Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu luyện tập

Tiểu thuyết gốc · 4802 chữ

Ngày hôm sau theo lịch trình, ban sáng mọi người dậy sớm chia nhau ra, nửa đi mua nguyên liệu, nửa ở nhà dọn dẹp, ngay cả hội trưởng cũng phải xắn tay áo vào làm. Ngân Nga quán có một điểm đặc biệt rất đáng được chú ý đó là rượu cực kỳ thơm ngon, rượu mà hội trưởng ủ ra đều rất được lòng khách đến, tất nhiên đó chỉ là loại rượu bình dân với những hương liệu sẵn có, cần ủ ba ngày là có thể uống được rồi, chỉ là không biết phương pháp ủ rượu của ông như thế nào mà làm rượu luôn thơm ngon vô cùng, khách tới quán cũng chủ yếu là uống rượu mà thôi.

Bữa nay không có nhiều khách lắm nhưng có điểm tốt, đó là chỉ cần khách vào thì đều tấm tắc khen ngon, bia ngon, rượu ngon, món ăn cũng ngon.

Tới ngày hôm sau quán đã bắt đầu có nhiều khách hơn, buổi tối còn chật kín cả phòng, Kiệt phải bảo n đi mua thêm hai bộ bàn ghế đặt ở ngoài, chỉ là kiểu này mà lỡ một cơn mưa tới thôi là đi hết, vì trong nhà chật chội làm gì có chỗ vào mà ngồi.

n tay chân tất bật, nhăn nhó nói: "Bữa nay quán sao đông khách vậy không biết, tốt thì có tốt thật nhưng mệt quá, mà chúng ta ban đầu dự định bán đâu có vì lợi nhuận nhỉ?"

"Khách vào thì phải chạy thôi chứ biết làm sao". Hội trưởng, không, phải gọi ông là quán chủ mới đúng, cũng đang phải bận rộn ở quầy tính tiền, than thở một câu.

Kiệt cũng thêm vào: "Buôn bán thời đại này đúng là lời to, vẫn còn một số loại đồ ăn vặt nữa, rảnh rỗi tớ sẽ chế tác thêm, đảm bảo lúc đó quán ta sẽ phát tài lớn cho coi".

Cứ vậy mất hai ngày sau mọi thứ mới dần ổn định, vì quá tất bật nên mọi người đã biểu quyết làm bớt đi ít món, chỉ giữ lại những món thật đơn giản, đợi nếu có thêm người thì sẽ tính tiếp, buôn bán có lãi lại không thích, thật là chẳng biết cái quán này mở ra làm cái gì nữa.

Sang hôm thứ ba Kiệt mới có cơ hội làm việc của mình.

Hôm nay hắn bắt đầu ra ngoài luyện tập, có sự trợ giúp của Đức Duy hội trưởng, quyết tâm để làm một cường giả chân chính.

Ông Duy xem qua cuốn sách và từ từ giảng giải cho Kiệt.

Chương đầu Khống Phong Thần Công, luyện nội lực và khống chế thuộc tính, sách có viết: Chỉ cần thuần thục khống phong thì có thể thi triển mọi loại phong kỹ từ cấp thấp đến cấp cao.

Lê Đức Duy ôn tồn giảng giải: “Nội lực là 1 loại năng lượng giúp ta tăng tiến sức mạnh, cấp bậc tăng thì nội lực tăng, đương nhiên ngược lại nếu có cách luyện nội lực tăng thì đồng dạng cấp bậc cũng sẽ tăng theo”.

“Vậy là luyện cái này sẽ giúp cấp độ tăng sao ông?” Kiệt hỏi.

Đức Duy hội trưởng nói: “Nhân loại chúng ta có năm cách tu luyện để nâng cao cấp độ”.

“Thứ nhất là dựa vào nội công tâm pháp để tu bổ nội lực, nội lực tăng khiến cấp độ tăng, chọn được môn nội công phù hợp với mình thì sự tăng tiến lại càng nhanh”.

“Thứ hai là dựa vào tiên thảo, các loại dược vật quý hiếm, nói chung là sử dụng ngoại vật để tăng tiến nhưng cách này cần phải có tài lực hùng hậu mà nếu lạm dụng quá sẽ dễ khiến căn cơ bất ổn.”

“Thứ ba là được truyền thừa nội lực, nhưng lưu ý phải có loại công pháp cực kỳ phù hợp luyện cùng nhau, việc này cũng vô cùng nguy hiểm nếu người nhận truyền thừa không thể chịu được năng lượng được truyền cho, trong quá trình này cũng không thể dừng lại cho nên sơ sẩy sẽ mất mạng như chơi, thực ra đây cũng không phải là một cách, chẳng qua trong quá khứ đã có người làm được nên ta nói qua một chút thôi, cũng không cần chú ý tới nó quá nhiều”.

“Thứ tư, một phương án không phổ biến lắm chính là hấp thụ năng lượng từ Tinh quái, nhưng mà cách này cũng chỉ dùng được một lần, lại khá khó thực hiện nên cứ coi như nó là một cơ duyên đi, ăn ở tốt thì gặp không thì thôi”.

“Cuối cùng là phương án phổ biến, được nhiều người lựa chọn nhất và cũng tốt nhất chính là trải qua sinh tử để tôi luyện, lúc này cần lao vào các trận chiến để gia tăng cấp độ, cấp độ tăng nội lực cũng gia tăng theo, cách này ngược lại với tu luyện bằng nội công tâm pháp, nhưng nếu phối hợp cả hai thậm chí có thêm phẩm dược bồi bổ thì đúng là hoàn mỹ nhất”.

Kiệt chăm chú lắng nghe, hắn nhất thời cũng không nhớ hết được đâu nhưng vẫn phải để tâm một chút, mà qua những lời vừa rồi thì có nghĩa hắn phải ra chiến trường để đánh nhau đó, cảm giác có hơi sợ nhưng nếu không dám thực hiện thì ước mơ làm cường giả của hắn cũng nên chấm dứt đi là vừa.

Trong lúc tên này suy nghĩ vẩn vơ thì Lê Đức Duy vẫn đang nghiên cứu qua Ngọc Xuyên Bảo Điển, một hồi sau nói: “Xem ra các chiêu này có thể sẽ nâng cấp thành thần kỹ sớm được đấy".

Kiệt ngạc nhiên: "Thần kỹ lại là gì ạ?"

Ông hướng Kiệt nói: “Quên mất không nói với cháu, một khi con người đột phá thần cấp thì có thể nâng cấp chiêu thức của mình lên thêm một tầng mới, thứ đó gọi là thần kỹ".

“Thần kỹ mạnh hơn võ kỹ bình thường rất nhiều và trong giao chiến giữa các nhân thần thì buộc phải dùng thần kỹ mới có thể tác động được tới đối phương, võ kỹ thường có rất ít tác dụng đối với các nhân thần trừ khi đó là một võ kỹ có phẩm chất cực cao. Có thể nói võ kỹ là của của thường nhân, chỉ thường nhân sử dụng, thần kỹ là kỹ năng của thần, do thần sử dụng.”

"Có bốn cấp thần tương đương với nâng cấp được bốn thần kỹ, thần kỹ cuối cùng là mạnh nhất, đó là khi cháu đột phá Thần Đế, nâng cấp được thần kỹ thứ tư, còn gọi là chiêu cuối hay kết kỹ, đây là chiêu thức mạnh mẽ và quan trọng nhất, sát thương, uy áp, thời gian hồi chiêu đều vượt xa các thần kỹ còn lại, cho nên có nhiều người thường cố gắng để dành chiêu tâm đắc nhất của mình để nâng cấp thành chiêu cuối, tất nhiên là nếu có thể đột phá lên Thần Đế, có thể nói đây là một sự đánh cược rất lớn."

Kiệt suy tư rồi lại hỏi thêm: “Ông có thể kể thêm một số lợi ích của thần kỹ được không ạ?”

Đức Duy trả lời: “Nâng cấp thần kỹ, chiêu đó sẽ được rút ngắn thời gian hồi chiêu, giảm tiêu hao năng lượng sử dụng, chiêu thức tác dụng lên một phạm vi lớn hơn hoặc nếu là chiêu thức hủy diệt thì nó sẽ giảm bớt nguy hiểm cho chủ nhân.. tùy tính chất chiêu được chọn mà sẽ có được tác dụng tương ứng”.

“Ví dụ như Bạo Phong Chỉ của cháu khi nâng cấp thần kỹ thì có khi thời gian hồi chiêu sẽ giảm rất nhanh, có thể liên tục công kích, hoặc năng lượng sử dụng tiêu tốn ít đi, dùng một thời gian dài cũng không thấy kiệt sức.. Kiểu kiểu vậy”.

“Còn uy lực của chiêu sẽ phụ thuộc vào thần lực mà cháu có, như ta đã nói rồi đấy, lên cấp là một cách để gia tăng thần lực, khi lên một cấp thần lực sẽ tăng khoảng từ 3 đến 10%”.

"Tóm lại sau này cháu phải cân nhắc thật kỹ để nâng cấp chiêu thức phù hợp cho mình".

Kiệt cố gắng ghi nhớ lấy, nói chuyện một lúc thì hắn cũng bắt đầu quá trình luyện tập của mình.

Khống Phong Thần Công lời nói đầu: Gió là nguyên tố được coi là dễ học nhất trong bốn nguyên tố cơ bản, gió cũng có ở khắp mọi nơi trên thế giới này, đó là loại sức mạnh liên miên, thao thao bất tuyệt và không bao giờ hết vì xung quanh ta luôn có gió.

Mỗi nguyên tố đều có một ưu điểm riêng, hỏa có lực công kích mạnh nhất, thổ thì sự phòng thủ đứng số một, thủy thiên về hồi phục còn phong là hệ có tốc độ không hệ nào sánh bằng, cho nên người bẩm sinh phong hệ thì tu luyện nên thiên theo hướng tốc độ và biến hóa.

Việc triệu hồi hay ngừng một cơn gió là điều đơn giản, nhưng để điều khiển cơn gió đó lại là một chuyện khác.

Người muốn luyện phong thuật thì điều đầu tiên là cần phải khống chế được bản thân, điều khiển được các yếu tố cảm xúc cũng như khí lực ở trong người.. tâm tình thì phải luôn bình tĩnh và khoan thai, đúng như tính chất của gió.

..

Trong lúc Kiệt luyện cách tạo ra gió thì Lê Đức Duy hội trưởng đang nghiên cứu tiếp cuốn điển tịch kia, không biết trong đầu nghĩ gì chỉ thấy ông liên tục gật gù có vẻ thỏa mãn.

Mất nửa ngày Kiệt cũng đã tạo ra một cơn gió nhỏ trên lòng bàn tay, cấp độ của hắn còn thấp nên tạo gió không quá lớn, hơn nữa chỉ mới xuất hiện đã vụt tắt, nhưng vậy cũng coi như an ủi rồi. Có điều hay ho là tập nửa ngày thôi hắn lại tăng thêm một cấp, là cấp mười chín rồi.

Trưa tới cả hai nghỉ ngơi đi ăn cơm, ông Duy nói:

“Thiên phú quan trọng nhưng cũng phải dựa vào con đường chọn lựa ban đầu và nghị lực của bản thân, ta thấy cháu chọn con đường kiếm sĩ đúng là không tồi cho nên nên dành chút thời gian cho nó”.

"Luyện nội công chưa đủ, bộ kiếm pháp phần sau này ta nghĩ cháu nên học song hành, nửa buổi học khống chế phong thuộc tính nửa buổi học kiếm pháp".

Kiệt nghe xong gãi đầu nhìn ông Duy.

"Sao thế?"

"Dạ không, tại cháu tính tới đây để làm đầu bếp, nửa ngày tập nửa ngày làm, cũng để kiếm tiền trả nợ cho Nhiên, vậy mà từ lúc tới đây làm được chả bao nhiêu bây giờ lại còn dính vào thứ này.."

Ông Duy nghe vậy cười ha hả nói:

"Nhiên nó không để tâm mấy chuyện đó đâu, công việc thì đúng là mấy ngày nay có bận thật nhưng bọn trẻ có thể lo được, sắp tới chúng ta cũng sẽ tuyển thêm người mới, cháu cứ yên tâm mà luyện tập đi, cường giả cũng là một nghề đó, thậm chí còn là nghề ăn tiền nhất".

Ông nhắc lại: "Cường giả là một con đường vinh quang, cháu đã chọn nó thì hãy cứ tiếp tục tiến lên, đừng suy nghĩ gì lung tung cả".

Mặc dù ông nói vậy nhưng Kiệt vẫn thấy ngại lắm, mà không muốn tranh luận thêm nên cũng chẳng nhì nhằng nói nhiều nữa.

"Vâng cháu biết rồi, khi lên cấp bốn mươi rồi cháu sẽ tập chung phát triển lại quán mình".

Hiện tại cấp 19, Kiệt phải thật cố gắng để lên cấp 40, khi đó được gọi là Cường Giả rồi, Nhiên đã là bán thần chi thân mà nàng mới có 18 tuổi, hắn phải thật nỗ lực mới được.

Vào phòng ăn, mọi người đã ngồi sẵn trước mâm, vẻ mặt ai nấy đều tươi cười vui vẻ làm Kiệt yên tâm phần nào, nơi này mọi người hầu như đều rất vô tư không ai tị ai, dễ khiến nội tâm người ta cảm thấy ấm áp, Kiệt cảm thấy mình vào đúng nhà rồi.

Mọi người như thường ngày vẫn nói về chuyện khách khứa hôm nay, có vẻ việc đông khách làm họ rất vui thì phải, dù ai cũng mệt phờ, n nói đùa: "Ai dè đi bưng bê bồi bàn thôi mà mệt còn hơn đánh trận nữa."

Ăn cơm xong, chiều đến Kiệt quyết định luyện kiếm, hắn lại có gia sư mới, là Trần Quốc Tuấn, ông Duy nói kiếm thuật của anh ấy khá tốt, quả đúng thật, Kiệt thấy anh ta múa kiếm mà mắt hoa cả lên chả nhìn thấy kiếm đâu nữa.

Được cái hắn có căn cơ học võ từ trước rồi nên luyện kiếm cũng đỡ cực đi phần nào.

Bộ kiếm trong Ngọc Xuyên Bảo Điển ghi chép có tên Trảm Phong kiếm pháp. Trần Quốc Tuấn trong lúc rảnh cũng đã xem kỹ hơn, cười nói:

"Đúng là kiếm pháp lạ, ta chưa từng gặp qua người nào sử dụng loại kiếm thuật này, nhưng rất thú vị".

Trảm Phong kiếm pháp này bao gồm hai phần, phần đầu là các nguyên lý chung khi sử dụng kiếm và cho người mới luyện kiếm, đó các quy tắc biến hóa trong kiếm thuật: di chuyển, quan sát, tấn công, phòng thủ, và cả ám sát..

Về di chuyển có nói: "Bạn không thể tấn công hiệu quả nếu chân không đặt đúng vị trí cần đặt, một kiếm sĩ chậm chân cũng sẽ khiến kiếm trong tay hắn mất đi thế chủ động, ngược lại di chuyển phù hợp sẽ đảm bảo cho sự cân bằng của cơ thể, tốc độ khi ra đòn, sức mạnh của kiếm pháp và sự kiểm soát trận chiến". Phần này dạy về bộ pháp khi chiến đấu. Nói về quan sát, ngoài kỹ năng về kiếm thuật, kiếm sĩ cũng phải có một kỹ năng quan sát và óc phán đoán tình huống nhạy bén..

Kiệt xem đến đoạn này bỗng dừng lại một chút, cảm thấy bộ pháp di chuyển trong kiếm có nét nào rất giống với cách nhảy hiện đại mà hắn từng học qua, chỉ là nó nâng cao hơn rất nhiều mà thôi.

Phần hai mới hay, phần hai của bộ kiếm pháp này có tên Thần Phong Loạn Liên Trảm, bao gồm bảy mươi hai đường kiếm nối tiếp liên hoàn, theo miêu tả thì khi phát động sẽ như bão táp mưa sa, kiếm khí liên miên không dứt, không có chiêu thức rõ ràng mà bằng vào tốc độ cực nhanh để thi triển, cái buồn cười là sách lại nói đánh hết bảy mươi hai đường này mà không thể hạ được đối thủ thì những chiêu tiếp theo phải.. tự nghĩ ra.

Trần Quốc Tuấn suy nghĩ một hồi bỗng vỗ đùi nói: "Hay, kiếm pháp hay, học một nửa sáng tạo một nửa, đây chẳng phải là tinh túy mà mọi loại võ học trong thiên hạ đều nên có sao?"

Anh ta quay sang nói với Kiệt:

"Anh không rõ bộ kiếm này uy lực đến đâu nhưng rất đáng để học, anh có vài bộ kiếm khác trong quân đội thường dùng, nhưng cá nhân lại rất muốn em học qua bộ Trảm Phong kiếm pháp này để được xem kết quả".

Kiệt chẳng ngần ngại nói ngay: "Em sẽ học bộ này".

Quốc Tuấn gật đầu nói: "Tốt, kiếm kết hợp với phong thuộc tính sẽ thêm phần sắc bén và biến ảo. Điều quan trọng để luyện được bộ kiếm này nằm ở một chữ ‘nhanh’, tuy nhiên nhanh nhưng không được loạn, phải nắm được tiết tấu ra chiêu của mình, loạn đây chính là làm loạn đối thủ chứ không phải làm loạn chính mình".

"Vâng, em nhớ kỹ".

Trần Quốc Tuấn đưa cho hắn một cây kiếm gỗ ra lệnh: “Cầm lấy, bắt đầu luyện đi”.

Người này thân ở trong quân đội nên ngữ khí mỗi khi nói ra thật là khí phách và có phần nào đó áp bách, rất đáng sợ.

Kiệt nhận lấy và bắt đầu học các kỹ thuật căn bản của dùng kiếm, vì đã từng luyện qua nên hắn nắm bắt khá nhanh, một người đam mê võ thuật như hắn chỉ cần nghe qua là hiểu, tay chân lại hiếu động chẳng mấy chốc đã nắm bắt được các kỹ thuật căn bản, Trần Quốc Tuấn cũng thấy rất hài lòng.

Hoàng hôn dần buông xuống.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Kiệt cảm tưởng như mình mới tập có một lát đã hết cả buổi chiều. Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, về nhà làm một cốc bia mát lạnh thật là sảng khoái.

Tối là thời điểm mà Kiệt cảm thấy buồn nhất, buồn không phải vì cô đơn, quanh hắn bây giờ đã có một gia đình rồi mà, hắn buồn vì những hồi ức trước kia cứ quanh quẩn hiện lên trong đầu mãi không dứt.

Thật ra mấy hôm nay hắn đêm nào cũng mơ, mơ ác mộng.

Trong các giấc mơ đều hiện lên một hình ảnh đáng sợ, đó là một cái xác khô quắp nằm gục trên bàn phím, bên cạnh ba mẹ, em gái, bạn bè cũng cứ dần dần đi xa khỏi tầm tay của hắn, với tay nhưng không níu giữ được ai, đêm hắn bị giật mình tỉnh dậy tới mấy lần.

Những cảm xúc tiêu cực hắn đều cố không để cho mọi người nhìn thấy.

Qua hai ngày nữa vùi đầu vào luyện tập, Kiệt đã cho thấy có tiến bộ rõ rệt, hiện tại hắn đã có thể tạo ra những cơn gió lớn hơn, kiếm thuật cũng đã có thể luyện qua phần hai rồi, Nhiên hai ngày qua cũng tới luyện tập cùng hắn.

Nàng quá mạnh, dùng tay không cũng đập cho Kiệt lên bờ xuống ruộng, cô gái này bình thường dịu dàng ôn nhu mà khi tập luyện lại chẳng có lấy một chút nhân từ nương tay, hai ngày qua Kiệt vừa luyện vừa ăn đòn liên tục.

Khổ sở lắm nàng mới cho hắn nghỉ một chút.

“Không đánh được là không đánh được”.

Nhiên dùng một cành cây làm kiếm, chỉ Kiệt nói:

“Anh cần phải nhanh hơn nữa, nếu anh có thể ép em dùng kỹ năng cũng coi như đã thành công rồi”.

Kiệt khổ sở gật đầu.

Nhiên đã bỏ chiếc khăn che mặt ra để nghỉ ngơi, nhìn nàng ở khoảng cách này thật sự rất thích mắt.

Tự nhiên Kiệt thấy buồn, người con gái này đẹp như vậy nhưng ra ngoài lại luôn phải dùng khăn che mặt, Kiệt biết nàng cũng không hề thích che đi khuôn mặt của mình một chút nào nhưng để tránh rắc rối đành phải làm vậy thôi, cái này chẳng phải là do thực lực không đủ sao? Hắn chợt nghĩ nếu có ngày nào đó mình có đủ sức mạnh rồi có thể tự tin bảo Nhiên đi bên cạnh anh thì không cần phải đeo thứ phiền phức đó, nếu có ngày đấy thì sẽ ra sao nhỉ?

Hắn cười, lại để Nhiên nhìn thấy.

“Sao cười một mình vậy?”

“Không có gì, anh đang nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ thôi. Nhiên này em có biết một chỗ nào mà địa hình cực kỳ gập ghềnh, cực kỳ khó đi không?”

Nhiên suy nghĩ một lúc liền kéo hắn ra chỗ một con sông gần đó, ở ven sông có những tảng đá to lớn lởm chởm, dài hàng cây số, người thường rất khó mà chạy nhảy được ở trên này.

“Chỗ này được không anh?”

“Tuyệt vời”. Kiệt tán thưởng.

“Anh định làm gì?”

“Anh tính luyện một môn bộ pháp”.

“Luyện bộ pháp trên những tảng đá này sao? Làm thế nào được?”

Kiệt cười nhảy lên một tảng đá lớn trên đó, hắn bắt đầu bằng kỹ thuật của mình di chuyển từ chỗ này sang chỗ nọ, đây chính là môn nhảy Parkour hiện đại mà hắn từng rất thích khi còn ở thế giới kia, nhưng hơi khác, bởi vì Kiệt đã kết hợp thêm cách di chuyển trong phần đầu của Trảm Phong kiếm pháp, không có trở ngại, rất nhanh chóng hắn chạy một quãng xa trước sự khó hiểu của Nhiên.

Để hiểu rõ nàng cũng đứng lên chạy thử, ban đầu cũng không có gì khó khăn nhưng khi chạy tới chỗ một viên đá có hình thù kỳ dị, do chân không vững đã khiến Nhiên trượt ngã, đầu gối sưng lên một cục.

Kiệt ở phía xa trông thấy hốt hoảng chạy quay lại, lo lắng hỏi: “Trời ơi có đau không?”

Nhiên lắc đầu nói: “Không sao anh, do em tiếp đất không được như ý thôi, chứ để làm bị thương em thì khó lắm”.

Kiệt mới thở ra nhẹ nhõm.

“Mà anh vừa luyện cái gì vậy? Bộ pháp cũng có kiểu này sao?”

Kiệt nói: “Đây là một kỹ thuật vượt chướng ngại vật mà anh từng rất thích, hiện tại anh có thể vượt qua dễ dàng nhưng không ăn thua bởi anh chỉ dùng tốc độ thường, anh đang nghĩ luyện tập thứ này, sẽ dần thêm tốc độ vào đó, tạo nên sự linh hoạt của mình trong mỗi trận chiến”.

Nhiên bỗng hứng thú nói: “Hay đó, em tưởng tượng ra được nếu chúng ta có thể chạy nhanh tới một mức độ nào đó thì sẽ tốt như thế nào, chính là một bất ngờ lớn cho các đối thủ đấy”.

Thấy nhiên hào hứng như vậy Kiệt cũng rất mừng, bởi vì hắn cũng chỉ là đoán vậy thôi chứ không biết tác dụng của nó đến tột cùng là như thế nào, chỉ sợ luyện tốn thời gian mà thôi, hiện tại hắn cũng đang cần học rất nhiều thứ khác nữa mà.

Chẳng qua lúc nhìn cách di chuyển trong Trảm Phong kiếm pháp Kiệt thấy kỹ thuật lại có phần tương đồng với bộ môn nhảy Parkour, hắn từng nghĩ buổi sáng sẽ tranh thủ dậy sớm tập chạy để nâng cao thể lực, sau đó lại nghĩ sao không thử kết hợp hai môn này lại để cùng luyện? Nó cũng chẳng khác gì chạy bộ mà còn khiến bộ pháp linh hoạt hơn, cũng chính là thỏa mãn sở thích của mình, thế này thì không phải một công ba việc sao?

Nhiên tán thưởng như vậy càng làm cho sự tự tin của Kiệt dâng cao hơn, hắn quyết định rồi, từ sáng mai sẽ dậy sớm luyện tập thứ này khoảng một tiếng, sau đó mới làm những việc kế tiếp.

“Thôi nay không tập nữa, vào thành với anh đi, em có biết một tiệm chế tác kim hoàn nào không?”

“Có, phía tây thành có một tiệm khá lớn, để em đưa anh đi”.

“Ừ vậy đợi anh xíu”.

Hắn vào nhà lấy ra một cục đá, đưa cho Nhiên xem.

“À cái này của anh n mà, anh định làm cái gì?” Nhiên vừa nhìn đã nhận ra vật trên tay Kiệt.

Phải kể lại hôm qua lúc đang ngồi thẫn thờ ở bàn thì Kiệt thấy có một cái gì đấy nằm dưới gầm giường, hắn lôi lên, đó là một cục đá, to hơn bàn tay, độ dài khoảng nửa mét, lấy khăn lau chùi qua thì thấy nó có màu xanh nõn chuối với các đường vân trông khá đẹp, đi hỏi thì biết đó là của n, Kiệt ngỏ lời xin lấy khúc này thì n tươi cười bảo hắn cứ lấy.

Cho nên hôm nay mới nhờ Nhiên dẫn đi tới một tiệm kim hoàn để chế tạo lại, hắn muốn làm một thứ.

Kiệt theo Nhiên vào trong thành, đi một lúc thì tới được một tiệm đá quý rộng lớn.

Hai người bước vào trong, ông chủ tiệm vừa thấy hai người thì vui vẻ chạy tới hỏi han.

“Quý khách, quý khách muốn mua gì ạ?”

Kiệt tháo chiếc khăn che phủ viên đá ra hỏi:

"Ông chủ, ông biết loại đá này không?"

Ông chủ tiệm kim hoàn chỉ cần nhìn qua là đã biết, nói:

"Là ngọc lục bảo, không phải quá hiếm nhưng kiếm được nguyên khối thế này cũng không phải dễ đâu, cậu muốn bán sao?"

Kiệt lắc đầu nói:

"Không, tôi chỉ muốn ông chế tác nó thành một cây sáo giúp tôi, có được không?"

Ông ta nhìn Kiệt ánh mắt nghi hoặc nói:

"Sáo sao? Cậu có chắc không? Với cục lục bảo như thế này cậu có thể làm ra rất nhiều trang sức, giá cả cũng không phải ít đâu, có thể lên tới vài chục triệu đấy".

Kiệt cười nói:

"Ông cứ làm vậy đi".

Hắn đưa ra một tờ giấy, là bản vẽ về kích thước của cây sáo.

"Ông cứ làm đi, số đá còn thừa làm giúp tôi hai cái vòng tay cùng một con phượng vừa phải là được".

"Như vậy vẫn còn thừa nữa".

"Coi như là tiền công ta trả cho ông vậy, thừa cứ giữ lấy, làm đẹp cho tôi một chút là được".

Ông chủ suy tính thiệt hơn một lát rồi nói:

"Được, ta hiểu rồi".

Hai người bắt tay: “Thành giao”.

"Tôi muốn lấy sớm một chút, ông chủ giúp tôi nhé".

"Được, chiều mai là có hàng, cậu cứ tới lấy".

Kiệt dơ ngón tay cái lên thay lời đáp rồi quay đầu ra về.

Lúc đi về hắn đã thấy Trần Quốc Tuấn đang ngồi trong quán, đang uống bia với hội trưởng, thấy hai người hắn vẫy tay gọi lại:

"Kiệt Nhiên qua đây".

Hai người tới gần ngồi xuống, Trần Quốc Tuấn nói: “Ngày mai anh phải đi có việc rồi, chắc tháng sau mới về nữa, Kiệt ở nhà luyện tập chăm chỉ, Nhiên giúp anh nhé".

"Vâng, anh cứ đi đi, em tự lo được mà, mọi người cũng lo được mà. Nhiên gật đầu nói.

Tháng sau về em sẽ cho anh thấy sự tiến bộ của em". Kiệt cũng rất tự tin nói.

Trần Quốc Tuấn cười cầm cốc bia lên uống, cười hỏi: "Bia mát quá, nghe đồn cái này do chú chế tác hả?"

"Chế tác gì đâu anh, em cảm thấy bia uống lạnh mới ngon nên có nói với Nhiên, cũng nhờ cục băng của cô ấy làm thành một cái hầm lạnh mà bia mới ngon được như vậy đó".

Trần Quốc Tuấn ngạc nhiên: "Cục băng?".

Trang đứng chỗ quầy thu ngân nói với ra:

"Là Nguyệt Băng đấy anh, mấy anh chị ấy đang ném dưới hầm kia kìa".

Vừa nghe tới đó Trần Quốc Tuấn suýt thì phun hết bia trong miệng ra, kinh ngạc nói: "Cái gì? Con bé lấy thứ đó ra để làm mát bia hả?"

Đức Duy hội trưởng bình thản gật đầu, thật ra ông cũng không có biết, chỉ là lúc đi qua đó thấy hàn khí bốc ra thì tò mò xem thử, sau đó mới biết được.

Kiệt khá ngạc nhiên hỏi: "Có gì không anh? Thứ đó quý lắm sao ạ?"

n cầm hai cốc bia đi tới đặt lên bàn cười nói với Kiệt: "Đâu chỉ là quý, thứ đó có tiền cũng chẳng mua được đâu".

Kiệt vẫn chưa hiểu, hắn giải thích: "Cái đó không phải cục đá lạnh đâu mà là vũ khí, là Thần khí đấy”.

Kiệt dĩ nhiên đối với khái niệm này hoàn toàn cảm thấy xa lạ.

"Nó như thế nào vậy?"

n thở dài nói:

“Cái cậu này làm ơn có chút kiến thức được không, Thần khí mà cũng không biết sao?”

"Thần khí là vua của mọi loại vũ khí.. Nói chung là quý lắm".

n giải thích rất nhanh, tại hắn cũng không biết phải làm sao giảng giải với tên đần độn này.

..

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.