Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn tinh Nuvole

Tiểu thuyết gốc · 1793 chữ

Nadia cẩn thận xử lý miệng vết thương cho con cá Mập. Sau khi sát trùng xong, cô ấy đưa tay lên, trong tay có ánh sáng trắng hơi hiện lên, miệng khẽ ngâm nga:

“Duy Thức • Vô Phùng.”

Duy Thức là chiêu thứ riêng của Duy Năng Giả, còn Vô Phùng là Duy Thức riêng của cô ấy. Vô Phùng - Thiên Y Vô Phùng - không chút tì vết nào, chính là chiêu thức thức làm mọi thứ khôi phục lại như lúc ban đầu. Chỉ sau ba giây, trên người con cá Mập đã không còn chút vết thương nào, lành lặn như lúc ban đầu.

Nadia ngẩng đầu lên nhìn Victoria một cái, Victoria hiểu ý gật đầu với cô ấy rồi nhìn cô ấy xoay người vào trong buồng. Bà chị ngẩng đầu lên trời một lúc rồi nhìn xuống người cậu.

Vento lúc này đang cúi đầu trầm tư, con mắt nhìn ra ngoài biển qua cửa sổ. Cảm nhận được ánh mắt của bà chị, cậu cũng không quay đầu lại mà nói:

“Bố già đi lâu như vậy chắc chắn cũng đã nhìn ra cái gì rồi, và nếu là bình thường, chắc chắn bố già sẽ để vụ này lại cho tôi. Nói xong câu này, cậu ‘chậc’ một tiếng rồi nhẹ than:

“Thật là kiếm việc.” Sau đó cậu lại nói tiếp: “Bố già sẽ không làm điều gì mà không có mục đích. Tôi mới không tin bố già ngâm mình lâu dưới nước mà quên mất thời gian, anh ấy mới không tiêu tốn thời gian vào những việc không đâu này!”

Dừng lại một lúc, cậu mắt chán đến chết nói: “Tôi chắc chắn là bố già sẽ nói cho tôi vị trí khoảng ở vùng nào đó rồi bắt tôi tìm cách giải quyết vụ này… Nhưng đằng nào thì tôi cũng đến sớm hơn những thí sinh khác, không thiếu gì thời gian…”

Bà chị cũng nhìn mặt biển. Thật ra chuyện này là thuộc về chuyên ngành của bà chị, nhưng bà chị cũng không ngại chia sẻ cơ hội rèn luyện cho hậu bối. Sao… Đỡ cho vừa vào đời bị hiện thực đánh mặt khóc thút thít đi…

* Một đàn A Băng đi ngang qua *

Giờ khắc này đúng như Vento suy đoán, Nuvole cũng đã nhận ra được sự bất thường và tìm kiếm được vị trí của bọn săn bắt trái phép. Anh không chỉ tìm được, mà còn biết hết được kế hoạch của bọn chúng, còn biết được bọn chúng cũng không chỉ là bọn ‘thợ săn’. Nhìn từ xa, anh nhìn bọn chúng dàn xếp kế hoạch, đằng sau đó là một manh mối của một thế lực mà Vento bây giờ không nên thấy.

Nhưng anh cũng không lo lắng khi Vento thấy. Bởi vì ngay cả khi tên kia điều tra được mọi chuyện, tên kia cũng chỉ là chú ý đến hai tên Đại tướng mà thôi, không chú ý được đến Vento.

Bởi vì với tư cách là đối thủ thiên kiếp của nhau, anh biết rõ hắn là một người có lòng dạ rộng lớn, không bị gò bó với bất kỳ chuyện nhỏ nhặt gì, là một kẻ đầy mị lực của một vị Đế Vương, nhưng tiếc là…

* Một đàn A Băng đi ngang qua *

“Ông anh giờ khắc này chắc cũng gần về đến đây. Nhóc Ven, nhóc cũng đừng ăn hết phần của ông anh chứ, lỡ ông anh ấy về thấy không có đồ ăn thì không phải là sẽ ăn không khí à?” Victoria con mắt lười biếng nhìn Vento nói. Tuy là nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại không mang chút để ý nào. Bà chị chỉ nói cho có lệ mà thôi, mới lười quản mấy chuyện vụn vặt này đấy.

Vento nghe vậy, con mắt không chớp một chút ăn hết phần của bố già, trong miệng thì nhai nhồm nhoàm: “Bố già sẽ không thích mấy thứ này đâu, tôi là ăn hết hộ bố già đấy!”

Bà chị nghe vậy, ngước mắt lên bĩu môi không nói, tay thì còn tiếp tục thái thịt trên đĩa rồi dùng nĩa thưởng thức.

“Lạch cạch…” Một tiếng vang lên. “Két…..” Tiếng cửa mở.

Nuvole bước vào, cả người ướt đẫm. Những giọt nước biển theo cơ bụng săn chắc chảy xuống, những sợi tóc dính vào nhau tạo nên một vẻ đàn ông riêng biệt.

Đúng như Vento nói, Nuvole không thích ăn mấy thứ này chút nào, lúc anh đi qua bàn ăn, anh nhìn cũng không nhìn lấy một cái, thật không giống như phản ứng của người thường khi đến giờ cơm! Bởi vì thứ anh thích ăn chính là bánh mì và mì ống. Ăn suốt 57 năm, đối với anh, hai thứ đó chính là tất cả linh hồn và tinh túy của một người gốc Ý, cho nên lúc bình thường, trên Quân hạm của anh cũng chỉ toàn là món Ý, trừ phi là lúc không thể chuẩn bị được thì anh mới ăn mấy món khác, có lẽ cũng có lương khô quân dụng hay mấy món ‘sơn dã’.

Anh về căn phòng đã chuẩn bị cho mình rồi tắm một lượt, sau đó khoác khăn tắm rồi lôi một túi mì ống từ trong ba lô quân dụng ra...

Đầu bếp trên thuyền là một quân nhân tuổi khoảng 65, xấp xỉ 32 - 34 thời cổ, trên người mặc một bộ rằn ri thủy thủ trắng lam màu lính, đôi tay linh hoạt điêu luyện xóc chảo mà không làm cho bất cứ thứ gì bên trong rơi vãi. Nước sốt thơm lừng sánh quện, tuy mang theo một chút vị chính tông nhưng cũng rất hiện đại. Người này tên là Merlin Sailor, đầu bếp chính trên thuyền. Anh đã biết anh ấy từ rất lâu rồi, từ trước khi cả Victoria lên chức Đại Tướng Hải quân vào năm ngoái.

Lúc đầu, khi anh biết anh ấy là một người Anh, anh đã rất bất ngờ. Vì phương Tây cổ có một câu ngạn ngữ thế này: ‘Heaven is where: the police are British, the chefs Italian, the mechanics German, the lovers French, anh it is all organized by the Swiss. Hell is where: the police are German, the chefs British, the mechanics French, the lovers Swiss, and it is all organized by the Italian.’

Và nó có nghĩa là: Thiên Đường sẽ là nơi mà cảnh sát là người Anh, đầu bếp là người Ý, kỹ sư là người Đức, tình nhân là người Pháp và tất cả những điều đó được quản lý bởi người Thụy Sĩ. Nhưng Địa Ngục sẽ lại là nơi mà cảnh sát là người Đức, đầu bếp là người Anh, kỹ sư là người Pháp, tình nhân là người Thụy Sĩ và tất cả những điều đó được quản lý bởi người Ý.

Người Anh nổi tiếng bởi những món ăn hắc ám. Bang khác thì không biết thế nào, nhưng cái chuyện tổ tiên bang Anh từng sáng tạo ra phomat dòi này, hơn nữa, món này vẫn còn lưu truyền đến tận bây giờ thì đối với rất nhiều người, đó quả là một điều kinh khủng. Bởi vì họ rồi sẽ thấy những con dòi còn sống nhung nhúc trong đó trực tiếp nhảy lên bên trong miệng họ khi họ ăn miếng đầu tiên...

Dòi bọ, là thứ anh ăn nhiều như ăn cơm uống nước. Bởi vì phải sống trong quân đội, đối mặt với sinh tử nên không việc gì anh chưa từng làm qua, kể cả khi phải giả làm Ngưu Lang. Ăn sâu và dòi bọ chính là cách tiện lợi nhất, nhưng thật ra, vị của nó khá giống đùi gà, lại giàu protein. Anh còn đã từng nghĩ rằng người Anh quả nhiên là thiên tài trong chế biến mấy thứ này. Thế nên, anh hoàn toàn yên tâm giao món trưa của mình cho Merlin rồi xoay người ra bếp.

Một thủy thủ đi ngang qua, làm quân chào với anh rồi bước vào phòng bếp. Khi nhìn đến Merlin đang nấu ăn, người nọ sửng sốt một chút rồi sau đó nhìn ra phía ngoài cửa, ánh mắt cô quái vô cùng, trong con mắt còn viết đầy ba chữ to: ‘kẻ tự ngược’...

* Một đàn A Băng đi ngang qua *

“Yo! Bố già!” Vento giơ một tay lên chào hỏi, tay còn lại dùng khăn tay lau miệng. Rất hiển nhiên, cậu vừa mới ăn xong.

“Em ăn no chưa?” Nuvole hơi chút để ý hỏi.

Vento gật gật đầu, đáp: “Tôi ăn xong rồi, bố già, anh nấu mì ống nhanh lên còn nói với tôi là chỗ nào, anh còn chưa ăn đấy.”

Nuvole hơi nhếch miệng, đôi tay ôm ngực, trong mắt thì đầy vẻ giễu cợt: “Hoắc! Còn rất tự giác!”

Vento hừ lạnh một cái, miệng bắt đầu nhả: “Còn không phải tại anh?! Lần ra ngoài nào anh đều tìm việc cho tôi làm. Tôi nói này, bố già!!! Anh có phải là thấy tôi bây giờ ngồi rất vui sướng, anh thì ngồi làm xã súc nên cố ý kiếm chuyện không đấy?!”

Nuvole hừ lạnh một tiếng: “Hửm?! Cái gì gọi là kiếm chuyện? Rõ ràng là tôi đang rèn luyện cho em chứ! Đừng tưởng em bây giờ thực lực rất mạnh là có thể đi ngang dọc. Trên em còn có cả đống quái vật đi lại nghênh ngang kìa!”

Vento giật giật khóe miệng, mở miệng ra đánh trúng trọng tâm: “Bố già! Anh đừng tưởng như thế là lừa được tôi. Tôi thấy anh thích xem tôi bị lăn lộn mới đúng!”

Nuvole từ mặt mày khó chịu nhanh chóng biến sắc. Khóe miệng anh hơi cong lên, lật mặt như lật sách. Vento thầm than một câu ‘lão diễn tinh’ nhưng không nói thêm nữa, bởi vì cậu hiểu ý của anh. Anh muốn rèn luyện cậu là thật, muốn lăn lộn cậu, nhìn cậu bị chê cười cũng là thật.

Vẻ mặt của anh bây giờ chẳng khác nào con hồ ly, mở miệng ra, tâm tình vô cớ trở nên cực tốt nhưng vẫn muốn đua miệng với nhóc con: “Rồi em sẽ làm thôi, đúng chứ!”

Không cần nghi ngờ, câu này chính là một câu trần thuật pha thêm chút cảm thán, không phải câu nghi vấn.

Cậu nhìn bố già nhà mình, cảm thấy bố già dạo này quái quái chỗ nào nhưng không thể giải thích được. Càng lúc, Nuvole càng thích đùa bỡn cậu…

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.