Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi đưa cô đi

Phiên bản Dịch · 1962 chữ

Chương 20: Tôi đưa cô đi

“Mộ Hi, cô còn đứng đây làm gì?”

Phía sau lưng Tô Y Tình vang lên tiếng động, chớp mắt tiếp theo, bàn tay đang vươn ra của Tô Y Tình được Hoắc Ngạn Vũ túm lấy. Hoắc Ngạn Vũ nhìn cô đầy lo lắng.

“Đi thôi.” Hắn ta kéo Tô Y Tình đi, ý muốn kéo cô ra khỏi đống hỗn độn này. Thế nhưng nào có dễ như vậy. Hôm nay vốn làm tiệc tẩy trần cho con gái, nhà họ Vưu muốn mượn cơ hội này làm quen thêm vài vị. Cho nên khách mời cũng không ít.

Ai mà ngờ tối nay lại xảy ra sự cố này, nhà họ Vưu đúng là vừa không bắt được chuột lại còn mất đấu gạo. Có lẽ hiện tại Vưu Nghiên đang tức điên lên rồi.

Đám người chen lấn, xô đẩy, Tô Y Tình bị đẩy vào người Hoắc Ngạn Vũ, cho dù cô muốn tránh ra ngoài cũng không thể tránh được.

“Mộ Hi, đừng cử động, tôi đưa cô ra khỏi chỗ này!” Hoắc Ngạn Vũ thấy Tô Y Tình cựa quậy, muốn thoát ra khỏi vòng tay mình, vội vàng nói.

Dứt lời, hắn nhấc chân, che ở Tô Y Tình ở dưới lồng ngực của mình, nửa kéo nửa ôm cô đi ra ngoài.

Cái ôm của Hoắc Ngạn Vũ rất ấm áp, giống như con người của hắn vậy, cứ như nắng xuân khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Thế nhưng loại người cũng này cũng chính là kiểu khó nắm bắt nhất. Nhìn mặt ngoài thì ấm áp, nhưng thực chất luôn có một lớp màng mỏng ngăn cách người bên ngoài nhìn vào con người thật của hắn.

Có thể bình an mà lớn lên ở Nhà họ Trần, cũng chẳng phải loại người đơn giản. Đến bây giờ Tô Y Tình vẫn chưa quên, hắn là người duy nhất còn sống sót qua vụ tranh quyền xảy ra mấy năm về trước của Trần thị. Mà ngay cả một người như Trần Dục Sâm cũng phải dè chừng, sao có thể là một kẻ đơn giản.

Trong lòng vẫn ôm mối hoài nghi, cả thân thể Tô Y Tình cứng ngắc, khiến cho việc di chuyển trong đám đông đã khó khăn nay còn có khăn hơn.

Nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng Hoắc Ngạn Vũ quyết định quay người lại, đi về phía bên trong.

Tô Y Tình cũng có thể cảm nhận được Hoắc Ngạn Vũ thay đổi chiều hướng, đi về phía ngược lại, cô hốt hoảng, túm lấy tay hắn: “Sao lại quay ngược vào?”

“Phía bên kia có một cánh cửa dẫn ra sau vườn, con đường đó có lẽ không nhiều người biết, sẽ dễ dàng di chuyển hơn.” Hoắc Ngạn Vũ vừa đi vừa trả lời.

Tô Y Tình đảo mắt nhìn xung quanh, im lặng không nói.

Hoắc Ngạn Vũ cũng cảm nhận được thân thể Tô Y Tình cứng ngắc, hắn không thể không mở miệng: “Mộ Hi à, tôi thật sự chỉ muốn đưa cô ra khỏi đây thôi…” Giọng điệu mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Tô Y Tình vẫn luôn cảnh giác trong lòng, cho nên thân thể cũng sẽ dựa theo suy nghĩ mà đưa ra phản ứng. Cô cảm thấy cứ như vậy cũng không ổn, Tô Y Tình nhắm mắt, không ngừng tự thôi miên mình, đây là Trần Dục Sâm, là người mà cô ngay cả mơ cũng thấy…

Ý nghĩ thôi thúc thân thể, thân thể Tô Y Tình dần dần không còn cứng ngắc nữa.

Con đường mà Hoắc Ngạn Vũ chọn đúng là thật sự vắng người, càng đi về phía sau lại càng vắng. Đi mãi mà vẫn chưa thấy cửa ra ở đâu, Tô Y Tình còn đang thầm nghĩ không biết có nên tiếp tục đi cùng Hoắc Ngạn Vũ nữa hay không, thì lúc này bên tai lại vang lên ‘xoẹt’ một cái.

Vành tai có chút đau xót, Tô Y Tình đưa tay lên sờ thử, cảm thấy hơi ẩm ướt. Một lát sau, trong không khí lập tức xuất hiện mùi máu tươi nhàn nhạt, nếu như không phải Tô Y Tình học bên chuyên ngành cảnh sát, đã từng thực tập qua việc phân biệt mùi máu này, có lẽ cũng không biết.

Có người muốn giết cô!

Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tô Y Tình!

Ở phía xa, Kai vỗ bốp một cái lên đầu mình, đặt khẩu 7.62 Tkiv 85 mà bản thân yêu quý qua một bên. Vừa rút khăn ra lau tay, vừa ra vẻ ăn năn.

“Suýt chút nữa thì trúng người người cô bé ấy rồi, may thật!”

Karim liếc mắt qua, không vạch trần lời nói dối của hắn, một tay thiện xạ thế này mà dám mở miệng bảo mình bắn lệch, kẻ điên mới tin!

“Cậu muốn cái gì?” Karim là một kẻ không thích vòng vo, trò mèo mà Kai diễn vừa nãy chẳng qua là muốn cho hắn một lời cảnh cáo mà thôi.

“Một mạng đổi một mạng.” Kai rút điếu thuốc ra, thế nhưng không quên Karim không thích mùi thuốc lá, cho nên hắn chỉ cầm trong tay, chứ không hút.

Karim lăm lăm nhìn điếu thuốc trên tay Kai, cau mày: “Mạng của ai?”

“Mr. Harvey!” Giọng nói từ tính dễ nghe, cái tên được gọi ra từ miệng của Kai một cách chân thành khiến người ta cảm thấy người đó cực kỳ quan trọng với Kai.

Tất nhiên là trong trường hợp chưa nghe thấy câu phía sau: “Mạng của hắn, đổi lấy mạng của cô bé kia… OK?”

Kai đương nhiên biết, ông chủ của Karim cũng muốn mạng của Harvey. Thế nhưng không có quan hệ, người đó của hắn cũng muốn. Vậy thì hắn sẽ lấy mạng của Harvey về!

Quả nhiên, Karim nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Ông chủ của cậu hình như mơ quá đẹp rồi…” Ngừng một lát, hắn lại nói tiếp: “Mạng của cô bé kia, tôi muốn! Mạng của Harvey, tôi cũng cầm!”

Karim vừa dứt lời, họng súng đã chĩa thằng vào trán của hắn.

Kai cầm khẩu 7.62 Tkiv 85 mà hắn vừa đặt một bên, họng súng chỉ thẳng vào mi tâm Karim, hắn mỉm cười: “Karim, ván này cậu thua rồi. Hoặc là mạng của Harey, hoặc là mạng của cả hai?”

“Ồ, có đúng không?” Karim vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, điều này khiến Kai không khỏi nhíu mày.

Karim đưa tay lên gầm nòng súng, khóe miệng hơi cong lên: “Cậu có cảm thấy thân thể có chỗ nào không khỏe không.”

Kai cảnh giác, tay đặt lên chốt dần dần dùng sức. Kai vốn chẳng sợ Karim, nếu như hắn ta chết thì cũng chỉ là phí thời gian đi tìm đối tác mới mà thôi, khu vực Châu Á không thiếu kẻ muốn hợp tác với hắn.

“Đây là do cậu tự chọn, Karim.” Mặt Kai không thể đổi sắc, giống như chỉ tùy tiện nói, thời tiết hôm nay rất đẹp.

“Ba.” Karim vẫn bình tĩnh thong dong.

“Đừng phí lời!”

“Hai.”

“Cậu…”

“Một.” Karim đếm tới số cuối cùng, thân thể to lớn của Kai đột nhiên ngã xuống, khẩu 7.62 Tkiv 85 rơi qua một bên. Cả người Kai vô lực nằm trên mặt đất, nghiến răng mở miệng:

“Mẹ kiếp, cậu đã làm gì tôi!”

“Chỉ là một ly rượu nhỏ mà thôi.” Karim chậm rãi cầm khẩu súng lên, lên đạn.

Kai đột nhiên nhớ tới ly rượu mà Karim đưa cho mình ban nãy. Kai bình thường cũng là một người cẩn thận, hắn kiểm tra kỹ càng, không ngửi thấy mùi nguy hiểm, mới dám uống. Không ngờ Karim thật sự động tay động chân vào rượu.

“Mẹ nó! Bọn Châu Á các người đúng là thâm độc! Đừng có để ông đây đứng lên được! Mẹ kiếp!” Kai chỉ có thể trơ mắt nhìn khẩu súng yêu quý của mình rơi vào tay Karim.

“Ồ không! So với lũ khủng bố các người thì đây cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.” Karim không cho là đúng, “Bây giờ thì… Ngủ một giấc đi, Kai!”

Lời của Karim giống như một loại thần chú thôi miên, hắn ta vừa dứt lời, đôi mắt bạc xinh đẹp của Kai cũng dần dần khép lại.

Karim đương nhiên không ngu ngốc tới nỗi bỏ thuốc vào trong rượu, hắn chỉ đơn giản thay đổi một số thành phần trong lúc pha chế rượu mà thôi. Một kẻ chỉ thích súng ống đạn dược như Kai, sao có thể nhìn thấu chiêu trò đó cơ chứ.

Karim đá Kai qua một bên, tự mình cầm súng lên, ngắm về phía Hoắc Ngạn Vũ cùng Tô Y Tình.

“Ông chủ, tiếp theo là tới phần của ông rồi!” Karim nỉ non một tiếng, ấn chốt. Đầu súng gắn giảm thanh, cho nên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng một thứ sắc lạnh màu bạc bay xoẹt trong không khí.

Hoắc Ngạn Vũ đang che trước người Tô Y Tình, tai tự nhiên hơi run lên. Khóe mắt liếc thấy thứ đang lao đến, hắn không chút do dự ôm Tô Y Tình, xoay người đổi vị trí của hai người cho nhau. Viên đạn bạc chuẩn xác ghim vào bả vai Hoắc Ngạn Vũ, hắn vẫn không rên lên tiếng nào.

Tô Y Tình đột nhiên bị đối vị trí, đang còn ngơ ngác đã bị Hoắc Ngạn Vũ kéo đi, “Đi thôi, nơi này nguy hiểm, không thể ở lại lâu.”

Tô Y Tình cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đi theo hắn ra phía ngoài sau vườn.

Đêm tháng ba, trời không còn lạnh như trước, nhưng cũng không phải thoải mái dễ chịu gì. Đêm nay trăng rất sáng, tán lá trong vườn còn đọng lại sương. Dưới ánh trăng bao phủ lấp lánh như những viên ngọc trai.

Cảnh rất đẹp, nhưng Tô Y Tình không hề có chút tâm trạng để thưởng thức nào. Bởi vì cô ngửi thấy mùi máu tanh rất nồng đậm, cô thì không bị thương, cho nên người bị thương chỉ có thể là Hoắc Ngạn Vũ.

Nương theo ánh trăng, Tô Y Tình nhìn thấy bả vai Hoắc Ngạn Vũ bị máu thấm ướt. Áo sơ mi trắng cũng đã nhiễm sang màu đỏ sậm ghê người. Gương mặt Hoắc Ngạn Vũ ngoại trừ tái nhợt thì cũng không còn cảm xúc khác.

Hắn cười cười: “Không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi.”

Tô Y Tình nhìn thấy hắn như vậy thì bực mình: “Vết thương nhỏ gì chứ! Để tôi nhìn một chút, tôi từng học qua sơ cứu.”

Rõ ràng bị chảy máu nhiều như vậy vẫn còn mở miệng kêu vết thương nhỏ. Tô Y Tình vừa nói vừa đưa tay cởi áo sơ mi của Hoắc Ngạn Vũ ra.

Nếu là bình thường Hoắc Ngạn Vũ chắc chắn sẽ không cho cô đụng vào, nhưng hiện tại hắn đang bị thương, cánh tay không tiện cử động, cho nên Tô Y Tình cứ như vậy mà cởi được áo sơ mi của Hoắc Ngạn Vũ ra.

Cô vốn tưởng rằng thứ làm mình ngạc nhiên nhất sẽ là miệng vết thương, nào ngờ không phải. Mà thứ khiến cô ngạc nhiên, chính là những vết sẹo do đạn để lại trên người của Hoắc Ngạn Vũ. Chỉ nhìn sơ qua phần lồng ngực, cũng đã có tới ba bốn vết sẹo!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.