Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sách tiếng Phạn

Tiểu thuyết gốc · 3054 chữ

Hà Vân tuy là phụ nữ nhưng lại không lo chăm chút bản thân, không mong một ngày lấy được người chồng tốt, sinh con đầy cháu đống. Nàng ta là con cháu nhà văn, từ nhỏ đã được cha truyền cho nhiều tư tưởng và kiến thức mới lạ. Phụ nữ làm quan không phải không có, nhưng rất hiếm. Hà Vân muốn trở thành một trong số hiếm đó, không chỉ an phận lập gia đình. Từ năm sáu tuổi, nàng đã được cha dạy dỗ lễ nghĩa và truyền đạt trí tuệ. Cha nàng, Hà Long dạy nàng rất hết lòng, y giống như con gái mình, mong muốn nàng có thể thành tài.

Hà Vân không chỉ hứng thú với văn, mà còn trọng võ. Trong dòng họ có em trai của Hà Long, Hà Hoàng là một vị võ quan. Y không có chức vụ gì lớn nhưng ở tỉnh Gia Định cũng là một vị cai thuyền có tiếng, trưởng quản hơn năm mươi binh lính tại huyện Phiên An. Hà Hoàng đương nhiên hiểu rõ hoài bão làm quan của Hà Vân. Theo ông, thi cử thành quan rất khó, nếu như Hà Vân không đậu thì nàng còn có thể thăng quan tiến chức bằng võ học. Hà Vân là một đứa trẻ ngoan, nàng hiểu ý của chú nên ngoài theo cha, nàng cũng theo chú học võ.

Ai ngờ đâu, võ học lại rất hợp với Hà Vân. Năm mười hai tuổi nàng đã có thể múa đao nhuần nhuyễn, năm mười lăm tuổi bắn cung dính hồng tâm từ ngoài mười trượng*. Vì tài năng của nàng và quan hệ của ông chú, năm mười tám tuổi nàng đã được phong làm tuần bộ ở huyện Định Tiên, cũng thuộc tỉnh Gia Định. Nhưng chỉ sau khi nhận việc chưa đầy một tuần, biến cố xảy ra.

(*Trượng: Tương đương 3,33 mét. Trong truyện lấy tròn 1 trượng = 4 mét)

Ngày hôm ấy, giờ Dậu* đến, mặt trời bắt đầu lẩn khuất sau núi, hương thân phụ lão xách cày và cuốc từ ruộng về nghỉ ngơi, các cửa hàng, tiệm thuốc đang dần đóng cửa, người đi lại trên phố rất ít, hầu hết đều là dân chúng nhanh chân chạy về nhà sau một ngày vất vả. Hà Vân đi tuần trên phố, đảm bảo mọi việc và mọi người đều ổn thỏa. Trên người là cây bình cung do chú tặng, cánh cung sau lưng, dây cung trước ngực, bao tên bên hông.

(Giờ Dậu: Cách tính giờ cũ, một ngày có mười hai giờ, một giờ tương đương hai tiếng hiện đại, giờ Dậu kéo dài từ 17h00 đến 19h00)

Nàng đi đến một con đường vắng vẻ, nhà dân đều quay lưng về phía này. Đằng sau góc khuất có một đám lưu manh đang đứng rình. Trong tay bọn chúng đều là những thanh đao sáng quắc. Chúng đang chờ đợi Hà Vân tiến đến, chỉ cần nàng bước khỏi đường chính, xa rời tầm mắt và lỗ tai của người dân, khi đó sẽ chính là phút chết của nàng. Hay đúng hơn, là giây phút vui vẻ nhất đời nàng chứ. Bọn lưu manh nhìn vào cặp đùi thon thả kia thì đã nhỏ hết cả dãi.

Bỗng nhiên, Hà Vân ôm đầu, nàng tựa tay vào một góc tường, miệng la lên đau đớn. Bọn lưu manh bị dọa giật cả mình, liếc nhìn xung quanh. Chẳng lẽ bọn chúng bị phát hiện?

Chẳng lâu sau, Hà Vân ổn định lại, nàng đưa mắt nhìn về con đường tăm tối phía trước, sau đó lại ngoảnh mặt nhìn con đường sáng sủa đèn lồng phía sau. Rốt cuộc, nàng lùi lại và tiếp tục đi trên con phố được thắp sáng.

Bọn lưu manh khó hiểu, đưa mắt nhìn nhau. Con mồi đi mất rồi. Xui thế.

"Tất nhiên không phải xui rồi." Lão Định Tiên thầm thì. "Ban nãy, cô gái kia chắc chắn phải chết. Số mệnh đã an bài như thế. Nhưng chuyện gì đó đã xảy ra. Vận mệnh đã thay đổi, thiên lý đã nhún nhường."

Khác với lão Định Tiên, con đường tăm tối kia lại chẳng quan tâm lắm. Nó đang lo lắng bọn khỉ trắng lại sắp làm dơ bẩn bản thân. Hết chó đến mèo, ngay cả con người cũng nhục nhã nó. May mắn thay, lại chẳng có chút máu nào bắn ra, không có xác chết nào ung thúi, con đường sạch sành sanh. Nó vui mừng hết cỡ, không lo quản những chuyện còn lại.

Lý do Hà Vân thoát chết đương nhiên là vì nàng đã được Hà Vĩ Hân thay thế. Hiện tại, linh hồn trú ngụ bên trong cơ thể kia là bà thám tử bốn mươi tuổi vừa mới hồi sinh. Vĩ Hân bước đi, mắt quan sát khắp mọi nơi, khuôn mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, như không có gì xảy ra. Nàng hồi sinh thành công rồi. Bây giờ Hân đã là một con người mới, trẻ trung, khỏe khoắn. Đã lâu rồi nàng không cảm thấy sự dẻo dai này.

"Người trẻ đúng là sướng mà." Vĩ Hân thì thầm.

Giọng nói máy móc, không nam không nữ vang lên: "Người dùng có muốn cập nhật thông tin hay không?"

"A!" Bước chân Vĩ Hân chợt dừng, nàng thốt lên. Người đi đường chau mày nhìn nàng, tò mò đã có chuyện gì nhưng nhìn bộ đồng phục tuần bộ, họ liền giả vờ mắt không thấy, tai không nghe. Vĩ Hân nhận ra sự nổi bật của mình, nàng nhanh chóng bước đi, miệng khẽ nói: "Ngươi là cái gì? Sao lại ở trong đầu ta?"

Tiếng chuông gió kêu leng keng trong đầu Vĩ Hân. Âm thanh này truyền đến từ hệ thống chứ không phải từ môi trường. Một lát sau, nó lên tiếng: "Hệ thống cập nhật thông tin thành công. Bắt đầu truyền đạt dữ liệu của cơ thể."

Cha: Hà Long; chú: Hà Hoàng; mẹ: Kim Liên; em trai: Hà Hổ; bạn bè:...

Từng khuôn mặt hiện lên trong đầu Vĩ Hân, thông tin liên quan về họ dần dần nhập vào ký ức của nàng.

Vĩ Hân xoa nhẹ huyệt thái dương, thân lung lay. "Rốt cuộc ngươi là cái gì?!"

Hệ thống bỗng nói: "Ta là hệ thống hỗ trợ người chuyển sinh do Việt tiên sinh sáng tạo. Chuyển tiếp phần dữ liệu còn lại."

"Khoan đã…" Vĩ Hân chưa kịp nói xong, một tràng thông tin đập thẳng vào linh hồn. Nàng té ngửa ra đất và ngất xỉu.

Mảnh lục địa này được gọi là Châu Ánh. Đất nước này được gọi là Thiên Chiếu. Thiên Chiếu hơn hai mươi năm trước bị ngoại quốc xâm lăng, hiện tại đang là thuộc địa của Du Nhiên. Thiên Chiếu lập quốc đã mấy nghìn năm, theo chế độ quân chủ, triều đại thay đổi liên miên, hiện tại thuộc về dòng tộc họ Nguyễn. Du Nhiên lập quốc thì chỉ chừng nghìn năm đổ lại, đã bỏ chế độ quân chủ, đứng đầu là tổng thống Âu Bá Long. Trình độ phát triển của Thiên Chiếu thua xa Du Nhiên, trong khi Thiên Chiếu còn tập võ công, luyện chân khí thì Du Nhiên chuyển sang dùng ngoại lực. Bằng cách dấn thân vào khoa học, Du Nhiên có thể tạo ra những vũ khí mà con người không thể tưởng tượng được. Ngày ấy, thành Gia Định bị quân đoàn thủy binh hoàn toàn san bằng. Những binh lính mang trên mình những khẩu súng lạnh căm, chỉ một phát bắn đã có thể vượt qua hết thảy áo giáp, đao kiếm. Chỉ trong vòng chưa đầy một năm, Thiên Chiếu đã hoàn toàn sụp đổ, trở thành một thuộc địa của Du Nhiên.

Hà Vân lớn lên tại tỉnh Gia Định, tại huyện Phiên An. Khi nàng sinh ra, chiến tranh đã kết thúc từ rất lâu về trước. Du Nhiên vẫn để cho triều đình của Thiên Chiếu tồn tại nhưng quản thúc rất chặt, hầu như ở mọi tỉnh thành đều có giám sát sứ. Triều đình tự quản đất nước nhưng những quyết định to lớn đều phải được Du Nhiên thông qua. Hằng năm còn phải cống nạp để tai qua nạn khỏi. Hà Vân mang thù từ nhỏ, thấy người dân của nước mình bị bóc lột nên oán hận cực kì. Nàng muốn thành quan chỉ vì muốn góp sức đánh đổ sự thống trị của Du Nhiên. Nàng văn thành võ lược, đọc sách luyện kiếm chỉ vì một lý do đó.

"Ưm…" Vĩ Hân từ tốn tỉnh giấc. Cảnh vật mờ mờ dần rõ nét. "Thiên Chiếu, Du Nhiên. Ôi! Còn đống sách vở và hàng giờ luyện võ đó đều chảy hết vào đầu rồi."

Vĩ Hân đang nằm trong một căn phòng với nội thất đơn sơ, chỉ có một ngọn đèn thắp sáng lung linh đặt trên chiếc bàn cạnh giường. Mùi thuốc bay thoang thoảng.

"Đây là phòng bệnh trong huyện nha*. Ta về đây khi nào?" Vĩ Hân nói.

(Huyện nha: nha môn là nơi làm việc của quan lại địa phương. Huyện nha là nha môn của huyện.)

"Là ta đưa nàng về đấy." Một giọng nam cất lên, một người đàn ông đi vào từ cửa. Người này Vĩ Hân quen thuộc, hay đúng hơn là Hà Vân quen thuộc.

"Cao Ngộ. Là ngươi đưa ta về đấy à?" Vĩ Hân nói. Nàng biết được nhờ vào đống ký ức vừa rồi, đây là một đồng nghiệp trong huyện nha.

"Đúng vậy. Chẳng biết nàng làm ăn thế nào mà lại ngất xỉu giữa đường, ta đành cõng nàng về." Cao Ngộ ngồi vào chiếc bàn cạnh giường, để lộ ra một khuôn mặt điển trai và trẻ trung. Cơ thể gã cao lớn, mặc đồng phục đỏ đen, bên hông vác đao. Gã chau mày khi nghe Vĩ Hân xưng hô lạnh nhạt.

"Ta không sao, chỉ vì đói bụng nên ngất xỉu thôi. Ta sẽ về nhà ngay." Vĩ Hân nói.

"Nàng ở lại nha môn nghỉ một đêm cũng không ai trách đâu. Giờ đã là giờ Hợi* rồi." Cao Ngộ nói.

(Giờ Hợi: Kéo dài từ 21h00 đến 23h00)

"Không sao." Vĩ Hân lắc đầu. "Với lại ta cũng cần về nhà ăn cơm. Đồ ăn ta mới mua sáng nay nếu không ăn thì ngày mai hỏng hết. Cảm ơn ngươi." Nàng rời giường, uốn éo thân hình, vặn cái cổ cái rặc rồi vỗ vai Cao Ngộ và rời đi. "Ngày mai gặp."

Cơ thể Vĩ Hân lướt qua Cao Ngộ, đợi đến khi nàng đi mất thì hắn thầm thì: "Sao hôm nay lại lạnh lùng như vậy?"

Nhờ hệ thống, mọi thông tin mà Vĩ Hân cần đều xuất hiện trong đầu. Nàng chẳng mấy chốc là tìm về được tới nhà. Thân là con nhà chữ, trong dòng tộc lại có người làm quan, Hà Vân đương nhiên không nghèo túng gì. Thay vì nói một ngôi nhà, đúng hơn là nói Hà Vân sở hữu một khu nhà nhiều căn với đầy đủ tiện nghi cho một người lạc hậu. Trong nhà còn có một khuôn viên nhỏ, đủ cho trẻ em chạy nhảy, một cái giếng ở góc sân, xung quanh thì được che phủ bởi tường cao, chỉ có một lối ra vào.

Vĩ Hân đặt chân vào trong khuôn viên, từ tốn mà đảo mắt, quan sát ngôi nhà mới của mình. Tường đá, mái ngói, cửa gỗ, sân rộng bằng phẳng lót gạch. "Hừm. Không tồi. Có rất nhiều điểm tương tự với nước ta trong thế giới cũ.

Giống nhưng lại không phải. Nơi đây đã không phải là Trái Đất khi xưa, cũng không còn có đất Việt quen thuộc."

Nàng đi thẳng đến căn nhà tắm. "Trước tiên phải tắm!" Bỗng nhiên nàng nhớ ra. "Ài… Thế giới này lạc hậu không có nước tự động. Ta phải đi múc nước giếng trước."

Một khắc* sau.

(Khắc: Một khắc bằng 15 phút.)

Trong nhà tắm, Vĩ Hân cởi bỏ hết quần áo, ngắm nghía cơ thể mới của bản thân.

"Ôi chao! Cơ thể rất được! Rắn chắc, khoẻ mạnh. Theo như ký ức thì người này luyện võ từ nhỏ, đúng là khác xa bản thân. Kiếp trước ta lười nhất là tập thể hình. Kiếp này phải cố gắng giữ gìn mới được. Nhưng mà… cái bộ ngực này quả thật là phiền chết được. To hơn bộ cũ, ta thật chẳng quen. Đau hết cả lưng."

"Lần đầu ta nghe có phụ nữ than chuyện này!" Lão Định Tiên sửng sốt.

Hà Vĩ Hân chợt rùng mình. "Nên nhanh đi tắm. Đứng lâu lại bị cảm đêm."

Nàng ta đắm mình vào bồn tắm, nước lên thẳng từ giếng lạnh tanh, nhưng Vĩ Hân thì cảm thấy đầy sảng khoái. "Đã nhất là cái lạnh!"

Khuôn mặt Vĩ Hân bỗng nghiêm túc, nàng nhìn qua nhìn lại căn phòng, đảm bảo không có kẽ hở nghe lén thì mới mở miệng: "Hệ thống, ngươi có ở đó không? Mau giải thích cho ta về ngươi."

"Hệ thống có tên là Ngàn Thu và sở hữu nhiều chức năng khác nhau nhưng đều cần người dùng chậm rãi mở khoá. Cách mở khoá là dùng điểm Kinh Nghiệm để mua. Kinh Nghiệm thì có thể đạt từ nhiều việc khác nhau. Trong đó, đơn giản nhất là giao chiến và làm nhiệm vụ. Dưới đây là thông tin chi tiết."

Cửa sổ Windows XP lần nữa hiện lên trước mắt Vĩ Hân.

Nàng nhíu mày nói. "Ngươi phải cẩn thận. Lần sau phải hỏi ta trước khi mở cửa sổ. Lỡ người khác thấy thì không tốt."

"Người dùng không cần lo lắng. Cửa sổ này chỉ có người dùng thấy và tương tác được."

"Thế thì tốt. Ai ngờ lão quỷ họ Việt kia lại tốt bụng đến vậy. Cho ta một hệ thống hỗ trợ." Vĩ Hân vừa nói, vừa phân tâm quan sát mái tóc của mình. Chúng thật mượt và mềm. Khác với mặt hàng tào lao và khô khốc của cơ thể cũ.

Vĩ Hân rời mắt đến cửa sổ trước mặt. Hầu hết tính năng của hệ thống đều có một cái ổ khoá to tướng chặn lại, nàng không biết chúng là gì và đồng thời không thể dùng. Chỉ có một vài dòng là sáng lấp lánh. Bao gồm: Thông tin người dùng; Nhiệm vụ; Ai là triệu phú. Vĩ Hân đọc dòng cuối thì trợn mắt ngạc nhiên.

"Hệ thống, cái này là cái gì?"

"Đây là mini game, trò chơi đi kèm với hệ thống. Mỗi ngày có thể chơi miễn phí một lượt. Sau đó thì có thể dùng Kinh nghiệm để tiếp tục mua lượt. Dựa trên thành tích, người chơi sẽ được phần thưởng tương ứng."

"Phức tạp thật. Trước tiên xem Thông tin người dùng đi."

Người dùng: Hà Vĩ Hân

Thân phận: Hà Vân

Tuổi: 18 (40)

Nghề nghiệp: Tuần bộ

Tài năng: Suy luận (S), Bắn cung (B), Võ thuật Tổng quát (B)

Tư chất: C

Sức Mạnh(D); Khéo Léo (C);

Trí Tuệ (C); Thông Tuệ (C);

Linh Cảm (C); Thức Cảm (D);

Khí Chất (C); Sắc Đẹp (D);

Đề Kháng (D); Sức Bền (C)

"Hình như có gì sai sai. Tại sao một số giá trị lại cao hơn ban đầu thế?"

"Sau khi dung nhập với linh hồn người dùng, Hà Vân tất nhiên sẽ xảy ra biến đổi. Kỹ năng 'Suy luận' tăng ba cấp và 'Võ thuật Tổng quát' tăng một cấp. Giá trị của 'Thông Tuệ' và 'Khí Chất' tăng một cấp."

"Suy luận vậy mà lại cấp S. Chắc phải ngang ngửa Sherlock Holmes. " Vĩ Hân nói. "Ngày trước hung hăng giải án cuối cùng cũng được đền đáp.

Hệ thống! Bật trò chơi 'Ai là triệu phú' lên!"

Kiếp trước, khi còn nhỏ, mỗi tối thứ ba Hà Vĩ Hân đều bật truyền hình lên để xem ông chú Lại Văn Sâm cùng những câu hỏi hóc búa. Mấy chục năm trôi qua, chương trình còn, người thay đổi nhưng nàng không quên.

"Chào mừng bạn đến với 'Ai là triệu phú'. Chúng ta tiến vào ngay câu đầu tiên nào…"

Và thế là Hà Vĩ Hân ngâm mình trong nước và trả lời từ tốn các câu hỏi. Như mọi khi, năm câu đầu dễ ẹc, từ câu thứ sáu trở đi thì bắt đầu khó khăn chập chùng. Nàng trả lời một vèo xong chín câu. Câu thứ mười là cột mốc thứ hai của trò chơi.

"Câu hỏi số mười. Ai là người đã dùng danh nghĩa của vua Hàm Nghi và ra chiếu Cần Vương:

Tôn Thất Thuyết

Phan Đình Phùng

Đinh Công Tráng

Mai Xuân Thưởng"

"Ta không biết cái này. Lịch sử là môn học ta ngu nhất. Chọn ngẫu nhiên vậy. Ta chốt đáp án B."

"Thật xin lỗi người dùng! Đáp án chính xác là A! Tôn Thất Thuyết đã mượn danh nghĩa vua Hàm Nghi để ra chiếu Cần Vương nhằm chống giặc ngoại xâm. Người dùng trả lời được chín câu hỏi nhưng vì chưa đạt đến cột mốc thứ hai nên phần thưởng chỉ tính đến năm câu hỏi đầu. Bắt đầu lựa chọn ngẫu nhiên phần thưởng…"

"Xui thế! Mà thôi, tắm đã đủ lâu. Nên đi ngủ." Hà Vĩ Hân nói, thân hình bước ra khỏi bồn tắm, nước chảy từ trên thân xuống tí tách.

Một tiếng đing nhẹ vang lên bên tai nàng. Hệ thống tiếp tục nói: "Xin chúc mừng người dùng nhận được ███ ███ ████!"

"Quái! Ngươi vừa nói thứ ngôn ngữ gì thế?"

"Tiếng Phạn đấy." Hệ thống trả lời.

Một quyển sách bỗng chui ra từ trong cửa sổ, vừa vặn rớt vào bồn tắm. Hà Vĩ Hân bất ngờ nhưng vẫn phản ứng kịp, đưa tay chụp lấy. Đáng tiếc, nàng chụp hụt. Quyển sách tiếng Phạn rớt cái tủm vào nước.

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.