Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6.4

Phiên bản Dịch · 6522 chữ

"Có nghỉ hay không, em sẽ tự mình quyết định."Lăng Nguyên tức giận quay người, bước ra khỏi phòng làm việc của Lăng Điền.

Tâm huyết bấy lâu nay của cô đã tan thành mây khói, nói không đau lòng cũng chỉ là giả dối. Kể từ khi tới Lăng Thị làm việc, những chuyện phiền lòng ập tới khiến cô chẳng thể nào chịu đựng nổi.

Lăng Điền nhìn Lăng Nguyên bỏ đi, chán nản tới trước cửa sổ, bên dưới xe cộ qua lại tấp nập, thế nhưng tại sao trái tim anh càng lúc càng hoang vu thế này...

"Đây là vé máy bay của ngài, ngày mai lái xe sẽ tiễn ngài tới sân bay." Thang Mễ cầm vé máy bay đi tới trước mắt Vũ Văn Phi.

Vũ Văn Phi đã nhiều ngày không quay về Thái Hưng, Thang Mễ khó khăn lắm mới tìm được vị nhị thiếu gia hỗn thế ma vương này, hơn nữa lại còn đang ở trong quán bar.

Vũ Văn Phi liếc mắt nhìn Thang Mễ, nốc nửa cốc rượu, bật cười hỏi" Vũ Văn Linh còn nói gì nữa? "

" Tổng giám đốc hi vọng ngài sẽ phát triển sự nghiệp rực rỡ ở châu Âu."

Vũ Văn Phi càng cười ngạo nghễ hơn. Nhưng lời nói khách khí như vậy cho thấy xem ra Vũ Văn Linh đang mong anh ra đi từng ngày từng giờ.

Sau khi giăng bẫy anh lần này, Vũ Văn Linh nhẹ nhàng thắng một trận không tốn chút công sức, thậm chí còn ngạo nghễ nói với anh rằng anh ta không chấp nhặt chuyện cũ.

Đúng vậy, chính là giăng bẫy.

Mãi tới khi Lăng Nguyên gọi điện mắng mình, lại kể đầu đuôi câu chuyện, anh mới nhận ra rằng, con số tiền cọc lấy được từ chỗ Vân Ni có vấn đề, cũng chính là, Vân Ni là người của Vũ Văn Linh.

Có thể cài cắm tai mắt của mình bên cạnh Hoàng Phủ Dịch, Vũ Văn Linh quả nhiên lợi hại.

Nghĩ tới một năm trước, Vũ Văn Linh chẳng phải cũng cài cắm tai mắt của mình vào Thần thị đó sao?

Vừa nhớ tới Thần thị, Vũ Văn Phi bất giác xiết chặt bàn tay.

Anh không thể đi được!

Tuy lúc này Thần Tinh đang ở bên cạnh Hoàng Phủ Dịch, thế nhưng anh chẳng thể nào yên tâm được. Bên cạnh Hoàng Phủ Dịch giờ đã có tai mắt của Vũ Văn Linh, nói không chừng, sẽ nhanh chóng đối phó với Thần Tinh.

Một năm trước, anh không thể giúp đỡ Thần Tinh bởi lúc biết được chân tướng, mọi chuyện đã quá muộn.

Một năm sau, anh không thể để mặc người ta sai khiến thêm lần nữa.

" Được rồi, tôi sẽ nhận vé máy bay, anh có thể quay về báo cáo với sếp được rồi." Vũ Văn Phi vứt tấm vé mãy bay lên mặt bàn cạnh đó, bất cần đáp lại Thang Mễ.

" Vậy thì tôi đi trước, ngài có chuyện gì cần, gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào cũng được."

Vũ Văn Phi nhìn Thang Mễ rời khỏi, liền châm lửa đốt cháy tấm vé máy bay rồi vứt vào thùng rác cạnh đó.

Vũ Văn Linh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tình cảnh trong giấc mộng khiến anh sợ hãi ngay cả khi đã ngồi bật dậy trên giường.

Bật chiếc đèn bên giường lớn, trong lòng thầm nghĩ đã lâu lắm rồi mình chưa từng gặp ác mộng. Sau mỗi ngày làm việc bận rộn luôn khiến anh chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, thế nhưng tối nay, anh lại gặp đúng cơn ác mộng giống như mấy năm về trước.

Anh đưa tay vuốt lên trán, liếc nhìn cảnh vật quen thuộc trong phòng ngủ của mình để có thể bình tâm lại.

" Wilson, anh không sao chứ?"

Bên ngoài truyền vào giọng nói của Vũ Văn Lai.

Trần trọc mãi không ngủ được, Văn Lai định đun nóng cốc sữa của mình, không ngờ lúc đi lên tầng nghe thấy tiếng thở hắt thở đầy kinh hãi của Vũ Văn Linh truyền ra từ phòng ngủ. Tiếng thở khác thường khiến cô tiến lại, đưa tay gõ lên cửa phòng Vũ Văn Linh.

Điều bất ngờ hơn nữa chính là vài giây sau, Vũ Văn Linh đã mở cửa phòng, chẳng nói lời nào, ôm chặt lấy cô vào lòng.

Đã bao lâu rồi, Vũ Văn Linh đã không hề ôm cô như thế? Cho nên, cô cảm thấy có phần không quen.

Đặt ly sữa nóng trên tay xuống chiếc bàn gần đó, để giữa anh và cô không còn ngăn cách nào nữa.

"Anh vẫn ổn chứ?" Cô nằm gọn trong vòng tay anh khẽ khàng cất tiếng hỏi.

"Văn Lai, đêm nay ở lại đây cùng anh đi."

" Anh sao thế?" Có phải gần đây áp lực quá lớn không? Xin lỗi anh là em vô dụng, không thể dành được đấu thầu công trình giai đoạn ba. Thế nhưng nói không chừng, sẽ nhanh chóng có chuyển biến thôi, Lăng Thị cũng đã bỏ thầu rồi mà." Cô đưa lời an ủi, trong lòng hiểu rõ, sự thất thường của Vũ Văn Linh đêm nay hoàn toàn không liên quan đến cuộc đấu thầu giai đoạn ba của tập đoàn Niệm Vũ.

Bởi vì chuyện Lăng Thị bỏ thầu có khả năng chính là âm mưu mà Vũ Văn Linh đã sắp đặt từ trước. Thủ đoạn của người đàn ông này cao hơn cô rất nhiều lần. Cũng chính bởi vậy cô cần phải thận trọng từng bước.

Trước mặt người chồng của mình mà phải thận trọng như vậy, thực khiến người khác nực cười.

" Tối nay không nói chuyện công việc, được không..." Anh khẽ thoảng thốt bên tay cô, mang theo chút trầm ổm của người đàn ông chín chắn. Cô đưa tay ôm trọn lấy người anh.

" Được..." Cô dí sát cơ thể mình vào người anh, hòng khơi dậy ham muốn trong anh.

Thực ra, anh và cô chưa từng có quan hề trai gái, liệu tối nay có thể?

Thế nhưng, Vũ Văn Linh khi nhận ra ý đồ của Vũ Văn Lai, liền dứt khoát đẩy cô ra.

" Văn Lai, đã muộn rồi, em đi ngủ sớm đi."

Lại câu nói này, trước đây, những câu kiểu này khiến cô luôn nghi ngờ phải chăng sức hút của mình có vấn đề, thế nhưng giờ, cô không thế nữa. Cô chỉ nghi ngờ đằng sau lớp mắt nạ của anh ẩn chứa mưu đồ lợi dụng gì nữa mà thôi.

Đúng vậy, từ đầu chí cuối, anh chẳng qua chỉ lợi dụng cô.

" Dạ, anh uống li sữa này đi, sẽ dễ ngủ hơn đấy."

" Cảm ơn em, Văn Lai, nói là không bàn công việc, thế nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng, bởi vì em đã nỗ lực hết sức trong bản kế hoạch đấu thầu công trình giai đoạn ba với tập đoàn Niệm Vũ, nên anh sẽ công bố trong cuộc họp cổ đông, bổ nhiệm em thành giám đốc bộ phận chiến lược quy hoạch.

Giám đốc bộ phận chiến lược quy hoạch!

Chức vị này thuộc lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Thái Hưng, cũng là điều mà cô mơ ước trước kia. Chỉ là giờ đây, nghe anh nói vậy, cô chẳng thấy kích động chút nào.

Có lẽ, trải qua nhiều truyện, mong ước ban đầu của cô cũng đã biến đổi.

Thế nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra vui mừng, ngạc nhiên" Em á? Em lo mình không đảm nhiệm nổi."

" Em hoàn toàn có thể, chỉ cần công trình của tập đoàn Niệm Vũ giao thầu theo thứ tự, ngay sau đó, anh sẽ thăng em lên làm phó tổng giám đốc tập đoàn."

Thực sự là lời hứa không thể nào tin nổi, Văn Lai nhìn người đàn ông trước mặt mình, vẻ vui mừng, ngạc nhiên trên mặt cô, ít nhiều có phần chân thật.

Chân thật, từ này đối với cô và người đàn ông trước mặt thật quá xa xỉ.

Có điều, như vậy thì sao chứ?

Chỉ cần là người chiến thắng, thì giả dối cũng chẳng sao hết.

Ngày hôm sau, Vũ Văn Linh đứng trong phòng làm việc, theo đúng sắp xếp, thì hôm nay là ngày mà Vũ Văn Phi bay sang châu Âu công tác, thế nhưng vừa rồi, người đồng hành với Vũ Văn Phi gọi điện từ sân bay về, nói rằng không tìm được Vũ Văn Phi, đồng thời di động của anh cũng trong trạng thái tắt máy.

Tin tức này khiến Vũ Văn Linh không vui. Vũ Văn Phi định làm gì trong những lúc căng thẳng thế này?

Có điều Vũ Văn Phi dù thế nào đi nữa cũng chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Ví dụ như vụ đặt tiền cọc lần đó, đã đi theo đúng kế hoạch của anh.

Bây giờ, anh đích thực chẳng có tâm tư quản chuyện của Vũ Văn Phi nữa, chi bằng giao cho đám vệ sĩ lo liệu là được.

Bởi vì, chiều nay, còn có việc quan trọng hơn chờ anh xử lý, việc đó chính là buổi giải trình về công trình giai đoạn ba của tập đoàn Niệm Vũ.

Vũ Văn Linh cúi nhìn đồng hồ, từng giây từng phút trôi qua, trong lòng càng thêm mãn nguyện.

Đại diện các đơn vị đã tham gia đấu thầu công trình của tập đoàn Niệm Vũ đã có mặt trong phòng họp từ lâu chờ đợi lời tuyên bố của Hoàng Phủ Dịch.

Đúng hai giờ chiều Hoàng Phủ Dịch xuất hiện tại phòng họp, tiến thẳng về vị trí chủ tọa, nhìn những khuôn mặt tràn đầy kì vọng bên dưới, anh bình thản tuyên bố "Các vị, do tập đoàn Lăng Thị rút lui, cho nên cuộc đấu thầu công trình giai đoạn ba sẽ được triển khai lại từ đầu. Lần này, vì lí do công bằng, chúng tôi sẽ không xét đến mức tiền cọc, mà dùng cách chiếm điểm tổng hợp, hy vọng các vị sẽ chuẩn bị các bản kế hoạch của mình thật tốt. Ngày mai, vào giờ này, chúng tôi sẽ khởi động cuộc đấu thầu mới, hy vọng sẽ tìm ra được nhà thầu thích hợp hơn nữa."

Lời tuyên bố của Hoàng Phủ Dịch không giống những lời suy đoán của những người trong giới trước đấy, anh tuyên bố chuyện này, đồng thời cố ý không nhắc tới việc tập đoàn Lăng Thị bị hiềm nghi có hành vi cạnh tranh không lành mạnh.

Đương nhiên, chuyện đến nước này, chẳng còn ai bận tâm tới lí do Hoàng Phủ Dịch làm vậy, chỉ cảm thấy cực kỳ hứng thú trước cách thức chấm điểm tổng hợp mới.

Sau khi tuyên bố Hoàng Phủ Dịch lập tức bước ra khỏi phòng họp.

Vân Ni vội chạy theo, lại nghe Hoàng Phủ Dịch lên tiếng “ Mau báo phòng kế hoạch làm một cuốn sách mẫu mới, như vậy sẽ tiện cho các vị cổ đông chấm điểm hơn.”

“ Dạ vâng”. Vân Ni lập tức đáp lại.

“ Ngoài ra...”

Hoàng Phủ Dịch tiếp tục dặn dò, khuôn mặt Vân Ni đồng thời không khỏi biến sắc.

Tại một góc khuất ít người ven sông, Vân Ni xuống xe, đi một mình trong sắc đêm vào nơi sâu hơn,

Vũ Văn Lai nhìn thấy dáng của Vân Ni, nụ cười trên môi liền thu lại.

Cô nhìn chiếc latop, bên trong có bản kế hoạch mà Vân Ni đưa cho. Bản kế hoạch này thậm chí còn tốt hơn hẳn so với yêu cầu, nhưng lại là một phương án bị bỏ qua theo lời Hoàng Phủ Dịch, là đặc biệt dành cho Thái Hưng.

Suy ngẫm một hồi, Vũ Văn Lai gọi điện cho Vũ Văn Linh, thế nhưng, Vũ Văn Linh không hề nhấc máy.

Là phụ nữ, khó tránh có những suy nghĩ lung tung, thế nhưng ở bên cạnh Vũ Văn Linh lâu rồi, cô nhận ra, bản than thậm chí còn chẳng có tư cách suy nghĩ lung tung.

Cau chặt đầu mày, dập điện thoại, Vũ Văn Lai không cố gắng gọi điện thoại cho anh nữa, quay vô lăng, chiếc xe rời đi nhanh chóng.

Lúc này, di động của Vũ Văn Linh đã thôi rung, nhưng hai tay anh vẫn chưa được yên tĩnh, chỉ cách một bức tường, giọng nói phẫn uất của Vũ Văn Phi vang lên: “ Mau thả tôi ra, các người làm vậy là xâm phạm quyền tự do của con người, tôi sẽ kiện các người.

Vũ Văn Linh mặt mày bình thản, lại nghe Thang Mễ bước tới nói “ Tổng giám đốc, ngài xem..’

“ Tôi quay về trước, cậu chông chừng cậu ta, muốn ăn gì uống gì đều phải chiều theo ý anh ta, thế nhưng trước giờ lên máy bay vào hai ngày tới, không được phép thả cậu ta ra.’’

Vì Vũ Văn Linh không chịu hợp tác , anh chỉ còn cách ép buộc Vũ Văn Phi phải sang châu Âu.

“Vũ Văn Linh. anh cút ra đây cho tôi, mau thả tôi ra.”

“Tiểu Phi, đừng có gào nữa, gào to đến mấy cũng chẳng có ai nghe thấy đâu, chi bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, như vậy sẽ dễ chịu hơn.”

“ Cút đi, tôi không đi châu Âu! Tốt nhất là anh hãy thả tôi ra, nếu không tôi sẽ không để anh sống yên đâu.”

“ Những chuyện em làm sai, anh có thể bỏ qua hết, chỉ cần em làm theo đúng nhw những gì anh dặn, đi châu Âu.”

“ Vũ Văn Linh, anh không thả tôi ra, anh sẽ hối hận. Mau thả tôi ra.”

Vũ Văn Linh không nói thêm gì nữa, lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng cách âm kín mít đó.

Thang Mễ nhìn chiếc cửa nhỏ đóng chặt, nhún vai bất lực, cũng phớt lờ giọng nói càng lúc càng kích động của Vũ Văn Phi.

Và giọng gào thét đó đã bị cơn mưa ào ạt bên ngoài che khuất, chẳng còn rõ rệt nữa...

Trời cứ thế đổ mưa đến giữa đêm, ngày hôm sau lại trong trẻo, nắng ấm.

Trong thời tiết nắng ráo, công trình giai đoạn ba của tập đoàn Niệm Vũ lại lần nữa khởi động mở thầu.

Trong phòng họp đa năng, đại diện của các tập đoàn tham gia dự thầu đều đã có mặt, theo thứ tự bốc thăm, liền bắt đầu giới thiệu các bản kế hoạch theo vòng.

Vòng trình bày bản kế hoạch lần này chú trọng vaò các điều kiện tổng hợp, cho nên các tập đoàn lớn đã sửa đổi lại bản kế hoạch của mình, cũng biến những bản kế hoạch này trở nên cực kì đặc sắc hơn trước khi được trình tới trước mặt các vị cổ đông.

Đương nhiên, bản kế hoạch đặc sắc hơn cả chính là của tập đoàn Thái Hưng.

Bản kế hoạch này do Vu Văn Lai đưa tới, nội dung phong phú lại cộng thêm tài diễn thuyết của Vu Văn Lai, nên nhanh chóng thu hút được sự chú ý của các tập đoàn.

Điều này đương nhiên càng tăng thêm lòng tự tin cho Vu Văn Lai trong lúc diễn thuyết. Cô dường như đã mường tượng ra cảnh Hoàng Phủ Dịch đọc ra hai chữ Thái Hưng khi tuyên bố kết quả trúng thầu.

Thế nhưng Hoàng Phủ Dịch ngồi cạnh sắc mặt càng lúc càng thêm nặng nề.

Mãi cho đến khi Vũ Văn Lai đọc hết, lúc các vị cổ đông chuẩn bị chấm điểm, Hoàng Phủ Dịch mới dùng ánh mắt ra hiệu cho các vị cổ đông tạm dừng, tiếp đó, anh lên tiếng hỏi Vu Văn Lai “ Vu tiểu thư, bản kế hoạch này do cô chuẩn bị ?”

“ Bản kế hoạch này là do tôi cùng mấy vị trưởng phòng chuẩn bị.”

“ Cũng có nghĩa là do tập đoàn Thái Hưng độc lập hoàn thành ?”

“ Đúng thế, thưa tổng giám đốc Hoàng Phủ.” Vu Văn Lai nhìn sắc mặt của Hoàng Phủ Dịch, bỗng cảm thấy có điều chẳng lành.

Còn chưa kịp suy nghĩ sâu, Hoàng Phủ Dịch lại nói “ Nếu tôi nhớ không nhầm, bản kế hoạch này ngay từ đầu là do tập đoàn Lăng Thị viết ra.”

Câu nói này tuy không to lắm, nhưng đủ khiến toàn hội trường rầm rì bàn luận.

“ Tổng giám đốc Hoàng Phủ, làm sao có thể là bản kế hoạch do Lăng Thị nộp được chứ? Chẳng phải Lăng Thị đã rút lui khỏi cuộc cạnh tranh lần này rồi sao?” Sắc mặt Vu Văn Lai không được tốt lắm.

“ Đúng là Lăng Thị đã rút lui, thế nhưng bản kế hoạch này không phải bản lần trước Lăng Thị đã chiến thắng, bởi vì đây chỉ là bản kế hoạch sơ bộ của họ. Sau đó, Lăng Thị bổ sung thêm rất nhiều điểm dựa trên nền cơ sở này, và người biết được bản kế hoạch sơ bộ chỉ có ba người gồm tôi và hai trợ lí của tôi.”

“Không thể nào, chuyện này...”

“ Vu tiểu thư, tôi nghĩ có một vài việc cô càn hải giải thích với tôi, mọi người cứ tiếp tục, Vu tiểu thư, cô hãy đi theo tôi.” Hoàng Phủ Dịch đứng dậy, đi về phòng làm việc gần đó.

Vào lúc Vu Văn Lai đứng dậy, cô ý thức rõ ràng rằng, cô đã bị gài bẫy.

Thì ra Vân Ni đã bị Hoàng Phủ Dịch hơn nữa còn bị lợi dụng lại.

Thế nhưng, lẽ nào từ đầu Vũ Văn Linh không hề hay biết, hay là, ...

Lúc này, cô bước từng bước theo Hoàng Phủ Dịch đi về phía căn phòng làm việc bên cạnh, mỗi bước đi càng khiến lòng cô băng giá.

Chỉ là, đợi tới khi cô bước vào phòng mới biết một người nhìn bề ngoài trông ôn hòa như Hoàng Phủ Dịch lại có thể làm ra những việc đáng sợ hơn cô nhiều lần.

Tất cả mọi chuyện quả nhiên là một cái bẫy. Gài bẫy Thái Hưng để vun vén cho Lăng Thị.

Ẩn ý trong câu nói của Hoàng Phủ Dịch nghĩa là nếu như Thái Hưng muốn tiếp tục làm công trình giai đoạn một thì nhất định phải thừa nhận đã từng dùng thủ đoạn phi pháp để dành bản kế hoạch của Lăng Thị.

Nếu không, tập đoàn Niệm Vũ sẽ dừng hợp tác với Thái Hưng ngay ở công trình giai đoạn một.

Thật không ngờ, thủ đoạn của Hoàng Phủ Dịch lại tàn độc như vậy, đồng thời không theo bất cứ tuần tự nào cả.

Đương nhiên Vu Văn Lai càng hiểu rõ hậu quả nếu đối chọi với Hoàng Phủ Dịch sẽ là gì, người đàn ông đang đứng trước mặt cô đã được đồn thổi từ lâu là biểu tượng của sự tàn độc.

Vu Văn Lai nhìn văn phòng làm việc rạng rỡ nắng ấm của Hoàng Phủ Dịch, trong lòng chẳng cảm thấy chút ấm áp, càng chẳng thể thốt ra khỏi miệng, quyết định trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô không phát huy được tài ăn nói khéo léo của mình.

Về khí thế, cô chẳng thể nào áp đảo được Hoàng Phủ Dịch.

Về tâm thế, cô đã thua một nước.

Không biết làm cách để rời khỏi tập đoàn Niệm Vũ, đến khi ngồi vào xe, lái xe hỏi có quay về Thái Hưng không Vu Văn Lai mới thoát khỏi tâm trạng, lặng lẽ gật đầu.

Chiếc xe nhanh chóng về tới tập đoàn Thái Hưng, Vu Văn Lai đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc, nhưng Thang Mễ ngăn cô lại, nói rằng Vũ Văn Linh đang họp, không tiện gặp mặt cô

Lần này cô phải đợi rất lâu, mãi cho tới khi ánh nắng gay gắt buổi trưa phản chiếu lên khuôn mặt, cánh cửa văn phòng làm việc của Vũ Văn Linh mới đẩy ra, tiếp đó mấy vị giám đốc mới lần lượt ra ngoài.

“ Thang Mễ, tôi có thể vào trong chưa?” Vu Văn Lai đứng lên, vừa nói cô vừa đi về phía cửa phòng làm việc của Vũ Văn Linh.

“ Vu tiểu thư, cô còn phải chờ một lúc nữa...”

Tuy Vu Văn Lai còn một thân phận khác là phu nhân của Vũ Văn Linh, thế nhưng ở công ty, Thang Mễ vẫn quen gọi cô là Vu tiểu thư.

Nhưng Vu Văn Lai hiển nhiên không định chờ thêm nữa, cô nhanh chóng bước tới cửa phòng, Thang Mễ định ngăn lại, bên trong vọng ra giọng nói của Vũ Văn Linh “ Để cô ấy vào đi.”

Thang Mễ để Vu Văn Lai vào trong, rồi biết ý khép cửa vào.

Trong phòng làm việc, Vũ Văn Linh ngồi ngược sáng nên Vu Văn Lai không nhìn thấy rõ sắc mặt, chỉ nghe thấy thanh âm bình thản của anh “ Em đã thất bại ?”

Cô còn chưa kịp trả lời, thậm chí bên Hoàng Phủ Dịch còn chưa kịp công bố điều gì, người đàn ông này đã biết cô thất bại.

“ Có thể coi là như vậy, Hoàng Phủ Dịch...”

Cô muốn giải thích điều gì đó, nhưng còn chưa kịp ngẫm nghĩ nên nói những gì, Vũ Văn Linh đã cắt ngang “ Thất bại là thất bại, lý do đều là thứ yếu.”

“ Thế nhưng đây rõ ràng là cái bẫy của Hoàng Phủ Dịch gài! Lợi dụng cái bãy này bắt chúng ta phỉa bỏ công trình giai đoạn ba vì công trình giai đoạn một. Hơn nữa, lần này vấn đề nằm ở chỗ Vân Ni, cho nên chúng ta mới chúng bẫy, thủ đoạn của hoàng Phủ Dịch thật cũng chẳng quang minh lỗi lạc chút nào. Lẽ nào chúng ta phải nhẫn nhịn cho qua ?”

Nói xong cô dường như thấy Vũ Văn Linh nhếch miệng cười nhạt, lại giống như không phải, đợi đến khi cô nhìn kĩ, Vũ Văn Linh đã bước ra khỏi chiếc bàn, tiến tới gần chỗ cô “ Là em, không phải chúng ta...”

Chỉ một câu rất khẽ, nhưng lần này cô nghe thấy rõ ràng. Cũng bởi vì quá rõ, nên cô cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

“ Cái gì ?” Vu Văn Lai bắt đầu cảm thấy bất an, cô tóm lấy cánh tay của Vũ Văn Linh rồi nói “ Ý của anh chính là, lần này đấu thầu thất bại, em phải gánh toàn bộ trách nhiệm sao ? Thế nhưng đây không phải là lỗi của một mình em, là anh, anh đã sắp xếp...”

Vu Văn Lai còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Vũ Văn Linh tát mạnh một cái.

Đây là lần đầu tiên an đánh cô, kể từ khi quen biết, cũng là làn đầu tiên anh ra tay đánh phụ nữ.

Nhưng với Vu Văn Lai, đây không phải lần dầu tiên cô bị người ta đánh.

Từ nhỏ sống trong cô nhi viện, cô đã bị người khác đánh rất nhiều, chỉ cần đắc tội với những đứa trẻ lớn hơn tuổi là sẽ bị đánh.

Cũng chính từ lúc dó, cô biết, cách tốt nhất để bảo vệ bản thân không còn bị người khác ăn hiếp, chính là trở nên mạnh mẽ.

Thế nhưng thật không ngờ, người đánh cô lại là chồng cô trên danh nghĩa, cụm từ này thật nực cười biết bao!

Trong lòng Vu Văn Lai trào dâng cảm giác tức giận, thế nhưng ngoài mặt lại tỏ ra đáng thương. Trước mặt người đàn ông mà cô không thể mạnh hơn được, vai diễn của cô chỉ có thể như thế này, cho dù thứ diễn xuất này càng lúc càng khiến cô cảm thấy buồn nôn.

“ Wilson...”

“ Văn Lai, em luôn tự cho rằng mình rất thông minh, điều này trước sau gì cũng gây hại cho em. Có điều niệm tình chúng ta từng là vợ chồng, anh sẽ cho em một khoản tiền sinh hoạt, thế nên, em không cần phải lo lắng.” Vũ Văn Linh trở lại bình thản, giống như thể cái tát dành cho Vu Văn Lai khi nãy chỉ là ảo giác.

Người phụ nữ này, anh có thể chấp nhận sự suy tính sâu xa, nhẫn nhịn bụng dạ mưu mô, thế nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua việc cô bắt đầu làm càn trong Thái Hưng. Bao gồm cả việc một năm nay, cô bắt đầu lập quỹ tiền riêng cùng mối quan hệ riêng của mình.

“Ý của anh chính là bắt em phải thừa nhận cạnh tranh phi pháp, hối lộ từ chức, sau đó, đồng ý ly hôn ?” Khóe miệng của Vu Văn Lai bắt đầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“ Văn Lai, thực ra em rất thông minh, nên chắc hiểu ý câu nói chia tay trong hào bình chứ ?” Vu Văn Lai quay lại bàn làm việc, nhạt nhẽo lên tiếng.

“ Wilson, thật không ngờ anh lại tuyệt tình như vậy, lợi dụng tôi xong rồi muốn vứt đi sao ?”

“ Ban đầu cô lấy tôi không phải cũng dùng bao nhiêu thủ đoạn à ?” Chúng ta cũng chỉ có qua có lại mà thôi.”

“ Ha ha, được, chia tay trong hòa bình, không biết khoản tiền sinh hoạt kia sẽ là bao nhiêu ?” Vu Văn Lai bắt đầu cười, nụ cười ánh lên khóe miệng sưng đỏ, khiến cô trông vô cùng thê thảm.

“ Thật không ngờ, trải qua bao nhiêu chuyện cô vẫn chỉ có thể thê thảm như vậy. Thế nhưng, cô quyết không chịu sự thê thảm này đơn giản như vậy .”

“ Đương nhiên là phải bằng mười năm tiền lương làm việc tại Thái Hưng rồi!” Vũ Văn Linh lấy quyển chi phiếu ra, viết xuống một cái giá rồi nói tiếp “ Tôi sẽ đưa cho cô làm ba lần.”

“ Mỗi lần làm xong một việc sẽ đưa một khoản, đúng không ? Như vậy cũng khá công bằng.” Vu Văn Lai không còn cười nữa, thay vào đó đã lấy được sự bình tĩnh của bản thân.

“ Cô có thể ra ngoài, rồi nhanh chóng tiền hành công việc với bên Niệm Vũ đi.” Vũ Văn Linh kết thúc cuộc nói chuyện này.

“ Được, cảm ơn vì anh đã khẳng khái như vậy...” Vu Văn Lai lúc này hiểu rằng tranh luận thêm với Vũ Văn Linh cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng biết điều rời đi còn hơn.

Thế nhưng, cô rời đi không có nghĩa là thỏa hiệp. Khoảnh khắc bị anh tát một cái, cô đồng thời hiểu ra trong lòng anh, cô vốn dĩ chẳng là gì. Hoặc có lẽ, không chỉ riêng cô mà ngay đến Lạc Lạc cũng chẳng là gì hết.

Bước ra khỏi phòng làm việc của Vũ Văn Linh, Vu văn Lai một mình đi xuống hầm chứa xe, lúc này chưa tới giờ tan tầm, nên hầm chứa xe gần như không một bóng người.

Chỉ là, chính vào lúc cô chuẩn bị bước về chiếc xe của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng động bất thường, dường như có ai đó đang bị bức ép loi đi, nên đôi co chống đối.

Cô nhìn về phía chiếc xe đang đỗ ở vị trí công ty Thái Hưng, có thể thấy hai viên vệ sĩ đang dẫn một người đi vào chiếc xe bày chỗ đó. Và người bị áp giải kia, chỉ nhìn từ phía sau cô cũng có thể nhận ra đó là Vũ Văn Phi.

Vũ Văn Phi? Đáng lẽ ra lúc này Vũ Văn Phi phải ở châu Âu rồi, tại sao lại xuất hiện ở đây?

Vu Văn Lai dường như nhận thức ra điều gì đó, cô lặng lẽ quay về chiếc xe ô tô của mình, chờ chiếc xe bảy chỗ vụt đi, cô liền chạy theo chiếc xe đó.

Tại sân bay.

Hai người đàn ông mặc đồ đen dẫn theo một người đàn ông mặc áo phông trắng đi về phía cửa an ninh.

Người đàn ông mặc áo phông màu trắng không ai khác chính là Vũ Văn Phi. Lúc này đang cố gắng thoát khỏi sự khống chế của hai người đàn ông áo đen, thế nhưng xem ra chẳng có chút sức lực, bởi thuốc mê vẫn còn. Chỉ là anh không cam tâm để người ta áp giải ngồi lên chuyên cơ bay sang châu Âu như thế.

Anh đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ là rất nhanh đã nhận ra, nỗ lực chống đối của mình là vô ích.

Đúng lúc đang tuyệt vọng, anh đột nhiên nghe thấy tiếng “ Bố ơi.”

Một bé gái không biết từ đâu chạy tới trước mặt anh, kéo lấy vạt quần của anh, tiếp đó bé gái này thét lớn về phía hai viên vệ sĩ mặc áo đen kia “ Người xấu, mau thả bố tôi ra.”

Tiếng thét, hành động của bé gái cùng thần thái cứng đờ của Vũ Văn Phi đã thu hút sự chú ý của đông hàn khách qua lại, tiếp sau đó đứa bé càng lúc càng hét to hơn, lập tức nhân viên sân bay chạy tới hỏi “Xin hỏi vị tiên sinh này, đây có phải là con gái của anh không ?”

“ Ưm, ưm, ưm, ưm,” Vũ Văn Phi ra sức gật đầu, sau đó lắc đầu, dáng vẻ cực kì kích động này càng khiến cho hai viên vệ sỹ xuất hiện cạnh bên trở nên dị thường.

Nhân viên sân bay quá quen thuộc với những tình huống dị thường kiểu này, liền nói “ Mời các vị đi theo tôi một lát.”

Đám vệ sĩ đương nhiên không có ý định đi theo người nhân viên kia, một trong hai người đã buông lỏng tay của Vũ Văn Phi ra, chặn ở phía trước nói “ Chuyên cơ của chúng tôi sắp cất cánh, đây là thẻ lên máy bay của chúng tôi, xin hãy mau chóng sắp xếp cho chúng tôi làm thủ tục.”

Cũng chính lúc đó, bé gái kia nhanh nhẹn chui tới phía trước mặt Vũ Văn Phi, vẫy nhẹ chiếc khăn nhỏ cuả mình “ Bố ơi, mau đưa con về nhà, bố ơi.”

Chiếc khăn nhỏ tỏa ra mùi hương dị thường, nhưng đồng thời khiến Vũ Văn Phi còn đang ngấm thuốc mê đột nhiên lấy lại được sức lực, thoát ra khỏi tay gã vệ sĩ còn lại, vuốt yêu lên khuôn mặt của cô bé gái kia rồi chạy nhanh ra bên ngoài.

Nhân viên sân bay không hiểu có việc gì đang diễn ra, chỉ thấy hai gã vệ sỹ đuổi theo Vũ Văn Phi vừa trốn thoát.

Khu vực sân bay cũng vì thế mà hỗn loạn cả lên.

Vũ Văn Phi chạy biến ra ngoài. Khi chạy ngang qua cây cột, một phụ nữ áo trắng, bịt khăn voan che mắt tóm lấy tay anh kéo đi. Tuy không nhìn rõ mặt người đó là ai, nhưng Vũ Văn Phi lại có thể cảm nhận được thiện ý của cô.

Rất nhanh cô gái áo trắng kéo Vũ Văn Phi lên xe, trước khi mấy gã vệ sĩ kịp đuổi tới, cô đã cho chiếc xe chạy mất.

Chiếc xe lao lên đường cao tốc, rời khỏi sân bay, Vũ Văn Phi đã bình tĩnh lại, nhìn người phụ nữ ngồi cạnh lúc này anh mới nhận ra, cô chính là Vu Vãn Lai.

Vu Vãn Lai kéo chiếc khăn voan che mặt xuống, nhìn Vũ Văn Phi cười nói “ cậu không ngờ là tôi đúng không ?”

“ Tại sao lại là chị?” Giọng Vũ Văn Phi nhanh chóng pha màu chán ghét.

“ Điều này có gì kì lạ, nếu không phải là tôi, lúc này cậu có thể thoát khỏi Vũ Văn Linh mà ngồi nên chiếc xe này sao?”

Vũ Văn Phi không đáp, thậm chí chẳng muốn liếc mắt nhìn sang Vu Vãn Lai.

“ Nhị thiếu gia, nếu đã ngồi lên chiếc xe này, thì chứng tỏ chúng ta đã là người cùng hội cùng thuyền, cậu bị Vũ Văn Linh chơi một vố, tôi lẽ nào không bị? Cậu bị Vũ Văn Linh bức ép tới mức bắt phải sang châu Âu, tôi cũng bị hắn dồn đến thế không còn chỗ đứng trong Thái Hưng nữa. Nhìn từ góc độ nào, chúng ta cũng nên giúp đỡ, bảo vệ lẫn nhau mới phải. Tôi tin rằng chỉ có như vậy, cậu mới dành được thứ cậu muốn, còn tôi cũng không bị phí hoài tâm huyết. Hy vọng cậu hãy suy nghĩ cho thật kĩ,”

Vu Vãn Lai bình tĩnh nói hết câu rồi lặng lẽ chờ xem phản ứng của Vũ Văn Phi.

Khi thấy thái độ nghi ngờ và đắn đo trên khuôn mặt của Vũ Văn Phi, cô tin rằng sẽ dễ dàng đạt được ý định hơn so với Vũ Văn Linh, bởi người thanh niên này tuy là em trai của Vũ Văn Linh, nhưng vô cùng non nớt.

Bây giờ, cô cần sự giúp đỡ của vị nhị thiếu gia hỗn thế ma vương vừa non nớt vừa nông nổi này để đoạt lại những gì cô đáng được nhận.

“ Được, hãy dể tôi suy nghĩ thêm.”

“ Tôi hy vọng thời gian suy nghĩ của cậu không quá lâu, bởi vì, Vũ văn Linh phát hiện ra cậu không xuất cảnh, nhất định sẽ không dễ dàng cho qua. Con đường này không dài lắm, nhưng đủ để cậu suy nghĩ đấy.”

Khi tòa nhà Lăng Thị xuất hiện trước mắt, chiếc xe từ từ dừng lại, Thần Tinh mới phát hiện, bàn tay cầm tập văn kiện của mình đã mướt mát mồ hôi.

Vừa rồi, cuộc họp cổ đông đã đưa ra quyết định sau cùng, công trình giai đoạn ba của tập đoàn Niệm Vũ vẫn được giao cho Lăng Thị đứng ra đấu thầu.

Và giờ, cô là người truyền thông tin này đến lăng Thị.

Hít một hơi thật sâu, bước vào Lăng Thị, Thần Tinh nhanh chóng gặp được Lăng Nguyên. Cô khong muốn gặp Lăng Điền, cho dù bản thân cô biết Hoàng Phủ Dịch đang muốn tạo cơ hội cho cô và anh, thế nhưng cô do dự.

“ Xin chào.” Lăng Nguyên nhìn cô giọng điệu tỏ ra xa lạ.

Sự chuyển biến từ quen thân tới xa lạ cũng chỉ vừa mới diễn ra trong vòng một tháng. Nguyên nhân vì sao lại chuyển biến thì rất nhiều, và đối với một cô gái có tính cách như Lăng Nguyên, bất cứ lí do nào cũng không hề kì.

“ Lăng tổng, xin chào cô, hôm nay tôi tới là đại diện cho các cổ đông của tập đoàn Niệm Vũ, giao gói thầu công trình gai đoạn ba cho lăng Thị tiếp tục làm.”

“ Công trình giai đoạn ba?” Khi Lăng Nguyên nghe mấy từ này, ánh mắt sáng hẳn lên, thế nhưng, lại nhanh chóng sầm xuống, nét mặt bình thản như chưa có truyện gì xảy ra.

“ Thần tiểu thư, tuyên bố từ bỏ là quyết địn của tổng giám đốc chúng tôi, cho nên dù tập đoàn Niệm Vũ có giao lại cơ hội tốt như vậy, e rằng tôi không thể quyết định.”

“ Lăng tổng, tôi đặt lại bản kế hoạch được duyệt tại đây, làm phiền cô chuyển tới tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thị. Còn về việc tiếp nhận hay không, thì chờ xem quyết định của anh ấy. Tôi nghĩ, cô đã bỏ nhiều tâm huyết vào dự án này, chắc cũng không hy vọng Lăng Thị từ bỏ như vậy, đúng không?” Thần Tinh đặt bản kế hoạch lên bàn, đẩy về phía Lăng Nguyên.

Hai tay Lăng Nguyên khẽ run, nhưng khi Thần Tinh đẩy bản kế hoạch về phía mình, cô liền đẩy lại “ Thần tiểu thư, cô đã đề cao tôi quá rồi. Quyết định của tổng giám đốc chúng tôi đâu phải chỉ dùng bản kế hoạch này là có thể thay đổi? Còn tôi vất vả, tâm huyết hay không thì cũng có thể thay đổi được gì chứ? Tôi nghĩ, theo giao hẹn, sau khi hoàn thành công trình giai đoạn hai, tổng giám đốc chắc không còn hứng thú hợp tác với tập đoàn Niệm Vũ nữa. Cho nên, xin cô cứ giữ bản kế hoạch này đi, tôi có việc, không tiễn.”

Dứt lời, Lăng Nguyên lạnh lùng đứng lên, chuẩn bị đi ra khỏi phòng họp.

“ Lăng tổng, cứ từ bỏ như vậy, cô không cảm thấy khó chịu sao?” Thần Tinh đột nhiên đứng dậy, nói lớn.

Lăng Nguyên nắm chặt hai tay, chính vào lúc này, cô chẳng thể nào kìm nén được nỗi tức giận trong lòng thêm nữa. Cô quay đầu, nhìn về phía Thần Tinh nói “ Khó chịu?” Tôi đương nhiên là khó chịu! Người khiến tôi khó chịu chính là cô, cô có biết không?”

Lăng Nguyên nói xong câu này, giọng điệu càng thêm căng thẳng “ Cô đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương đó, Lăng Thị từ bỏ gói thầu này chẳng phải là do cô hay sao? Cô giả ngây ngô cái gì chứ? Người vô tội là tôi đây này, tốn bao công sức mới tạo ra được bản kế hoạch đó, kết quả không phải bị thất bại khi cạnh tranh mà sau khi giành thầu thành công, bị chính anh trai ruột của mình tuyên bố từ bỏ. Có gì khó chịu hơn cảm giác đó chứ? Không, điều khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn là, từ khi tôi quen biết cô, tôi luôn giúp đỡ cô, thế nhưng sau cùng lại tự biến mình thành trò cười. Còn cô, lúc nào cũng sống theo ý mình, coi thường lòng tốt của tôi. Thần Tinh, cô đừng giả bộ nữa, hãy trở lại con người thực của cô đi, không được sao?”

Những lời Lăng Nguyên khiến Thần Tinh bất ngờ chết lặng.

Bạn đang đọc Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu của Phong Thần Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.