Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Ở chỗ này, tôi, chính là luật pháp

Phiên bản Dịch · 2030 chữ

Chương 1: Ở chỗ này, tôi, chính là luật pháp

“Tiên sinh, cô Tô Y Tình muốn gặp ngài.”

“Tô Y Tình? Đứa con gái của nhà họ Tô đó?” Trần Dục Sâm bỏ tệp tài liệu trong tay xuống, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên chiếc bàn làm việc, nhướng mày hỏi, ánh mắt lập lòe.

“…Vâng.” Ngũ Lương gật đầu.

Không gian im lặng, chỉ còn tiếng gõ nhịp ‘cộc cộc’ vang lên đều đặn, ánh mắt Trần Dục Sâm xoay chuyển, trong lòng một mảnh âm trầm.

Nhà họ Tô… Được lắm, tôi chưa tìm tới các người, các người đã vội vàng muốn tìm chết rồi à! Nếu đã như vậy thì, “Cho cô ta vào đây.”

Ngũ Lương đứng bên cạnh nhẹ gật đầu một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Trần Dục Sâm là cái tên nổi danh trong thế giới ngầm ở thành phố A, khoan nói tới việc hắn là ai, chỉ cần là người từng nghe qua tên hắn đều sợ mất mật. Máu lạnh vô tình, độc ác lại tàn nhẫn. Giống như con sói hoang dã nơi núi rừng, cuồng ngạo lại vô cùng nguy hiểm.

Hắn vốn là đứa con hoang của Trần Vương, từ nhỏ đã yếu đuối nhu nhược, vốn tưởng hắn cứ sống như vậy tới hết đời, nào ngờ ba năm trước hắn đột nhiên mất tích, sau khi trở về lại thay đổi hoàn toàn. Độc ác, tàn nhẫn, chỉ dùng hai năm đã có thể ngồi vào chiếc ghế gia chủ của Nhà họ Trần, đưa Trần thị đang dần lụi bại thành con ưng đứng đầu trên bầu trời của thành phố A. Khiến kẻ khác lau mắt mà nhìn.

Mà nhà họ Tô cũng theo đó dần sụp đổ, cha mẹ Tô Y Tình bị lộ ra chứng cứ rửa tiền, lại còn dính dáng tới một vụ án mạng nghiêm trọng, cho nên cứ như thế mà bị tống vào ngục giam, chờ ngày xét xử.

Cả nhà họ Tô lớn như vậy liền rơi lên đầu của Tô Y Tình, Tô Y Tình trước nay vẫn luôn ở trường, chưa từng tham gia chuyện công ty, đối với tai họa ập tới bất ngờ thế này vô cùng luống cuống.

Tô Y Tình còn có một một người chú tên Tô Sính, là một người vô cùng ham tiền. Đúng lúc rối ren thế này Tô Sính thế mà lại cùng vợ của mình là Lâm Thiến lại ra mặt thay cho Tô Y Tình, chống đỡ nhà họ Tô đang trong lúc khó khăn nhất.

Tuần trước Tô Sính vừa ngỏ lời với cô sẽ thay cô quản lý công ty thật tốt, đợi cô học xong sẽ giao nó cho cô. Nếu như Tô Y Tình tin vào lời này thì cô sẽ không mang họ Tô nữa, mặc dù biết đây là cái bẫy Tô Sính giăng ra, thế nhưng cô không thể không nhảy vào. Tâm huyết cả đời cha mẹ cô đều dồn vào Tô thị, cô không thể để nó sụp đổ trong tay mình.

Tô Y Tình cắn răng giao công ty cho Tô Sính, thế nhưng hôm nay vừa về tới nhà lại nhìn thấy một đám người mặc áo đen đang lôi lôi kéo kéo người chú của mình.

Sau khi nhìn thấy Tô Y Tình trở về, Tô Sính vội vàng chạy tới chỗ cô, nhỏ giọng cầu xin, hóa ra là nguồn tiền trong công ty bị bóng băng, công ty sắp bị niêm phong, nghe nói là sẽ rơi vào tay của người đàn ông tên Trần Dục Sâm. Hôm nay Trần Dục Sâm cho người tới tịch thu lại tài sản. Vừa lúc Tô Y Tình từ trường trở về, nghe nói như vậy không nói hai lời lập tức đi theo Ngũ Lương đi tới gặp vị ‘Ngài Trần’ trong truyền thuyết này để hỏi cho ra nhẽ.

Lúc này, Tô Y Tình đang đứng chờ dưới lầu. Nhìn ngôi biệt thự to lớn này, không hiểu sao Tô Y Tình cảm thấy rất ngột ngạt, biệt thự giống như một cái lồng sắt to lớn, tuy hoa lệ xinh đẹp nhưng lại không có tự do.

Mà có lẽ cô cũng không biết, tương lai mình lại chính là chim hoàng yến bị nhốt trong cái lồng đó…

Nghe thấy tiếng bước chân từ phía trên lầu, trong lòng Tô Y Tình có hơi hồi hộp, bàn tay đang nắm lấy gấu váy cũng vô ý siết chặt. Hôm nay cô vừa trở về từ trường đã vội vã tới đây ngay, cho nên bộ váy đồng phục trên người còn chưa kịp thay, trên lưng còn đang đeo balo, so với hoàn cảnh ở đây có chút không ăn nhập.

Giống như thế giới của cô và chủ nhân nơi này, hoàn toàn là hai đường thẳng song song.

Nếu như không phải vì việc của cha mẹ mình, có lẽ cả đời này Tô Y Tình cũng không có cơ hội tiếp xúc với người đàn ông đó.

Bóng dáng người đang đi xuống dần dần hiện ra, thế nhưng người này là Ngũ Lương, chứ không phải Trần Dục Sâm!

Nhìn thấy người tới là Ngũ Lương, trong lòng Tô Y Tình không hiểu sao lại có chút thất vọng, thế nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngước mắt lên nhìn Ngũ Lương, mở miệng, “Ngài Hoắc…” Có nói gì không?

Chưa kịp nói hết câu, Ngũ Lương đã nghiêng người, ra dấu mời cô đi lên phía trên, “Tiên sinh đang chờ cô ở trên phòng đọc sách.”

Nghe vậy, Tô Y Tình nhấc chân, gần như là chạy lên trên lầu, thế nhưng càng đi tới gần phòng đọc sách, cô đi lại càng chậm, cả hàng lang dài chưa tới năm mét, Tô Y Tình lại đi mất năm phút.

Đứng trước cửa phòng bị đóng kín, Tô Y Tình nâng tay, định gõ cửa, nhưng vừa nâng lên lại vội rụt xuống, lòng bàn tay toát hết cả mồ hôi.

Nói không hồi hộp là giả, nói cô không sợ lại càng phi lý hơn. Chẳng hiểu sao Tô Y Tình lại có cảm giác nếu như cô bước vào đó, thì cả đời này của cô sẽ hoàn toàn thay đổi.

Tô Y Tình bỗng dưng có cảm giác xúc động muốn nhấc chân rời đi, thế nhưng đã muộn, lúc này trong phòng lại vang tới giọng nói lạnh lùng, “Vào đi.”

Trần Dục Sâm ngồi trong phòng, nhìn ipad được đặt trên bàn đang hiển thị hình ảnh của Tô Y Tình ngoài cửa phòng, trầm giọng mở miệng.

Tô Y Tình không còn cách nào khác, đành phải đẩy cửa bước vào.

Cô ngước mắt lên nhìn quanh phòng, rất nhanh nhìn thấy một bóng lưng ngồi ở phía sau bàn làm việc, cô lấy hết dũng khí, mở miệng: “Ngài Trần, tôi muốn biết vì sao tài sản của nhà tôi lại bị tịch thu?”

Trần Dục Sâm nghe thấy, nhưng vẫn im lặng không đáp, ngón tay thon dài gõ nhẹ từng tiếng lên bàn.

Tô Y Tình có chút gấp gáp, “Nếu như anh không nói tôi sẽ đi báo với công an rằng anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”

Quả thật, lời này của Tô Y Tình có chút buồn cười, nếu đã là người trong sở cảnh sát, chẳng ai là không biết Trần Dục Sâm một tay che trời, cho dù hắn có giết người trước mặt cảnh sát, bọn họ cũng chẳng thể làm gì được.

Nghe thấy Tô Y Tình nói như vậy, Trần Dục Sâm nhướn mày, ‘a’ một tiếng.

Tô Y Tình: “…”

Một chữ ‘a’ này của Trần Dục Sâm, nếu những người đã từng quen hắn, chắc chắn sẽ biết chữ ‘a’ này có nghĩa gì, đó chính là ‘Cứ thử mà xem’.

Hàm ý uy hiếp rất rõ ràng.

Tất nhiên, là người lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dục Sâm, Tô Y Tình đương nhiên không thể biết được chuyện này.

Cô vẫn cố chấp nói: “Ngài Trần, mong ngài cho tôi một lời giải thích, rốt cuộc Nhà họ Tô chúng tôi đã đắc tội ngài chỗ nào, ngài đại nhân đại lượng giơ cao đánh khẽ.”

“Đắc tội chỗ nào?” Trần Dục Sâm lười biếng mở miệng, “Thù giết cha có tính không?” Khi nói tới câu này, Trần Dục Sâm lạnh giọng, giọng nói mang đầy hận ý.

Đâu chỉ là thù giết cha, mà còn….

Tô Y Tình ngơ ngác, thù giết cha? Ai giết?

Tô Y Tình cảm thấy Trần Dục Sâm nhất định là đã hiểu lầm chuyện gì rồi, “Tiên sinh, có phải ngài hiểu lầm chỗ nào rồi không. Nhà họ Trần và nhà họ Tô chúng tôi xưa nay nước sông không phạm nước giếng, đừng nói tới thù giết cha, ngay cả mặt của cha ngài tôi còn chưa từng nhìn thấy.”

Lời này của Tô Y Tình là thật, tuy rằng có nghe tới Nhà họ Trần, nhưng trước nay cô chưa từng nhìn thấy Trần Dục Sâm, lại càng chưa từng nhìn thấy cha hắn, Trần Vương.

“Có phải hay không, chuyện này nhà họ Tô các người rõ nhất.” Trần Dục Sâm xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Tô Y Tình, ánh mắt âm trầm.

Đột nhiên bị Trần Dục Sâm nhìn chằm chằm như thế, Tô Y Tình có chút không chịu nổi, rũ mắt xuống né tránh ánh mắt của hắn.

Thế nhưng miệng vẫn không quên giải thích, “Tôi có thể thề, nhà họ Tô chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện những chuyện như giết người phóng hỏa này!”

Trần Dục Sâm cũng lười đôi co với Tô Y Tình, mở miệng liền chọc trúng vào điểm yếu của cô, “Còn có thời gian ở đây giải thích với tôi, chi bằng vào tù thăm cha mẹ mình một chút, miễn cho sau này âm dương cách biệt.”

“…Âm dương cách biệt?” Tô Y Tình không tin vào tai mình, lặp lại lời hắn một lần nữa.

Không phải, rõ ràng chỉ là bị giam mấy tháng thôi sao, tại sao bây giờ lại âm dương cách biệt?!

Cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông tuấn mĩ ở phía trước, trong lòng hiểu ra, lửa giận trong lòng bùng phát, “Là do anh!!!”

Việc tới nước này mà cô còn không hiểu ra mọi chuyện thì cô đúng là uổng công mười mấy năm lăn lộn trong giới hào môn rồi. Có lẽ tất cả bất hạnh của nhà họ Tô đều bắt nguồn từ người đàn ông trước mặt này, chẳng biết đầu óc hắn bị hỏng chỗ nào mà cứ khăng khăng cho rằng là cha mẹ cô hại chết cha hắn, sau đó bắt đầu trả thù, hiện tại không chỉ muốn thu Tô thị vào túi mà còn muốn dồn cha mẹ cô vào chỗ chết!

“Cô nói xem.” Trần Dục Sâm nhếch môi.

“Tôi đã nói là nhà họ Tô chúng tôi chưa từng làm những chuyện như thế này! Không ngờ một người như Ngài Trần đây cũng có lúc mù quáng như vậy, lại đi vu oán giá họa cho người khác, có còn luật pháp nữa hay không?” Tô Y Tình khoanh tay cười khẩy một tiếng, lạnh lùng chỉ trích Trần Dục Sâm.

Trần Dục Sâm mặt mũi âm trầm, sải bước đi về phía Tô Y Tình, từng bước ép cô vào góc phòng, hai tay chống ở hai bên, giam cầm cô trong vòng tay mình, cúi đầu xuống nhìn.

Hơi thở của Trần Dục Sâm bất ngờ xông vào thế giới của cô, mặt của Tô Y Tình dần dần đỏ lên, vừa vì tức giận, lại vừa vì ngượng.

“Ở chỗ này, tôi, chính là luật pháp.” Trần Dục Sâm cúi thấp đầu, nghé sát vào mặt của Tô Y Tình, lạnh lùng phun ra từng chữ một.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.