Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái ngộ

Phiên bản Dịch · 1971 chữ

An Ninh ngồi trên sofa, lại trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kiều Thanh Sơn: “Vậy cha quyết định đứng ở bên kia?”

Kiều Thanh Sơn không nói gì, nhìn An Ninh, sau đó cười nói: “Cha chỉ phụ trách những chuyện của bang phái mình, chuyện chính trị, cha không có cái năng lực đó, cũng chẳng có sức đâu mà chen chân vào.”

“Thế nhưng lần này dường như không phải do chúng ta.” An Ninh suy tư.

“Đúng, nhiều năm như vậy, cha vẫn luôn né tránh vũng nước đục này, vậy mà không nghĩ tới, đến cuối cùng vẫn là không thể không chảy xuống tới đây.” Vẻ mặt Kiều Thanh Sơn nhất thời trở nên nghiêm túc, ông nhìn An Ninh, “Cho nên lần này cha muốn cho con chọn.”

“Con?” An Ninh kinh ngạc chỉ vào mình.

Kiều Thanh Sơn gật đầu, “Cha già rồi, thế nhưng con đường của con vẫn còn rất dài.”

An Ninh không nói gì, đem những lời mà cha nói nghiềm ngẫm lại mấy lần, sau đó mới giật mình nhận ra: “Ý của cha là…”

“Đúng!” Kiều Thanh Sơn gật đầu, sau đó lại thở dài: “Chẳng qua, cái này cũng không phải là ý của cha, nhưng bọn họ cũng dự định như vậy.” Sau đó ông dừng một chút, “Thế nhưng cha tuyết đối sẽ không ép con, con cũng không cần mang theo tâm lý gánh vác, chuyện của bang phái cha sẽ nghĩ biện pháp, cho dù mất hết thể diện, bọn họ tạm thời cũng sẽ không dám xuống tay với bang phái. Còn những chuyện sau này, thì để sau này tính vậy.”

“Quả thật là cáo già!” An Ninh vô thức siết chặt ngón tay, “Hiện giờ có thể nói thế lực hai bên là ngang nhau, cho nên, việc lôi kéo cha trở thành nhân tố quyết định, thế nhưng cha dù sao cũng không phải là thế lực trong quân đội, lại sợ lỡ miệng khiến người bên ngoài đàm tiếu, cho nên mới nghĩ tới việc thông qua kết hôn để mượn sức của cha.”

Kiều Thanh Sơn sau khi nghe xong phân tích của An Ninh, vui mừng gật đầu, “Chẳng qua là thỏ khôn chết, chó săn ăn. Một khi bước vào, cha cũng không thể cam đoan bản thân có thể toàn mạng trở ra hay không. Chỉ sợ đến lúc đó sẽ liên lụy đến con và các huynh đệ trong bang phái…” An Ninh lần đầu tiên cảm thấy được cha thật sự đã già rồi, hơn nữa chuyện đó cũng là lực bất tòng tâm.

Cô ngắt lời ông: “Không sao, nếu không còn đường lui, vậy không bằng cứ liều mạng một phen.” An Ninh đột nhiên đi đến quyết định đó, cắn chặt răng đầy quyết tâm.

Bạch Dập Thần là loại người gì, trải qua khoảng thời gian này, ai có mắt cũng đều có thể nhìn thấy được. Mà Triệu Hựu Lương cũng không phải là cây đèn cạn dầu, huồng hồ bên phía hắn không chỉ có quân đội, mà còn một bà Hai đang làm chủ Bạch phủ.

Huống hồ, biết đâu còn có thể cứu được người của tòa soạn ra ngoài.

Tuy rằng An Ninh cũng rất khát vọng cuộc sống “Nắm tay nhau, cùng nhau già đi”, nhưng sự bất lực trong thời gian này đã khiến cô không thể không cân nhắc lại cuộc đời của chính mình.

Đầu tiên là Ngô gia lừng lẫy một thời bị kéo xuống ngựa, chính mình cũng đã trải qua một tràng biến cố kia, cũng khiến cho cô định nghĩa lại sự bất lực đối với quyền quý; sau đó là Thanh Thiển, vì Ngô thiếu gia, cô dường như đã sử dụng hết tất cả những thế lực mà mình có thể sử dụng, cầu tất cả những người có thể cầu, thế nhưng đến cuối cùng, một đại mỹ nhân phong quang vô hạn lúc trước, hiện nay cũng chỉ có thể thở dài bất lực, dùng nước mắt rửa mặt.

Hơn nữa nghe nói Thanh Thiển và Bạch Tư lệnh cũng coi như có chút qua lại ngầm, nhưng vì việc này, cuối cùng đến cả Tư lệnh cũng đắc tội tới, không nghĩ tới vậy mà vẫn không thể cứu được Ngô thiếu gia.

Mà Ngô Hàm Tuyết từ một thiên chi kiêu nữ đột nhiên hạ xuống nhân gian, cái này còn chưa đủ, cuối cùng bị đẩy thẳng vào địa ngục.

Còn có biến cố ở toàn soạn, mọi người ai cũng không làm gì được, thế nhưng cô trước kia chuyện gì cũng đều có cha, nhưng còn bây giờ thì sao? Không chỉ cứu không được cả tòa soạn, mà ngay cả một mình Thiệu Trác cũng không thể cứu ra được.

Tiếp đến lại là sự bất lực của cha, cha cô trước kia là người không gì làm không được, thế nhưng bây giờ cũng có sự chua xót không muốn người khác biết đến và chuyện không biết nên làm thế nào.

“An Ninh…” Kiều Thanh Sơn có chút kinh ngạc, ông nghĩ An Ninh sẽ phải náo loạn với ông một hồi, hoặc là thể hiện ra sự phẫn nộ và bất mãn bằng một hình thức nào khác. Thế nhưng cô cái gì cũng không làm, hiện tại lại trấn định và bình tĩnh đến mức khiến Kiều Thanh Sơn có chút trở tay không kịp. Hắn tự an ủi chính mình, có lẽ con gái đã thật sự trưởng thành rồi. Cũng có lẽ chú chim nhỏ luôn cần ông bảo vệ kia, kỳ thật vẫn luôn là chim ưng, đến bây giờ đã muốn tự mình giương cánh bay rồi.

“Cha, cha để con suy nghĩ cẩn thận lại một chút đi!” An Ninh cảm thấy, có thể bây giờ chỉ là nhất thời xúc động, cô phải phân tích mối quan hệ lợi hại trong đó thật tốt đã.

Cho dù cuối cùng thật sự phải kết hôn, cô nhất định phải tìm một bên nào đó có thể trở thành chỗ dựa cho mình. Nếu không, trận này không chỉ ảnh hưởng tới mình cô, mà sẽ còn liên lụy đến rất nhiều người vô tội.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chính mình đã trưởng thành, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được áp lực trên vai mình.

Khoảng khắc đóng cửa phòng, cô lại liếc mắt nhìn qua cha, ông quả thật đã già rồi!

Một đêm không ngủ. Hôm sau, An Ninh rời giường khi cha đã đi đến bang hội, trải qua một đêm tự hỏi, cô đã có được dự định tốt nhất, chẳng qua cô cảm thấy vẫn nên tìm Bạch Dập Thần nói chuyện trước thì hơn.

Trần quản gia giúp cô đi hẹn trước, không ngờ buổi chiều Tư lệnh vừa lúc được rảnh, vì thế liền định vào buổi chiều nay. Ăn xong cơm trưa, vừa mới chuẩn bị ra ngoài đã thấy xe của Bạch gia đứng ở ngoài cửa chờ.

An Ninh giật mình nhận ra, chiếc Lincoln chạy ra từ bãi đỗ xe nhà mình hôm trước chính là xe của Bạch gia a. Chẳng qua, Tư lệnh quả thật là quan tâm tới cô, vậy mà lại phái xe tới đón mình.

An Ninh lễ phép ngồi vào.

Xe đi qua phố lớn ngõ nhỏ, theo đường lớn chạy thẳng đến cửa lớn phủ Tư lệnh. Đây là lần thứ hai An Ninh đi vào đây, thế nhưng lại có tâm tình hoàn toàn bất đồng.

Trong lòng cô luôn không yên, đi theo quản gia của Bạch gia vào thẳng đại sảnh. Bài trí như trước, tao nhã xa hoa như trước. Nhưng lúc này An Ninh lại chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức, sự tinh xảo thanh lịch của nơi này với cô mà nói không thể nghi ngờ chính là một cái lồng chim hoa mỹ, về sau cô có lẽ sẽ bị bẻ gãy cánh, giam trong nhà tù tăm tối này.

Quản gia mời cô ngồi xuống trước, ông nói: “Thiếu soái vừa có việc nên ra ngoài một chút, cô ở đây uống trà trước vậy.”An Ninh ngồi xuống ghế sofa bọc da xa hoa mềm mại, quả nhiên, trên bàn đá cẩm thạch được trải một tấm khăn trải bàn màu trằng ngà đã dọn sẵn một tách trà.

Quản gia lại bảo người bưng một tách lên.

An Ninh bên ngoài vẫn nho nhã lễ độ như trước, nhưng trong lòng đã loạn thành một mớ, cố gắng điều chỉnh nhịp tim đang nhảy loạn không ngừng của mình lại.

Cô cũng là một cô gái được sinh ra ở một gia đình giàu có, nhưng nơi này vẫn khiến cô cảm thấy áp lực, một loại cảm giác áp bách cùng khoảng cách vô hình cứ quanh quẩn xung quang cô, làm thế nào cũng không xua đi được.

Tới tận chạng vạng Tư lệnh mới trở về. Trong thời gian đó, có hầu gái tới đổi trà, quản gia với thần tình xin lỗi có đi vào vài lần, sau đó lại vội vàng đi ra ngoài. Lần cuối cùng là một cô gái nhỏ đi vào nói với quản gia, bà Hai đang tìm ông. Quản gia cuống quít chạy qua, sau đó cũng không thấy quay lại.

Bước chân của hắn rất nhẹ, An Ninh hoàn toàn không nhận thấy phía sau mình có người, vẫn đang lật xem một quyển sách. Quyển sách này là cô vừa rồi nhàn rỗi không có việc gì làm nên đã hỏi mượn quản gia.

“Xem cái gì đấy, nhập tâm như vậy.” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam, như gió nhẹ đầu xuân, có chút ấm áp, nhưng vẫn khiến người ta lạnh người như trước.

Quyển sách trên tay An Ninh xém chút nữa là rớt xuống đất, không biết vì sao, lần thứ hai gặp mặt này, ngược lại còn khẩn trương hơn lần trước. Chẳng qua cô rất nhanh đã lệnh cho mình trấn định trở lại, ngàn vạn lần không thể loạn, chính mình là tới đàm phán, không phải là đến uống trà.

Cô rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, sau đó xoay người hơi cúi đầu, “Tư lệnh, chào anh.” Người đàn ông trước mặt mặc một thân quân trang, anh khí bức người.

Bạch Dập Thần đi đến ngồi xuống sofa đối diện cô, tinh tế đánh giá cô một lát mới mở miệng, nói: “Kiều tiểu thư, chúng ta có phải đã từng gặp qua hay không?”

An Ninh nhất thời nhụt chí, xem ra hắn thật sự là quý nhân hay quên a!

Cô trầm tư nửa giây, sau đó lấy chứng nhận phóng viên trong túi sách bên cạnh mình ra đưa cho hắn. Cái này là vật tùy thân cô luôn mang bên người.

“Là em!” Bạch Dập Thần đột nhiên cười, trên mặt có chút kinh ngạc, lại có chút trêu chọc, “Thế giới này thật là nhỏ a!”

“Đúng vậy!” An Ninh nhẹ nhàng gật đầu, vẫn luôn đứng đó bất động.

“Kiều tiểu thư ngồi đi a!” Bạch Dập Thần ngược lại rất tùy ý, đối lập hoàn toàn với người nghiêm túc dứt khoát hôm trước. Hắn dường như có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng tựa vào sofa, từ từ nhắm hai mắt lại ngả người về phía sau.

An Ninh khách khí ngồi xuống. Chủ nhân chưa mở miệng, cô cũng vẫn duy trì dáng vẻ im thin thít của mình.

Bạn đang đọc Nếu Có Thể Yêu Anh của Mạc Thượng Hoa Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LưuHoaNguyệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.