nãy em tưởng phòng này không có ai nên hơi quá một tí anh chỉ em phòng đi cô bảo phòng cuối hành lanh là phòng của em nhưng em không tìm thấy "

Nhất Bạch cười : Đây là phòng của em đấy vào đi

Thiên Vũ : Nhưng rõ ràng em thấy anh ở trong phòng đó mà

Nhất Bạch : Hôm nay em ngủ cùng anh nhà anh chỉ có ba phòng thôi vì đây là nhà chú Cao Tuấn chứ không phải nhà anh

Thiên Vũ gật đầu : Vâng ạ nhưng anh có mang quần áo không có cho mượn

Nhất Bạch : Em cứ vào tắm trước đi xong anh đi lấy quần áo đã .

Thiên Vũ gật đầu : Vâng.

Nhất Bạch đi xuống dưới nhà gặp bố mình ông hỏi '' Mấy ngày trước con không về nhà có việc j đúng không bố mong con nên nói sự thật chứ đừng có giấu kể cả con làm j bố cũng ủng hộ nhưng con đừng có lúc nào cũng như vậy làm cho ta và mẹ con lo lắng lắm " Nhất Bạch có thể hiểu những j ông nói cậu gật đầu " Con mở cửa hàng bán xe rồi nên mong bố mẹ có thể ủng hộ con tiền vốn con mở thì bố không cần phải lo con vay chú Tuấn còn chuyện bố mẹ đề cập đi du học thì đợi con nghĩ đã "

Khải Hân nghe hết cuộc nói chuyện vừa nãy của hai người bà đi đến vỗ vai con trai mình " Được nhưng hứa với ta có chuyện j phải nói cho bố và mẹ được không nếu ngại thì con cứ nói với chú Tuấn đừng có suốt ngày im lặng như thế nữa còn chuyện của Thiên Vũ có phải con thích nó đúng không .''

Nhất Bạch hơi sững người khi mẹ mình đề cập đến chuyện này cậu muốn tìm hiểu về thỏ con này nhiều hơn vì cậu không chắc rằng cậu mà nói ra đột ngột như vậy thì thỏ con sẽ sợ hãi xa lánh mình nên cứ để một gian hẵn '' Hai người sao tự nhiên lại hỏi chuyện này thôi con ra ngoài lấy quần áo không chú Dương lại đợi"

Hai người nhìn nhau cười đúng lúc đó Cao Tuấn từ phòng mình đi xuống nhìn thấy cảnh này cũng phải mừng "Anh chị thấy thế nào có đúng như những j em kể cho hai người biết không "

Tuấn Lãng gật đầu cười "Đúng như em nói đó em trai anh nghe Nhất Bạch nói em cho nó mượn tiền mở cửa hàng ô tô j đó đúng không vậy ''

Mặt Cao Tuấn đen lại khi nghe câu nói đó của Tuấn Lãng ông biết nếu mà không nói hết sự thật thì thể nào cũng bị anh mình giáo huấn một trận cho mà xem nên chỉ đành kể hết tất cả những j mình biết vậy " Đúng em cho nó mượn tiền để mở cửa hàng xe lúc đó em bảo sao không trực tiếp đi mượn bố mẹ của con nó nói con mở cửa hàng xe này là của tiền của con đi bán xe tích luỹ được con không muốn lấy tiền của bố mẹ mình để đầu tư vì nếu như thế thì thành quả đó không phải của con mà là của bố mẹ con chú ạ . Thật ra em đã biết từ lúc nhỏ tiểu Bạch đã có thích xe ô tô rất nhiều rồi mỗi lần sinh nhật em mua tặng nó những chiếc xe đó nó đều cất kỹ càng trưng bày khắp phòng ngủ của mình không cho ai động vào tuy rằng nó không nói cho ai nhưng chỉ cần hai người ít đi công tác xa thì sẽ biết nó rất dễ tiếp xúc đấy nên em mong hai người dành nhiều thời gian cho nó đi . "

Khải Hân vừa vui vừa buồn cũng tự trách mình không thể chăm sóc đứa con trai yêu quý của mình bà thật vui và rất biết ơn Cao Tuấn luôn yêu thương quan tâm nó khi bà và chồng bà không có ở nhà " Chị không biết phải cảm ơn em như thế nào nữa thật sự cảm ơn em rất nhiều "

Cao Tuấn cười " Hai người cũng tại vì công việc thôi cũng giống như em vậy nên em hiểu và tiểu Bạch cũng hiểu mà , hai người đừng như thế em thấy xa lại lắm nếu không có bố của anh hai nhận nuôi em thì sao em có thể có được một gia đình như vậy được chứ đúng không anh hai "

Tuấn Lãng gật đầu cười " Ừ , ba người chúng ta ôm nhau một cái nào "

Nhất Bạch lấy quần áo cho Thiên Vũ xong cậu gõ cửa phòng tắm nói " Tiểu Vũ em lấy quần áo mặc này ''

Thiên Vũ biết Nhật Bạch mang quần áo cho mình cậu hé cửa nhận quần áo xong cậu thở phào nhẹ nhõm , trong lòng bối rồi không biết tối nay nên đối mặt như thế nào với Bạch ca nữa thật sự cứ nghĩ đến cảnh mình sẽ ngủ cùng với anh ấy một giường thì tim cậu đạp càng lúc càng nhanh mặt cậu càng lúc càng đỏ cậu tự an ủi với mình rằng thật sự không có chuyện j xảy ra đâu chỉ ngủ thôi mà . Nhất Bạch thấy cậu ở trong đấy rất lâu rồi nên sợ cậu xảy ra chuyện j nên gọi cậu " Tiểu Vũ em có ị làm sao không đấy ''

Thiên Vũ lấy lại bình tĩnh mở cửa đi ra với chiếc chân khập khễnh băng bó của mình cậu cười với anh " Em không sao tại vì cái chân này nên mặc quần áo hơi khó xúi à đúng rồi sao anh biết size quần áo của em "

Nhất Bạch : Anh bảo chú Dương đến nhà em lấy đó .

Thiên Vũ gật đầu : Vâng .

Nhất Bạch : À chú Cao Tuấn bảo hôm nay không cần bôi thuốc đâu mấy ngày nay anh sẽ đưa em đi học và đón em về nên ngày mai lấy quần áo xang đây ở đi đợi bố mẹ em về rồi thì trở lại chứ ở một mình không tốt đâu.

Thiên Vũ gật đầu : Vâng .

Nhất Bạch rất vui vì cậu đồng ý ở lại nhà mình : Thế thì đi ngủ thôi mai còn lên trường nữa em lên trên giường ngủ đi .

Thiên Vũ gật đầu : Thế anh không đi ngủ à , anh phải học tiếp sao .

Nhất Bạch gật đầu : Ừ , thế nên em cứ ngủ đi anh làm nốt xong đi ngủ .

Thiên Vũ đi lên giường cậu nằm xuống nhìn Bạch ca học bài cậu càng nhìn càng say mê anh , anh có tầm lưng rất rộng khuôn mặt thon dài đặc biệt anh có đôi mắt màu xanh rất cuốn hút người khác, mình thật sự chết mất anh cứ như vậy mình làm sao kìm được tình yêu mình dành cho anh đây . Thiên Vũ cứ thế chình vào dòng suy nghĩ của mình mà thiếp đi lúc nào hay không biết Nhất Bạch làm xong bộ đề toán của mình xong anh quay ra thấy cậu đang ôm chiếc gối ngủ ngon lành anh đi đến hôn lên đầu cậu một nụ hôn đầy sự ấm áp " Tiểu Vũ nếu em biết anh thích em thì sẽ ra sao . " Anh lấy chăn đắp gọn gàng cho cậu xong đi đến đầu bên kia nằm xuống nhìn cậu ngủ một cách ngon lành đây là lần đầu tiên anh cho người khác ngủ cùng mình tuy anh chỉ biết cậu được ngày hôm nay nhưng từ lúc cậu va vào anh với khuôn mặt dễ thương đó thì anh đã rung động trước cậu rồi cứ như vậy đến buổi sáng ngay hôm sau hai người vẫn đắm chìm trong giấc mộng ấm áp của mình Nhất Bạch tình dậy định cử động nhưng không cử động được anh nhìn xuống thấy tiểu Vũ đang ôm anh ngủ một cách ngon lành anh cười " Thật sự ngủ ngon đến thế sao " cùng lúc đó Thiên Vũ cử động nói mớ '' Mẹ ơi để con ngủ thêm tí nữa có được không "

Nhất Bạch cười mặc cho cậu ôm mình ngủ cho đến lúc tiếng gõ cửa vang lên Thiên vũ vẫn ngủ say như chết không biết j Khả Hân thấy không có động tĩnh nên mở cửa bước vào định nói thì Nhất Bạch ra hiệu bảo bà nói nhỏ để cho tiểu Vũ ngủ Khả Hân cười gật đầu " Xuống ăn sáng thôi con gọi cả tiểu Vũ dậy nữa bố mẹ và chú đợi dưới nhà " Nhất Bạch gật đầu cậu nhẹ nhàng gỡ bỏ từng ngón tay của tiểu Vũ chạm ở eo của mình cậu đứng dậy vào phòng vệ sinh cá nhận xong đi đến bên giường gọi cậu dậy " Dậy đi học đi tiểu Vũ muộn rồi kìa.''

Bạn đang đọc Nam Thần Của Tôi sáng tác bởi LNBcoldly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LNBcoldly
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.