Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Yêu

Phiên bản Dịch · 2391 chữ

---- Là một giấc mộng , đây là giấc mộng hắn làm tốt nhất từ trước tới nay , mơ tới mình tối hôm qua gặp phải người đẹp kia tràn ngập ấm áp lại lãng mạn trong phòng triền miên không ngớt, cuối cùng Nhược Phong thân thể run lên, đều là thể hiện thỏa mãn liền lại nằm ngáy o..o... Lên.

Đón lấy một tiếng rống to vang vọng vân không !

"Còn dám quấy rối bạn gái của ta, lão tử đánh chết ngươi!"

Nhược Phong liền thấy Đổng Siêu mang theo mấy tiểu đệ một lực liền đem cửa phòng đá văng ra, nổi giận đùng đùng quát.

"A ta không có." Nhược Phong cực kỳ hoảng sợ, vội vàng giật mình tỉnh lại, mới biết mình chỉ là đang nằm mơ, thế nhưng vừa nhìn xung quanh cảnh tượng hắn lại ngây ngẩn cả người.

"Mình tại sao ở bệnh viện?" Nhược Phong nói thầm , mơ mơ màng màng nhớ tới đêm qua chính mình đụng phải một mỹ nữ, cuối cùng lại bị một cái đầu trọc đánh ngất đi, về sau cái gì đều không nhớ rõ.

Mà đúng lúc này , cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, đỡ theo một túi nước quả, một thân giáo sư mỹ nữ ăn mặc đồ công sở đi đến.

"Lớp... lớp.. chủ nhiệm lớp!" Nhược Phong nhất thời ngạc nhiên , chẳng lẽ mình đêm qua đi quán bar bị lão sư phát hiện? cái này chết chắc rồi, nếu để cho lão đầu biết mình tiêu phí một tuần lễ tiền ăn đi quán bar chơi , không nói mà đánh chết mình , nghĩ tới đây Nhược Phong trong lòng liền thắt lại .

"Nhược Phong, ngươi đã tỉnh a!" chủ nhiệm lớp "Mộc Tình" đi vào thấy được Nhược Phong sau khi tỉnh lại có chút vui mừng , tuy người học sinh này bình thường học không tốt, thế nhưng nàng cũng không ghét Nhược Phong, đối với nàng mỗi một học sinh mà nói cũng giống như con của mình , cho nên trong trường học Mộc Tình nổi danh lão sư xinh đẹp cực ky ôn nhu , học sinh đều rất thích nàng , đương nhiên tất cả mỹ nữ cũng có nàng trong này .

"Mộc... Mộc Tình lão sư, sao người lại tới đây a!" Nhược Phong lo sợ giả bộ được sủng ái .

"Như thế nào? học sinh của ta đều hôn mê ba ngày ba đêm, làm lão sư ta đây chẳng lẽ không tới nhìn một chút sao?" Mộc Tình cười một tiếng, nói xong lấy ra hoa quả giúp Nhược Phong gọt , đều là vẻ mặt nhu tình.

"A không.. không... không phải chứ!" Nhược Phong lại càng hoảng sợ, thật sự không thể tin được mình hôn mê ba ngày ba đêm.

Cũng không biết hắn vì cái gì hôn mê ba ngày ba đêm, hắn chỉ biết mình bị một tên đánh bất tỉnh về sau đều không nhớ gì cả, ngay cả mình làm thế nào đi đến bệnh viện cũng không biết.

"Ngươi nghĩ sao? thật không biết ngươi đã làm gì , nếu ngày đó không phải ta tới trường học đụng phải ngươi trên ven đường , ngươi bây giờ sẽ như thế nào còn không biết đó!" Mộc Tình vui vẻ nói.

"Lão sư ...ta" Nhược Phong á khẩu không trả lời được.

"Được rồi, bây giờ không sao là tốt rồi? buổi chiều ta còn có lớp, muốn về trường học trước, chờ ngươi bình phục ta tới đón ngươi quay về trường" Mộc Tình nói xong đem quả đặt ở trên mặt bàn liền chuẩn bị muốn đi.

"Cảm ơn Mộc lão sư" nhìn vẻ mặt nhu tình , Nhược Phong bây giờ mới cảm giác được trong lòng mình thấy áy náy.

"Hì hì, nghĩ cảm ơn ta thì đem nâng cao thành tích của mình , ừ , nói như vậy lão sư làm cái gì cho các ngươi đều rất đáng" Mộc Tình nói xong đối với Nhược Phong cười một tiếng liền đi ra ngoài.

"Haizzz..." Nhược Phong thở ra một hơi, chủ nhiệm lớp đối với học sinh đều tốt như vậy chắc có lẽ không đem sự tình mình hôn mê ba ngày ba đêm báo cho gia đình.

Nhược Phong thật sự là đã đoán đúng, Mộc Tình đem Nhược Phong đến bệnh viện kiểm tra một chút , biết là não bộ bị thương không nặng , hiện tại đã khá hơn , cũng không có gì trở ngại, để cho hắn ngủ hai ba ngày sẽ không sao rồi, biết được kết quả Mộc Tình mới yên tâm lại, mà Mộc Tình cũng biết, chăm sóc Nhược Phong chính là một phụ lão , không muốn người lo lắng, cho nên Mộc Tình cũng không có đem chuyện của Nhược Phong thông báo trong nhà.

- Này, đứa trẻ ngu ngốc !"

Mộc Tình lão sư vừa ra khỏi phòng, âm thanh đột ngột vang lên rất thanh thúy, rất ngọt mỹ còn hơi mang một ít sắm âm trẻ con .

- "Ai?" Nhược Phong lại càng hoảng sợ, trong gian phòng một người cũng không có, tại sao có người nói chuyện , nhìn bốn phía cũng không thấy một bóng người, cái này quả thực hù Nhược Phong .

"Nhìn bộ dạng ngươi kìa , lá gan nhỏ như vậy, tùy tiện gọi ngươi một tiếng đã dọa sợ ngươi." tiếng nói hạ xuống, một người mặc một kiện hỏa hồng sắc váy liền áo mỹ nữ cứ thế xuất hiện.

"Ngươi... ngươi... ngươi" Nhược Phong nhìn người này cứ thế xuất hiện nhất thời con mắt trừng sâu sắc, nói chuyện đều cà lăm, đây không phải cô gái đêm hôm đó mình gặp phải sao? nàng làm sao có thể đi tới nơi này?

Nhược Phong thân thể nhất thời khẽ run rẩy ! chẳng lẽ nói mình cứu được nàng vì cảm tạ ta mà muốn lấy thân báo đáp sao? nghĩ tới đây Nhược Phong hai mắt tỏa sáng.

Chậc chậc !!!

'Này ! đứa trẻ ngu ngốc , ngươi đã cứu ta một mạng phân thượng ta có thể giúp ngươi hoàn thành một nguyện vọng, ngươi nói đi! bất kể là cái gì ta cũng có thể giúp cho ngươi." người đẹp kia lại mở miệng.

"Thập thập cái gì?" Nhược Phong quả thật không thể tin được, trước mắt mỹ nữ này cư nhiên nói giúp mình hoàn thành một nguyện vọng, hơn nữa còn là nguyện vọng gì cũng có thể! chẳng lẽ nàng không sợ mình nghĩ không an phận sao.

Nhược Phong nhìn chằm chằm hai ngọn núi mỹ nữ kia , nuốt nuốt nước miếng, mười tuổi lại thường xuyên nhìn hình ảnh đảo quốc Nhược Phong không khỏi nhớ tới động tác mảnh kia làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai , muốn là mình! !

Chậc chậc chuyện này cũng quá khó đi ! nếu đem mỹ nữ này cho chà đạp, cho dù nàng nguyện ý, chuyện này bị người khác biết mình không bị người khác đánh chết a!

không được, để cho nàng tự muốn mình làm bạn gái như thế nào

Chậc chậc, đây cũng quá hàm súc a!

Nhược Phong a! cơ hội lúc này nhất định phải nắm chặt a!

" Trong đầu đều là ý nghĩ xấu xa, ngươi có thể hay không có một chút sự tình nghiêm chỉnh a!"

Ngay lúc Nhược Phong vắt hết óc YY , cô gái đẹp kia lại mở miệng, trên mặt còn mang theo một thái độ khinh bỉ.

"A ngươi ...ngươi làm sao biết ta đang suy nghĩ gì?" Nhược Phong biết mình nghĩ gì xấu xa bị mỹ nữ biết, không khỏi mặt đỏ tới mang tai, cao đồ phá hoại, tự mình nghĩ cái gì nàng cũng biết, không mang theo như vậy đó a!

"Hừ hừ, báo cho ngươi biết! tỷ tỷ ta đây là thần thông quảng đại tiểu hồ, ngươi vừa rồi làm Mộng ta cũng biết, lại càng không cần phải nói ngươi nghĩ gì xấu xa còn muốn giấu diếm được ta sao?" mỹ nữ vẻ mặt đắc ý nhìn nhìn Nhược Phong khinh bỉ!

- "Ha ha ha ha... ?" Nhược Phong vẻ mặt nghi hoặc nhìn mỹ nữ, ôm bụng cười ha hả.

"Ha ha ha ha, ta xem phim truyền hình đã thấy nhiều , ngươi như thế nào lại trêu chọc ta ! trên đời này có vậy thì sao , ta xem lời ngươi là thật thì nói hồ yêu ta còn tin tưởng".

"Cưng nựng, đau buốt " hắn ngửa đầu cười to, lại không biết trên đầu mình cột băng gạc, ngửa đầu hô đau nhất thời đem băng gạc xé ra

"Hừ hừ, bổn tiểu thư chẳng muốn nói nhảm cùng tên củi mục nhà ngươi , nhanh lên xuất nguyện vọng của ngươi a!" mỹ nữ thấy được Nhược Phong không tin mình cũng nghĩ là kỳ quái, bởi vì dưới cái nhìn của nàng đây đều là một nhân loại tầm thường mà thôi, nếu là thật có người biết mình là hồ yêu vậy còn thật sự kì quái đó!

"Khục khục... được rồi! nếu như vậy ta đây muốn xem ngươi có thể hay không giúp ta hoàn thành nguyện vọng !" Nhược Phong vẻ mặt khinh bỉ nhìn mỹ nữ, lão tử muốn trở thành người có tiền trên thế giới ngươi có thể làm được sao?

"Ta muốn ngươi ... "

Nhược Phong vừa định nói ra nguyện vọng của hắn , cửa phòng bệnh đột nhiên "Rầm" một tiếng đã bị người đá văng, ngước nhìn qua có vài phần khí phách đệ tử nghênh ngang đi đến.

...chính là Lưu Vĩ, cùng lớp Nhược Phong cũng là cùng chung cái ký túc xá, hai người quan hệ rất thân, hắn là một tên phú nhị đại, cùng Nhược Phong hoàn toàn bất đồng , bình thường trước mặt Nhược Phong hắn luôn nói ngoài trường học phong lưu cỡ nào , lúc ấy nội tâm Nhược Phong vô cùng xao động , liền hao tốn tiền ăn đi ra ngoài phong lưu một phen.

Mà chính mình phong lưu không thành, hiện tại chính là đầu đầy băng gạc, đợi phong lưu về sau mình còn bị người đánh cho tàn phế?

"Thảo, Nhược Phong, tiểu tử ngươi còn chưa có chết a!" Lưu Vĩ đi tới tuyệt đối với Nhược Phong không có thể khí, hùng hùng hổ hổ nói.

Mỹ nữ thấy có người đi vào nhất thời cả kinh, chính mình cũng không thể để cho quá nhiều phàm nhân thấy được, nói xong thân lại cứ thế biến mất, thế nhưng nàng dường như lại quên cái gì rồi!!

"Hừ hừ, bổn tiểu thư cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, càng không muốn thiếu nợ tên củi mục ngươi một cái nhân tình, nhìn ngươi vì cứu ta bị đánh thảm như vậy phân thượng bổn tiểu thư liền cho ngươi một chút linh khí đi !" nói qua mỹ nữ chỉ ép một chút, một luồng khí ấm áp lập tức vào thân thể của Nhược Phong, điểm xong mỹ nữ liền biến mất không thấy.

"Không biết , tiểu tử ngươi còn biết đến ta, tới thì tới có cần la lớn xông vào như vậy không , làm như ta thiếu nợ ngươi vậy" Nhược phong tức giận nói .

" Chết tiệt , lão tử không tới, nói không chừng ta cũng không gặp được ngươi lần cuối " Lưu Vĩ hùng hổ đập vào đầu Nhược Phong

" Đi đi, tiểu tử ngươi chớ làm loạn a! bây giờ còn đau gần chết đó!" thấy được Lưu Vĩ muốn lao tới , bản thân vừa rồi hưởng qua hương vị kia , có điều tránh khá tốt.

"Ồ? không đau?" Nhược Phong vừa rồi còn cảm thấy đau đầu gần chết , bây giờ bị đánh cho ngã cũng không sao ? nói xong Nhược Phong lại dùng tay vỗ một cái lên trán.

"Thật sự không đau!" Nhược Phong vẻ mặt hưng phấn, chẳng lẽ vừa rồi người đẹp kia nói đều là thật, nàng thật sự là hồ yêu, là nàng giúp mình chữa cho vết thương sao? Nhược Phong vẻ mặt nghi hoặc.

"Lẽ nào! mỹ nữ "

Nhược Phong muốn hỏi cô gái đẹp kia một chút đây là có chuyện gì, bây giờ vừa nhìn cả cái gian phòng cũng chỉ có hai người mình và Lưu Vĩ , người đẹp kia lại không thấy!

"Không phải chứ, mày mộng xuân vừa tỉnh sao? nơi này trừ ngươi ra còn có một đại nam nhân là ta ở đâu ra mỹ nữ ?" Lưu Vĩ nghe Nhược Phong đột nhiên gọi tiếng mỹ nữ, thân thể này liền không ngừng run, chẳng lẽ hắn là! ! !

"Khục khục... tiểu tử ngươi đừng có nghĩ lung tung a!" thấy được thái độ của Lưu Vĩ liền biết hắn đang suy nghĩ gì, đối với hắn nhất thời khinh bỉ, có điều khó hiểu người đẹp kia tại sao lại cứ thế xuất hiện, mà bây giờ lại biến mất trong hư không , đầu của mình lại cảm thấy khá hơn rồi, chỉ có một khả năng, đúng như lời nàng nói nàng chính là một hồ yêu.

"Vậy sao" Lưu Vĩ hướng Nhược Phong giơ ngón tay giữa lên, hái độ khinh bỉ .

"Này, tiểu tử, Ca hôm nay tới muốn nói cho ngươi một chuyện, ngươi tới số rồi." Lưu Vĩ vừa cười vừa nói, thái độ vui vẻ xem kịch.

"Ta làm sao mà tới số?" Nhược Phong vẻ mặt thản nhiên nói.

"Tiểu tử ngươi có phải đắc tội Đổng Siêu? hắn bây giờ đang ở trường học truy nã ngươi đó!" Lưu Vĩ cười đểu nói.

Quả nhiên , mình không thoát khỏi việc trả thù của Đổng siêu! nghe Lưu Vĩ nói như vậy, Nhược Phong trong lòng nhất thời muốn khóc , mình tại sao lại xui xẻo như vậy a?

Bạn đang đọc Ngã Đích Hồ Kiều Thê của Trảm Tương Tư

Truyện Ngã Đích Hồ Kiều Thê tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MocHan95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.