Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

‘Súng’ của tôi có thể khiến cô thoải mái

Phiên bản Dịch · 1967 chữ

Chương 18: ‘Súng’ của tôi có thể khiến cô thoải mái

Tô Y Tình cũng đứng dậy, mỉm cười đáp lễ: “Còn tốt…”

Ngừng một lát, cô lại nói tiếp: “Sao anh lại ở đây?”

Hỏi xong mới cảm thấy câu hỏi này thật ấu trĩ, dù sao Hoắc Ngạn Vũ cũng là chú của Trần Dục Sâm, là người Nhà họ Trần. Cho dù không có sức ảnh hưởng lắm nhưng những bữa tiệc bình thường này nhất định vẫn phải mời.

Quả nhiên, Hoắc Ngạn Vũ hơi ngẩn người ra một chút, nhưng hắn ta cũng nhanh chóng đáp lại: “Hôm nay là ngày thông báo về tiệc đính ước liên hôn giữa hai nhà Vưu và Hoắc. Là trưởng bối còn sót lại trong nhà, tôi đương nhiên phải có mặt rồi.”

Tiệc đính ước?

Trong đầu Tô Y Tình chỉ còn lại ba chữ này, những lời phía sau Trần Dục Sâm có nói cô cũng không nghe lọt tai nữa.

Cô biết hôm nay Trần Dục Sâm phải tham dự bữa tiệc, nhưng lại không biết là tiệc đính ước của hắn. Bây giờ biết được, Tô Y Tình bỗng dưng cảm thấy có chút mỉa mai. Rõ ràng là tới gặp vị hôn thê, còn dẫn theo một người tình nhân là cô. Là sợ cô chưa đủ kẻ thù, hay là do hắn quá kiêu ngạo không coi ai ra gì?

“Tô tiểu thư, Tô tiểu thư?” Hoắc Ngạn Vũ nhìn Tô Y Tình đây ngây người, không khỏi mở miệng gọi.

Tô Y Tình giật mình, sực tỉnh táo lại. Ngước mắt lên nhìn, đã thấy Hoắc Ngạn Vũ đứng trước mặt mình, khoảng cách rất gần.

Tô Y Tình không quen việc đứng gần người khác giới như thế, chân hơi lùi bước, muốn cách xa Hoắc Ngạn Vũ một chút. Nhưng lại không để ý phía sau vẫn còn ghế, chân bị vướng vào ghế, cả người theo đà ngã về phía sau.

Tô Y Tình thầm cảm thấy may mắn, phía sau chính là ghế sofa, cho dù có ngã cũng không đau lắm. Cô điều chỉnh tư thế của mình, tính ngã một cú đẹp mắt, ưu nhã.

Nhưng chưa kịp điều chỉnh tư thế, cả người đã rơi vào một vòng tay rộng lớn, ấm áp, giống như chủ nhân của nó, Hoắc Ngạn Vũ.

Tô Y Tình bị kéo vào lồng ngực Trần Dục Sâm còn chưa kịp phản ứng lại, thì phía trên đỉnh đầu đã truyền tới giọng nói hài hước mang lẫn chút bất đắc dĩ của Hoắc Ngạn Vũ:

“Tô tiểu thư, cho dù có muốn cách xa kẻ đẹp trai này một chút thì cũng không cần tự hành hạ bản thân mình như thế chứ.”

Tô Y Tình cũng cười cười, nhận lấy ý tốt của Hoắc Ngạn Vũ. Cô đứng dậy một cách ưu nhã, vừa sửa lại quần áo cho nghiêm chỉnh, vừa đáp: “Tiểu thư cái gì chứ, gọi tôi là Mộ Hi đi.”

Hoắc Ngạn Vũ là người rất thoải mái, thấy Tô Y Tình như vậy, cũng gật đầu tán đồng: “Tốt lắm, người đẹp Mộ Hi được không?”

“Không dám nhận một tiếng người đẹp, người đẹp thật sự phải là Ngài Trần đây…” Tô Y Tình vén tóc mai qua một bên, nháy mắt với Hoắc Ngạn Vũ.

Hoắc Ngạn Vũ không tiếp lời này, ngược lại lại mở miệng hỏi: “Mộ Hi, cô tới đây cùng… Sâm à?”

Tô Y Tình liếc mắt nhìn hắn một cách khó hiểu, cũng không chất vấn hắn vì sao lại đổi chủ đề, thuận nước đẩy thuyền: “Lạ lắm sao?”

Là chú của Trần Dục Sâm, cô nghĩ việc cô làm tình nhân cho Trần Dục Sâm, hắn phải là người rõ ràng nhất.

Hoắc Ngạn Vũ gật đầu, “Đúng là rất lạ, Sâm chưa bao giờ dẫn phụ nữ tới những bữa tiệc như thế này cả.”

Tô Y Tình rũ mắt: “Quả thật tôi rất vinh hạnh.”

Hoắc Ngạn Vũ giật mình, sợ cô hiểu lầm, vội vàng mở miệng giải thích: “Mộ Hi, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó.”

Thông tin đầu tiên: Bên người Trần Dục Sâm có nội gián, mà nội gián có rất có thể là của Hoắc Ngạn Vũ cài vào.

Lúc trước đám Trần Dục Sâm dẫn cô tới gặp đám anh em của mình, cô nhớ Lương Siêu đã từng nói rằng còn tưởng Trần Dục Sâm đang giữ thân vì chị Mai.

Giữ thân vì người ta, thì ít nhất cũng từ lúc người ta rời đi chưa đụng từng đụng vào người khác. Nhìn mặt ngoài thì có lẽ Trần Dục Sâm cũng không chạm vào phụ nữ ba năm rồi. Mà Hoắc Ngạn Vũ khi đó còn ở nước ngoài, sao có thể biết được thông tin này cơ chứ.

Cô nhếch miệng: “Tôi biết.”

Cô không định nói chuyện này cho Trần Dục Sâm, mà ngược lại, muốn lợi dụng điểm này để lật đổ hắn.

-

Trần Dục Sâm từ trong phòng đi ra, đáy mắt gương mặt đều là một vẻ người sống chớ chọc vào.

Không cần phải nói cũng biết cuộc trò truyện với Vưu Nghiên không vui vẻ gì. Lão già ấy cho rằng Trần Dục Sâm vẫn là thiếu niên năm nào dễ bị người khác xoay quanh lòng bàn tay nữa hay sao?

“Tiên sinh…” Ngũ Lương nhìn thấy Trần Dục Sâm bước ra, khóe mắt liếc về phía Tô Y Tình cùng Hoắc Ngạn Vũ đang cười nói vui vẻ, vội vàng tiến lên phía trước vài bước.

“Gọi Đầu Trọc dẫn người tới đây.” Trần Dục Sâm lạnh lùng mở miệng.

Ngũ Lương giật mình, nhưng vẫn rất nghe lời: “Vâng.”

Trần Dục Sâm đi quanh một vòng, nhưng lại không thấy Tô Y Tình đâu cả, trong lòng âm thầm sốt ruột. Vừa định gọi Ngũ Lương cho người đi tìm cô, lại nghe thấy tiếng cô truyền tới từ trong góc.

Hắn lập tức liếc mắt qua, lọt vào tầm mắt của hắn chính là hình ảnh Tô Y Tình đang đứng cười nói vui vẻ với Hoắc Ngạn Vũ. Hình như câu chuyện rất vui, thi thoảng Tô Y Tình còn cười rộ lên, nhưng tuyết liên ngàn năm trên núi nở rộ, xinh đẹp động lòng người.

Hắn không chút do dự, nhấc chân đi về phía đó. Trong lúc hai người kia còn chưa phát hiện ra sự xuất hiện của Trần Dục Sâm, hắn giang tay ra, kéo Tô Y Tình vào lòng, hung ác hôn lên môi cô.

Cánh tay như hai gọng kìm sắt, ghìm chặt lấy người Tô Y Tình, không cho cô cơ hội phản kháng nào, chỉ có thể tiếp nhận hắn.

Hoắc Ngạn Vũ nhìn hành động của Trần Dục Sâm, ánh mắt tối sầm lại. Sau đó lập tức khôi phục vẻ bình thường, đưa ly rượu trên tay lên miệng nhấp một ngụm ưu nhã. Bình tĩnh xem Trần Dục Sâm phát điên.

Nụ hôn này của Trần Dục Sâm không giống hôn, mà giống cắn hơn. Cắn tới khi môi Tô Y Tình sưng đỏ, mới chịu buông ra.

Tô Y Tình đỏ mặt, liên tục thở dốc. Trần Dục Sâm nhướn mày lên nhìn Hoắc Ngạn Vũ ở một bên.

Hoắc Ngạn Vũ hiểu ý người, liếc đồng hồ trên tay, bình tĩnh bịa ra một lý do: “Tôi có việc đi trước, hai người cứ tự nhiên.” Sau đó quay người rời đi.

Tô Y Tình và Trần Dục Sâm đương nhiên biết hắn nói dối, nhưng cũng không quản được nhiều như vậy. Trần Dục Sâm hôn xong, vẫn không chịu bỏ tay ra khỏi eo Tô Y Tình. Ngược lại còn siết chặt hơn.

Hắn cắn cắn vành tai cô, khàn giọng mở miệng: “Nói gì mà vui vẻ vậy?”

Ngay cả Trần Dục Sâm cũng không phát hiện ra, lời nói này của mình tràn ngập sự ghen tuông.

Tô Y Tình chưa bao giờ cười với hắn, nay lại cười nói vui vẻ với Hoắc Ngạn Vũ, chuyện này Trần Dục Sâm sao có thể bỏ qua.

Cả người Tô Y Tình vô lực, phải dựa vào Trần Dục Sâm mới có thể đứng thẳng được, vừa định đáp thì Trần Dục Sâm lại nói tiếp: “Nói chuyện với Hoắc Ngạn Vũ, thật sự vui như vậy sao?”

Tô Y Tình thoải mái gật đầu: “Vui.”

Không đợi cho Trần Dục Sâm phát tác, cô đã bẻ câu chuyện qua hướng khác: “Bữa tiệc này là tiệc đính hôn của anh à?”

Quả nhiên Trần Dục Sâm đã bị chủ đề này hấp dẫn: “Ừ.” Hắn cắn cắn vành tai cô, thấp giọng đáp một tiếng.

Câu trả lời rất đúng ý cô, nhưng không hiểu vì sao lại khiến Tô Y Tình bực bội: “Hừ, hôn thê còn ở phía trong, hôn phu đã ở ngoài này động dục với tình nhân rồi.”

“Động dục?” Lần này quả thật Trần Dục Sâm bị oan, hắn ấm ức mở miệng.

Mặt Tô Y Tình đỏ lên: “Nếu không thì cái gì đang cọ vào eo tôi?!”

Trần Dục Sâm ngẩn người ra, cuối cùng nhớ tới cái gì, khàn giọng cười một tiếng: “Bảo bảo, cô nghĩ nhiều quá rồi, đó là súng.”

Từ ba năm trước, hắn đã luôn có thói quen đem súng bên mình. Thói quen này kéo dài tới tận bây giờ, khó mà bỏ được.

Tô Y Tình cúi thấp đầu, làm như thẹn thùng, nhưng khóe miệng thì lại cong lên.

Thông tin thứ hai: Trên người Trần Dục Sâm bao giờ cũng có súng.

“Dù sao cũng không phải thứ tốt lành gì!”

Trần Dục Sâm nhướn mày, cố ý nói qua một hướng khác: “Sao lại không tốt lành gì, cô không cảm thấy lần nào mình cũng bị ‘súng’ của tôi chọc cho thoải mái sao?”

Sau đó còn cố ý nhấn mạnh: “Hay là còn chưa đủ?”

Lời này muốn bao nhiêu vô sỉ thì có bấy nhiêu vô sỉ. Da mặt Tô Y Tình mỏng, nghe thấy lời trêu chọc này thì đỏ mặt. Cắn chặt răng, không nói nữa.

Phía trên đỉnh đầu là tiếng cười trầm thấp của Trần Dục Sâm. Tất cả tâm trạng không tốt của hắn đều đã bị hành động này của Tô Y Tình đánh tan. Thế nhưng vừa nghĩ tới khi nãy Tô Y Tình đứng gần Hoắc Ngạn Vũ như vậy, hắn vẫn có chút không vui.

Hoắc Ngạn Vũ là một kẻ nguy hiểm. Nếu như hắn có địch ý, hoặc sát ý. Trần Dục Sâm sẽ phát hiện ra ngay lập tức. Nhưng hắn ta cứ bình thản thế này, khiến Trần Dục Sâm không dám vọng động.

Trong Nhà họ Trần có một quy định, khi tranh quyền thì chém giết nhau cỡ nào cũng được. Nhưng khi kết thúc tranh quyền, cho dù có ngứa mắt nhau tới cỡ nào thì cũng cố mà tỏ ra hòa thuận.

Trần Dục Sâm vốn chẳng để quy tắc này vào mắt, nhưng vì nể mặt ông cụ. Hắn vẫn còn chưa ra tay với Hoắc Ngạn Vũ.

Hiện tại Hoắc Ngạn Vũ đã có ý định tiếp cận, hắn không thể không đề phòng cảnh giác: “Hoắc Ngạn Vũ là một kẻ nguy hiểm, lần sau cách xa hắn ra một chút.”

Tô Y Tình lập tức cười lạnh: “Vậy thì tôi cũng phải cách xa anh ra một chút.”

Nếu Hoắc Ngạn Vũ nguy hiểm, thì Trần Dục Sâm cũng chẳng kém cạnh, kẻ tám lạng người nửa cân. Chẳng ai thua kém ai.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.