Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái chết của Lệ Minh Quân

Phiên bản Dịch · 1927 chữ

Chương 15: Cái chết của Lệ Minh Quân

Tô Y Tình lắp bắp: “Ý… Cậu là…”

“Đúng thế, rất có thể Lệ Minh Quân đã chết trong tai nạn xe rồi!” Mộc Miên gật đầu, đôi mắt liếc ngang liếc dọc, đề phòng có người nghe lén: “Là do cha tôi có mối làm ăn với Vương thị, đột nhiên lại dừng hợp đồng, ông ấy cho người đi tìm hiểu mới biết. Cô đừng nói cho ai đó!”

Tô Y Tình gật gật đầu, suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển…

Hiện tại Nhà họ Lệ đang rất loạn. Đại thiếu gia đột nhiên chết, vợ chồng Vương thị không thể tin nổi, còn cho người đi tìm kiếm con trai. Còn nghi ngờ đám công tử kia có ý muốn hại con trai mình, thậm chí còn yêu cầu cảnh sát tới kiểm tra nhà của từng kẻ đó. Trong lúc vô tình đắc tội không ít người.

Thế nhưng, sự thật thì chỉ có mỗi Lệ Minh Quân biết. Lệ Minh Quân không hề chết, hắn không hề chết. Trong hai mươi năm hắn sống thì đây là việc hắn cảm thấy mình làm thành công nhất. Qua mắt được Trần Dục Sâm, vị vua không ngai khét tiếng trong thế giới ngầm!

Thế nhưng cái giá phải trả cũng không phải nhỏ, gương mặt hắn bị hủy sau vụ nổ, đây là cú sốc lớn tới cỡ nào!

-

Nhà họ Lệ.

“Cậu nói, cậu là con trai tôi.” Bà Vương run rẩy chỉ vào người có gương mặt đen sì ở phía trước.

“Là con! Con không hề chết, con còn sống!” Lệ Minh Quân siết chặt tay, khàn giọng trả lời. Thanh tuyến cũng bị hỏng nặng sau vụ nổ xe, hiện tại giọng nói trong trẻo của hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là giọng khàn đặc!

Gương mặt ông Vương nặng nề, ngồi hút thuốc ở trên ghế, không nói một lời nào.

Bà Vương kích động, chạy tới ôm con trai, sụt sùi khóc: “Mẹ… Mẹ còn tưởng rằng con đã chết… Con làm sao thế này, Tử… Con đắc tội với ai…”

Lệ Minh Quân không nói chuyện, trong mắt lóe lên sự thù hận. Hắn nhớ lại đêm đó, chính mình đã vất vả thoát chết trong gang tấc như thế nào? Ánh mắt lạnh lùng của Trần Dục Sâm ra sao?

Chính hắn cũng không hiểu, hắn chưa từng đắc tội với Trần Dục Sâm, trước nay chưa từng có. Không biết vì sao Trần Dục Sâm lại đuổi cùng giết tận mình như vậy!

Bà Vương xót con, vẫn khóc mãi không ngừng. Khóc tới mức lòng ông Vương bực bội, quát lớn một tiếng: “Câm miệng!”

Bà Vương là một người phụ nữ nhu nhược, nghe ông Vương lớn giọng bực tức lập tức sợ hãi, nhỏ tiếng dần. Nếu như không phải bà nhu nhược, sao có thể để ông Vương ra ngoài làm loạn, rồi đem hai đứa con hoang về.

Lệ Minh Quân mở miệng: “Cha…”

“Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?” Ông Vương dập điếu thuốc đang cầm trên tay xuống tàn gạt, trầm giọng hỏi.

Cho dù có không thích cỡ nào, thì cũng là con trai ông! Ông không thể để con trai mình chịu oan ức như vậy!

Lệ Minh Quân kể lại chuyện đêm đó xảy ra, bắt đầu từ việc mình đi đua xe, sau đó bị xe khác áp sát, đẩy xuống biển… Không sót chỗ nào. Ngay cả việc nhìn thấy Trần Dục Sâm ở trên bờ vực lạnh lùng nhìn mình cũng không giấu diếm.

Ông Vương nghe xong, trầm ngâm: “Sao một kẻ như Trần Dục Sâm lại muốn giết mày? Mày đã đắc tội gì với hắn?”

Đúng! Ngay khi nghe thấy chuyện người muốn giết Lệ Minh Quân là Trần Dục Sâm, ông ta không cần suy nghĩ cũng đã cho rằng là con trai mình không biết sống chết đi đắc tội với người ta!

“Cha à, cha nghĩ con rảnh rỗi không có việc gì làm sao?” Lệ Minh Quân cười lạnh một tiếng: “Ai biết hắn phát điên cái gì?”

Ông Vương lại rút một điếu thuốc ra, “Hiện tại có những ai biết mày còn sống.”

Là con trai ông ta, ông ta không thể cứ mặc kệ như vậy! Dù thế nào cũng phải giúp nó thoát được một kiếp này!

“Cha nghĩ với gương mặt và giọng nói này của con thì ai sẽ biết con còn sống?” Lệ Minh Quân lấy tay chỉ vào gương mặt mình.

Bà Vương lập tức đau lòng, chỉ hận người chịu vết thương đó không phải là mình.

“Vậy thì tốt, mày thu xếp đi, ngày mai bay qua California, bên đó sẽ có người đón tiếp mày!”

“Cha! Con muốn ở lại báo thù!” Lệ Minh Quân cắn răng, mắt đỏ lên, lóe lên sự thù hận cùng không cam lòng.

Ông Vương giơ tay, cho Lệ Minh Quân một cái tát vang dội: “Mày muốn kéo cả Nhà họ Lệ xuống nước mới vừa lòng đúng không?” Sau đó ông ta lại nói tiếp: “Nhân lúc Trần Dục Sâm còn chưa biết mày sống thì mau cút cho xa, nếu không sau này để hắn phát hiện ra thì có mười tao cũng không lo cho mày nổi!”

“Đi qua bên đó, tới khi nào vụ này êm xuôi rồi khi đó hẵng trở về. Ở bên này tao sẽ chú ý cử động của Trần Dục Sâm.” Ông Vương lên giọng cương quyết, không cho phép người khác cãi lại.

Cho dù trong lòng Lệ Minh Quân không muốn, nhưng lại không dám cãi lời cha mình. Quả thật hiện tại ngoại trừ cách đó thì không còn cách khác nữa!

Ba ngày sau, Nhà họ Lệ đứng ra công bố, đại thiếu gia Lệ Minh Quân của nhà họ đã chết trong một vụ tai nạn, hiện tại vẫn chưa tìm thấy xác.

Tin tức này gây chấn động không nhỏ trong thành phố, dù sao Nhà họ Lệ cũng được coi là một nhà có danh tiếng trong giới hào môn.

Hiện nay người thừa kế duy nhất đã chết, chỉ còn lại hai đứa con hoang kia còn sống khỏe mạnh. Mặc cho ai cũng không ngăn được suy nghĩ đây là một màn kịch trong giới hào môn, ngươi chết ta sống!

Chuyện này cũng không gây ảnh hưởng tới Tô Y Tình lắm, ngoại trừ thời gian đầu cô còn thương tiếc, nhưng một thời gian sau cũng dần phai nhạt.

Trái lại, qua một tháng này, liên tục có xe đắt tiền tới đưa đón Tô Y Tình. Mà chủ nhân của chiếc xe lại chưa từng lộ mặt.

Chẳng biết là ai nói bóng nói gió việc Tô Y Tình bị một ông già bao nuôi. Tin này cứ như gió thổi vào lửa đang cháy, cứ như vậy mà lan ra. Chẳng mấy chốc cả trường đều đồn ầm lên việc hoa khôi Tô Y Tình được người ta bao nuôi.

Lại còn có người nói hóa ra Tô Y Tình từ chối Lệ Minh Quân là vì có cây đại thụ khác to hơn. Khiến cho Lệ Minh Quân buồn rầu đi đua xe, cuối cùng gặp tai nạn mà chết.

Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Tô Y Tình xấu cực kỳ. Mộc Miên biết chuyện này tức giận cực kỳ! Ngày nào cũng lải nhải bên cạnh Tô Y Tình rằng sẽ dạy cho đám người đó một bài học!

Còn đương sự là Tô Y Tình thì lúc nào cũng bày ra bộ dạng thong dong, bình tĩnh. Làm cho hành động của Mộc Miên giống như câu nói ‘hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp’, khiến cô nàng tức giận tới giậm chân!

Tuy rằng ngoài mặt không tỏ thái độ, nhưng những lời bọn họ nói Tô Y Tình vẫn để trong lòng. Cô rất muốn đứng lên phản bác lại, thế nhưng bọn họ nói lại hoàn toàn không sai! Cô đi làm tình nhân cho người ta, không phải bị bao nuôi thì là gì?

Chính vì thế mà dạo gần đây Tô Y Tình rất hay thất thần, tới mức kẻ thần kinh thô như Trần Dục Sâm cũng cảm nhận được. Hắn biết chắc chắn nếu hỏi Tô Y Tình cô sẽ không nói, cho nên cho Ngũ Lương âm thầm điều tra.

Kết quả điều tra ra được lại khiến hắn tức giận tới mức bật cười. Từ khi nào mà người của Trần Dục Sâm hắn được phép để người khác bắt nạt rồi? Đồ của hắn, cho dù hắn chơi chán tay, hành hạ nó không còn ra hình, thì kẻ khác cũng không được phép chạm vào!

“Gọi cho hiệu trưởng đi.” Trần Dục Sâm nở nụ cười như có như không, gương mặt bình tĩnh không nhìn ra chút cảm xúc nào.

“Alo?” Hiệu trưởng vừa bắt máy, Ngũ Lương đã mở miệng: “Hiệu trưởng Thiệu, Ngài Trần của chúng tôi muốn nói chuyện với ông, ông không phiền chứ?” Miệng thì hỏi lịch sự, nhưng điện thoại đã được đưa tới gần Trần Dục Sâm từ lâu.

“Hiệu trưởng Thiệu?” Trần Dục Sâm ngả người ra phía sau, lười nhác mở miệng.

“Hoắc… Ngài Trần?” Hiệu trưởng Thiệu có chút không tin vào tai mình.

“Là tôi.”

Nhận được đáp án khẳng định, hiệu trưởng Thiệu lập tức kích động không thôi: “Không biết Ngài Trần đây… Tìm tôi có chuyện gì?”

“Nghe nói dạo này trường ông quản lý rất tốt?”

“Cũng bình thường thôi…” Hiệu trưởng Thiệu nhanh chóng nhận ra điểm khác: “Không biết Ngài Trần có gì cần sai bảo, nếu như tôi làm được, tôi nhất định sẽ làm!”

“Không có gì… Chỉ là bạn gái của tôi học ở đó, phàn nàn điều kiện trường quá tệ… Cho nên tôi muốn đầu tư một chút vào cho trường thôi.”

Hiệu trưởng Thiệu bắt được trọng điểm: “… Không dám, không dám… Không biết bạn gái tiên sinh là ai, tôi sẽ lập tức sắp xếp căn phòng tốt nhất, giáo viên tốt nhất cho cô ấy!”

“Tô Y Tình.”

Cái tên này đang Hot ở trong trường mấy ngày qua, sao hiệu trưởng lại có thể không biết chứ. Xuất phát từ một chút tư tâm, ông ta không ra mặt ngăn chặn tin đồn, mà ngược lại để tin đồn lan nhanh hơn.

Thế nhưng ai mà ngờ, người bao nuôi lại chính là Trần Dục Sâm, bạn trai của Tô Y Tình cơ chứ!

Lòng bàn tay hiệu trưởng Thiệu không ngừng toát mồ hôi: “Tôi… Tôi nhất định sẽ chú ý quan tâm cô ấy nhiều hơn!”

“Hừm? Bạn gái tôi bảo rằng lớp toàn con trai, mùi rất khó chịu… Không biết…”

“Đổi! Tôi lập tức đổi lớp, nhất định sẽ sắp xếp lớp không có một bạn nam nào cả!”

“Hiệu trưởng Thiệu đây quả nhiên là một kẻ thức thời.” Trần Dục Sâm khách khí một tiếng, sau đó ném máy cho Ngũ Lương, còn mình thì đứng dậy trở về phòng.

Ngũ Lương luống cuống cầm lên nghe, sau khi hiệu trưởng Thiệu biết người cầm máy không phải Trần Dục Sâm, cũng nhanh chóng dập máy, để lại Ngũ Lương vẫn còn đang cầm máy ngơ ngác.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.