Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện tập cùng Thế Kiệt

Tiểu thuyết gốc · 2836 chữ

Phong Kiệt thở ra một hơi thật dài, điều này hắn quả thực không biết cũng chưa từng nghe ai nói.

Có lẽ mọi người trong hội cũng không thể ngờ một ngày tên tiểu tử gà mờ như hắn lại tiếp xúc được với Thần khí, dù sao đa phần chúng cũng đã thất lạc nhiều rồi.

Thế Kiệt nói tiếp: “Ví dụ như Nguyệt Băng của cô gái kia mấy trăm năm qua chưa từng xuất hiện trên giang hồ, ta đoán không có ai sử dụng được nó cho tới khi cô ấy tới và binh khí đã nhận chủ, nếu thanh kiếm này đã từng như kêu gọi và cứu mạng cậu thì có lẽ nó cũng nhận cậu là chủ rồi đấy”.

Phong Kiệt nghe tới câu này mà tim đập nhanh hơn mấy nhịp, nói sao nhỉ, hắn cực kỳ vui mừng khi nghe được tin này đấy.

Thế Kiệt nhìn hắn rồi nói:

“Thôi được rồi gác chuyện đó đi, chúng ta bàn về võ học một chút”.

“Cất kiếm đi”.

Phong Kiệt điều chỉnh lại cảm xúc của mình, gật đầu: “Vâng ạ”.

“Ban đầu ta sẽ chỉ cho cậu một chút về chương đầu tiên, Khống Phong Thần Công, tập khống phong tốt cậu sẽ thoải mái thi triển các chiêu thức khác. Đã luyện đến đâu rồi?”

Phong Kiệt hào hứng nói: “Có thể điều khiển hình dạng gió rồi anh.”

Hắn đưa tay ra, gió xung quanh bị hút hết về lòng bàn tay, một quả cầu nhỏ xuất hiện, Phong Kiệt thay đổi một chút, nó liền hóa thành một cơn lốc nhỏ xoáy tròn trên tay.

Thế Kiệt túm lấy cổ tay hắn.

“Bình tĩnh, điều khiển hơi thở một chút, giữ đầu óc thoải mái, nghĩ về những gì mình muốn”.

Phong Kiệt gật đầu làm theo..

Hết hai tiếng luyện tập với sự chỉ dẫn tận tình của Thế Kiệt, Phong Kiệt bây giờ đã thuần thục hơn trong việc điều khiển được gió rồi, hắn hiện tại đã có thể tạo gió ra nhiều hình dạng, thời gian thay đổi cũng nhanh dần, chỉ là gió còn hơi yếu và không duy trì được lâu.

Thế Kiệt ôn tồn nói: “Khống phong vậy đủ rồi, giờ ta đi đến phần kỹ năng”.

“Nhanh thế hả anh?”

“Học kỹ năng cũng là một phần để nâng cao phương pháp điều khiển gió”.

Thế Kiệt ra hiệu cho Phong Kiệt lại đứng với anh ta.

“Bắt đầu từ chiêu đầu tiên, cũng là dễ nhất, chiêu thức có tên Long Quyển”.

Thế Kiệt vung tay một cái, một cơn lốc lớn bay ra kèm sức mạnh bá đạo, cuốn phăng mọi thứ quanh đường đi vào trung tâm của nó rồi xé nát bươn.

Long Quyển chính là một cơn lốc xoáy lớn, là thảm họa thiên nhiên khủng khiếp nhưng con người nơi đây có thể thao túng nó, đúng là rất tuyệt vời.

“Chiêu này có thể công, có thể thủ, cũng là một loại kỹ năng khống chế, nói chung là chiêu đa năng nhất, cố mà học lấy”. Thế Kiệt nhắc nhở.

“Vâng em sẽ dốc sức để luyện”.

“Rồi làm đi, ban nãy đã làm nó xuất hiện trên tay rồi, giờ chỉ là ném nó ra thôi”.

“Vâng”

..

Chiêu tiếp theo, là một chiêu có sát thương cực kỳ mạnh, Bạo Phong Chỉ là tên của nó.

Bạo Phong Chỉ là một loại chỉ pháp, nguyên lý của nó là khống chế làm sao cho phong lực tích tụ vào đầu ngón tay sau đó phóng ra, chiêu thức không những nhanh mà còn hiểm và khó thấy, đủ mạnh có thể xuyên qua bất cứ thứ gì.

Thế Kiệt làm thử một lần, toàn bộ liên tiếp mấy chục cây trước mặt đều xuất hiện một cái lỗ thẳng tắp, cái này không khác gì súng bắn.

..

Chiêu thứ ba, Phong Thần Cước, chiêu này lại có điểm khó, đó là không phải khống phong bằng tay mà bằng chân.

Phong lực dồn vào chân sau đó phóng ra, phạm vi công kích vào khoảng mười mét, vẫn đặc biệt lợi hại khi đánh cận chiến.

Có một điều thú vị về Khống Phong Thần Công là có chỉ pháp, có cước pháp nhưng lại không có chưởng pháp, Thế Kiệt nói với hắn vì chưởng pháp hệ phong rất yếu, thậm chí nếu so sánh thì còn không bằng một nửa cước pháp nên không được nghiên cứu ứng dụng.

Anh ta còn bật mí cho Phong Kiệt biết nếu tập tốt kỹ năng Phong Thần Cước này có thể bắt đầu luyện sang Phong Bộ Xung Thiên vì hai kỹ năng có nét tương tự nhau.

Phong Bộ Xung Thiên là một môn khinh công, luyện tới một mức độ nhất định có thể giúp con người ta bay, vậy là thỏa mãn ước vọng của Kiệt rồi.

Nhưng mà thứ này rất khó để luyện thành, nó đòi hỏi phải liên tục ngưng tụ phong lực dưới lòng bàn chân sau đó đạp cho người tiến lên chứ không bộc phát ra một cái là xong như Phong Thần Cước.

Phải, chính là đạp trên không khí để tiến lên, cho nên nội lực cũng phải cần thật dồi dào để duy trì lâu dài, không để bản thân tới nửa chừng hết sức lại rơi xuống chết oan uổng.

Chiêu tiếp theo có tên Ấn Di, là một kỹ năng để tiếp cận đối thủ.

Nguyên lý lại khác các chiêu còn lại, đó là từ trong người phát ra phong khí tản mát ra xung quanh theo một đường tròn lấy mình làm trung tâm, bán kính là sáu mét.

Trong phạm vi này người sử dụng có thể lao tới bất cứ một đơn vị sống nào bằng tốc độ cực nhanh, mỗi một lần lướt qua người đó sẽ mất ba phút để ấn khí hồi lại mới có thể sử dụng tiếp lần nữa.

Kỹ năng này giúp người sử dụng cực kỳ linh hoạt trên chiến trường, đặc biệt là nơi có nhiều sự sống.

Nhưng nó không phải là thuấn di, không quá nhanh, cao thủ vẫn có thể nhìn ra được chuyển động này và né tránh.

Chiêu cuối cùng Thế Kiệt chỉ cho hắn có tên là Tụ Phong Thiên Tường, theo anh ta đây là chiêu khó nhất, nhưng là chiêu phòng thủ bá đạo nhất mà anh ta từng biết..

Thật ra vẫn còn vài võ kỹ khác nhưng cảm thấy không phù hợp với một kiếm sĩ như Phong Kiệt nên Thế Kiệt không có nhắc tới.

Còn lại, không chỉ nói qua cho Phong Kiệt, Thế Kiệt còn dùng một phương pháp đặc biệt đưa vào đầu hắn những kinh nghiệm rèn luyện trước giờ của mình, đối với người khác đây dĩ nhiên là điều không thể nhưng hai người này tâm ý tương thông, cũng vì vậy mà hắn có bước phát triển thần tốc.

Mới đó mà trời đã về chiều, Phong Kiệt luyện tập quá hăng say quên cả thời gian.

Được thầy dạy qủa nhiên có khác biệt, hắn học một ngày mà tiến bộ hơn hẳn những ngày trước.

Cũng phải nói rằng hắn học rất nhanh, Thế Kiệt thậm chí thấy thiên phú hắn còn tốt hơn cả mình, nhờ việc học kỹ năng lại giúp cho Phong Kiệt nâng cao được khả năng điều khiển gió rồi.

Phong Kiệt bây giờ mới nhớ ra điều gì.

“Chết cha, em đi lâu quá, chiều nay không về ăn cơm lại không báo với mọi người”.

Hắn quá chú tâm đến nỗi quên hết mọi việc.

Thế Kiệt nói : “Ta biết, nhưng thấy cậu hăng say như vậy cũng không nhắc, vậy về đi kẻo người nhà mong”.

“Ngày mai ta sẽ đợi cậu ở đây”. Thế Kiệt nhắc hắn.

“Vâng anh, em về đây”.

Phong Kiệt nói xong thì xách kiếm lên vội vã quay trở về.

Hắn cũng không có về vội mà chạy vào thành qua tiệm kim hoàn lấy mấy thứ đã đặt hôm qua rồi mới chạy về hội.

Về tới nơi đã thấy Đức Duy hội trưởng đang đi lại trước cửa, khuôn mặt vô cùng lo lắng.

Vừa thấy Kiệt về ông đã mắng hắn một trận:

“Cái thằng này đi đâu trưa không về để mấy đứa đi tìm vậy hả?”

Kiệt thấy có lỗi vội vàng chạy tới cúi mặt xin lỗi: “Vâng cháu xin lỗi, tại hôm nay chăm chú luyện tập quá ạ, đến khi nhìn đồng hồ cháu mới biết trời đã về chiều, cháu xin lỗi ạ”.

Đức Duy không không trách mắng nữa, gọi hắn vào cùng mình đi vội.

“Ngửa cổ tay ra đây”.

Kiệt không thắc mắc liền đưa cổ tay trái của mình ra, hội trưởng dùng ngón tay trỏ của bàn tay phải vẽ một hình lên lòng bàn tay trái, tiếp đó dùng bàn tay đấy túm chặt lấy cổ tay của hắn.

Quá sức nóng, trong nhất thời Kiệt “a” lên một tiếng đau đớn.

“Giữ nguyên đó”. Hội trưởng nghiêm nghị nói.

Kiệt đau chảy cả nước mắt nhưng hắn cố chịu đựng, chừng ba phút sau Đức Duy mới tháo tay ra, Kiệt nhìn lên cổ tay mình, ở đó lại xuất hiện một hình xăm, vẫn còn đỏ au.

Bấy giờ Đức Duy hội trưởng mới nói:

“Đây là ấn ký của Ngân Nga chúng ta, chỉ cần truyền nội lực vào đó thì những người trong hội trong bán kính một trăm cây số đều sẽ cảm ứng được”.

Kiệt gật đầu, hắn dùng phương pháp tập trung hôm nay đem lực lượng của của mình truyền vào ấn ký, lập tức ấn ký sáng cả lên một màu đỏ chóe như lửa.

Đức Duy vô cùng ngạc nhiên: “Cái thằng này sao mới có một hôm trong người đã có nội lực rồi?”

Kiệt gãi đầu cười nói: “Vâng ạ, chính vì thế nên hôm nay cháu mới luyện tập quên cả thời gian đi. À phải đi tìm mọi người nữa chứ ạ?”

Hội trưởng lắc đầu nói: “Không cần đâu, mấy đứa cảm ứng được ấn ký sẽ biết cháu đã về rồi, ở nhà đợi thôi”.

Quả nhiên chỉ mười phút sau lần lượt ba người Nhiên, n và Trang đã trở về, mọi người nhìn thấy Kiệt thì thở phào nhẹ nhõm.

“Anh về rồi, mọi người còn tưởng anh đi lạc ở đâu, làm em vào thành tìm, anh n với chị Nhiên cũng phải chạy ra ngoài thành kiếm”. Trang là người nói trước.

Kiệt ngại ngùng xin lỗi từng người.

“Ừ mọi người thông cảm, bởi vì hôm nay luyện có chút đột phá, à hôm nay tôi có 3 tin vui đấy?”

“Tin vui gì vậy anh?” Nhiên tò mò hỏi.

Kiệt không nói gì mà tiến lên một bước, từ trong người hắn một luồng khí tức phát ra, ánh sáng nhàn nhạt bao quanh thân thể kèm theo một chút chấn động không khí do gió tạo ra.

“Ồ cậu đã có nội lực rồi?” n vui mừng nói.

Kiệt gật đầu: “Không chỉ có vậy”.

Hắn đưa tay ra lần lượt bắn ra hai chiêu Bạo Phong Chỉ, Long Quyển và đạp một cái, một luồng gió mạnh phả về phía trước.

“Ồ anh lại còn đã có thể sử dụng được cả kỹ năng rồi?”

Kiệt mỉm cười: “Ừ, mặc dù chưa có tính công kích nhưng cũng là bước phát triển rất tốt rồi”.

Nhiên nghiêng đầu nói: “Không phải ‘rất’ đâu mà cực kỳ tốt, mới hôm qua anh còn chưa thuần thục việc khống phong mà hôm nay đã dùng được kỹ năng rồi, thậm chí còn là ba kỹ năng liền, lợi hại thật”.

Kiệt hơi xấu hổ với lời khen của Nhiên, thực ra hắn được Thế Kiệt chỉ điểm rất nhiều, hơn nữa đôi bên đồng dạng, anh ta đã dùng truyền thụ kinh nghiệm của mình vào tâm trí của hắn mới khiến hắn tiến bộ thần tốc như vậy.

“Ừ, cho nên hôm nay anh mới luyện tập hăng say đến mức quên cả thời gian đó”.

“À, còn một tin tốt nữa”.

Hắn đưa thanh kiếm của mình lên tuốt vỏ của nó ra, xuất hiện một thanh kiếm sáng loáng trước mặt mọi người.

“Nhiên em nhìn coi có nhận ra nó không?”

Nhiên ánh mắt chớp động hướng Kiệt trả lời: “Là thanh kiếm cũ anh mang về lúc trước?”

“Đúng vậy, hôm nay rảnh rỗi anh mang đó đi đánh bóng mới phát hiện ra mấy cái gỉ sét ở ngoài chỉ là vỏ bọc, thì ra bên trong nó lại là một thanh kiếm sắc bén như vậy”.

Kiệt không nói thật, hắn không muốn sự việc mình và Thế Kiệt lộ ra, đây vốn không phải chuyện nên kể.

“Là Phong Thần Kiếm, Thần khí thuộc tính phong”. Lê Đức Duy trừng mắt nhìn thanh kiếm sau đó trầm giọng nói.

Trừ Trang không hiểu lắm thì hai người còn lại cực kỳ ngạc nhiên ánh mắt rơi trên người vị hội trưởng này.

Kiệt lại nói: “Cháu cũng đoán thế vì nó rất có linh tính, thậm chí đã không dưới ba lần gọi cháu rồi”.

Việc này n cũng từng chứng kiến, hắn nhìn Kiệt liên tục gật đầu.

Đút kiếm vào bao, dường như không muốn tiếp tục bàn luận nữa, Kiệt lần này lôi từ trong túi ra một bức tượng màu xanh nõn chuối to khoảng bằng nắm tay, có hình con phượng hoàng được chế tác khá tinh xảo đưa cho hội trưởng Đức Duy: “Ông ơi cháu tặng ông thứ này, là phượng hoàng, Cát Tường Chi Điểu, mang phúc khí tới cho gia chủ ạ, cháu chúc ông luôn được hạnh phúc”.

Ba người hết sức ngạc nhiên, tên này hôm nay có cả quà, đúng là thay đổi lớn.

n nói: “Đá này hình như là cậu lấy hôm bữa mà nhỉ?”

Kiệt gật đầu: “Ừ tôi lấy chỗ cậu đó, thấy để đó rất phí nên đem ra chế tác thành đồ lưu niệm cho đẹp”.

Đức Duy hội trưởng cảm động: “Ừ ông cảm ơn nhé, sống đến tầm tuổi này rồi mới lần đầu được tặng quà”.

Ba người còn lại có chút xấu hổ, cũng phải, trước giờ họ chưa bao giờ tặng quà cho hội trưởng của mình cả, bởi vì hỏi ông sinh ngày nào, ông giấu, hỏi ông bao nhiêu tuổi, ông nói sống lâu quá rồi không nhớ nên chẳng bao giờ tặng quà, họ lại không nghĩ tới đã là quà tặng thì chẳng cần phải nhân dịp gì cả, vì đó là tấm lòng của mình.

Trang thấy có lỗi nhất, là cháu của ông mà suốt ngày để ông lo, nàng chưa từng tặng ông bất cứ một thứ gì, trong phút chốc sà vào lòng ông nói: “Ông ơi cháu xin lỗi, từ giờ cháu sẽ quan tâm đến ông hơn ạ”.

Đức Duy hội trưởng lúc này bất giác cười ha ha nói: “Được được, ông biết rồi mà”.

Kiệt lại lôi trong người ra thêm hai chiếc vòng tay xinh xinh, đưa cho Nhiên và Trang mỗi người một cái.

“Tặng hai người này, hai cô gái xinh xắn của hội ta”.

Trang nhảy cẫng lên: “Ô em cũng có quà luôn, cảm ơn anh ạ”.

Cô bé cầm lấy chiếc vòng tay của mình, mỉm cười toe toét.

“Ông ơi, anh chị ơi xem có đẹp không này”.

Nó đã nằm trong cổ tay cô, nhìn thật là đẹp. Nhiên cũng đưa tay ra nhận lấy món đồ của mình với thái độ có chút ngập ngừng, đây là lần đầu tiên có người con trai tặng quà cho nàng.

Thấy động tác Nhiên có chút ngượng Kiệt nhanh chóng túm tay nàng lại, cầm cái vòng đeo vào tay luôn.

“Ồ”.

Đứng ở bên cạnh ba người hội trưởng nhìn qua mà trầm trồ, hai người này vậy mà đã đến bước cầm tay rồi, Nhiên đã nhắm chặt mắt lại còn Kiệt lại dường như không để tâm lắm.

Hắn kết thúc một câu: “Thôi, ăn cơm”.

“Cơm? Cơm ở đâu mà ăn?” n vừa nói xong thì hai tay đưa ra trước mặt Kiệt, ánh mắt chớp chớp.

“Thế còn quà của tôi, quà tôi đâu?”

Kiệt gạt đi: “Cái thằng, cậu còn thiếu thứ gì nữa mà đòi quà, mà hai thằng đàn ông tặng quà nhau không thấy kỳ cục à?”

Nhớ tới hôm nay chắc hẳn mọi người vì tìm mình mà không nấu cơm, Kiệt quay đi nói: “Thôi đi ăn cơm quán, tôi mời”.

“Xì, phân biệt đối xử”.

..

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.